Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Thế giới 2 - Nam thần lưu lạc (1)

Cột ngọc chạm trổ, rèm lụa phất phơ, thư phòng khang trang to lớn lượn lờ sương khói mang theo mùi trầm hương thoang thoảng, thấp thoáng hai bóng dáng một đứng một ngồi.

"Thanh Nhi, chuyến đi đầu tiên của con e là lành ít dữ nhiều. Huệ quý phi không mua chuộc được ta, sợ rằng nàng sẽ ra tay với con."

[Thông báo: Đã hoàn tất quá trình truyền tống. Kỹ năng nhận được - Hệ thống định vị (bao gồm đồ vật và con người).]

[Nhắc nhở thân thiện, bởi vì không quay ra được kỹ năng OOC nên ký chủ vui lòng luôn tuân thủ nhân thiết của nhân vật, nếu phá vỡ quy tắc nhiệm vụ sẽ bị tính là thất bại. Xin hãy tận dụng tối đa cơ hội, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, chúc ký chủ may mắn!] 

Sau cơn dư chấn, Bạch Tử phản xạ ôm lấy đầu, thân thể chao đảo suýt ngã xuống đất, cũng may cậu bám kịp vào thành bàn. 

"Con bị sao thế?" Trong cơn mơ hồ, Bạch Tử nhìn ra người trước mặt là một lão nhân râu tóc bạc phơ, xuyên áo quần tơ tằm quý giá, khuôn mặt nhân hậu, đang vô cùng lo lắng bước tới đỡ lấy cậu.

"Người đâu! Mau gọi ngự y, nhanh lên!"

"Khoan... đừng gọi ngự y." Bạch Tử giữ chặt tay ông, mệt mỏi ngả lưng ra ghế.

"Được rồi, được rồi. Ta không gọi ngự y." Ông lão gật đầu, cẩn thận vạch tay áo cậu lên dò mạch tượng.

Cảm thấy mạch đập hỗn loạn của Bạch Tử dần trở nên bình ổn, ông nhẹ nhõm rót một chén trà đưa tới miệng cậu.

"Con uống chút nước đi."

Bạch Tử cũng ngoan ngoãn hớp một ngụm. Lúc này đây, toàn bộ ký ức và cốt truyện của thế giới mới cũng đã được tiếp thu xong.

Bạch Tử bây giờ mới tỏ tường ý tứ của Tiểu Nguyệt. Lần này, cậu đã xuyên về cổ đại và quả thực bối phận của nguyên thân chẳng hề tầm thường. Ông lão hiền từ trước mặt cậu tên là Chu Thanh - đương kim quốc sư của Minh quốc, mà thân xác này là Thanh Ưu - đồ đệ của Chu Thanh, hiện đang giữ vị trí chấp sự giả trước khi được bổ nhiệm làm quốc sư đời tiếp theo.

Có vẻ như thế giới này không thuộc tuyến không gian với thế giới trước nên tập tục lịch sử ở đây khá mới lạ. Hoàng đế đời sau không được chọn theo ý muốn hoàng đế của đời trước mà là được chỉ định bởi quốc sư của quốc gia đó. Hệt như Tiểu Nguyệt đã nói, vị trí quốc sư chỉ thua mỗi hoàng đế, còn lại các tước vị đều phải xếp dưới quyền của quốc sư, thậm chí ngay cả hoàng hậu. 

Chính vì điều này, không thiếu cảnh các quốc sư bị mua chuộc bởi phe phái trong hậu cung. Trường hợp của Chu Thanh là một điển hình.

Thê thiếp của hoàng đế đương nhiệm có tổng cộng một vị hoàng hậu và năm vị phi tần, đắc sủng nhất là Huệ quý phi và xếp nhì là Hoan Trì Hoàng hậu. 

Đáng tiếc, Hoan Trì Hoàng hậu chỉ sinh ra được hai cô công chúa và một vị hoàng tử ốm yếu, còn các phi tần râu ria khác cũng toàn sinh ra nữ nhi. 

Trong khi đó Huệ quý phi lại sinh ra tận ba vị hoàng tử khoẻ mạnh, khiến nàng vốn được đắc sủng lại càng đắc sủng hơn, cộng thêm việc là đích nữ của phủ Quốc công nên trong cung không một ai dám cả gan đắc tội. 

Kiêu hãnh nối tiếp kiêu ngạo, Huệ quý phi cậy vào sự sủng ái của Hoàng đế mà ngang nhiên ra điều kiện mua chuộc Chu Thanh. Bởi vì một đời quốc sư chỉ có thể chọn ra một hoàng đế nên Chu Thanh phải khiến Thanh Ưu chỉ định một trong ba đứa con trai của nàng là đế tinh chuyển thế, đổi lại ông sẽ có được một vùng lãnh thổ phía Nam.

Đế trong hoàng đế, tinh trong tinh tú. Tương truyền đế tinh chuyển thế là người nắm trong tay vận mệnh của một quốc gia, có khả năng bảo vệ và chấn hưng đất nước. Là một vị trí nặng nhọc trách nhiệm nhưng có vô số kẻ muốn đảm nhận.

Thực không may cho Huệ quý phi, Chu Thanh là một quốc sư công bằng và liêm khiết, ông không những không đồng ý mà còn cấp báo việc này lên phía Hoàng đế. Làm Huệ quý phi bị phạt cấm túc ba tháng và một năm bổng lộc. Chắc chắn hiện giờ nàng đang rất tức giận và hứa hẹn sau khi hết lệnh cấm, Chu Thanh sẽ không yên ổn ngồi chức quốc sư.

Không thể không nói, Hoàng đế đã quá dung túng Huệ quý phi, mua chuộc quốc sư là trọng tội thế mà nàng chỉ bị phạt bấy nhiêu, nếu là phi tần cấp thấp khác sợ là đã bị chém đầu từ lâu.

Không nhắc tới những trường hợp quốc sư thiếu đoan chính thì đâu phải đơn giản chức quốc sư được người người kính trọng và tôn sùng. Mỗi một quốc sư được chọn đều dựa vào khả năng tiên đoán của quốc sư đời trước, bất kể có phải ở trong hoàng tộc hay không, người được tiên tri là quốc sư tương lai đều có bát tự đặc biệt và được chính tay quốc sư đời trước nuôi nấng dạy dỗ, tuyệt nhiên không cho rời khỏi cung cấm hay gặp mặt quan thần, phi tần trước khi trở thành quốc sư chính thức.

Trường hợp những đứa trẻ có cha mẹ thân sinh còn sống, bọn họ sẽ được ban thưởng hậu hĩnh, có thể là của cải hoặc tước vị, đổi lại đứa trẻ ấy sẽ bị xoá tên khỏi gia phả. Tên cũng sẽ được đặt mới, dựa trên tên của quốc sư đương nhiệm và không có họ.

Công việc của quốc sư đương nhiên không phải nhàn hạ ăn, ngủ và ra tiên đoán. Họ còn phải tham gia họp bàn triều chính, ra chiến trận làm người tham mưu, qua chiến khu trở thành thầy thuốc lỡ khi chiến tranh nổ ra. Và quan trọng hơn hết phải tìm được người kế nhiệm và chọn ra đế tinh mới. Ngày nào đế tinh đăng cơ làm hoàng đế thì ngày đó chấp sự giả mới được nhậm chức quốc sư. 

Bởi mới nói nghề quốc sư nghe tên lừng lẫy nhưng thực ra "bạc" không kém gì bảo mẫu. Mà nghĩa vụ cao cả này một lần nữa rơi trúng đầu Bạch Tử. 

Dựa vào cuộc trò chuyện đang dang dở và ký ức của nguyên thân, vài hôm nữa Bạch Tử sẽ có chuyến đi đầu tiên ra ngoài thành. Nhiệm vụ chính là mang đế tinh đang thất lạc ở nơi khỉ ho cò gáy trở về hoàng cung. 

Đúng vậy không nghe nhầm đâu, đế tinh hiện tại đang không ở trong kinh thành, nói chính xác hơn những vị hoàng tử đang hiện diện trong cung đều không phải là đế tinh chuyển thế, bao gồm cả ba vị hoàng tử của Huệ quý phi.

Cách đây vài hôm, Thanh Ưu đã kích hoạt được khả năng đặc biệt của một quốc sư, là mơ tiên tri. Hắn đã mơ thấy ngày Hoan Trì Hoàng hậu hạ sinh Tam công chúa và vỡ ra một sự thật rằng nàng đã mang thai đôi, tức là một cặp long phượng. Thế nhưng lúc ngự y đi ra, chỉ bồng trên tay một tiểu công chúa, còn tiểu hoàng tử đã bị một nha hoàn lén lút mang ra ngoài thành vứt bỏ, không ai hay biết. 

Xui rủi thay cho người đứng đằng sau sai khiến, vị hoàng tử bị vứt bỏ ấy lại là đế tinh của triều đại tiếp theo. Cũng chính là nam chủ cần được giải cứu trong thế giới này của Bạch Tử, Lăng Vĩnh Hiên.

Không giống với thế giới đầu tiên, Lăng Vĩnh Hiên chẳng phải vai chính trong nguyên tác. Thông tin và đất diễn của hắn chỉ được miêu tả sơ sài. 

Vai chính thực sự là một người khác tên Hình Vấn Quy, đại tướng quân của Ngoa quốc. 

Thương cho tấm thân cơ hàn của Bạch Tử, khi tưởng rằng mình được làm chức cao vọng trọng nhưng hóa ra cậu lại là quốc sư của nước đối địch với vai chính. 

Trong cốt truyện, vài năm sau Ngoa quốc thành công chiếm được Minh quốc. Thanh Ưu bị giặc bắt giữ làm tù binh, trở thành vị quốc sư cuối cùng của một quốc gia suy tàn. Còn Lăng Vĩnh Hiên càng đáng thương hơn, thất lạc ở chốn xa xôi bao nhiêu năm trời, vừa đoàn tụ với người thân không bao lâu, chưa tới nửa năm đăng cơ hoàng đế đã bị một kiếm của Hình Vấn Quy tiễn cho bay màu, chấm hết cuộc đời vai phụ mờ nhạt khốn khổ.

Quay về trạng thái ở thư phòng, hồi phục xong tinh thần, Bạch Tử lập tức "lên dây cót", khom lưng nhập vai Thanh Ưu: "Sư phụ không cần nhọc lòng, đồ nhi chỉ hơi thiếu ngủ mà thôi."

Thông thái và điềm đạm là hai tính từ mô tả phù hợp nhất về Thanh Ưu. Hắn là hình mẫu hoàn hảo trái ngược với Mạc Sinh Huyền. Điều này đòi hỏi cậu phải xoá đi toàn bộ lối hành xử bát nháo của đời trước.

"Tội nghiệp con, Thanh Nhi." Chu Thanh thở dài sờ đầu Bạch Tử. 

"Biên cương còn đang hỗn loạn mà đế tinh lại đang lưu lạc ở gần đó. Chưa kể chúng ta vẫn chưa chắc chắn người rắp tâm hãm hại hắn có phải Huệ quý phi hay không. Ta lo tin con xuất cung sẽ đánh rắn động cỏ, sợ rằng bốn bề xung quanh con và Tứ hoàng tử lúc ấy đều là nguy hiểm."

Bạch Tử trầm ngâm nhấc chén trà, đáy lòng thầm xuýt xoa vấn đề này thực nan giải. 

Đoạn đường từ hoàng thành đến chỗ Lăng Vĩnh Hiên đang sống thập phần xa xôi. Nếu thời hiện đại chỉ tốn vài giờ đi máy bay, thì ở cổ đại nhanh nhất tốn khoảng hai tuần đi xe ngựa, nếu đường đi hoang sơ sẽ trì hoãn mất đến gần một tháng. Đó là không nhắc tới mấy tình huống bất trắc như lạc đường, gặp sơn tặc, lật xe ngựa bla bla bấy nhiêu hiểm cảnh đó thôi đủ để cậu dùng hết mười cái mạng.

Mặc dù trong cốt truyện Lăng Vĩnh Hiên và Thanh Ưu vẫn toàn thây trở về kinh thành nhưng trên thực tế ai biết được có tổn thất hay thiệt hại chỗ nào không. Do vậy điều Chu Thanh trăn trở cũng không phải vô duyên vô cớ, nếu may mắn tin cậu rời thành bị lan truyền muộn, có thể tránh được một kiếp lúc đi. Nhưng lúc về khó nói, phe địch ở trong tối không biết sẽ ra tay lúc nào và với thủ đoạn gì. 

Tình cảnh giặc trong chưa xử mà giặc ngoài đã lăm le. Thiệt là đau đầu hết sức!

Bất ngờ trong cái khó ló cái khôn, bóng đèn trong đầu Bạch Tử bất chợt bật lên. 

Nếu đường về đã khó khăn thì hà cớ gì phải trở về? Địch ở trong tối thì cậu sẽ lôi hắn ra sáng.

Bạch Tử đặt chén trà xuống bàn: "Sư phụ, người còn liên lạc với Tào tướng quân chứ?"

Không hổ là thầy trò tâm linh tương thông, nói một hiểu mười, ánh mắt của Chu Thanh loé lên, ngấm ngầm hiểu ra ý định của Bạch Tử.

"Con muốn nhờ cậy Tào Duy Trình?"

Vì để nữ nhi của mình yên bình tại vị hoàng hậu, Tào Duy Trình nguyện dùng cả đời đóng quân ở biên cương bảo vệ tổ quốc. Tất nhiên ông cũng phải giữ lá bài tẩy trong tay, đó là tấm hổ phù có khả năng triệu hoán vạn binh. 

"Xét về bối phận, Tào tướng quân là ông ngoại của Tứ hoàng tử, ông ấy sẽ không bạc đãi cháu mình đâu. Vả lại mười mấy năm Tứ hoàng tử lớn lên vô tư, nếu muốn trở thành hoàng đế trong thời gian ngắn, nhất thiết phải cho hắn trải qua khổ luyện và không đâu thích hợp bằng chỗ Tào tướng quân."

Ông bà xưa có câu "nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất", Lăng Vĩnh Hiên ở doanh trại có khi an toàn hơn cả hoàng cung. Ở đó hắn vừa được bảo vệ chu toàn, tránh được cảnh đấu đá hậu cung lại vừa có thể trau dồi kỹ năng chiến đấu. Bất đắc dĩ sau này lỡ rơi vào tình cảnh then chốt còn có thể ứng phó chạy thoát thân.

Một công đôi chuyện.

"Vậy con cũng định ở đấy không về sao?" Chu Thanh nhìn Bạch Tử đầy buồn rầu.

Bạch Tử mím môi, ồn tồn trả lời: "Ngoài võ công ra, Tứ hoàng tử cũng cần biết về kiến thức và lễ nghi. Con phải giúp đế tinh trở thành một người văn võ song toàn để dẫn dắt Minh quốc."

Nhìn biểu hiện không tồi của Bạch Tử, Chu Thanh vuốt chòm râu bạc, gật gù: "Hây da! Xem ra Thanh Nhi của ta đã trưởng thành. Lão già ta đây coi như vô công vô năng rồi."

Bạch Tử lập tức chấp tay, cúi người: "Xin sư phụ đừng nói vậy. Đồ nhi vẫn còn nhiều việc phiền người tương trợ."

"Bất kể chuyện gì con cứ nói." Chu Thanh phất ống tay áo mặc nhiên. Nghe vậy, Bạch Tử ghé người vào tai ông to nhỏ một hồi.

Nhận được cái gật đầu của Chu Thanh, Bạch Tử cũng an lòng trở về cung viên của mình. Bầu trời bấy giờ đã tối muộn, hai nha hoàn thân cận của cậu không biết đã đứng chờ bao lâu. Gió đêm thổi qua mát lạnh, Bạch Tử vội vàng kêu một người xách đèn lồng đi trước, một người thì đi phía sau. 

Đừng hỏi vì sao. Trong cung cấm này oan hồn đầy rẫy như kiến a.

Ứng theo lời hẹn, vào đêm trước ngày khởi hành, Chu Thanh bí mật đến chỗ Bạch Tử, sau lưng còn dắt theo một người trùm vải đen bí ẩn. 

"Không ngờ Kỷ Lan viện thực sự dám che giấu một tội nhân của Ngoa quốc." Nói rồi Chu Thanh đẩy người nọ lên phía trước.

Gông cùm ở cổ tay va vào nhau phát ra tiếng leng keng, xiềng xích ở dưới chân vướng víu làm người nọ ngã uỵch ra đất, mũ trùm tuột xuống làm lộ ra gương mặt ngẩn ngơ mơ màng. Hoàn toàn không phù hợp với thân thể nam nhân rắn chắc ẩn dưới trang phục rách. Nổi bật nhất vẫn là vết sẹo bỏng hình con dấu phạm nhân Ngoa quốc nằm trên mu bàn tay.

Chầm chậm khuỵ chân ở phía đối diện, Bạch Tử vươn tay bóp cằm ép hắn hé miệng, quả nhiên lưỡi đã bị cắt. Thuận thế, cậu đẩy viên giải dược vào trong miệng hắn. Rõ ràng đã bị hạ dược để mất đi công lực nhưng ý chí sinh tồn xem ra vẫn rất dữ dội. Chậm một xíu nữa thôi là ngón tay cậu đã bị cắn đứt rồi.

"Bình tĩnh đi, nó là giải dược." Bạch Tử rụt tay lại, thầm mắng trong lòng. 

Mợ nó! Đúng là chó dữ!

Không phải Bạch Tử cố tình nặng lời, cũng không phải vô duyên vô cớ cậu nhờ Chu Thanh chuộc tên này ra khỏi kỷ viện. 

Trong nguyên tác, hắn là một nhân vật vô cùng trọng yếu, có công lao lớn trong việc hỗ trợ vai chính trên con đường đạt thành đại nghiệp. 

Tay phải của Hình Vấn Quy, Xuân Kiếm. 

Ai mà biết một tên câm bị rao bán rẻ tiền trong chốn phong lưu lại là đích tử của một gia tộc quyền quý bị lưu đày. Ba đời dòng tộc vì cuộc chiến vương quyền ở Ngoa quốc mà oan ức gánh lấy cái chết. Hắn là kẻ duy nhất còn sống, bị tước mất lưỡi và tứ cố vô thân tới biên cương, bị bọn buôn người bắt, bán vào Kỷ Lan viện. 

Trải qua trăm cay ngàn đắng như vậy, Xuân Kiếm có tâm lý phòng vệ cũng dễ hiểu.

Trong truyện khoảng nửa năm sau, Hình Vấn Quy đã thuận lợi thâm nhập vào kinh thành Minh quốc, Xuân Kiếm lúc này đã chịu vô số ô nhục, được vai chính chuộc thân mang về Ngoa quốc, mượn danh họ Hình đổi tên thành Hình Khiêm.

Nhớ tới lời hứa giúp báo thù của Hình Vấn Quy, Xuân Kiếm lao vào khổ luyện ngày đêm. Như cá gặp nước, vốn là con nhà nòi quan võ nên Xuân Kiếm càng phát triển vượt bậc, nghiễm nhiên trở thành cánh tay đắc lực của Hình Vấn Quy. Trong trận chiến sinh tử giữa Minh quốc và Ngoa quốc, chính hắn đã giúp vai chính dọn nửa đường tiến công.

Người nguy hiểm như vậy, Bạch Tử buộc phải ra tay trước tranh người, tuyệt đối không thể để hắn quay về Ngoa quốc.

"Ta biết thân thế thực sự của ngươi, Xuân Kiếm." Bạch Tử không ngại phô trương khí thế, thẳng một mạch vào vấn đề.

Người ở dưới đất tuy không nói được nhưng hình như vẫn nghe hiểu, hắn giương mắt đầy kinh ngạc về phía Bạch Tử.

"Nhìn bối cảnh này chắc ngươi cũng biết đây là hoàng cung và ta chính là quốc sư tương lai của Minh quốc. Ta cứu ngươi thoát khỏi kỷ viện bởi vì thấy được tương lai ngươi là người của Minh quốc, cùng chúng ta chiến đấu với Ngoa quốc..." Bạch Tử không nhanh không chậm chém gió, lại sợ Xuân Kiếm không tin, cậu cẩn thận chêm thêm. 

"...và trả thù những tên vương tộc đã khiến ngươi lâm đến bước đường này."

Nói xong, Bạch Tử tiến đến mở rương châu báu trên bàn. Bên trong đặt vỏn vẹn một thanh đoản kiếm, lưỡi kiếm sắc bén trong suốt như gương, thân kiếm được chạm khắc tỉ mỉ, ở giữa chuôi có khảm một viên hồng ngọc quý giá đắt đỏ.

Nhấc ra khỏi rương, Bạch Tử bất ngờ ném nó xuống trước mặt Xuân Kiếm. Ánh mắt hắn ngay tức khắc xẹt qua tia sắc lạnh. Răng cắn lấy vỏ kiếm quăng ra xa, hai tay bất tiện nhanh chóng bắt lấy chuôi, nhắm thẳng mũi kiếm lao về hướng Bạch Tử.

"Thanh Nhi! Cẩn thận!" Chu Thanh phản ứng nhào tới chỗ Bạch Tử hô to.

Bạch Tử vội đẩy Chu Thanh ra sau, che chắn cho ông. May là hiệu lực của thuốc mê vẫn chưa tiêu tán hết, Xuân Kiếm mới chệch tay khiến đường kiếm xẹt ngang song song chiếc cổ trắng ngần.

Thấy Xuân Kiếm phản ứng đúng như mong đợi, Bạch Tử âm thầm thở phào với chính mình, cố gắng trấn định.

"Ta đưa ngươi lễ vật này cũng là đưa cho ngươi hai lựa chọn. Một là trở thành hộ vệ thân cận của ta, dùng nó để báo thù cho gia tộc hoặc hai là giết ta rồi chôn cùng 107 mạng người ở Xuân phủ? Nghĩ cho kỹ đi." 

Lời nói Bạch Tử thoát ra, làn da nhấp nhô mài vào lưỡi kiếm khiến máu tươi rỉ ra từng chút, làm Chu Thanh đứng sau chứng kiến cũng sốt ruột theo.

Thú thật, Bạch Tử có từng nghĩ qua mấy thủ đoạn ép Xuân Kiếm tuân phục như chuốc thuốc độc hay cổ trùng. Bộ môn này nguyên thân rất giỏi, ký ức cậu đang nắm giữ vẫn nhớ không sót một chi tiết. Nhưng lòng tin là thứ cốt yếu để xây dựng mối quan hệ lâu dài. Thẳng thắn đối đãi sẽ luôn tốt hơn cưỡng ép, đặc biệt với người có nội tâm xù xì như Xuân Kiếm, lý trí mách bảo cậu rằng hắn thà chọn tự sát còn hơn chịu nhục quy hàng.

Bất quá, chơi một ván cờ thử lòng người xem sao. Nếu Xuân Kiếm vẫn sống chết muốn đả thương bọn cậu thì đội ám tiễn mà Chu Thanh sắp xếp đang ẩn nấp bên ngoài sẽ sẵn sàng xuất kích. 

Nghe thấy con số 107, Xuân Kiếm nghiến chặt răng, tròng mắt đỏ rực chứa đầy hận thù. Bao nhiêu đêm hắn nhắm mắt là bấy nhiêu lần ác mộng xuất hiện. Từng gương mặt thân quen lần lượt bị giết theo nhiều cách khác nhau nào là chặt đầu, siết cổ, đâm xuyên tim,... Lời cầu xin văng vẳng khắp Xuân phủ, tiếng hét của người lớn trộn lẫn tiếng khóc của trẻ con tạo nên khung cảnh hành quyết đẫm máu như địa ngục.

Không! Hắn không thể để oan hồn của bọn họ tiếp tục gào thét mỗi đêm. Mạng nhỏ của hắn được sống tiếp chính là dùng để an ủi các vong linh ấy.

Dần dần chân mày Xuân Kiếm khẽ giãn ra, trong chớp mắt con ngươi nồng đậm tơ máu trở về trạng thái bình thường. Hắn thu tay lại, tung hứng đảo chiều thanh đoản kiếm, bàn tay thô ráp nắm vào lưỡi kiếm còn phần chuôi xoay về hướng của Bạch Tử. 

Máu len lỏi từ kẽ tay chảy xuống nền thảm thay cho lời đồng ý ký khế ước nhận chủ.

Bạch Tử nắm lấy chuôi kiếm thả xuống đất, cậu chầm chậm tiến đến chỗ Xuân Kiếm, tháo gông xiềng nặng nề xuống, rút khăn tay lau máu cho hắn.

"Từ giờ mạng ta giao phó cho ngươi, ta cũng sẽ tận lực giúp ngươi lấy lại công bằng."

Xuân Kiếm lăng lăng nhìn động tác của Bạch Tử, hắn trầm ngâm một chút rồi dùng mu bàn tay có sẹo sượt qua vết máu chưa khô trên cổ cậu. 

Giao ước phục tùng cứ như vậy mà hình thành. 

Hôm sau nhân lúc trời chưa kịp sáng, xe ngựa đã đậu ở sát cổng hoàng thành. 

Nhân lực đoàn có năm người bao gồm Bạch Tử, Xuân Kiếm, hai phu xe và một nha hoàn. Nhìn sơ qua lực lượng trông mỏng yếu nhưng đấy mới là chủ ý của Bạch Tử, càng ít phô trương thì càng ít bị chú ý, tránh được hàng tá phiền phức không đáng có.

Với cả, chỉ nội bộ mới biết ngoại trừ Bạch Tử không có võ công thì toàn bộ đều là cao thủ. Xuân Kỳ thì không cần nói nữa, cậu nhất quyết bắt hắn về tay trước chuyến đi còn vì mục đích thứ hai là làm vệ sĩ cho cậu. Ba người còn lại cũng chẳng hề tầm thường, đều là ám vệ mà Chu Thanh thuê giả dạng để hộ tống cậu trong suốt đoạn đường tới biên cương.

Tranh thủ thời gian, Bạch Tử tất bật kiểm tra số lượng vật phẩm trên xe. Xuân Kiếm im ỉm khoan tay đi lù lù phía sau, lúc này hắn đã thay bộ đồ đen tuyền mới, bên hông còn giắt thanh đoản kiếm hồng ngọc. Tưởng là ngầu nhưng thực tế chẳng khác gì cảnh khuyển.

Chu Thanh bị cảnh tưởng này chọc cho phì cười, nỗi lòng cha già cũng nguôi ngoai phần nào. Ông cất giọng gọi Bạch Tử, dặn dò cậu mấy lời cuối:

"Nhớ viết thư cho ta khi đã tới nơi nhé. Còn những việc ở hoàng cung, ta sẽ thu xếp ổn thỏa."

Nhìn khuôn mặt phúc hậu đã hằn vài nếp nhăn, Bạch Tử cảm thấy trong lòng ấm áp, cậu cầm bàn tay Chu Thanh vỗ về trấn an.

"Đồ nhi vô tâm, không biết khi nào có thể trở về báo hiếu sư phụ nhưng mong người ở lại vẫn luôn khỏe mạnh. Con cũng sẽ chờ thư từ người."

Tựa lưng vào xe ngựa ngắm nhìn khung cảnh chia ly, Xuân Kiếm phảng phất sự cô quạnh. Bỗng Bạch Tử vẫy tay gọi hắn đến, thì ra Chu Thanh muốn tặng hắn một chiếc bao tay được làm từ gỗ đen ghép với da lừa, các đầu ngón tay được cắt hở để tăng cảm giác cầm kiếm, phối với trang phục hộ vệ trông cực kỳ hợp.

Chu Thanh nhíu mày hắng giọng, lời nói nghiêm nghị nhưng cử chỉ tử tế ân cần: "Đường đường là hộ vệ thân cận của một chấp sự giả thì phải biết giữ gìn thanh danh cho chủ tử mình, đeo cái này vào che vết sẹo đi."

Xuân Kiếm khẽ gật đầu nhận lấy. 

Nhìn sắc trời sắp rạng, Bạch Tử vội vã tạm biệt Chu Thanh. Xe ngựa nhanh chóng rời đi để lại bóng người già đơn bạc nhìn cửa thành khép lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com