10. Tin ta
Hứa hẹn xong xuôi, “tiểu cô nương” họ Ôn kia dường như đã thật sự coi Lam Khải Nhân là phu quân của mình, rất ư thoải mái mà gác ngang gác dọc lên người y. Mà Lam Khải Nhân dù muốn bảo nàng giữ ý giữ tứ cũng không được, vì chính y còn chẳng nhớ đêm qua mình đã làm ra chuyện “thất đức” gì, sao có thể trách móc người ta? Chỉ là Lam Khải Nhân không nghĩ tới… Ôn Nhược Hàn vốn chẳng phải nữ nhân, hơn nữa đêm qua ngoại trừ lôi y vào nhà trọ này thì cái gì hắn cũng chưa làm. À không. Hắn còn thay y phục cho y nữa. Ngoại bào cùng trung y của Lam Khải Nhân đã ướt sạch, sao có thể cứ để vậy mà ngủ? Ôn Nhược Hàn khi đó cũng suýt chút nữa định mặc y trần như nhộng mà ngủ nhưng đại phu hắn mời đến lại nói không được, sẽ nhiễm phong hàn, thành ra hắn phải bỏ tiền ra mua của tiểu nhị dưới lầu. Đừng hỏi tại sao phải mua lại mà không mua bộ mới. Khi đó đã là giờ Tý, hắn có thể kiếm được chỗ nào bán y phục còn mở sao? Ngay cả đại phu kia cũng là do hắn tình cờ bắt gặp ở nhà trọ này, bằng không thì Lam Khải Nhân cũng nguy kịch.
Nhưng nhắc đến chuyện đêm qua, Ôn Nhược Hàn mới chợt nhớ ra bản thân còn chưa rõ nguyên do vị công tử này lại "dạt" vào bến thuyền ngoại thành Kỳ Sơn, liền hỏi:
“Đêm qua huynh ở đó làm gì thế? Lúc đó muộn lắm rồi, ta mà không đi qua thì huynh định ngủ ngoài trời đến sáng luôn à?”
Lam Khải Nhân vẫn còn đang suy nghĩ nên ăn nói làm sao với nội tổ cùng phụ mẫu và huynh trưởng nên cũng quên bẵng đi việc đêm qua mình bị bắt cóc. Nhưng nay nàng lại bỗng dưng nhắc đến, thành ra y cũng không thể không lưu tâm. Nhìn nữ nhân xinh đẹp đang tuỳ tiện gác chân lên mình, Lam Khải Nhân chỉ biết thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đáp:
“Đi bơi.”
Bằng không, chẳng nhẽ y lại thành thật khai ra bản thân bị một kẻ đánh ngất rồi xách ngang hông, tống lên thuyền sao? Như vậy quá mất mặt!
Nhưng nghe xong câu trả lời của y, Ôn Nhược Hàn lại phá lên cười:
“Huynh đùa à? Làm gì có ai đi bơi mà dạt vào bờ cứ như sắp chết đuối giống huynh chứ?”
Nàng vừa cười, vừa đưa tay lên khua loạn trước mặt y, liến thoắng nói:
“Huynh cứ bảo mình bị bắt cóc rồi chạy trốn đi! Ta không cười phu quân của mình đâu!”
Hai tiếng “phu quân” được hắn kéo dài ra nghe rất mị hoặc, rất có “nhã ý” trêu chọc. Nhưng vì đang ngượng đến chín cả mặt nên Lam Khải Nhân cũng không để ý tới, chỉ luống cuống chối:
“L… làm gì có? Ta không dễ bị bắt cóc như vậy!”
Ôn Nhược Hàn vẫn không buông tha cho y, cong môi lên cười:
“Không được nói dối thê tử nha. Huynh làm vậy là bất nhân bất nghĩa đó.”
Lam Khải Nhân liền nín bặt. Quả nhiên, trong gia huấn Lam gia cũng ghi là không được dối trá với đạo lữ, bằng không cũng là kẻ chẳng ra gì. Tuy nay “nàng” và y chưa chính thức bái đường, nhưng chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra, chuyện họ thành thân chỉ là vấn đề sớm muộn. Mà một chuyện đã chắc chắn sẽ xảy ra, y cần gì phải chối cái danh “thê tử” kia chứ?
Cảm thấy mình đã nắm đến 8 phần thắng, Ôn Nhược Hàn lại tiếp tục gặng hỏi:
“Vậy là huynh bị bắt tới đây đúng không?”
Lần này Lam Khải Nhân gật đầu, đồng thời cũng kể luôn chuyện đêm qua ở Thải Y Trấn. Không hiểu sao y có cảm giác "nàng ta" sẽ bắt mình phải nói đến cùng.
Nghe xong một hồi, cuối cùng hắn cũng chớp chớp mắt, đoạn bảo:
“Như vậy huynh phải trốn đi một thời gian, chưa trở về ngay được đâu.”
Y hỏi lại:
“Tại sao?”
Hắn nhún vai, đáp như thể đó là điều hiển nhiên:
“Huynh kể huynh là con cháu Cô Tô Lam thị, mà Cô Tô Lam thị là thế gia tu tiên đã tung hoành tu chân giới mấy trăm năm nay. Như vậy kẻ dám động vào huynh chắc chắn cũng không tầm thường, hơn nữa còn lên kế hoạch tỉ mỉ từ lâu. Nay huynh lại chạy mất, kẻ đó lại có thể dễ dàng thả huynh về sao? Nếu là ta, ta đã dốc tâm dốc sức bắt ai về thì nhất định sẽ không để người đó chạy thoát, dù là bất cứ giá nào cũng phải ép người đó thuộc về ta.”
Cảm thấy lời “nàng” nói cũng không sai, Lam Khải Nhân lại trầm ngâm suy nghĩ. Đúng là hiện tại y nên hạn chế ra mặt, tốt hơn nữa là nên tìm chỗ nào kín kín lánh đi vài ngày, phòng khi đám người bắt cóc y có khả năng lật tung từng nhà trọ lên kiểm tra. Nhưng có lẽ tình hình vẫn chưa căng thẳng lắm. Nhìn ra ngoài cửa sổ, Lam Khải Nhân vẫn thấy dưới đường một mảnh thanh thanh bình bình, người ngựa vẫn tấp nập đi lại như thường ngày, không thấy bóng dáng kẻ khả nghi nào.
Nhưng tâm tình còn chưa thoải mái được bao lâu thì từ bên ngoài đã có tiếng gõ cửa truyền vào. Lam Khải Nhân cùng Ôn Nhược Hàn quay sang nhìn nhau đầy cảnh giác. Chẳng nhẽ mới đây thôi mà đám người đó đã tìm đến tận cửa? Không ai bảo ai, cả y và hắn đều yên lặng nghe ngóng, đợi xem cái người gõ cửa kia rốt cuộc muốn làm cái gì.
Sau một hồi gõ cửa mà không một lời hồi đáp, tiểu nhị nọ liền không nhịn được mà cất tiếng:
“Khách nhân, có người tìm ngài.”
Ôn Nhược Hàn ra hiệu cho Lam Khải Nhân im lặng, bản thân đáp vọng ra:
“Chuyện gì?”
“Là một cô nương họ Ôn, nàng ấy nói cần tìm Ôn tiểu thư có chuyện gấp.”
Cảm thấy an tâm hơn một chút, y liền nhỏ giọng nói với “nàng”:
“Cô nương đi đi.” – Tuy không nói nhưng Lam Khải Nhân cũng biết chẳng có cha mẹ nào an tâm khi để con đi qua đêm cả. Ôn “cô nương” này lại ở bên ngoài từ bấy đến giờ, chắc họ đã vô cùng lo lắng nên phải phái người đi tìm khắp nơi.
Ôn Nhược Hàn dĩ nhiên biết người đến tìm mình là ai, nhưng cũng chẳng nhúc nhích, chỉ thần thần bí bí hạ giọng nói với “phu quân”:
“Huynh đừng có tin, ta không quen cô nương nào cũng họ Ôn như ta cả. Chúng ta phải nghĩ cách trốn thoát thôi.”
Tất cả những lời vừa rồi đều rặt một điều dối trá, chỉ có mỗi câu cuối là hắn thật lòng. Tại sao ư? Vì người đang muốn gặp hắn ngoài kia chính là cận vệ của hắn, bị hắn ép cải trang thành nữ nhân để cùng hắn trốn nhà đi chơi. Nay y đến tìm Ôn Nhược Hàn chắc chắn chỉ có một việc duy nhất: Bắt hắn trở về Kỳ Sơn Ôn thị. Nhưng với một kẻ ham vui như hắn mà nói, việc này sao có thể xảy ra chứ?
Nhìn gương mặt thoạt xanh thoạt trắng của Lam Khải Nhân, Ôn Nhược Hàn càng lúc càng cảm thấy thú vị. Cố kìm lại ý nghĩ muốn cười lớn, hắn làm ra vẻ mặt nghiêm trọng rồi hỏi:
“Lam ca ca, huynh có biết bay không?”
Lam Khải Nhân gật đầu, hồi hộp đến mức cổ họng tự lúc nào đã trở nên khô khốc. Y tất nhiên biết ngự kiếm rồi, đó là điều cơ bản trước hết mà bất cứ con cháu thế gia nào cũng phải học. Ôn Nhược Hàn mỉm cười, nói tiếp:
“Vậy ta chuẩn bị một chút, huynh chỉnh trang y phục rồi chúng ta rời khỏi đây.”
Cái “chuẩn bị” của Ôn Nhược Hàn chính là lén đem chiếc bàn kia bê ra chặn trước cửa. Lam Khải Nhân thấy vậy liền trợn tròn mắt. “Nàng ta” bê cái bàn gỗ kia đó! Là BÊ! Không một tiếng động! Tuy nàng chỉ cao bằng y, người có lớn hơn y một chút; nhưng hành động nhấc cái bàn nặng cả tạ kia lên cũng đủ khiến người ta kinh hoảng lắm rồi.
Thấy Lam Khải Nhân vẫn còn tần ngần đứng đó, họ Ôn liền cau mày:
“Mau lên, không là không kịp chạy đâu.”
Nghe lời thúc giục của "nàng", Lam Khải Nhân cũng ngây thơ tin đó là sự thật, liền nhanh chóng đi giày.
Nhưng đến khi ra đến bệ cửa sổ, y mới nhận ra bản thân không mang kiếm. Tái mặt nhìn sang Ôn Nhược Hàn đang chuẩn bị “bay”, y run giọng cất lời:
“Ta… hiện tại không thể ngự kiếm.”
Ôn Nhược Hàn cũng phát hoảng. Hắn cũng làm gì mang kiếm?! Cái hắn muốn hỏi y ban nãy là khinh công! Nếu mang kiếm, không phải hắn đi đến đâu cũng bị người khác nhận ra hay sao?
Ở đằng sau, tiếng đập cửa càng lúc càng lớn Hắn biết chắc tiểu nhị cùng cận vệ của mình sẽ phá cửa và xông vào đây ngay trong mấy khắc nữa. Nhưng hắn có chết cũng không muốn quay về bây giờ đâu! Không còn cách nào khác, Ôn Nhược Hàn đành nín thở, nhìn xuống phố xá đông đúc bên dưới. Đây là tầng 5, ngay dưới kia là một sạp bán hoa quả. Nếu như thuận lợi rơi lên mấy thùng xốp, chắc là không chết được đâu ha?
Âm thanh đập cửa càng lúc càng dồn dập, tiếng nói của cận vệ vang lên:
“Tiểu thư, Tông… Lão gia đã về rồi! Người đừng làm khó ta nữa mà!”
Trong một khắc, Ôn Nhược Hàn như bột phát thú tính. Không buồn nghe lời cầu xin của người ngoài kia, hắn lập tức ôm ngang eo Lam Khải Nhân, dõng dạc cất tiếng:
“Không bay thì nhảy. Huynh tin ta.”
Lúc đó Lam Khải Nhân cũng tin hắn. Nhưng chỉ vài khắc sau, y đã cảm thấy bản thân phạm phải một sai lầm.
Sau khi rơi xuống sạp hoa quả, chân của y kêu lên “rắc” một cái. Rất hiển nhiên là gãy chân.
Còn Ôn “đại tiểu thư”? Dĩ nhiên là vì nằm trên người y, coi thân thể y là đệm nên “nàng ta” chẳng có vấn đề gì cả. Tiếng huyên náo chẳng mấy chốc đã phá tan bầu không khí thanh bình của phiên chợ. Ôn Nhược Hàn không để ý đến thương thế của Lam Khải Nhân, chỉ một mực cầm tay y kéo đi. Mãi đến khi bọn họ rẽ được khoảng 5 con ngõ hắn mới nhận ra người ở đằng sau đang khóc thút thít.
Không nhịn được đau, Lam Khải Nhân nhỏ giọng nghẹn ngào:
“Chân ta…”
Ôn Nhược Hàn lúc bấy giờ mới thất kinh. Hắn đã vô tình gián tiếp đả thương người khác. Người vừa mới tin tưởng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com