10. Bạch Nhật Tuyên Dâm (R18)
Tác giả: 不甜糖不糖
Link: http://woyongyuanaixiaoxue.lofter.com/
Vận động buổi sáng của Hiểu đạo trưởng và thiếu niên nhà mình. 😌😌
Cực độ OOC, cẩn thận khi đọc.
Rate: 18+
Trẻ chưa đủ 18, khuyến khích đứng ngoài. Ta không chịu trách nhiệm cho những tổn thương tâm lý (nếu xảy ra) của các bé đâu 😤😤
Fic đăng khi chưa có sự đồng ý của tác giả, cảm phiền để nguyên nơi này!!
=================
Gió sớm giữa rừng phất qua dòng nước trong khe sâu, thổi tán sương lưu một đêm, ào ào lay động cỏ cây trong rừng, cũng đem sương mai trên lá tùng nhọn lung lay rơi xuống. Ánh mặt trời xua tan chút âm u của tảng sáng, tia sáng vàng óng xuyên thấu khe hở của đám lá cây sau viện, lại cùng sơn tước chiếp chiếp líu lo trộm đến bên cửa sổ đóng kín của nhà gỗ. Thiếu niên cuộn ở trên giường bị quang ảnh lung lay trước mắt, bị tiếng chim nhiễu mộng, hắn bất mãn lầm bầm vài tiếng, cuốn chăn đem thân thể càng rúc vào trong lòng người đang ôm mình phía sau.
Mà người bên cạnh hắn đã sớm tỉnh, giờ phút này đang mặt mũi mang theo ý cười nhẹ nhàng giơ tay ôm ấp, hưởng thụ thiếu niên lơ đãng ỷ lại. Hiểu Tinh Trần đem chóp mũi chôn ở bên gáy Tiết Dương đang đưa lưng về phía mình, độ âm nơi đó vừa vặn đủ để hòa tan tất cả buồn ngủ. Hơi thở của thiếu niên, hương vị ngọt ngào lại nhu ấm, mà giờ phút này trên người hắn lại còn lưu hương vị độc thuộc Hiểu Tinh Trần từ cuộc mây mưa vài giờ trước. Như là ở trên thân thể cùng linh hồn hạ xuống ấn ký còn chưa thỏa mãn, mùi hương lại cũng muốn dây dưa cùng một chỗ. Đạo nhân liền vẫn duy trì tư thế như vậy thật lâu sau, Tiết Dương lại ở trong lòng y cọ cọ, nặng nề tiếp tục đi vào giấc mộng.
Đây là năm thứ ba sau khi Hiểu Tinh Trần sống lại. Tiết dương vốn đã ở lúc y tụ hồn làm vật tế mà chết đi, nhưng mà Ngụy Vô Tiện lại đem đôi mắt đột nhiên tắt ánh sáng của Hiểu Tinh Trần đặt vào trong đáy mắt, lắc đầu thở dài một tiếng si tình họa liền tìm biện pháp triệu hồi hồn Tiết Dương, dùng Thái Tuế trọng tố thân thể. Nhưng mà ra ngoài dự kiến của Hiểu Tinh Trần, một năm sau Ngụy Vô Tiện đẩy ra là một cái tiểu hài tử mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt hài tử cùng tiểu thiếu niên trong trí nhớ đầu đường Lan Lăng năm ấy của Hiểu Tinh Trần giống nhau như đúc.
Ngụy Vô Tiện hì hì cười, một cước đem hắn đá đến trước mặt Hiểu Tinh Trần. Năm đó Tị Trần dùng sức chém xuống chợt lóe quang lãnh ở trong não Tiết Dương vẫn tiên minh như trước, Ngụy Anh một cước này lập tức làm hắn tâm sinh oán hận. Thiếu niên vừa muốn xoay người chửi ầm lên, lại bởi vì đột nhiên bị đạo nhân ôm vào trong lòng mà quên luôn nên chửi thế nào.
"Đa tạ Ngụy sư điệt, " lúc đó Hiểu Tinh Trần khóe môi khẽ cong lên, trong mắt quang hoa sáng sủa, "Tiết Dương, còn không mau cảm tạ?"
Cứ như vậy, Tiết Dương liền mơ hồ bị đạo nhân mang đi. Bọn họ không phải không phát sinh khắc khẩu, chẳng qua ở cuối cùng thiếu niên hung tợn mắng chửi răng nanh cũng đã nhe ra đều bị người giam hết trong nụ hôn, giãy cũng giãy không ra. Hiểu Tinh Trần dẫn hắn xem hành vân phi điểu, gặp cẩm phong lưu xuyên; bước qua phố xá sầm uất của trần gian, cũng đã vào tiên cảnh Bồng Lai. Tiết Dương không hiểu rất nhiều hành vi của Hiểu Tinh Trần, nhưng hắn lười suy nghĩ, cũng không vội đi nghĩ, dù sao bọn họ về sau có rất nhiều năm tháng dài dòng tinh tế sờ tích lẫn nhau.
Ngây thơ thiếu niên lang, yêu hận vô tâm suy nghĩ trong lòng.
Thẳng đến mặt trời từ màu da cam biến sắc thành lượng bạch thẳng tắp chiếu vào trên giường, Hiểu Tinh Trần mới lưu luyến nghĩ đứng lên. Nhưng mà hạ thân y vừa động lại làm Tiết Dương hừ ra một tiếng rên rỉ ngọt nị, đạo nhân ngây người trong chốc lát, chợt hai má bay lên một rặng mây hồng——
Lúc này y mới nhớ tới, vật dưới thân của mình còn đang được Tiết Dương gắt gao ngậm ở trong dũng đạo. Hôm qua nửa đêm điên loan đảo phượng xong, thiếu niên rõ ràng đã mệt không nhẹ, lại ở lúc Hiểu Tinh Trần muốn rút ra nháo không cho y đi. Hiểu Tinh Trần tinh tế hôn khuyên hắn, nề hà vừa rút ra được tấc Tiết Dương liền lắc mông nuốt vào một tấc, da mặt còn cười hì hì, rõ ràng là đầy bụng ý xấu. Đạo nhân thiếu chút nữa bị hắn uốn éo gây sức ép lại cứng lên, nhưng mà lo lắng Tiết Dương vốn là dương hỏa hư mệt, vẫn quyết định trước chiều ý hắn đem người dỗ ngủ, lúc sau rồi rửa sạch. Nhưng mà thiếu niên rất nhanh chìm trong giấc ngủ, Hiểu Tinh Trần cũng mơ mơ màng màng vào mộng, vì thế liền thành bộ dáng buổi sáng hôm nay.
Muốn chết chính là, sáng sớm nam nhân cây kia tự động cương cứng, giờ phút này tính khí của Hiểu Tinh Trần cư nhiên ưỡn ngực ngửa đầu, cố tình Tiết Dương còn muốn rúc vào trong ngực y, khiến đạo nhân không hiểu kỳ diệu ở một sáng sớm đã bị người hạ tà hỏa trong đũng quần.
Hiểu Tinh Trần còn đang xấu hổ, Tiết Dương lại vẫn ngủ o o. Trong lúc mơ màng hắn giống như bình thường quay đầu hôn hôn người phía sau, một đôi môi mềm mại đỏ hồng mang theo chút triều nhiệt lung tung tìm phương hướng, non mịn thịt mỏng cánh môi cọ quá hai má đạo nhân, chạm đến chóp mũi, lại thủy chung không giống môi người yêu. Thiếu niên nhíu mày khàn khàn mê mang than thở một tiếng sắp sửa đem thân lật qua. Hiểu Tinh Trần thật sự không muốn cây kia của mình cứ như vậy bị vặn gãy, vì thế chỉ có thể mặt mũi đỏ bừng tiến lên hôn hắn. Nhè nhẹ từng đợt rên rỉ từ trong miệng Tiết Dương tràn ra, môi lưỡi gắn bó đắt ra chỉ bạc phản xạ mông lung bán tỉnh cùng tình ý đầu xuân, tất cả đều làm tim y cấp tốc nhảy loạn, hô hấp dồn dập.
Tiết Dương trong lúc vô tình vặn vẹo thắt lưng, rốt cục cảm giác được hậu huyệt toan trướng không khoẻ. Hắn ở trong mông lung buồn ngủ đưa tay xuống sờ, đi được nửa đường bị người chộp lấy cổ tay đặt xuống bên eo, ngay sau đó vành tai liền bị cắn:
"A Dương, cho ta thêm một lần đi."
Thanh âm Hiểu Tinh Trần trầm thấp lại tẩm đẫm tình dục, lồng ngực chấn động khi nói từ sau lưng Tiết Dương một đường rơi vào trong lòng. Thiếu niên run rẩy một cái, lại vẫn không muốn tỉnh lại, thẳng đến đạo nhân xoay người đem hắn đặt ở dưới thân, hắn vẫn mơ mơ màng màng cau mày bẹp miệng, dụi mắt tiếp tục nghiêng đầu ngủ.
Hiểu Tinh Trần nhẹ nhàng câu môi cười, tinh mâu ở trong ánh sáng nhu hòa cơ hồ phải hóa thành nước mưa rơi xuống. Y cũng không vội gọi Tiết Dương tỉnh, cúi đầu hôn lấy hầu kết thiếu niên, môi lưỡi đọc theo đường cong mềm nhẵn trên phần cổ thon trắng một đường xuống phía dưới. Hai phần xương quai xanh vẫn lưu dấu hôn từ tối hôm qua, hiện giờ lại bị người dùng thêm nốt cắn bao trùm thêm một tầng. Hiểu Tinh Trần vươn đầu lưỡi trên phiến đá thịt lại thêm dấu răng nhẹ nhàng liếm láp, đau đớn khẽ khẽ mang theo tê dại làm Tiết Dương tiết ra một tiếng ngâm khẽ. Tay trái y mơn trớn đậu đỏ trước ngực người dưới thân, theo đường cong lưu sướng ngây ngô của thân thể một đường xuống phía dưới, cuối cùng tay ôm lấy đùi Tiết Dương đem nó nâng lên, lộ ra chỗ giao hợp dưới thân; tay phải cầm lấy ngọc hành vẫn đang cúi đầu của thiếu niên, cao thấp vuốt ve.
Tiết Dương ở trong ngủ mơ hoảng hốt cảm thấy có người lại hôn lại sờ, khoái cảm mãnh liệt kéo hắn rời khỏi ôn nhu hương của mộng cảnh. Hắn thập phần bất mãn ưm vài tiếng dụi mắt tỉnh táo lại, nhưng mà kia một đôi mắt mông lung buồn ngủ vừa mới mở được nửa, dương vật chôn sâu trong huyệt lại đột nhiên bắt đầu nhẹ nhàng rút ra đút vào, này vừa động đem Tiết Dương sợ tới mức kinh hô ra tiếng, thân lưng cong lên, cả nửa người trên cơ hồ đều phải nâng lên.
Miệng nhỏ giữa mông của hắn bị người chống mở ra suốt cả một đêm, tuy nói từ năm ngoái đã sớm thích ứng kích thước của vật kia, tối hôm qua khoái cảm rút đi, lúc sau nội bích cũng chỉ còn lại chết lặng, nhưng mà hiện giờ cự vật thô lớn kia lại bắt đầu di chuyển, chốc chốc lại đổi góc độ đâm vào bên trong, giống như mặt nước bình tĩnh lại nhấc lên sóng cuồng, làm cho Tiết Dương lập tức rơi vào sợ hãi cùng mờ mịt, không đợi đại não cẩn thận tự hỏi liền liên thanh rên rỉ hét lên.
Hiểu Tinh Trần thẳng tắp nhìn vào ánh mắt ngơ ngác như nai tơ của thiếu niên, đôi mắt này giờ phút này có vẻ càng thêm vô tội cùng tinh thuần.
"A Dương tỉnh rồi?" Đạo nhân mỉm cười nói, "Chào buổi sáng."
Tiết dương miệng há hốc sau một lúc lâu một câu đều không nói được. Hắn rõ ràng đang ngủ đến ngon, lại không biết vì cái gì đột nhiên bị người nhiễu tỉnh. Hắn kỳ thật chỉ muốn biết cảm giác kia là chuyện gì xảy ra mà thôi, kết quả vừa mở mắt liền phát hiện đạo trưởng nhà mình đem hắn cả người gập lên đặt ở trong ngực, còn ý cười doanh doanh giống như bình thường một câu chào buổi sáng.
"Đạo. . . . . . Đạo trưởng?" Tiết dương chớp mắt, vừa chuyển đầu liền thẳng tắp nhìn thấy khe mông mình bị dương vật Hiểu Tinh Trần nhẹ nhàng đi vào rút ra, hắn mở to hai mắt nhìn trong chốc lát, lúc này mới phản ứng được hắn đây hóa ra là bị thao đến tỉnh. Trí nhớ đêm qua toàn bộ dũng mãnh đi vào trong đầu:
"Ngươi mẹ nó. . . . . . Ngươi còn không rút ra? !"
"Không phải ngươi không cho ta ra ngoài?" Hiểu Tinh Trần nhéo nhéo mặt hắn, "Ngủ hồ đồ rồi?"
"Ta thao mẹ ngươi!" Tiết Dương gạt tay y cắn răng tuôn ra một câu chửi tục, hai chân giơ lên liền muốn hướng về phía sau thoát khỏi ôm ấp của Hiểu Tinh Trần, "Ngươi chẳng lẽ sẽ không biết thừa dịp ta ngủ đi ra ngoài sao? Ngươi thật đúng là nghe lời a Minh Nguyệt Thanh Phong!"
Hiểu Tinh Trần tức khắc liền bị bộ dạng xấu hổ quỷ biện này của hắn đậu cười, nhưng y vẫn gắng gượng nhịn lấy, thay một bức biểu tình thành khẩn đem Tiết Dương kéo về, lại ưỡn hông một cái: "Thật có lỗi, ta quả thật không nghĩ đến điều này."
"Dù sao A Dương không hiểu quy củ cũng không phải ngày một ngày hai, ta thật sự không nên cùng ngươi hồ nháo."
"Ngươi nói ai mẹ nó. . . . . ."
"Ta quả thật không nên nghe lời như vậy."
". . . . . . Thao!" Tiết dương một cỗ khí nghẹn trong cổ họng, hắn vạn vạn không ngờ có một ngày hắn còn có thể bị Hiểu Tinh Trần làm nghẹn không nói ra lời, "Da mặt ngươi đúng là càng ngày càng tinh tiến!"
Hiểu Tinh Trần cười cúi xuống nhẹ nhàng hôn người dưới thân: "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng thôi." Còn chưa chờ Tiết Dương có phản ứng, tay hắn vẫn nắm tính khí thiếu niên lại bắt đầu nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve lên xuống, đem khoái cảm ném lên độ cao không thể cao hơn, vì thế lại từ trong miệng người nọ kiếm được một tiếng khinh suyễn khó nhịn.
"Ta lần sau sẽ chú ý, chẳng qua lần này. . . . . ."
"Ta thấy A Dương cũng khó chịu, vẫn là để cho ta tới giúp ngươi đi?"
Tiết Dương giờ phút này bị khoái cảm tra tấn trước mắt nổi lên hơi nước, hắn xưa nay lại không chịu nổi Hiểu Tinh Trần ôn ngôn nhỏ nhẹ dỗ dành như vậy nhất. Hàm răng trắng sứ của thiếu niên lặp lại ma cắn môi dưới một phiến bạc thịt đỏ bừng, hữu khí vô lực thở hổn hển mắng: "Ngươi, ngươi đây là bạch nhật tuyên dâm. . . . . ."
"Rất nhanh, " đạo nhân cười nhẹ nhàng thổi khí bên tai người dưới thân, "Đợi lát nữa rồi ngủ tiếp, được không?"
Tiết Dương chỉ cảm thấy giọng nói ôn trầm cuộn theo ám muội của Hiểu Tinh Trần nổ tung ở bên tai, làm cho hắn lập tức nhuyễn thắt lưng, cả người vô lực:
"Được được được! Giúp giúp giúp!" Hắn nghiêng đầu quay sang bên trái, "Ngươi muốn giúp ta còn. . . . . . Hyaa! . . . Ưm. ."
Hắn đang còn chưa nói xong, đạo nhân liền gia tăng biên độ đưa hông, lõm bõm nhép nhép tiếng nước lập tức tràn đầy phòng nhỏ. Hiểu Tinh Trần một tay nhẹ nhàng nâng eo Tiết Dương, làm cho hắn đem mông cao vểnh lên, tay kia thì tự giữa háng chuyển qua cổ tay hắn, tiếp theo chậm rãi cùng thiếu niên mười ngón cùng khấu. Tiết Dương vốn là buồn ngủ nhập nhèm, giờ lại không có dư thừa tinh lực khống chế thanh âm của mình, một tiếng tiếp một tiếng thán suyễn ngọt nị ướt sũng cứ như vậy từ trong yết hầu gian chảy ra.
Ngoài cửa sổ sớm mặt trời đại lượng, thanh thấu dương quang chiếu lên thân thể gây ngô còn chưa nảy nở hết của thiếu niên, cành lá bóng cây từ ngoài cửa sổ ánh vào vòng eo cùng bắp đùi rải rác xanh tím ứ ngân của Tiết Dương, nổi lên màu da càng thêm trắng nõn, mà hôn ngân càng thêm mỹ sắc. Thủy quang trên môi lưỡi đạo nhân để lại bị cảnh xuân sáng rỡ chiếu ra dâm mi trong vắt, Tiết Dương cả người bại lộ ở trong sáng sớm đầu xuân, lại dao động đung đưa trong tay đạo trưởng, thân thể khẽ run giống như chồi non mới vừa phá mặt đất mùa đông.
Giờ phút này hắn thuần khiết bên ngoài, lại cũng có thể làm cho người ta dục hỏa lửa cháy lan đồng cỏ.
Thiếu niên chóp mũi, thái dương chiếu ra lấp lánh phản chiếu mồ hôi, Hiểu Tinh Trần cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt ửng hồng cùng nước mắt chảy xuống chân tóc của Tiết Dương, hạ thân đưa đẩy càng gia tốc. Cự vật đỏ tía đang được tiểu huyệt đỏ bừng ấp úng phun ra nuốt vào, mỗi lần rút ra mang ra dịch thể trơn ướt lại bị đạo nhân đút vào đổ lại trong cái miệng nhỏ. Nhưng mà cứ việc bị khi dễ như vậy, dâm thịt trong đường ruột kia lại vẫn cố gắng ôm mút kẻ xâm lấn, mỗi lần được lấp đầy đều khẩn cấp leo xoắn lên trên, rõ ràng là một bộ dạng đã bị thao đến ngoan ngoãn vâng lời. Tiết Dương đã sớm ăn không tiêu dâm đãng vui thích thế này, lỗ nhỏ đỉnh đầu dương vật không ngừng rỉ ra nhè nhẹ từng giọt bạch trọc, theo Hiểu Tinh Trần mỗi lần đưa lưng đút vào đều lắc đập lên phần bụng dưới trắng noãn bị ngoại vật đẩy lên một đường cong, tinh dịch mang theo độ ấm thấm vào từng vân da.
Rõ ràng đã chật vật thành bộ đáng như vậy, Tiết Dương lại hoàn hảo giống như không chịu thua chịu đựng không bắn, đằng trước giống như buồn tiểu căng trướng cùng khoái cảm cực lạc ở sâu hậu huyệt một trước một sau đưa hắn giáp công thần trí không rõ, thiếu niên rốt cục lung tung lắc đầu khóc kêu lên, hai tay hướng về phía trước vung vẩy, cuối cùng gắt gao túm vai áo Hiểu Tinh Trần, một đôi bắp đùi thon trắng cọ cọ thắt lưng đạo trưởng. Nhưng dù vậy, người trên người thế công không chút suy giảm thả chậm, ngược lại tìm chuẩn địa phương tăng lớn cường độ thúc vào, mỗi một lần cơ hồ đều dội trúng hồng, ép ra phốc phốc tiếng nước. Như thế hơn mười phát, Tiết Dương liền co rút vòng eo bắn ra, một cỗ nùng tinh phun ra trước người, tưới lên vạt áo trước của Hiểu Tinh Trần, cũng dính vào lồng ngực trắng tuyết của thiếu niên. Hắn một đôi mắt giờ phút này loan mị như tơ, dưới lông mi ngã nhào ra nước mắt; miệng hồng khẽ run, nhưng mà lại trừ bỏ lãng kêu mang theo nức nở cái gì cũng phát không ra. Tiết Dương giống một đầu cá mất nước, eo run run, hai chân lung tung đạp loạn muốn chạy trốn, nhưng mà phía sau lại bị côn thịt to lớn nhồi vào đóng đinh không thể động đậy, vì thế chỉ có thể ở trong lòng Hiểu Tinh Trần rụt vai khóc:
"Được. . . . . . Được rồi, " Tiết Dương giơ tay đẩy vai đạo nhân, "Ngươi giúp. . . . . . ta xong rồi, có thể, có thể . . . . . ."
"Không cần khách khí, " Hiểu Tinh Trần cúi đầu xuống, cùng hắn hai trán cùng thiếp, lại vén lên tóc mái ướt mồ hôi của hắn, "Ta lập tức sẽ xong."
"Ngươi, không. . . . . . Ngươi mẹ nó trước đó. . . . . . trước đó đã nói rất nhanh. . . . . ." Mấy lời còn lại đều bị lưỡi Hiểu Tinh Trần đi vào trong nút lại hết, nước bọt không kịp nuốt chậm rãi tràn ra khóe môi, cùng thủy ngân ái muội trước đó hòa vào nhau.
"Giúp người giúp đến cùng, " đạo nhân giữa hai chân lại bắt đầu nhét vào, "Điểm ấy ta làm vẫn tốt hơn ngươi."
Tiết Dương còn chưa chửi rủa được lập tức mềm nhũn nằm úp hổn hển thở dốc một lãng lại một lãng câu người, lần lượt bị thao, thiếu niên ý thức dần dần thoái hóa, cuối cùng chỉ còn lại dục vọng khát cầu càng nhiều đang lớn tiếng kêu gào. Mượt mà no đủ cánh mông bị người bắt lấy vuốt ve mở ra, làn da trắng hồng rất nhanh liền ấn đầy nốt ngón tay đỏ tươi; hai đùi nguyên bản khép lại cũng bị tách to dạng ra, dịch thể theo đường cong khe mông chảy xuống, ở trên đệm giường tù ra nhợt nhạt một bãi.
Ngoài phòng cảnh xuân chợt hiển, phòng trong xuân ý càng đậm.
Tống Lam là buổi chiều đi đến bái phỏng bạn thân, trước khi gõ cửa, Tống đạo trưởng ở cửa đứng hơn một nén nhang ——
Tưởng tượng đến gặp Tinh Trần còn có thể nhìn đến tiểu súc sinh kia, trong lòng liền nổi lửa.
Nhưng mà thẳng đến Tinh Trần mở cửa đem y dẫn tới nhà chính, cũng không gặp bóng dáng của Tiết Dương. Tống Lam tuy rằng cảm thấy không có tiểu tử kia là tốt nhất, nhưng mà dù sao cũng là. . . . . . thê. . . . thê tử của bạn thân.
Vì thế Tống đạo trưởng trầm mặc đấu tranh một hồi, rốt cục hỏi: "Người kia đâu?"
"Hắn hôm nay thân thể có bệnh nhẹ," Hiểu Tinh Trần cười cho y châm chén trà, "Không tiện đi ra nghênh đón."
Tống Lam âm thầm kỳ quái, thầm nghĩ ta nhìn mặt mũi sáng bóng rạng ngời này của ngươi không giống trong nhà có người bệnh a?
Bất quá y vẫn hừ một tiếng gật đầu nói: "Mắt không thấy tâm không phiền."
Lời vừa dứt, bên trong cửa buồng trong liền truyền đến một tiếng mắng tức giận:
"Ta đánh rắm vào mặt ngươi!"
Một đen một trắng hai cái đạo nhân quay đầu lại, liền thấy Tiết Dương chống thắt lưng nghiêng tựa trên cửa.
"Đúng là mẹ nó, hay lắm chính nhân quân tử, ngươi như thế nào không nói với bạn thân ngươi bạch nhật tuyên dâm? !"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com