Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: May mắn

Ôn Tình chạy như bay về phía y phòng với Ôn Trục Lưu vẻ mặt đằng đằng sát khí đi ngay sau. Nàng vốn đang tán chuyện vơi nghĩa huynh về phu nhân của huynh ấy và nhi tử mới ra đời của họ khi Trục Lưu lao đến và kéo nàng ra khỏi phòng theo nghĩa đen sau khi chỉ ngắn gọn nói rằng nàng bắt buộc phải đến theo yêu cầu của Tam công tử.

Y phòng chính của Ôn thị ở khá là xa nên nàng phải chạy thục mạng đến đây theo đúng nghĩa đen. Khi Ôn Tình đặt chân đến cửa phòng, tiếng mở cửa của nàng mạnh đến nỗi làm giật bắn mình tất cả những môn sinh đang đứng trong đó.

"Nam tu xin mời đi ra, còn nữ tu các ngươi ở lại." Mệnh lệnh của Ôn Trục Lưu lại càng làm nàng hiếu kì hơn.

"Rời phòng đi tìm những thảo dược giúp ích cho đau đàu và hạ sinh cho ta. Các cô nương còn lại ở lại đây với ta." Nàng liếc mắt nhìn môn sinh rồi ra lệnh cho những nam tử đang có mặt ở đó. Những người được yêu cầu ở lại và cả nàng cũng có chút run sợ vì sự có mặt của Ôn Trục Lưu.

Khi nàng đang định lên tiếng hỏi về tình hình bệnh nhau thì Ôn Sái Minh từ từ ngự kiếm đáp xuống với một người trong lòng, cuốn trong áo khoác ngoài của hắn. Quá trình di chuyển làm bộ tóc được trang trí cẩn thận của hắn hơi xoã ra, cộng thêm sự lãnh khốc toả ra từ ánh mắt hắn khiến hắn trông giống phụ thân của mình hơn bất kì lúc nào. Ôn Tình trong nháy mắt cảm nhận được khí tức của Ôn Nhược Hàn.

Đến tận khi Ôn Anh ôm theo người trong lòng lao đến bên giường bệnh, nàng mới ổn định tâm tình được một chút.

"Ôn Tình, ta cần ngươi xem cho nàng ấy." Nàng ấy? Ôn Tình khó hiểu theo chân Ôn Anh vào đến bên cạnh người trên giường, và nàng ngay lập tức nhận ra chuyện gì đã xảy đến với cô nương này.

"Ngươi tìm thấy nàng ấy bằng cách nào thế?" Mặt Ôn Tình tái nhợt, trong lòng sợ rằng người kia sẽ nghĩ rằng mình đang buộc tội hắn, hoặc sự thật là chính hắn là người đã thật sự gây ra chuyện này. Ôn Triều cũng đã không ít lần làm chuyện súc sinh này với vài cô nương.

"Ta đang vào thăm trấn với Trục Lưu. Nghe thấy âm thanh kì lạ nên ta dò theo." Ôn Anh thuật lại trong Ôn Tình hối hả lấy đồ nghề để xem xét tình trạng của cô nương nọ. "Nàng bị giấu đằng sau mấy bụi rậm lớn gần hồ, xa khỏi trung tâm trấn."

Có vẻ như cô nương này đang chịu tác dụng của một loại thuốc mê rất mạnh, mạnh đến nỗi kể cả người cường tránh như Ôn Húc cũng có thể đầu hàng chịu thua. Hạ thân của nàng cũng đang chảy máu, và cả thân thể phủ đầy vết hôn cùng vết thâm tím đã chứng tỏ kẻ xâm nhập nàng đã hung ác đến mức độ nào.

"Ta giao nàng ấy cho ngươi, Ôn Tình." Ôn Anh bình tĩnh nhờ vả. "Làm ơn hãy gột rửa hết những thứ còn lại của kẻ chết tiệt kia trong người nàng ấy, vì nếu chẳng may nàng ấy thụ thai thì phần đời còn lại coi như bỏ."

Nói rồi, Ôn Anh rời đi cùng Ôn Trục Lưu. Ôn Tình cũng lưu loát bắt tay vào việc chữa trị cho cô nương lạ mặt kia mặc dù trong lòng vẫn đang rối bời vì rất nhiều câu hỏi khác nhau. Nàng bỗng thấy ngưỡng mộ người kia vì ít nhất hắn cũng biết rằng chuyện để cô nương này mang một cái thai nghiệt chủng sẽ tồi tệ đến độ nào.

"May cho ngươi rằng người tìm thấy ngươi là Ôn Anh. Nếu là người khác, mọi chuyện đã khác hẳn rồi."

Bốn tháng sau Thanh Đàm hội

Ở một ngọn núi gần Di Lăng

"Đánh sáng bóng tất cả những đĩa và cốc bạc cho ta, và mang xuống đây những lư hương tốt nhất mà chúng ta có. Nhanh chân lên!" Mọi môn sinh đều đang hối hả chuẩn bị, tất cả là vì một bức thư gửi cho Tông chủ từ Kỳ Sơn Ôn thị.

Nhi tử của ta sẽ ghé thăm các ngươi vào một tuần nữa. Thằng bé sẽ đến cùng hai lính gác, người hầu riêng và ba môn sinh thân cận.

Tam công tử là nhi tử nhỏ tuổi nhất của ta, và cũng là người giống ta nhất.

Ta mong rằng các ngươi sẽ tiếp đón nó cẩn thận.

Ôn Nhược Hàn

Chỉ nhiêu đó cũng đã đủ khiến cho cả một gia tộc rơi vào hỗn loạn rồi. Nào là dọn dẹp, sắp xếp bàn ghế, ồn ào đến mức những người trong gia tộc dường như đã sớm quên đi cái chết của một người vô cùng quan trọng gần đây.

"A Nhữ, đi ra đây nào. Ta cần con bê cái này đặt ra giữa."

"Vâng, mẫu thân." A Nhữ nhanh chóng làm theo lời người nọ. Nàng chỉ là một dân đe bình thường, với một định mệnh duy nhất là được nuôi dạy để trở thành một người phi tử tốt chứ không phải một người tu tiên. Sắc đẹp của nàng cũng không quá xuất chúng, nên phẩm chất và cốt cách của nàng mới là thứ thu hút những nam tử cùng gia môn. Một điều nữa, nàng là tỷ tỷ của Hồng Nựu.

Suốt thời gian qua nàng đã phải nghe mọi người trong gia môn ca tụng về muội muội của mình, về việc nàng ấy xinh đẹp, thông minh và tài năng thế nào. Việc Ôn Tông chủ tuyên bố sẽ bảo hộ muội ấy đương nhiên cũng khiến muội ấy tránh xa mấy việc như kiểu học làm phi tử tốt hay gì đó. A Nhữ tuyệt đối không có hảo cảm với sự thật này, cũng không thích thú gì với chuyện mọi người đều dành sự chú ý tuyệt đối cho muội ấy. Hồng Nựu luôn được khoác trên mình những bộ y phục đắt tiền và nhận được sự ưu tiên của cả gia tộc, còn nàng thì luôn giống như cái bóng của đối phương.

A Nhữ không phải kẻ ngu. Nàng biết chắc rằng rồi muội muội mình sẽ được gả cho một gia tộc lớn nào đó. Gia đình nàng nhờ ơn Tông chủ mà vẫn sống được qua ngày, nhưng mọi khi đến thăm thì ngài ấy vẫn luôn chỉ cho Hồng Nựu về nhà chính và chơi vài hôm ở đó. Nàng luôn là người chịu thiệt thòi và phải mặc thừa quần áo của người nọ.

Điều này nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng nàng thật sự đã cảm thấy vui sướng khi Cố công tử trở về gia môn với bộ dạng ướt đẫm máu và vết lửa cháy, thông báo rằng muội ấy đã chết trong lúc giao chiến với một tẩu thi trong rừng. Người kia đau lòng kể lại rằng dù y đã cố ngăn lại nhưng Hồng Nựu đã tẩu hoả nhập ma và Kim đan của nàng cũng nổ tung. Người khóc nhiều nhất chính là Tông chủ, còn phụ mẫu nàng lại không rơi nước mắt quá nhiều vì Hồng Nựu thực ra chẳng mấy khi ở nhà với họ.

Cuối cùng thì nàng cũng có cơ hội được mọi người để ý mà không phải dưới danh nghĩa là một người tỷ tỷ vô danh nào đó của Hồng Nựu. Chính vì vậy, hôm nay chính là ngày nàng toả sáng với lớp trang điểm cầu kì và bộ y phục đẹp nhất của mình, vì nếu như nàng nghe không nhầm thì mọi người đều đang đồn rằng Tam công tử muốn tìm phi tử. Với một gia tộc nổi tiếng giàu có vì ngọc bích và lụa thuộc hàng cực phẩm như Lưu gia, thì sự chú ý của Tam công tử cũng có thể lắm chứ.

Đó là nguyên nhân chính vì sao nàng muốn xong mấy việc vặt thật nhanh để có thể trang hoàng cho bản thân thêm chút nữa.

"A Nhữ, con xong chưa?"

"Rồi ạ, mẫu thân. Người còn cần gì khác không?" Nàng hỏi lại bằng chất giọng thanh thoát nhỏ nhẹ mà nàng luôn dùng để khiến cánh đàn ông chao đảo.

"Không. Con đi chuẩn bị đi." Mẫu thân nàng cười mỉm.

A Nhữ như thả mình trong cái viễn cảnh rằng một khi Tam công tử đến đây, y sẽ bỏ qua tất cả những nữ tử tầm thường trong gia tộc và chỉ nhìn một mình nàng. Chắc chắn y sẽ bị hớp hồn bởi nàng, không chỉ vì dung nhan mà còn vì những phẩm chất mà nàng đã rèn luyện để trở thành một phi tử trên cả hoàn hảo. Nàng biết rằng người tinh tường như y sẽ sớm nhận ra.

Nở một nụ cười tươi rói trên mặt, A Nhữ nhảy chân sáo đi tô điểm lại son môi. Nàng phải trông rực rỡ nhất để thu hút người kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com