Chương 30: Sự thật
Một nơi gần Vân Mộng.
18 năm trước.
Tàng Sắc đang vội vã ngự kiếm với trái tim đập nhanh như muốn vọt khỏi lồng ngực. Nàng biết rằng mình đang ở tình thế nguy hiểm cỡ nào vì bản thân dám trốn khỏi Kỳ Sơn, khỏi Ôn Nhược Hàn.
Đặc biệt là khi nàng đang mang trong mình giọt máu của hắn.
Sắc mặt nàng tái nhợt cả đi vì mệt mỏi. Kể từ khi nàng bắt đầu mang thai thì dường như linh lực đã bị hao tổn một cách đáng kể, đúng hơn là nó ngày càng yếu và mất ổn định. Đôi khi Tàng Sắc thậm chí đã nghĩ đứa con trong bụng mình đang dần dần hút nguyên khí của mình.
Mồ hôi chảy từng giọt bên gò má nàng và nàng cảm thấy mình cũng sắp cạn kiệt sưc lực. Thế nhưng, Tàng Sắc bắt buộc phải gắng gượng vì chỉ cần ra khỏi biên giới Kỳ Sơn là nàng có thể an toàn.
Trong đầu dù biết là thế nhưng nàng vẫn thấy sợ hãi, vì dường như không kể bao nhiêu lần nàng đã cầu nguyện với các vị thần thì bản thân vẫn không nhận được chút hồi đáp nào. May thay cuối cùng nàng đã đến điểm giao nhau và ngay khi nàng chợp mắt, cả thân thể nàng nặng nề đổ gục xuống đất.
"Tàng Sắc!" Một giọng nói đầy lo lắng vang lên. Tàng Sắc giờ đây mệt không thở ra hơi, nhưng nàng vẫn biết đối phương là ai.
"Thường Trạch, ngươi tới rồi đấy à." Đó là lời cuối cùng nàng nói trước khi mọi vật xung quanh đều chìm vào bóng tối.
Một thời gian sau Tàng Sắc lấy lại được ý thức, và Nguỵ Thường Trạch cũng quyết định để nàng thư thả một lúc trong khi suy nghĩ lại quyết định của mình.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Mãi sau y mới lên tiếng khi thấy nàng đang uống nước. Thường Trạch là một người kiệm lời, cũng rất nghiêm túc, nhưng y lại có khả năng thể hiện cảm xúc rõ ràng qua câu từ ngắn gọn của mình.
"Ngươi để ta nghỉ chút đi, Thường Trạch. Nữ nhân yếu đuối này đã bay cả ngày mà không dừng rồi, đừng chất vấn ta nhanh thế chứ!" Nàng nhe răng cười, cố gắng dùng vẻ đùa giỡn của mình để lừa người nọ. Nàng chưa sẵn sàng kể hết mọi việc cho y.
Nhưng đương nhiên ngoài chuyện Thường Trạch luôn rất ôn nhu ra thì y cũng thực sự cứng đầu. "Ngươi có Kim đan mạnh lắm cơ mà, kể cả khi ngươi có bay hai ngày liền thì cũng sẽ không mất sức đến nỗi này." Y giơ tay chỉ vào mặt đối phương, giọng hơi có chút cáu kỉnh. "Trông ngươi tái như xác chết ấy."
Tàng Sắc nghẹn họng trước phân tích của người kia. "Chết tiệt, Thường Trạch. Sao ngươi quan sát nhanh thế? Phiền lắm đó!" Nàng bĩu môi phàn nàn, biểu cảm trên mặt khả ái đến nỗi ai nhìn vào cũng sẽ xiêu lòng trong nháy mắt.
May là chiêu này thì lại chẳng thể áp dụng lên Nguỵ Thường Trạch, người mà có lẽ cả đời còn chẳng nảy sinh hứng thú với bất kì ai. Nam nhân này không hiểu phong tình là gì, vả lại chơi với Tàng Sắc được lâu năm nên y cũng miễn nhiễm trước kiểu thao túng điển hình này của nàng.
Thường Trạch chỉ nhướn mày, chậm rãi nhắc lại câu hỏi. "Tàng Sắc, chuyện gì đã xảy ra?"
Tàng Sắc thở dài bất lực trước nỗ lực không thành của mình. Cuối cùng, nàng cũng từ bỏ việc tính kế và tiết lộ sự thật. "Ta mang thai rồi, là của Ôn Nhược Hàn."
Nàng thấy đối phương gật gù tỏ ý hiểu, thế rồi lại đứng ngay dậy và mở túi Càn Khôn lấy ra một vò rượu mạnh rót thẳng vào miệng một cách nhanh chóng.
"Thường Trạch!?" Nàng hoảng hốt kêu, lo sợ cho vị bằng hữu chẳng bao giờ động vào rượu của mình.
"Để ta lấy thêm tí can đảm đã, ta cần nó lắm. Bắt đầu tính kế đi, chứ ta cũng thiếu điều quỳ xuống lạy ngươi rồi đó." Thường Trạch nuốt thêm vài ngụm rượu nữa trước khi trả lời.
Câu trả lời thành thật của người nọ làm Tàng Sắc phá lên cười. Nàng cứ cười khúc khích mãi cho đến khi hai dòng nước mắt ấm nóng lại lăn xuống bên gò má, lời cảnh báo của sư phụ nàng lại vang lên trong đầu.
Nghe ta này, Tàng Sắc. Ta biết con sẽ rời đi mặc kệ ta có khuyên ngăn thế nào đi nữa. Nhưng con phải nhớ kĩ rằng một khi con hạ sinh hài tử này thì mạng sống của con cũng không kéo dài được bao lâu nữa.
Con và những đệ tử khác ở đây đã sắp chạm ngưỡng tu luyện cao nhất rồi, nên hiển nhiên là bọn con vẫn còn chết được dưới thân xác kẻ phàm tục, nhưng lại cao siêu đủ để bị điều luật của giới bất tử ràng buộc.
Con sẽ không thể nối dõi dòng máu của mình ở ngoài ngọn núi này, nếu không con và những người thân cận với con sẽ tuyệt diệt. Chỉ khi đó hài tử của con mới có thể sống sót được.
Nhưng nàng đã quên mất vì bản thân đã chìm đắm quá sâu vào ái tình. Nàng quên mất rằng mình vẫn còn chưa trải đời, chưa trưởng thành đủ để ghi nhớ những lời sư phụ dặn mà không chỉ đơn giản nghĩ rằng sư phụ đang doạ nạt để mình không rời núi.
Vậy mà khi nàng đang nằm cạnh Nhược Hàn, một viễn cảnh kinh dị đã ập đến.
Tàng Sắc thấy nam nhân mình yêu thương khắp cơ thể đẫm máu, đôi mắt đỏ màu huyết đang ánh lên cái nhìn phẫn hận. Cơ thể của hắn không đủ điều kiện để đạt đến ngưỡng bất tử nên nó bắt đầu tự huỷ từ bên trong. Nàng chỉ biết đứng đó mà không nói được gì, không ngừng hối hận vì đã phớt lờ lời cảnh cáo của sư phụ.
Sau đêm hôm đó nàng đã dứt khoát rời đi Bất Dạ Thiên dưới sự giúp đỡ của linh hồn Cửu Vĩ Hồ, và nàng cũng kịp gửi một lời nhắn đến cho Thường Trạch trước đó.
"Tàng Sắc, nói xem ta giúp được gì?" Thường Trạch cúi người hỏi nhỏ trước gương mặt thất thần của người kia.
"Ngươi không làm được gì đâu, Thường Trạch. Dù ta có cố gắng thế nào thì cũng sẽ không qua khỏi, và hài tử của ta sẽ bị bỏ lại một mình."
Tàng Sắc vẫn tiếp tục khóc đến thương tâm, tay bấu chặt lấy phần áo trước ngực mình. Khi nàng cảm nhận được hơi ấm của Thường Trạch trên vai, nàng còn khóc to hơn cả ban nãy.
"Không sao, Tàng Sắc, ngươi đâu phải có một mình đâu. Ta còn ở đây mà." Y chỉ biết vỗ lưng an ủi Tàng Sắc như một đứa trẻ để làm nàng bình tĩnh lại. "Ngươi và hài tử không phải tự lực cánh sinh, ta sẽ ở cạnh hai ngươi."
Thiên hạ đã đồn lại rằng vào đêm đó tung tích của Nguỵ Thường Trạch và ái nhân Tàng Sắc Tán Nhân của y đã trở thành một ẩn số.
Trong khi đó sự thật đơn giản lại chỉ là vào hôm đó, Nguỵ Thường Trạch đã ở bên cạnh bằng hữu thân thiết của mình vào lúc nguy kịch nhất. Y đã không bỏ nàng chịu đựng một mình. Sau đó, y còn trao họ của mình cho hài tử ấy như một nỗ lực cuối cùng để bảo vệ nó khỏi ánh mắt soi mói của Tu chân giới.
Thường Trạch cũng thật sự nghĩ rằng làm thế sẽ giúp Phong Miên trông coi hài tử đó tốt hơn, sau cái ngày mà cả hai bọn họ lìa đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com