Chương 7
22.
Lam Vong Cơ trở về Cô Tô, quỳ trước Từ Đường ba ngày ba đêm.
Các trưởng bối Lam gia thất vọng, Lam Khải Nhân khổ sở, Lam Hi Thần ở bên khuyên bảo, y lại kiên quyết không buông đoạn tình cảm này.
Hơn ba chục vết roi giới tiên, mỗi lần đánh đều mang đến nỗi đau không tả nổi. Lam Vong Cơ cắn răng nhận hết, lại chẳng rên một tiếng, nhớ tới người từng đứng dưới ánh trăng cười rạng rỡ, ánh mắt càng thêm kiên định.
Nguỵ Anh.
Thúc phụ lạnh giọng, hỏi ngươi có hối hận không. Y trả lời:
"Không hối hận."
Làm theo tâm ý của mình, có gì phải hối hận.
Hơn ba chục vết giới tiên, lại thêm vết thương trước kia chưa lành hẳn, Lam Vong Cơ chính thức nằm liệt giường, không gượng dậy nổi, người ngoài nghĩ y bế quan ba năm, chỉ có các trưởng bối Lam gia biết, y không xuống nổi giường.
Suốt ba năm ròng, huynh trưởng luôn ở bên khuyên bảo, nói chuyện cùng y.
Hết thời gian bế quan, chuyện thứ nhất mà y nghe được chính là, thiên địa luân hồi, ác giả ác báo Di Lăng Lão Tổ thân chết hồn tiêu.
Lam Vong Cơ chính là không muốn tin, chính là muốn phủ nhận, tâm như tro tàn, vạn ý niệm cháy rụi.
Liền khăng khăng lết thân thể tàn tạ, lên Loạn Táng Cương tìm kiếm, nhưng càng hy vọng bao nhiêu, liền thất vọng bấy nhiêu, y không tìm được một mảnh xương cốt, một mảnh thịt nát hay mảnh tàn hồn nào, chỉ thấy Ôn Uyển sốt cao hôn mê, hơi thở thoi thóp.
Lam Vong Cơ ôm Ôn Uyển vào lòng, nhìn Loạn Táng Cương khắp nơi lửa nóng thiêu đốt, đất đen đầy tử khí, cảm thấy không khác gì tâm y lúc này.
Tâm như tro tàn, vạn ý niệm cháy rụi, trong lòng một mảnh chết lặng.
23.
Trên đường trở về Cô Tô, Lam Vong Cơ dừng lại ở Thải Y Trấn, mua một vò Thiên Tử Tiếu. Đây là vò rượu đầu tiên y uống cạn, rất thơm, thuần vị, lại cay, có lẽ là hương vị hắn thích uống.
Lam Vong Cơ mơ màng, cảm thấy từng dòng chất lỏng trôi xuống cổ, hệt như độc dược đốt cháy tâm can y, đốt luôn tấm màng đè nén, khiến cho tình cảm cố giữ lại tuôn trào, ồ ạt như nước lũ, khiến y không kiểm soát nổi.
Lam Vong Cơ đứng dậy, lảo đảo tìm đến cổ thất ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, lục tung lên, thâm tâm cố gắng tìm được thứ gì đó.
Lam Hi Thần hỏi, y mê mang nói với huynh trưởng muốn tìm cây sáo.
Lam Hi Thần quả nhiên đưa cho y một cây sáo bạch ngọc.
Lam Vong Cơ nhìn nó, phẫn nộ ném thẳng, nói rằng thứ y tìm không phải cây sáo này.
Không phải, không phải thứ này.
Trần Tình...
Cũng không phải...
Ta tìm ngươi, Nguỵ Anh.
Nguỵ Anh...
Ngươi ở đâu?
Ta không tìm thấy ngươi....
Nguỵ Anh...
Lam Vong Cơ mê mang, mờ mịt nhìn khắp cổ thất, lại nhìn đến sắt tịch thu từ Kỳ Sơn Ôn thị bị niêm phong lại.
Trước khi Lam Hi Thần kịp ngăn cản, ấn nó vào ngực, giống hệt vết thương của Nguỵ Vô Tiện.
Y cắn răng, cảm nhận da thịt thiêu đốt, lại thấy nó chẳng đáng gì so với nỗi đau trong tim.
Uống rượu mà hắn từng uống.
Nhận lấy thương tổn mà hắn từng chịu.
Nhưng hồng trần nghìn thước, nhân sinh vạn trượng, không thể nắm tay người bước cùng.
Người thân nát hồn tan, lại chẳng thể cùng người vong thân.
Bi ai làm sao...
Lam Vong Cơ ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên. Bầu trời đêm đen tuyền, trăng sáng một cõi.
Y mông lung, ngỡ như nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện đứng dưới ánh trăng, cười tựa gió xuân, giơ vò rượu lên, nói:
"Thiên Tử Tiếu, cho ngươi một vò, coi như chưa nhìn thấy ta được không?"
Trái tim Lam Vong Cơ khẽ run rẩy.
Hình bóng hắn mờ dần, tựa trăng trong nước, tựa hoa trong gương, không thể với tới.
Trăng vẫn tròn vành vạnh, treo trên bầu trời đêm.
Nhưng cố nhân khi xưa, nay đã không còn.
Khoé mắt y phiếm hồng, cả người run rẩy, rốt cuộc thốt ra tiếng nghẹn ngào tan vỡ:
"Nguỵ Anh."
Nguỵ Anh...
Nguỵ Anh...
Cái tên đã sớm ghi tâm khắc cốt, ghim sâu máu thịt, lại như con dao hai lưỡi, đâm vào nơi yếu ớt nhất trong lồng ngực, máu tươi đầm đìa.
24.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Lam Vong Cơ không nhớ được bất cứ thứ gì, nhưng môn sinh dưới trướng y nhìn y vừa kinh hoảng lại vừa khiếp sợ.
Lam Khải Nhân khổ sở, cũng rất tức giận, lại có Lam Hi Thần một bên khuyên nhủ, cuối cùng cũng không trách phạt y. Ba năm cấm túc, quở trách hay trách phạt cũng qua nhiều rồi. Ông thở dài, cũng không phản đối Lam Vong Cơ giữ Ôn Uyển lại nữa.
Y thi lễ với ông, tự mình lĩnh phạt, lặng lẽ quỳ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ tròn một năm trời.
Đứa bé Ôn Uyển y mang về, được Lam Vong Cơ đổi tên thành Lam Nguyện, tự Tư Truy.
Gốc Ngọc Lan trước Tĩnh Thất hoa cứ nở rồi tàn, thời gian thong thả trôi, thế mà thoắt cái đã mười ba năm.
Lam Vong Cơ mặt mày như ngọc, bạch y như tuyết, ngón tay thon dài lướt trên dây đàn, tiếng cầm réo rắt, vừa bi thương vừa sầu khổ, lại tựa gửi gắm nhớ nhung.
Khúc Vấn Linh.
Suốt mười ba năm, không ngày nào không tấu.
Cũng suốt mười ba năm, chưa từng có người đáp lời.
Nguỵ Anh, sao ngươi chưa về?
Lam Vong Cơ cất đàn, nhìn ra ngoài, ngọc lan nở rộ, gió cuốn cánh hoa, giữa chốn bồng lai tiên cảnh, càng thêm thơ mộng.
Đã mười ba năm.
Mọi người thấy Lam Vong Cơ vẫn như trước đây, vẫn bộ dạng lạnh nhạt khó gần như trước, chỉ có Lam Hi Thần biết, y chưa bao giờ vui vẻ.
Ôn Uyển từ một thằng nhóc thò lò mũi xanh, đã trở thành thiếu niên tuấn tú, anh khí bứng bừng.
Toàn tu chân giới cũng có nhiều biến động, thay đổi không nhỏ.
Đối với Lam Vong Cơ, mười ba năm hắn chưa trở về, mười ba năm chờ đợi, mười ba năm sống trong nỗi nhớ nhung khắc khoải triền miên.
Y xoay người, rời đi giải quyết các sự vụ trong gia môn.
Đã có lúc, Lam Vong Cơ từng nghĩ, liệu hắn có trở về không?
Dù thế nào, cuộc sống cứ bình đạm, nếu không trở về, liền như vậy chờ đợi, nguyện không hối tiếc.
Cho đến khi nghe được tiếng sáo không ra hồn ở trên núi Đại Phạn khi ấy.
Trái tim Lam Vong Cơ đập rộn ràng, tâm y như cây khô cằn cỗi, đón được dòng nước mát hằng chờ đợi.
Phùng mộc hồi xuân.
Y nhẹ nhàng mà tiến đến bóng lưng cao gầy ấy, bắt lấy tay hắn.
Lam Vong Cơ biết, người y chờ đợi...
Cuối cùng đã trở về rồi.
Đã nắm lấy tay người, sẽ không bao giờ buông nữa.
~ TOÀN VĂN HOÀN ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com