Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

✓ 2.2. Sóng ngầm (c2)

Chương 2.
Viết: _limerance
Beta: Lửng

Nháy mắt một cái đã ba ngày trôi qua. Ba ngày này, ngoài nhận thêm được một lá thư nữa từ Lam Vong Cơ ra thì Ngụy Vô Tiện không hề biết được thêm gì về tình hình chuyến đi của y. Tuy rằng hắn vẫn rất tự hào vỗ ngực nói mình không buồn đâu, mình không cảm thấy cô đơn đâu, mình vẫn rất tốt, thế nhưng mà…

"Ngụy tiền bối, người… không sao chứ ạ?" Lam Tư Truy lo lắng nhìn cái người đang nhắm mắt gà gật dưới gốc cây lớn tránh nắng, sắc mặt tiều tụy, thoạt trông có vẻ mệt mỏi vô cùng kia. Ngụy Vô Tiện giật mình ngẩng đầu, bởi vì mở mắt ra quá đột ngột mà không kịp làm quen với ánh sáng, từ khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt, hắn lại phải vội vàng nhíu mắt lại.

Mãi một lát sau, Ngụy Vô Tiện mới trả lời: "Ta không sao…"

Lam Tư Truy nhìn quầng thâm dưới mắt hắn, trong lòng âm thầm phản bác câu trả lời này của Ngụy Vô Tiện. Nghĩ tới chuyện mấy hôm nay không thấy Hàm Quang Quân đâu, cậu nhóc có thể lờ mờ đoán ra lí do mà Ngụy Vô Tiện trông như thế này: "Người mất ngủ đúng không ạ?"

"Ừ, cũng có thể tạm nói là như vậy…" Ngụy Vô Tiện che miệng ngáp một cái, sau đó nói tiếp: "Ta cứ mơ mơ màng màng như thế này, buồn ngủ nhưng lại không tài nào chợp mắt được."

Lam Tư Truy nghe hắn nói thế, lo âu bảo: "Người tới dược phòng hỏi thử chút an thần hương xem có cải thiện được không ạ…"

"Ừ, ta biết rồi, cảm ơn Tư Truy." Hắn gật gật đầu, sau đó đứng dậy nhìn đám môn sinh đang lúi húi loay hoay ngoài giáo trường, nói lớn:

"Mấy đứa chuẩn bị xong chưa thế?"

Lam Cảnh Nghi quay lại, vòng tay mình thành cái loa hình tròn, hét trở về: "Xong rồi ạ! Mà Ngụy tiền bối, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào!"

Ngụy Vô Tiện buồn cười: "Thằng nhóc Cảnh Nghi này, chẳng phải chính nó cũng đang ồn ào đấy à?"

Lam Tư Truy đứng bên cạnh không biết phải nói gì, chỉ đành cười trừ. Cậu nhìn sang phía Ngụy Vô Tiện, nói: "Ngụy tiền bối mà mệt thì có thể trở về sớm nghỉ ngơi đi ạ, tụi con tập bắn cung hôm khác cũng được…"

Chưa để cậu nói dứt câu, Ngụy Vô Tiện đã xua xua tay lắc đầu: "Không sao không sao, không vấn đề gì, ta vẫn khỏe như vâm đây nè. Hơn nữa, hôm nay là lần đầu tiên mấy đứa được thử chơi bắn diều, sao ta có thể vắng mặt được chứ?"

"Đây là một cách để luyện tập vui vẻ thoải mái hơn, chứ không phải tập bắn cung như cái cách chán ngắt nhà mấy đứa, đừng căng thẳng quá." Hắn vừa nói vừa nghiêng đầu cười với Lam Tư Truy, nụ cười luôn cực kì đẹp cũng khiến cho nét mệt mỏi trên gương mặt hắn giảm bớt đi đôi chút. Cuối cùng, tuy rằng trong lòng vẫn lo lắng nhưng Lam Tư Truy cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ thầm nghĩ phải chú ý Ngụy tiền bối kĩ càng hơn vào mấy bữa Hàm Quang Quân đi vắng thế này.

Ngày hôm nay là tiết học thực hành bắn cung của bọn nhỏ. Ngụy Vô Tiện nghĩ tới có lẽ từ bé đến lớn, đám nhỏ nhà họ Lam chắc chỉ tập bắn cung với cái bia, bắn hoài bắn mãi như vậy chứ chẳng có hoạt động gì thú vị hơn cả, thế là nghĩ ra cách chơi bắn diều. Trước kia ở Vân Mộng, thiếu niên Giang gia bọn hắn tập kỹ năng bắn cung cũng là từ trò chơi bắn diều này mà ra.

Ngồi nghe người đã từng đoạt vị trí thứ nhất trong đại hội thi đấu bắn cung giảng giải, đệ tử Lam gia đứa nào đứa nấy đều cực kì ngưỡng mộ, cũng hào hứng mong ngóng được chơi thử trò này một lần. Dù sao thì vừa được luyện tập kĩ năng bắn cung lại vừa vui vẻ không nhàm chán, làm gì có đứa nhỏ nào không thích chứ?

"Luật chơi rất đơn giản thôi," Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ tay để thu hút sự chú ý của các đệ tử, "Mấy đứa thả diều, để ý diều bay cao nhất có thể trong khả năng của mình, sau đó ngắm bắn là được. Để diều bay cao nhưng cũng đừng ham cao quá, bắn trật là thua; mà sợ sệt không dám để diều bay cao thì cũng dễ bị người khác vượt mặt."

Ngụy Vô Tiện nháy mắt cười: "Thế nên trò này cũng không đơn giản đâu, ai bắn được con diều cao nhất thì ta cho điểm cao, ai bắn trật thì đi nhặt diều, được chưa?"

Trong đôi mắt của đám đệ tử Lam gia đã hừng hực khí thế, mắt sáng như sao: "Dạ, tụi con rõ rồi ạ!"

Dứt lời, bọn họ nhanh chóng tản ra, bắt đầu thả diều. Ngụy Vô Tiện chỉ mỉm cười đứng nhìn, quay đầu nói với Lam Tư Truy: "Mau đi đi kìa."

"Dạ vâng!" Lam Tư Truy cũng không ủ rũ nữa, xốc lại tinh thần bước tới nhập cuộc. Nhìn tụi nhỏ vui vẻ thả diều, nhẹ giọng trò chuyện cười nói với nhau ở giáo trường, Ngụy Vô Tiện cũng vui lây.

Nhớ năm ấy hắn cùng đám sư đệ cũng vui sướng chơi đùa như thế này ở bên bờ hồ sen Vân Mộng, không bị quy củ trói buộc tay chân, đứa nào cũng được lớn lên trong tuổi thơ trọn vẹn với đủ kiểu trò chơi. Không như tụi nhỏ này, sinh ra ở một nơi hết cấm cái này rồi cấm cái kia, chỉ khổ chúng còn nhỏ mà không được nghịch ngợm, sống với đúng độ tuổi của mình.

Lam Trạm chắc hẳn cũng chưa từng chơi bắn diều đâu nhỉ, Ngụy Vô Tiện vừa nhìn con diều bay cao vút trên không trung vừa ngẩn ngơ nghĩ ngợi. Lớn lên dưới sự kì vọng là con của gia chủ Lam gia, những món đồ chơi bình thường có khi y còn chẳng được đụng đến chứ đừng nói trò chơi lớn như vậy. Lại nói khi đi cầu học ở Vân Thâm năm đó, Ngụy Vô Tiện hắn đã hết lời mời gọi Lam Vong Cơ tới Vân Mộng chơi, nào là bắt gà rừng, nào là chèo thuyền hái sen đào củ ấu, rồi cả bắn diều nữa. Nhưng y đó, trong lòng cũng muốn đi mà ngoài miệng thì từ chối liên hồi, thật là khẩu thị tâm phi mà.

Người ta nói một ngày không gặp như cách ba thu, bây giờ xa nhau ba ngày hắn mới đủ thấm thía. Chỉ cần Lam Vong Cơ không ở đây, Ngụy Vô Tiện có thể gửi gắm nỗi nhớ của mình lên tất cả mọi cảnh vật xung quanh, nhìn cái gì cũng có thể nghĩ đến y ngay được.

Hắn không để ý tới ánh mắt mình mỗi khi nghĩ tới Lam Vong Cơ đã trở nên dịu dàng đến mức nào, cứ thế chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân. Tụi nhỏ kia vẫn chơi bắn diều, hắn cũng không cần phải lo lắng thái quá về chúng.

Lam Tư Truy vừa mới bắn xong một con diều rất cao, giờ đang thu cung ngồi một chỗ nhìn đám bạn mình. Thấy Lam Cảnh Nghi bắt đầu kéo cung, không hiểu sao cậu lại có linh cảm chẳng lành.

"Viu" một tiếng, mũi tên bay lên thành một đường cung rất đẹp, tiếp đó là thanh âm mũi tên trúng diều. Nhìn theo hướng diều rơi xuống, Lam Tư Truy giật mình đứng dậy định chạy tới.

"Có chuyện gì vậy Tư Truy?" Một người bạn đang ngồi cạnh cậu thấy cậu đột ngột đứng lên bèn gọi một tiếng. Nhưng Lam Tư Truy cũng không kịp trả lời lại nữa, bởi vì cậu đã mải chạy theo con diều rồi.

Hướng diều bay xuống là hướng về phía đường lớn, nơi có rất nhiều người qua lại. Ban nãy cậu tinh mắt thấy được hình như có người đang tiến lại gần đây, nếu là môn sinh đệ tử thì không sao, nhưng nếu là mấy vị trưởng bối trưởng lão nhìn thấy thì hỏng.

Một tiếng rống giận dữ vang lên từ đằng xa đã khẳng định sự lo lắng của Lam Tư Truy là đúng.

"Các ngươi… các ngươi đang làm cái gì vậy hả?!"

Con diều mà Lam Cảnh Nghi vừa bắn trúng đã rơi xuống trúng người Tứ trưởng lão.

Xong rồi xong rồi, đây là hai chữ duy nhất mà Lam Tư Truy nghĩ đến khi nhìn thấy thân ảnh dong dỏng cao của Tứ trưởng lão Lam gia đang đứng ở phía xa, trên tay còn cầm một con diều. Cậu nhóc thường xuyên đi theo Lam Vong Cơ nên cũng hiểu biết đôi chút tình cảnh của Ngụy Vô Tiện khi mới tới ở trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, thật sự không thể nói là thoải mái khi có không ít người coi hắn như cái đinh trong mắt. Mà Tứ trưởng lão, cũng là một trong số đó.

"Các ngươi đang chơi cái gì với mấy con diều này? Vân Thâm Bất Tri Xứ cho phép thả diều sao?"

Nếu bây giờ ngài mà biết người cho mấy đứa tiểu bối bọn họ chơi bắn diều là Ngụy Vô Tiện thì thể nào hắn cũng bị quở trách, nặng hơn thì có khi còn phải chép gia quy, phạt quỳ phạt thước. Cậu đương nhiên không muốn Ngụy Vô Tiện bị phạt, thế nhưng gia quy không cho phép nói dối lại làm cậu lúng túng không biết giải thích thế nào.

"Tứ trưởng lão, ta đang cho bọn tiểu bối tập bắn cung bằng cách chơi bắn diều." Ngay lúc Lam Tư Truy đang suy tính kế sách, một giọng nói trong trẻo bình thản vang lên từ phía sau, làm cậu giật thót. Cậu vội vàng quay đầu nhìn, thấy Ngụy Vô Tiện mặt không đổi sắc bình tĩnh mà nói.

Lam Tư Truy vội gọi: "Ngụy tiền bối…"

Hắn lắc lắc đầu tỏ vẻ con không cần xen vào, sau đó xua tay ra hiệu mau chóng trở về, chỗ này để ta lo. Dù sao đây là chuyện do Ngụy Vô Tiện hắn mở màn trước, hắn không muốn đám trẻ bị phạt theo mình.

Xem ra là không tránh được mấy lần chép gia quy rồi, Ngụy Vô Tiện thầm cười khổ trong lòng. Đoạn, hắn quay lại tiếp tục nói với Tứ trưởng lão: "Bởi vì ta thấy thực hành ngắm bia bắn cung bình thường có chút nhàm chán đối với bọn trẻ, thế nên đã cho phép chúng làm thế này. Chơi bắn diều vừa có thể khiến tụi nhỏ hào hứng vui vẻ hơn mà vẫn có thể luyện tập bắn cung, không trễ nải việc học hành của chúng."

Nhưng căn bản Tứ trưởng lão không nghe được vế sau trong câu nói của hắn, ông chỉ biết người cầm đầu bày trò thế này chính là Ngụy Vô Tiện. Vốn dĩ ông đã không vừa mắt hắn, thế nên chỉ cần có cơ hội là có thể túm lại răn dạy mắng mỏ để trút hết oán khí của mình lên đầu hắn ngay. Bây giờ Lam Vong Cơ không có ở đây, Ngụy Vô Tiện vì lo lắng cho mặt mũi của y thì chắc chắn cũng chẳng dám phản kháng thế nào. Hắn dám cãi lại trưởng bối sao?

Nghĩ tới việc hiện tại Lam Vong Cơ đã đi săn đêm cùng thiên kim tiểu thư của Đình Phương Nam thị, Tứ trưởng lão thầm nghĩ có lẽ ngày ông không cần phải nhìn thấy Ngụy Vô Tiện trong Vân Thâm sẽ sớm đến thôi, mở miệng mắng mỏ dạy dỗ lại càng thêm không kiêng nể gì.

Tứ trưởng lão phất tay, lớn giọng nói: "Ta không cần biết! Quả thực không biết quy củ, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào cấm chơi trò chơi, tất cả những ai tham gia trò này trở về chép gia quy ba lần cho ta."

Sau đó, ông quay sang Ngụy Vô Tiện tiếp lời: "Còn ngươi, thân là trưởng bối của bọn chúng mà không biết quản lý việc học hành của chúng cho đến nơi đến chốn, lại còn dám cầm đầu bày trò, dung túng bọn chúng mất trật tự! Vân Thâm Bất Tri Xứ không phải Liên Hoa Ổ, không phải ngươi muốn làm gì là có thể làm cái đó! Đám tiểu bối này là lứa hạt giống tốt của Lam gia, ngươi làm thế này có khác nào đang hại bọn chúng không!"

"Cũng không biết Khải Nhân huynh nghĩ gì mà có thể cho phép ngươi dạy học cho tiểu bối của Lam gia chúng ta." Ánh mắt của Tứ trưởng lão ngày càng trở nên khó coi hơn, lời nói cũng càng lúc càng quá đáng. Ngụy Vô Tiện trước kia cũng nghe mắng mỏ nhiều rồi, nhưng không hiểu sao hiện tại lại có chút không chịu nổi. Hắn hơi siết lại nắm tay mình dưới lớp áo đen, tóc mái rủ xuống che đi đôi mắt, làm người ta không biết lúc này hắn đang nghĩ cái gì.

Cũng may ông không còn tiếp tục quát mắng nữa, lạnh giọng nói: "Không phạt hẳn hoi thì sau này lại được nước lấn tới. Mười lần gia quy, tới từ đường quỳ ba canh giờ cho ta."

Ngụy Vô Tiện hơi hé miệng, môi khẽ mấp máy, tựa như muốn nói điều gì đó. Nhưng sau cùng, chỉ có một hơi thở rất nhẹ phát ra, sau đó dồn lại thành một tiếng đáp nặng nề: "Vâng."

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com