Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

9. Nhận Đau (R18)

Tác giả: 不甜糖不糖
Link: http://woyongyuanaixiaoxue.lofter.com/

Fic đăng khi chưa có sự đồng ý của tác giả, cảm phiền để nguyên nơi này cho mình  😘😘

⚠️⚠️Cảnh báo: có yếu tố của SM, nếu không hợp, hãy quay lại!!! Cẩn thận đi vào, Hiểu Tinh Trần có chút hắc hóa.

OOC

Rate: 🔞🔞🔞

Không khuyến khích trẻ dưới 18 đi vào.

Lâu lâu khai trai ăn mặn chút.

=====================

    Tiết Dương nghĩ đến cuộc đời của mình, thủy chung từ bé đến lớn đều bị vô số to nhỏ đau đớn xỏ xuyên qua. Mà những đau xót này phần lớn như nước chảy kích thạch hoặc là cương phong nhập mộc, có thể để cho hắn vài năm sau cảm thấy cắt da ít ỏi không có mấy. Không có gì ngoại trừ bảy tuổi năm đó, còn lại bảy tám phần đều liên quan đến Hiểu Tinh Trần.

    Một.

    Lần đầu tiên nhận đau từ Hiểu Tinh Trần, phải ngược quay lại trên đường hồi trình sau ba tỉnh truy đuổi hắn. Khi đó hắn âm độc giả dối không chuyện ác nào không làm, nhưng cũng không kiềm chế được thiếu niên tâm tính trên thân, cho dù là bị Hiểu Tinh Trần trói giải đi, một khắc cũng không ngừng tâm tư đi chọc ghẹo người.

    Một ngày chạng vạng, Hiểu Tinh Trần mang hắn đi vào một nhà khách điếm chuẩn bị ở lại. Khách điếm nhà này rất nhỏ, lầu một bán đồ ăn, có mấy người đang ngồi ở nơi đó dùng cơm tối. Tiết Dương liền tư thế bị trói hai tay kéo đi vào, dọc theo đường đi thu hút vô số ánh mắt tò mò, liền ngay cả lão bản nương ở quầy trong đang cùng Hiểu Tinh Trần đàm giá cả cũng thường thường ném về phía hắn vài ánh nhìn hiếu kỳ. Tiết Dương liếc trở về, khóe miệng tà tà cong lên, đáy mắt lại băng lãnh tiêu sát như động băng không đáy, làm người nhìn thoáng qua liền vội vội quay đầu chuyển sang nơi khác. Nhưng mà lại cứ có tiểu cô nương độ tuổi xuân thì không chịu dời ánh mắt, đại khái là lần đầu tiên thấy hai vị thiếu niên lang tuấn tú như vậy, đem con ngươi thẹn thùng xấu hổ lần lượt dán về đây.

    Hiểu Tinh Trần đang cùng lão bản nương đàm đạo, Tiết Dương bên cạnh lại đột nhiên bạo động. Hắn chân dài nhất câu liền hiên bay mấy mặt bàn gần đấy, khách nhân sợ tới mức kinh hoảng bỏ chạy. Hiểu Tinh Trần muốn đi lên ngăn trở, một phen ghế dựa lại bị Tiết Dương dùng sức đá, thẳng tắp hướng về phía cô nương nhìn lén vừa rồi bay đến. Cô nương kia kinh thanh thét chói tai nhắm chặt mắt lại, nhưng không cảm nhận được đau đớn ghế dựa va vào người, trong nghi hoặc, nàng trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên bạch y cao lớn đã đem nàng hộ vào trong ngực, mà vị thiếu niên trẻ tuổi hơn đang đứng đối diện cười ha ha:

    "Mau nhìn a! Minh Nguyệt Thanh Phong chiếm tiện nghi khuê nữ đàng hoàng kìa!"

    "Tiết Dương," người lớn tuổi hơn nói , "Ngươi đừng không biết tốt xấu!"

    "Ta không biết tốt xấu?"Tiết Dương cười, "Nàng vừa rồi còn nhìn ta chằm chằm đây, không đào mắt nàng đã là tốt lắm rồi. Ta cũng chỉ là đem nàng đưa đến lòng ngươi cho ngươi sờ sờ mà thôi, là ai không biết tốt xấu a Hiểu Tinh Trần?"

    Hiểu Tinh Trần một đôi mày kiếm lãng tuấn hung hăng nhăn lại, mà vị cô nương kia cũng là một bộ bị hủy trong sạch bắt đầu khóc sướt mướt, đẩy ra sự che chở của Hiểu Tinh Trần chạy ra cửa khách điếm. Một bên lão bản nương cũng đã sợ tới mức dán vào vách tường, nghĩ muốn nhanh chóng đêm hai vị tai tôn tán tài này thỉnh đi, rồi lại không biết mở miệng như thế nào.

    Hiểu Tinh Trần mạnh mẽ khéo lại dây thừng trói Tiết Dương, đưa hắn xả một cái lảo đảo túm tới trước mặt lão bản nương.

    "Xin lỗi!" Đạo sĩ quát.

    Đôi mắt như đá mắt mèo của Tiết Dương vòng vo đảo lại giữa Hiểu Tinh Trần cùng lão bản nương, đột nhiên thay một khuôn mặt cười tủm tỉm:

    "Lão bản nương ——" hắn mạnh dán vào nữ nhân đáng thương chịu đủ kinh hách kia, "Ngươi nếu nghĩ muốn đuổi ta đi, vậy đầu lưỡi của ngươi cũng phải đi theo ta nha."

    Hiểu Tinh Trần lặp lại xin lỗi hơn nữa tỏ vẻ mình sẽ mang Tiết Dương tìm chỗ khác ở, nề hà lão bản nương khóc cầu bọn họ ở lại, hơn nữa không cần bồi thường, làm Hiểu Tinh Trần cực khó xử. Tên đầu xỏ còn thỉnh thoảng lại ở bên cạnh tuôn ra từng đợt cười to làm càn, thỉnh thoảng bị đạo nhân hung hăng kiểm trách một câu, tươi cười một chút cũng không giảm. Lúc hắn bị Hiểu Tinh Trần túm lên lầu còn không quên quay đầu lại đối lão bản nương gật đầu thăm hỏi, làm nàng sợ tới mức lại là một trận run rẩy. Nhưng mà vài giây sau hắn liền cười không nổi, biểu tình lưu manh côn đồ vừa rồi trở nên vừa sợ vừa giận.

    Hắn vừa mới bị Hiểu Tinh Trần một tay đẩy mạnh cửa phòng, không đợi đứng vững, sau lưng liền hung hăng trúng một cây phất trần. Tiết Dương một chút phòng bị cũng không có, bị đánh thấp giọng kêu nhỏ một tiếng, lảo đảo vài bước mới khó khăn lắm đứng vững. Hắn đang định quay lại muốn làm rõ trạng huống, lập tức lại bị hung hăng quất một cái đánh lên vách tường bên cạnh, lần này đánh vào một bên eo của hắn, hơn nữa dùng sức càng mạnh, chỗ bị quất lập tức là một mảnh hỏa lạt sưng đau.

    Tiết Dương tê hít một ngụm khí, lúc này mới phản ứng lại hắn là bị Hiểu Tinh Trần đánh.

    Con mẹ nó, đạo sĩ thúi cư nhiên đánh người.

    "Ngươi nói ta như thế nào cũng không sao cả, nhưng ngươi lỗ mãng như vậy, vị cô nương kia về sau nên làm cái gì bây giờ?" Hiểu Tinh Trần đối ánh mắt âm đỗi của Tiết Dương làm như không thấy, "Mới vừa rồi phạt ngươi hai lần, cái thứ nhất là vì lão bản nương, cái thứ hai là tiểu cô nương, ngươi ngoan ngoãn tự giác lấy."

    "U, Hiểu đạo trưởng, " Tiết Dương xem thường trợn mắt cười lên, "Ngươi làm sao lại chú ý nữ nhân a? Ngươi dám nói ngươi không sờ khuê nữ nhà người ta? Ngươi không hù dọa bà nương trông tiệm kia?"

    Không ngờ, Hiểu Tinh Trần cũng không đỏ mặt giận dữ quát hắn câm miệng, chỉ dắt Khổn Tiên Tác trói hắn đưa hắn buộc vào một bên giường:

    "Gian ngoan bất linh."

    Tiết Dương chỉ lạnh lùng cười nhìn y, hiện tại hắn ở hạ phong, khắp nơi bị Hiểu Tinh Trần áp chế, lại đi khiêu chiến y chỉ có thể cho mình tăng thêm đau khổ. Thu lợi tránh hại chính là bản năng con người, hắn Tiết Dương dù thế nào cũng chưa làm mình không qua được.

    Dù sao về sau, hắn nhất định sẽ làm Hiểu Tinh Trần trả giá gấp mười, gấp trăm lần.

    Con ngươi hổ phách của thiếu niên phủ lên một tầng lãnh tiếu hờ hững, ở sâu bên trong lại là chú hận mãnh liệt đem người cắn nuốt.

    Hai.

    Những ngày Tiết Dương bị Kim Quang Dao bẻ gãy một chân ném tới Nghĩa Thành, trừ bỏ ban đầu bởi vì cảnh giác nghi ngờ mà ngoan ngoãn hai ngày ở nhà, thời gian còn lại tính tình ác liệt một chút cũng không giảm, thậm chí còn có xu thế càng ngày càng tăng. Lúc vết thương trên chân còn nghiêm trọng hắn không thể chạy nhảy, đùa giỡn cũng chỉ là trộm ít trái cây của Trương gia, sờ trứng gà Lý gia, đợi cho hai tháng sau vết thương lành phân nửa, liền trên phố xá Nghĩa Thành bắt đầu vung vẩy tứ ngược. Hôm nay ăn không nhà ngươi một bát bánh trôi, nhổ của ngươi một xuyên mứt quả, ngày mai còn mặt dày lại đến, một lời không hợp liền đem bàn đều đánh bay, sau đó lấy tiểu đao vỗ vỗ mặt người ta cảnh cáo bảo vệ đầu lưỡi của mình cho tốt, biến dân chúng Nghĩa Thành giận mà không dám nói, chỉ có thể chờ Hiểu Tinh Trần đi trên đường phố. Lúc thiện lương thì nói bóng nói gió bảo y về quản tiểu để nhà mình, lúc hận quá liền khi dễ đạo sĩ mắt mù, đem hết tức giận đổ lên đầu y. Khiến Hiểu Tinh Trần rất nhiều lúc cảm nhận lửa giận vô danh bốn phía lại sờ không được ý nghĩ, thế là hỗn thế tiểu ma vương liền còn có thể một người tiếp tục tiêu diêu tự tại.

    Đáng tiếc tiểu ma vương cũng vẫn là cái tiểu người thọt, thường xuyên ở bên ngoài tung tăng một vòng, trở về liền ôm chân đau, ngồi xị trên giường không rên một tiếng.

    "Thương cân động cốt một trăm ngày, " Hiểu Tinh Trần nói, "Ngươi đừng bướng bỉnh như vậy, ngoan ngoãn tĩnh dưỡng."

    Tiết Dương từ trong lỗ mũi lạnh lùng hừ một tiếng, từ trước đến giờ không ai quan tâm hắn như vậy, thích xen vào việc của người khác như Hiểu Tinh Trần thật đúng là mẹ nó làm cho hắn không thích ứng, cả ngày ở bên cạnh bức bức cằn nhằn làm tai người ta nóng nảy. Hiểu Tinh Trần thấy hắn không trả lời, nghĩ hắn vết thương cũ tái phát không thoải mái, liền giơ tay muốn thăm dò chỗ thương của hắn. Tiết Dương tự nhiên không cho chạm vào, không lay chuyển được Hiểu Tinh Trần, chỉ có thể nhảy xuống giường bỏ chạy, vì thế hàng xóm xung quanh liền luôn có thể nhìn đến một cái tiểu người thọt chạy đi, một cái đại người mù đuổi theo phía sau đem người bứng trở về, rất buồn cười.

    Hiểu Tinh Trần đều không phải là không thèm để ý mấy cây cười nhạo này, chỉ là y đối thế nhân có khoan dung vượt quá thường nhân, mà Tiết Dương liền không phải vậy. Nề hà hắn bây giờ còn bị thương, thi độc phấn, Giáng Tai nằm chờ, chưa dùng đến được ——

    Cho nên hắn liền quyết định trước trộm một con gà trả thù một chút.

    Nói trộm liền trộm, hiên ngang dưới ánh mặt trời, hắn liền như mèo tiến đến lồng gà, năm ngón tay chộp lấy cổ gà trèo tường mà đi, chỉ lưu phía sau một mảnh quác quác tiếng gáy. Có lẽ động tác quá mức nước chảy mây trôi, Tiết Dương đột nhiên thấy mình thoát khỏi thân thể trầm trọng lâu ngày nằm mốc ở trên giường dưỡng thương, trở nên nhẹ như yến, liền ngay cả tường cao của nghĩa trang đều có thể bay qua căn bản không cần đi cửa chính. Nhưng mà trên đời có cái gọi là đắc ý vênh váo, trong lúc thiếu niên mượn mặt đất bằng phẳng nhảy lên, vết thương đột nhiên rách đau đến nhe răng, làm hắn hung hăng vấp phải miếng ngói, cho nên lại tựa gà mái tung cánh té thật xa, này vừa ngã, đúng lúc đưa tại trước mặt Hiểu Tinh Trần.

    Đạo nhân kỳ quái: "Ngươi tại sao lại bay trở về?"

    "Ta đi ra ngoài mua gà " Tiết Dương nghiến răng nghiến lợi đứng lên lắc lắc gia cầm đã chết trong tay, "Gà này bay thực mẹ nó nhanh, ta không bay theo không bắt được nó."

    Thiếu niên ban ngày còn cười hì hì kể chuyện cười, nhưng đến tối liền cười không nổi. Sáng hắn ngã không tính là nhẹ, lần này xem ra lại động đến chỗ gãy xương.

    Hắn một mình ôm chân thở phì phì ngồi trên ghế, A Thiến cười hắn tựa gà ấp trứng hắn cũng không đi phản bác.

    Gà gà gà, đều mẹ nó tại vì gà, chờ cái chân này của lão tử lành, ta sẽ đi tát thi độc phần vào đồ ăn của bọn bây.

    Hiểu Tinh Trần đối tật xấu thường thường không để ý của thiếu niên cũng tập mãi thành thói quen, y chỉ bất đắc dĩ cười cười liền bảo A thiến rửa mặt đi ngủ. Nhưng mà chân trước A Thiến mới vừa đi, sau lưng Tiết Dương liền cảm thấy đỉnh đầu hạ xuống một đoàn bóng ma. Hiểu Tinh Trần không rên một tiếng đứng bên cạnh hắn, sau đó ngồi xuống chiếc ghế phía bên phải.

    Tiết Dương nói: "Ngươi làm gì?"

    Hiểu Tinh Trần không trả lời, chỉ là cúi người lấy tay chạm lấy cái chân thương của hắn. Bộ dáng này có phần như ca ca cho đệ đệ nhà mình mang hài, thân thiết cùng tầm thường, Tiết Dương sửng sốt, trong lúc nhất thời liền quên tránh né.

    "Con gà sáng hôm nay," đạo nhân vẫn duy trì tư thế kiểm tra thương thế của hắn, "Thật là ngươi mua?"

    Tiết Dương lúc này mới phản ứng lại, vội vàng muốn đem chân rút ra, nề hà cổ chân bị Hiểu Tinh Trần cầm không giãy ra được. Hắn cả giận: "Đạo trưởng quản nhiều nhàn sự làm gì? Gà không phải mua lẽ nào là ta ấp ra?"

    Hiểu Tinh Trần lại không cười, nắm lấy mắt cá chân đưa cái chân thương của hắn đặt lên đầu gối, hai tay vuốt phẳng chỗ gãy xương ban đầu, nơi đó bởi vì lại bị thương mà sưng lên một khối, "Ngươi không giống kiểu sẽ ngoan ngoãn mua đồ ăn ở trên đường, ngân lượng của chúng ta lại chặt chẽ. Có phải ngươi ấp ra không ta không biết, nhưng ta cảm thấy rất có thể là ngươi đi trộm."

    "Huống hồ," Đạo nhân hai tay khẽ thi lực, "Người ở đây kiến thức không rộng, ngày thường đối với ngươi và ta lắm chuyện chút cũng  không đáng trách, tính tình có thù tất báo của ngươi nên sửa."

    Tiết Dương chỉ cảm thấy đem chân đặt ở trên đùi người khác thực không được tự nhiên, nghe được câu nói như đứng từ trên cao nhìn xuống thế gian này của Hiểu Tinh Trần trong lòng lại khó chịu, nhất thời cảm giác cả người nôn nôn nóng nóng, vò đầu bứt tai không biết nên mắng thế nào: "Ngươi mẹ nó. . . . . . Ngươi thật sự là. . . . . . Cái gì không đáng trách. . . . . ."

    Hiểu Tinh Trần đột nhiên lấy ngón tay nhấn vào chỗ sưng của hắn, lập tức làm cho hắn ngậm miệng. Đạo nhân lại nói: "Hôm nay ta đi trên đường, còn có người phản ánh ngươi ăn không trả tiền, "

    "Ngươi có phải —— còn thường xuyên uy hiếp người ta?"

    "A ——! !"

    "Hay không" hai chữ còn chưa nói hết, đạo tử liền đột nhiên cầm xương đùi Tiết Dương hai tay phối hợp bóp nắn, vết thương vốn đang đau nhức không thôi liền phát ra một tiếng rắc tra tấn. Tiết Dương thật sự là một chút phòng bị cũng không có, nhất thời liền không có mặt mũi kêu la thảm thiết, khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch, ngực dồn dập phập phồng, cả người lui thành một đoàn ở trên ghế, chỉ lộ ra một đôi mắt phiếm nước trừng Hiểu Tinh Trần, trong mắt mang theo bảy phần kinh sợ ba phần oán độc.

    Đáng tiếc đạo nhân lại nhìn không tới, y mỉm cười mang theo thập phần chân thành tha thiết xin lỗi: "Xương của ngươi lại bị lệch, ta vừa giúp ngươi chỉnh lại."

    "Sẽ có chút đau, cho nên ta nghĩ nói chút chuyện dời đi lực chú ý của ngươi, xin lỗi tiểu huynh đệ."

    Tiết Dương mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm đạo sĩ đối diện kia thật lâu, rốt cục chậm rãi vươn một bàn tay đến nhéo nhéo xương đùi, đích xác đã về vị trí.

    "Đạo trưởng thật sự là tri kỷ," hắn kéo dài ngữ khí chậm rì rì nói, "Đa tạ đạo trưởng."

    Hiểu Tinh Trần làm sao không nghe được giọng nói Tiết Dương không có nửa điểm cảm tạ ý tứ, ngược lại còn có chút oán hận ở bên trong, nhưng y chỉ coi đó tính tình cổ quái của thiếu niên lang, không nghĩ nhiều liền nhặt Sương Hoa chuẩn bị đi ra ngoài săn đêm, chỉ là trước khi ra cửa vẫn quay lại nói với hắn: "Nếu biết đau, về sau liền đừng nghịch ngợm chạy loạn. Những lời vừa rồi, đúng là dời lực chú ý của người, nhưng từng câu cũng là thật. Ngươi sau này chú ý."

    Tiết Dương xùy một tiếng cười ra, không chút chú ý lắc lắc cái chân thương của mình nói: "Biết rồi đạo trưởng, về sau sẽ không bao giờ có người nói cho ngươi những lời đấy nữa."

    Giáng Tai ở trong tay hắn hồng quang lưu chuyển, làm cho kẻ thích giáo huấn người như Hiểu Tinh Trần đi quản đám người lắm mồm đấy, quả thực an bài tuyệt vời không thể tuyệt hơn.

    Hiểu Tinh Trần, hôm nay ngươi làm ta đau, ngày sau ta định trả ngươi gấp trăm, gấp nghìn lần. Thiếu niên môi mỏng câu lên một nụ cười, một hàm răng trắng lại ma sát kẽo kẹt ra tiếng.

    Chúng ta nha, còn nhiều thời gian, chờ xem.

    Ba.

    Tiết Dương ở trong nghĩa trang đi qua một mùa đầy đủ cuối cùng là mùa hè. Ngoài cửa sổ tiếng ve huyên náo, trong phòng lại nóng như giống như lồng hấp, thiếu niên chốc lát bốn ngã chổng vó nằm ở trên chiếu, chốc lát lại lẩm bẩm chửi bới đứng dậy đi đến vại nước hất mình một bát. A thiến cũng lười nhúc nhích, ngồi ở dưới mái hiên chớp mắt.

    Loại tình hình này vẫn duy trì đến lúc Hiểu Tinh Trần ôm một quả dưa hấu tròn tròn trở về, vỏ xanh lộ ra thịt đỏ bên trong, một dao bổ xuống nước liền bắn ra, không khí chung quanh giống như nháy mắt mát mấy độ lại tràn đầy ngọt hương, làm người còn chưa ăn liền giống như đã cảm thấy thịt quả tươi giòn nổ tung hương bị trong miệng.

    Hiểu Tinh Trần chỉ cắt một đường, đem một nửa phân cho Tiết Dương, một nửa cho A Thiến. Tiết Dương tuyệt không khách khí, ôm nửa quả liền ngồi xuống ăn, mà A Thiến không ngừng ồn ào "Đạo trưởng cũng ăn", quyệt miệng bất mãn nhìn thiếu niên thật lâu, cuối cùng cũng bị Hiểu Tinh Trần thúc dục liền an tĩnh ăn dưa.

    Nàng đang ăn vui vẻ, đỉnh đầu lại giống như đột nhiên bị cái gì bắn vào, nàng ngẩng đầu đi sờ, không có gì hết, nhìn chung quanh sờ sờ, cũng chỉ có hạt dưa nhổ ra mà thôi. Tìm một hồi nàng cũng không có kiên nhẫn, cúi đầu tiếp tục ăn. Nào biết vừa mới ăn chưa được hai miếng, đỉnh đầu liền lại trúng cái gì. Không đợi nàng ngẩng đầu nhìn, lại một cái bắn vào búi tóc. A Thiến nhăn mặt nâng tay lại đi sờ, kết quả nhặt được một hạt dưa trên tóc.

    Kỳ quái, vì sao trên đầu lại có hạt dưa hấu?

    Nàng đang nghĩ, lại một hạt dưa bay đến, lần này ở giữa trán nàng. A Thiến kinh sợ, một đôi bạch đồng liền trừng thiếu niên ở dưới tàng cây, đổi lấy chỉ có tiếng cười bừa bãi của Tiết Dương:

    "Ha ha ha ha, thật khờ, ngốc thấu!"

    "Vương bát đản đồ hư hỏng!" A Thiến bẻ một miếng vỏ dưa liền lung tung ném về phía hắn, "Ngươi có ác tâm hay không, phun hạt dưa lên đầu người khác!"

    "Aiz—— sao ngươi biết là ta?" Tiết Dương vẻ mặt thỏa mãn gian kế thực hiện được mà xấu xa cười, ngữ khí lại còn giả vờ ủy khuất, "Mắt ngươi nhìn không thấy, vạn nhất là đạo trưởng đâu?"

    "Ta phi! Đạo trưởng mới không làm chuyện ấu trĩ như vậy!" A Thiến nói xong lại bẻ một miếng vỏ dưa ném hắn, "Nhìn không thấy thì làm sao? Khắp thiên hạ cũng chỉ có ngươi có cái tính thúi hoắc thế này!"

    "Ngươi mẹ nó ném còn đến chuẩn, " Tiết Dương khó khăn lắm tránh đi một miếng vỏ dưa, hắn hừ cười một tiếng lại giở trò cũ, A Thiến rõ ràng thấy được nhưng cũng phải giả mù, chỉ phải trơ mắt nhìn thấy hạt dưa lần lượt đánh lên trán mình. Nàng cực độ ủy khuất mắng:

    "Ngươi cái hỗn đản xem thường lang, ăn hết phần đạo trưởng còn không cảm ơn, cô nãi nãi ta phân ngươi một nửa quả dưa ngươi còn khi dễ ta!" Nàng quay đầu hướng Hiểu Tinh Trần, "Đạo trưởng! Ngươi coi hắn kìa! Ngươi quản hắn a!"

    "Hắn quản ta?" Tiết Dương cười ha ha, "Ta đây liền cũng phun hạt dưa nên đầu hắn."

    "Được rồi, được rồi," đạo nhân rốt cục mở miệng, ngữ khí cũng ngậm ý cười, "Tiểu hữu đừng nghịch ngợm nữa, A Thiến cũng đừng cùng hắn so đo, không nên tức giận."

    "Hắn phải xin lỗi ta!"

    "Ngươi nghĩ đến hay."

    A Thiến tức giận một đôi bạch đồng đều phải phát lửa, trong lòng một ngụm khí nghẹn khuất ở yết hầu làm mặt nàng đỏ bừng, Tiết Dương thấy biểu tình đấy của nàng càng thêm buồn cười, trong lúc nhất thời lại là mừng rỡ không xong, khanh khách cười lên.

    A Thiến tức giận đến thanh âm đều nhiễm nức nở: "Ngươi thiếu đòn!" Nàng hung hăng giậm chân hét lớn, "Đạo trưởng đánh hắn!"

    Tiết Dương càng vui vẻ, đem ánh mắt ném về phía Hiểu Tinh Trần: "Đạo trưởng, ngươi nỡ đánh ta sao?" Ngữ khí hắn chẳng hề để ý, lại trộn lẫn làm bộ nũng nịu oán hận, cả người rõ ràng là một bức tư thái được sủng mà kiêu, đáng tiếc ở trong tai Hiểu Tinh Trần nghe còn ủy khuất hơn cả A Thiến.

    Đạo tử cười mà không đáp, chỉ dừng lại bàn tay đang tu bổ giỏ thức ăn, lấy tay phải vỗ nhẹ nhẹ lên trán Tiết Dương: "Ngươi thế mà có cái miệng mượn gió bẻ măng."

    A Thiến thấy thế, mắt thiếu điều trợn ngược, này cũng coi như đánh người?

    "Đạo trưởng!" Nàng vội la lên, "Hắn vừa mới phun hạt dưa lên đầu ta, còn khi dễ ta nói ta mù! Ngươi như thế nào không nỡ đánh hắn?!"

    "Ngươi không phải mù thật." Tiết Dương phản bác.

    "Được rồi, " Hiểu Tinh Trần bất đắc dĩ, y lại phải duỗi tay nhẹ nhàng búng trán Tiết Dương, "Ta đánh rồi, hắn về sau sẽ không thế nữa."

    "Ai nha," Tiết Dương cười hì hì che trán, cả người rúc vào lòng Hiểu Tinh Trần, "Đau quá à."

    "A —— không tính! ! Liền như vậy cũng coi là đánh?" A Thiến cơ hồ muốn đem dưới chân đạp thành một cái hố sâu, "Hắn khẳng định sẽ không dài trí nhớ!"

    Hiểu Tinh Trần đích xác cảm thấy A Thiến có lý, nhưng thực đi đánh đoàn đang lúc nhúc cái mông nằm ở trong lòng mình có chút không ổn, y khó xử trong chốc lát, cân nhắc mở miệng nói: "Hắn cũng đã đều đau đến kêu to, A Thiến liền tha thứ hắn đi."

    "Hắn kia cũng coi là kêu đau! Hắn. . . . . ." A Thiến trăm triệu không nghĩ tới Hiểu Tinh Trần cư nhiên thiên vị Tiết Dương, trong lúc nhất thời cảm giác chính mình khổ không chỗ dựa, không chỗ giải oan, nghẹt khuất ôm lấy dưa hấu liền đạp cửa vào nhà, lưu lại đằng sau tiếng cười đắc ý của Tiết Dương.

    "Đạo trưởng quả nhiên là cương trực công chính a a," thiếu niên híp mắt lười biếng tựa vào lồng ngực Hiểu Tinh Trần, "Án tử này phán cũng thật hợp lý."

    Hiểu Tinh Trần khóe môi khẽ giương lên, giơ lên một nụ cười ôn nhu khiêm dung, y vươn ngón tay chọc chọc trán Tiết Dương: "Giáo huấn ngươi, ta cũng không cần vội vàng lúc này."

    Tiết Dương ha ha cười, xoa xoa phần trán bị gõ, khoa trương học tiểu nương tử khóc lóc kể lể đạo trưởng thực độc ác tàn nhẫn. Ánh mặt trời bị lá cây cắt thành từng mảnh từ trên đỉnh đầu hai người trút xuống, một chút hào quang rơi vào đáy mắt thiếu niên, lòe ra một mảnh ngọt ngào bi thương.

    Bốn.

    Nhưng mà hắn còn nhiều thời gian cùng Hiểu Tinh Trần không vội, tựa hồ đều giống chạng vạng trời chiều ở nghĩa trang trên tường hạ một bóng dáng, rất nhanh liền nghiêng nghiêng cúi xuống hóa thành mãn dạ sâm hắc.

    Tiết Dương lần thứ tư nhận đau, nhận ở lúc Hiểu Tinh Trần trên cổ một đạo vết thương, nhận ở lúc huyết ô vương đầy trên Sương Hoa, nhận ở lúc Tỏa Linh Nang một tấc trống rỗng. Hắn từ nhỏ tới nay chịu tội đầy người, duy độc kia một trái tim vẫn chết lặng đến nay, Hiểu Tinh Trần chết đi nó mới chậm chạp thẳng thắn mà động, dắt theo tất cả ủy khuất đau xót của cả đoạn nhân sinh trước, kéo theo cả nước mắt mười mấy năm qua tích lũy tựa như đại hồng thủy dâng trào.

    Năm.

    Lần thứ năm Tiết Dương nhận đau, là lúc lấy máu của ngày hôm sau sau khi Hiểu Tinh Trần tự tử. Rõ ràng chỉ là một miệng vết thương nhỏ trên cổ tay mà thôi, lại làm cho đầu ngón tay vẽ bùa của hắn run rẩy không xong, làm hai mắt hắn không nhìn rõ được, làm cho hắn rên rỉ hóa thành không ngừng nức nở tràn ra yết hầu. Là máu cùng nước mắt, ướt hốc mắt, ướt lá bùa, ướt vạt áo, ướt cả phần đất quỳ dưới thân, cũng ướt luôn hai tay hắn không ngừng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt. 

    Sáu.

    Trong tám năm Hiểu Tinh Trần chết, cũng như trước không ngừng mà làm cho Tiết Dương ở nơi này ôm lấy đau xót trước kia chưa bao giờ trải qua.

    Bảy.

    Ai đỗng này mãnh liệt, thậm chí làm cho Tiết Dương ở lúc bị Lam Vong Cơ một kiếm chặt đứt cánh tay cũng thấy đau này không đủ gây sợ hãi.

    Tám.

    Sau khi Hiểu Tinh Trần trở về, đau nhức đánh trên người hắn một chút cũng không thấy giảm bớt.

    Tiết Dương tận mắt người mình tâm tâm niệm niệm muốn sống lại mở mắt ở trên giường, đôi mắt tinh mâu rốt cục ở trong yên lặng gần mười năm sau lấy lại thanh minh, nhưng mà Hiểu Tinh Trần lại giống như không nhìn thấy Tiết Dương, thẳng từ trên giường ngồi xuống, chống Sương Hoa đi ra ngoài cửa. Thân thể y đã cứng ngắc chín năm, hiện giờ tuy rằng hoàn dương, nhưng khí huyết tắc nghẽn như trước, hành động nghiêng ngả lảo đảo, từ giường đến cửa, y dùng một nén nhang có thừa.

    Mà ở trong lúc ấy, y chưa cùng Tiết Dương nói một câu, thậm chí ngay cả một ánh mắt đều không có.

    Tiết Dương cũng chỉ nhìn từ đằng sau, thẳng đến Hiểu Tinh Trần biến mất ở đại môn, mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, hắn chợt thấy trong lòng thoải mái, từ nay về sau không gặp nhau so với việc sinh tử cùng bức ngươi chết ta sống tốt hơn nhiều lắm, về sau hắn vẫn đần độn làm lưu manh, Hiểu Tinh Trần muốn làm gì thì làm, hắn Tiết Dương cũng không phải kẻ xen vào việc của người khác.

    Vì thế một tháng tiếp theo, Tiết Dương buông tha điều dưỡng thân thể thiếu hụt nghiêm trọng của mình, suốt ngày hoặc là ngồi ở bên cửa ngẩn người, hoặc lại đi nghiên cứu oai môn tà đạo, cho mình tìm điểm việc vui. Nhà bếp nghĩa trang dần dần phủ bụi, rượu ngược lại một bình lại một bình, xếp cao cao thành một chồng.

    Ước chừng lại một ngày rằm, Nghĩa Thành hiếm thấy không có sương mù bay, một vầng trăng to tròn rất sáng treo lên ngọn cây, chói lọi thanh huy rải đầy đất ở giữa bóng ảnh lay động như là đựng một ngày sóng nước lăn tăn. Tiết Dương mới vừa thử mấy phù chú mới ở trong phòng, vừa ngẩng đầu liền nhìn đến trời đêm trong vắt ngoài cửa sổ, không biết vì sao tâm tư lập tức liền bị bóng đêm câu đi. Hắn lắc lắc đãng đãng đứng lên, không chút để ý vẩy cánh tay đầy máu, tay phải thuận thế nâng bầu rượu trên bàn liền hướng tới sân thong thả bước đến.

    Hắn uống rượu uống đến mơ màng, nheo mắt lại tỉ mỉ nhìn ánh trăng kia, yên lặng cười nhạo một tiếng, lại nghĩ tới người kia. Chỉ là vừa nhớ liền đem tâm tình của hắn toàn bộ đều bại hoại, Tiết Dương không thể làm được loại người xấu hổ ra vẻ ta đây lấy rượu tiêu sầu, rượu với hắn, chỉ có thể là ở lúc cao hứng mà uống, vì thế hắn đem bình rượu còn lại non nửa hung hăng ném về phía mặt trăng, tiếp theo liền loạng choạng thân mình đứng lên muốn vào nhà.

    Hắn vừa đi được hai bước, lại mạnh dừng lại —— hắn không nghe thấy tiếng bình rượu vỡ.

    Dưới cảnh giác cùng kinh ngạc hắn lập tức quay lưng lại, Giáng Tai xoẹt ra khỏi vỏ thẳng hướng về người phía sau. Nhưng mà rất nhanh, đề phòng cùng sát ý trong đôi mắt đã bị kinh ngạc cùng không biết làm sao rửa sạch không còn một mảnh, nguyên bản hai tròng mắt âm trầm đen tối cũng trở nên trong trẻo thanh tịnh, lóe ra quang mang của sao trời.

    Bạch y đạo nhân mũi chân điểm nhẹ nhảy xuống đầu tường nghĩa trang, ánh mắt bình tĩnh ấm áp như mặt hồ không gió, vệt sáng trong đôi mắt y khẽ run, khóe môi mím lại, sau lưng một vầng trăng tròn, nhất phái tiêm nhiên xuất trần bất nhiễm hậu thế, giống như thiên nhân giáng trần, phất chiếu thiên hạ thanh minh.

    Y cha trường kiếm, tay phải hơi giơ lên, đúng là bình rượu Tiết Dương vừa mới ném.

    Hiểu Tinh Trần.

    Tiết Dương nhìn trong chốc lát, đột nhiên thu kiếm vào vỏ cất bước vào nhà, nhưng mà một chân để vào làm hắn không thể đóng cửa. Tiết Dương dùng sức muốn đem người đẩy ra ngoài, lại bị kình lực hung hăng đẩy ra sau một chút, cửa phòng mở rộng ra, hắn cũng suýt nữa ngồi dưới đất.

    "Tiết Dương." Hiểu Tinh Trần chậm rãi nói.

    "Aiz." Tiết Dương vỗ vỗ ống quần, "Ngươi bảo ta?"

    Đạo nhân hỏi: "Ngươi trốn cái gì?"

    Lúc đó Tiết Dương đã có chút men say, đầu não choáng váng không phân rõ suy nghĩ, hắn vừa rồi cũng chỉ là theo bản năng muốn trốn tránh, căn bản cũng tìm không ra nguyên do. Vì thế hắn nói: "Không có gì, ngươi này cũng không phải đã vào rồi sao?"

    Hiểu Tinh Trần liền không nói tiếp, một đôi con ngươi lại gắt gao khóa trụ cánh tay phải còn lại của Tiết Dương, bên trên tung hoành vết dao nông sâu khác nhau, vài chỗ đã khép lại không sai biệt lắm, hiện ra thịt mới phấn hồng, mà có chút vết thương thực rõ ràng là vừa mới rạch không lâu, còn đang tích táp chảy máu. Tiết Dương trong lúc mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy Hiểu Tinh Trần đang nhìn chằm chằm tay mình, hắn ngẩng đầu nhìn mi tâm trói chặt của đạo nhân, sau đó cười nhạo một tiếng cầm lấy khăn lau trên bàn lau miệng vết thương. Không ngờ tay còn chưa chạm vào, cổ tay liền bị Hiểu Tinh Trần hung hăng túm lấy.

    "Tiết Dương, " ngữ khí đạo nhân trầm thấp khác thường, "Ngươi hiện tại ngay cả chính mình đều hạ thủ được? Cũng là vì chơi vui sao?"

    "Hiểu Tinh Trần —— đạo trưởng, " Tiết Dương cười một tiếng nhướn mi nói, "Ngươi hiểu lầm, ta từ trước đến nay đều là xuống tay với mình trước, rồi mới đi nghĩ người khác."

    Hiểu Tinh Trần nhăn mày nhìn Tiết Dương gần trong gang tấc, khuôn mặt hắn cùng chín năm trước cũng không có biến hóa quá lớn, mà cả người lại gầy yếu rất nhiều, ngay cả khung xương cũng giống như rút lại. Bởi vì uống rượu, hai má cùng đuôi lông mày khóe mắt đều nhiễm huân huân màu hồng, ánh nến chiếu rọi ánh mắt cũng không thanh minh của hắn, phối hợp với lạnh lùng cùng oán tăng giống như một sợi tơ lụa mang theo kim châm, vây quanh Hiểu Tinh Trần nhiễu nhiễu.

    Đạo nhân không nghĩ cùng hắn vô nghĩa, từ vạt áo trước ngực lấy ra một quyển băng vải liền tính toán thay hắn băng bó. Tiết Dương lại lập tức lật tay một chưởng đem y đẩy ra:

    "Ngươi mẹ nó làm gì?"

    Hiểu Tinh Trần nhìn hắn một cái, không nói chuyện liền lại duỗi tay đi tróc cổ tay người nọ. Nhưng hành động này lại hoàn toàn làm Tiết Dương tức giận, hắn hung hăng vung tay tuôn ra một câu chửi tục vang dội:

    "Ngươi không phải cút đi rồi sao, Hiểu Tinh Trần, như thế nào lại đã trở lại?" Tiết Dương trên mặt mang theo ý cười lạnh lẽo, "Trở về làm gì? Ta cần ngươi đáng thương? A?"

    Hắn đột nhiên mạnh mẽ tới gần đạo nhân, đầu ngón tay dính máu nhẹ nhàng điểm lên vết sẹo xấu xí trên cổ y: "Ta xem ngươi cũng tốt không đến đâu đi, ngươi cũng không vẽ lên cổ mình một cái lỗ hổng?"

    Đạo nhân từ lúc thấy Tiết Dương một mình uống rượu trong lòng đã bắt đầu dấy lên một đám lửa buồn bực, lửa này ở lúc nhìn thấy kệ bếp phủ bụi cùng bình rượu chất đống liền càng đốt càng vượng, giờ phút này rốt cục ở trong cự tuyệt gần như cố tình gây sự của Tiết Dương mà rót thêm dầu. Hiểu Tinh Trần thay đổi thái độ nhường nhịn trước đó cắn răng hung hăng đem Tiết Dương túm ép vào khuỷu tay, tay phải lập tức cản lại cái đẩy vội vàng của đối phương liền đem người kia lảo đảo đi đến phòng bên cạnh. Tiết Dương chỉ cảm thấy cổ tay một trận đau toàn tâm, tiếp theo một mảnh thiên toàn địa chuyển, lại mở mắt ra Hiểu Tinh Trần đã đem hắn đè lên cái bàn bên cạnh.

    "Tiết Dương," Đạo nhân cắn chặt hàm răng, lời nói ra đều như là bị cắn nát trong răng, "Ngươi cần thanh tỉnh."

    Không đợi Tiết Dương phản ứng lại, vải vóc trước ngực liền lên tiếng trả lời mà bị xé rách, mảnh vải màu đen bị Hiểu Tinh Trần mạnh kéo xuống trói lấy cổ tay hắn buộc vào một góc bàn. Tiết Dương lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, tức giận mở miệng mắng: "Ngươi mẹ nó làm cái gì?!"

    Hiểu Tinh Trần không nhiều lời, mặc cho Tiết Dương ở dưới thân y lắc mông giãy dụa, hai chân không an phận của người dưới thân cũng bị đạo nhân chặt chẽ cầm lấy khoeo chân không thể động đậy. Đạo tử cúi người xuống, một đôi tinh mâu tức giận thẳng tắp nhìn xuống cùng Tiết Dương đối diện, người nọ một đôi mắt sắc, cuồn cuộn kinh sợ hãi lãng bên trong chất màu hổ phách, sợ hãi vốn là đá ngầm, được xảo diệu che dấu nhưng cũng bất đắc dĩ lộ ra một góc.

    Tiết Dương cư nhiên cũng sẽ sợ.

    Nhưng mà mặc kệ hắn có sợ hay không, ở trong mắt Hiểu Tinh Trần lần này giáo huấn phải làm đến cùng. Đạo nhân tay phải một đường theo đường cong sau lưng trượt xuống dưới, tay trái hai ngón tay mạnh mẽ nhéo quả hồng anh trước ngực dùng sức lôi kéo. Tiết Dương ở dưới thình lình xảy ra kích thích thế này không tự chủ khẽ cung thắt lưng, phần cổ giơ lên phát ra một tiếng rên rỉ mất tiếng khó kiềm chế, còn chưa chờ hắn phản kháng, hạ thân liền chợt lạnh, quần dài đen bị Hiểu Tinh Trần ngón trỏ nhất câu chảy xuống dưới, ở mắt cá chân khó khăn lắm mới dừng lại. Đạo nhân rốt cục buông tha nhũ tiêm dè dặt bị chà đạp đến đỏ của hắn, ngược lại dùng hai tay ôm lấy phần mông ngọc bạch của Tiết Dương, mắt thấy quần lót của mình sắp bị lấy xuống, Tiết Dương hai chân đạp đá lung tung, mắng:

    "Hỗn đản! Hiểu Tinh Trần, cần thanh tỉnh chính là ngươi!"

    Ai ngờ hắn vừa thốt liền, phần vải che giấu riêng tư tức khắc bị xé nát dừng ở trên mặt đất, ngay sau đó mông hắn liền hung hăng trúng một cái vát. Hiểu Tinh Trần lần này xuống tay không nhẹ, tiếng đánh giòn vang ở trong tai Tiết Dương đều phải có tiếng vọng, chỗ bị đánh lại một mảnh đau rát, không cần xem đều biết nơi đó khẳng định đã phải đỏ bừng lên.

    Hiểu Tinh Trần mặt mày tựa như đóng băng, nhìn như mặt không chút thay đổi rồi lại băng lãnh đến cực điểm. Tiết Dương ở dưới thân y cũng đã quên giãy dụa, trừng lớn một đôi mắt ướt sũng, cực kỳ kinh ngạc nhìn y, không biết là say rượu hay là đau đớn vừa mới nhận, đuôi mắt càng phiếm nên đỏ hồng sắp khóc, mũi cũng thút tha thút thít vài cái, thoạt nhìn rất ủy khuất.

    Nhưng mà Hiểu Tinh Trần đã sớm đối tính tình của Tiết Dương nhất thanh nhị sở, biểu hiện lần này của Tiết Dương cũng chỉ là không dự đoán được y - Hiểu Tinh Trần sẽ thật sự ra tay đánh người mà thôi, cũng không phải thật sự bởi vì bị đau mà ủy khuất, còn nữa, chỉ một chưởng này làm sao làm hắn dài trí nhớ, làm sao thể làm dịu tức giận sôi trào của đạo nhân.

    "Ngươi không phải thực có thể chịu đau?" Thanh âm trầm thấp của đạo nhân ở bên tai Tiết Dương tạc khởi, "Vậy ngoan ngoãn nhận lấy."

    "Thao! Ngươi. . . . . . Hm, ư mm. . . . . ." Tiết Dương còn không mắng xong, hai má liền bị Hiểu Tinh Trần hung hăng nắm lấy. Tiếp theo trong miệng liền bị nhét vào hai ngón tay rút ra thọc vào, trong lúc nhất thời hắn trừ bỏ nức nở ngay cả nửa điểm thanh âm đều không phát ra được. Nước bọt trong suốt theo khóe môi bị mài đỏ bừng chậm rãi rỏ xuống, trong ánh nến mơ hồ phản chiếu ra dâm mĩ sáng bóng. Đợi cho hai ngón tay hoàn toàn ướt đẫm, Hiểu Tinh Trần rút ra khỏi miệng Tiết Dương, đầu ngón tay thủy quang đầm đìa lướt qua yết hầu, đầu núm, nhiễu quá rốn, điểm lên bụng, cuối cùng mới tham nhập tiểu huyệt sâu thẳm nóng bỏng của người dưới thân. Cảm quan toàn thân của Tiết Dương tựa hồ đều tập trung trên mảng da thịt nhỏ nơi ngón tay lướt qua, hô hấp cũng theo động tác của chúng nó càng phát ra dồn dập, đến lúc hai ngón tay trực tiếp đâm sâu vào hết cỡ, cả người hắn cơ hồ đều phải bắn lên, nếu không phải còn có dây thừng trói tay trên đầu, chỉ sợ hắn sẽ một đầu chui vào trong lòng Hiểu Tinh Trần đang đè hắn.

    Đạo nhân nâng tay trái cầm lấy thắt lưng kính gầy tế bạch của Tiết Dương, lặp lại vuốt ve xương hông xông ra của hắn ý đồ làm hắn thả lỏng đường nét đang buộc chặt. Tiết Dương lại chịu không nổi trấn an trêu chọc này, lắc mông hùng hùng hổ hổ muốn một cước đem kẻ trên người mình đá văng ra. Nề hà chân còn chưa duỗi thẳng liền bị Hiểu Tinh Trần một phen cầm lấy cổ chân xanh nhạt dùng sức kéo sang bên, toàn bộ phong cảnh ướt đẫm ở nơi kín đáo bị nhìn không sót cái gì, liền ngay cả nhục huyệt không ngừng co rút phun ra nuốt vào ngón tay đều có thể bị nhìn rõ ràng.

    Cảm giác thân thể bị cưỡng ép mở ra làm cho Tiết Dương vừa sợ vừa thẹn, trong lúc bối rối Hiểu Tinh Trần lại đột nhiên tăng thêm một ngón tay đi vào trêu ghẹo hạ thân hắn, đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua một điểm mềm mại nổi lên, khiến Tiết Dương lập tức cảm giác điện chạy toàn thân, một tiếng ngâm không thể đè nén tức khắc liền tràn ra yết hầu.

    Hiểu Tinh Trần tay trái gắt gao khóa trụ bắp đùi trắng nõn của Tiết Dương làm hắn bảo trì tư thế dạng chân rộng ra xấu hổ này, ánh mắt lại từ cảnh xuân dưới thắt lưng di tới khuôn mặt, người này đang nhăn mày, đuôi mắt khẽ nhếch, cái miệng vẫn còn vương vấn mùi rượu hé ra một khe nhỏ, cái lưỡi hồng nhạt lộ ra nửa thanh, răng nanh doanh doanh phản chiếu thủy quang, rõ ràng là bộ dáng động tình đến cực điểm. Đạo nhân bất giác chậm chạp cúi xuống, mắt thấy sẽ cùng Tiết Dương răng môi tương ấn, lại tại lúc lưỡi sắp chạm đến cánh môi mạnh mẽ triệt thoái thoát đi.

    Tiết Dương ở trong mê ly trợn mắt nghi hoặc nhìn Hiểu Tinh Trần, vừa định dò hỏi y vừa rồi phát thần kinh gì, ngón tay phía sau lại đột nhiên đều rút khỏi. Miệng nhỏ chảy nước phát ra tiếng kêu lưu luyến giữa lại “bóc” một tiếng vang lên, làm cho Tiết Dương tạm thời thanh tỉnh một ít. Nhưng tầm mắt hắn vừa mới thanh minh, liền nhìn đến Hiểu Tinh Trần sắc mặt ngậm sương đem thân mình chen vào giữa hai chân, làm hắn không thể khép hai chân lại được. Tiết Dương vừa định mở miệng giận mắng, địa phương bí ẩn yếu ớt nhất của hắn liền bị một vật cứng nóng bỏng đè lên, Hiểu Tinh Trần đang nhàn hạt đưa hông, ở hậu huyệt lầy lội không chịu nổi của hắn chọc lộng.

    "A! Ngươi mẹ nó. . . . . . Hiểu Tinh Trần ngươi, ngươi nhìn rõ ràng!" Thô lớn dương căn phá vỡ nội bích non mềm ra sức đẩy mạnh, Tiết Dương chỉ có thể dựa vào chửi bới thô tục áp chế hô đau sắp thoát khỏi miệng.

    "Ta nhìn thật sự rõ ràng, " Hiểu Tinh Trần xách eo hắn, ưỡn lưng thúc vào, côn thịt đỏ tím liền lập tức được dâm huyệt ồ ồ chảy nước nuốt ăn toàn bộ, "Phải nhìn rõ ràng chính là ngươi, Tiết Dương." Hai bao tinh hoàn đụng vào phần mông vừa trúng đòn của Tiết Dương, đỉnh hắn một tiếng rên rỉ tràn đầy đau ý. Cánh tay bị trói của Tiết Dương lung tung cào mép bàn, cái đùi không bị nắm lấy cũng không tự giác nâng lên cọ cọ thắt lưng đạo nhân, giống như đang cầu tình. Nhưng Hiểu Tinh Trần cũng bất vi sở động, một tay túm lấy cái chân tác loạn của hắn trực tiếp áp lên trước ngực, một tay nắm phần eo mềm mại, mạnh mẽ làm hắn cong lưng gập người. Y lấy tư thế ức hiếp này cơ hồ muốn đem Tiết Dương gấp vào bao trong ngực, điều này làm người bị bắt hầu hạ kia cảm thấy vô lực vô trợ, lại chỉ có thể lắc đầu nghẹn ngào nói:

    "Hiểu. . . . . . Hiểu Tinh Trần, ngươi hồ đồ . . . . . ."

    Hiểu Tinh Trần nắm cằm Tiết Dương bắt buộc hắn quay lại nhìn mình, trong hai tròng mắt mông sương mù lại còn có thể dạy người nhìn đến oán hận. Đạo nhân liền tư thế như vậy đưa thắt lưng thong thả rút ra đút vào, nhất thời dẫn tới người nọ rền rĩ muốn lắc đầu tránh đi tầm mắt Hiểu Tinh Trần, nề hà mặt lại bị bóp chỉ có thể ngoan ngoãn đặt về người bên trên.

    "Không có, sẽ không,” Y chậm rãi đáp, “Ta chưa từng thanh tỉnh như thế này."

    Tiết Dương há to miệng lại không thể phát ra dù chỉ một thanh âm, chỉ có thể lần lượt giơ lên phần cổ gầy trắng muốn thoát khỏi trận tình ái này, mà mỗi lần giãy dụa liền sẽ bị Hiểu Tinh Trần nhấn bả vai áp trở về, vì thế hắn đơn giản nhắm mắt lại nằm yên mặc người thao, hy vọng Hiểu Tinh Trần có thể nhanh chấm dứt. Ngay lúc hắn cảm thấy vách thịt bên trong hậu huyệt sắp bị mài chết lặng xuất huyết, cự vật đâm sâu ở trong cơ thể hắn lại đột nhiên rút khỏi, ngay sau đó thắt lưng bị cầm, cả người bị lật ghé vào trên bàn. Bởi vì độ cao, hắn chỉ có thể kiễng mũi chân mới có thể chạm mặt đất, bởi vậy cái mông cao ngất, phần eo sập xuống, tự nhiên liền bày thành một cái tư thế cực kỳ thích hợp hầu hạ.

    Không đợi Tiết Dương phản ứng lại, Hiểu Tinh Trần lại mạnh mẽ từ phía sau không lưu tình chút nào thúc vào trong nhục huyệt, nguyên một căn đi vào chỗ sâu, lập tức đảo nước văng khắp nơi, vài giọt bạch trọc tức thì bị kích thích từ người dưới thân bắn ra mép bàn. Bị xâm nhập từ đằng sau làm cho Tiết Dương vốn không có cảm giác an toàn càng thêm kinh cụ, ruột thịt lập tức thít chặt, trong lúc nhất thời đau đớn nơi trực tràng cùng sảng khoái của đằng trước cùng lúc bay lên đầu, một tiếng khóc nức nở ai kêu chạy ra khỏi yết hầu, tầm mắt cũng đột nhiên bị hơi nước dâng lên nơi hốc mắt làm mờ.

    "Ngươi cũng biết đau?" Hiểu Tinh Trần tuy đặt câu hỏi, ngữ điệu lại bằng phẳng như trần thuật.

    Tiết Dương hầu kết cao thấp di động một chút, ngạnh sinh sinh đáp một nụ cười: "Hiểu đạo trưởng. . ư. . . . hyaa. . . . . . Hiểu lầm, ta là, rất sảng."

    Đạo nhân không nói gì, ngay tại lúc Tiết Dương thở gấp nghĩ muốn quay đầu xác nhận y đang làm gì, đột nhiên nghe được một tiếng hừ cười phía sau, tiếp theo một tiếng thanh thúy tát tay vang lên, phần mông vừa mới bị đánh của hắn lại hung hăng bị vát một cái. Không đợi hắn kêu ra tiếng, ngay chỗ cũ lại thêm một chưởng, này một đòn tựa hồ còn rót linh lực, đánh cho hắn cả người đều vọt lên phía trước, nước mắt ngậm trong hốc mắt cũng bị đánh xuống hai giọt, khiến hắn nhìn đồ vật cũng mơ hồ.

    "Ưm hm!" Người phía sau cái kia còn cằm trong miệng nhỏ bên dưới, giờ phút này lại là một cú thúc mạnh, đảo lắc làm Tiết Dương khóc kêu ra tiếng.

    "Đau không?" Đạo nhân lại là một chưởng, vẫn ở chỗ đau đớn vừa rồi, một bên mông Tiết Dương đã cao cao sưng lên, phiếm thục hồng nóng bỏng, cùng bên kia sinh ra đối lập chói mắt. Tiết Dương rõ ràng chuẩn bị cắn răng không đáp lời, nghe được những lời này của Hiểu Tinh Trần lại cảm thấy y làm bộ làm tịch, nhịn không được cười nhạo một tiếng, mà lúc này giọng mũi hắn rất nặng, một tiếng cười nghe ra càng giống hờn dỗi ủy khuất hừ lên tiếng.

    Hiểu Tinh Trần cũng hiểu hắn, lập tức không lưu tình chút nào lại thưởng cho một chưởng, trực tiếp làm cho Tiết Dương bả vai tùng xuống không âm thanh, từ đó, hắn lại mặc không lên tiếng trúng thêm chục cái, rốt cục lại ở lúc Hiểu Tinh Trần lại một lần thẳng tiến vào trong ai ai khóc lên tiếng:

    "Đạo. . . . . . Đạo trưởng! Ta biết đau. . . ư. . . Ngươi đừng. . . . A! đừng mà. . . . . ."

    Hắn không nghĩ yếu thế cầu xin tha thứ, nề hà hắn thật sự chịu không nổi Hiểu Tinh Trần vừa đánh vừa thao. Trường kỳ chịu đau làm hắn bất đắc dĩ học được tạm thời khuất phục, nhưng nước mắt mang theo oán hận khuất nhục bất cam hắn vất vả nhịn xuống vẫn tuôn rơi.

    Hiểu Tinh Trần nhìn thấy lệ quang dưới lông mi Tiết Dương rốt cục ngừng tay, y tự nhiên rõ ràng Tiết Dương lúc này chịu thua chỉ là một loại chiến lược thu lợi tránh hại, nhưng bàn tay như thế nào cũng không nâng nổi nữa. Đạo nhân trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên thở dài một hơi, cúi xuống ôm lấy thắt lưng mềm nhẵn của Tiết Dương, tay phải vươn ra xoa cánh tay phải chi chít vết thương của hắn.

    Tiết Dương lập tức cũng đã quên khóc cầu khoan dung, chỉ ngơ ngác nhìn đầu ngón tay xanh nhạt của đạo trưởng nhẹ nhàng đặt lên đám sẹo xấu xí của mình.

    "Tiết Dương, ta không phải cố ý để ngươi chịu tội như thế, nhưng ta không như vậy, ngươi không nhớ được." Giọng nói Hiểu Tinh Trần mang theo triều nhiệt dừng ở bên tai Tiết Dương, làm cho hắn nháy mắt nổi da gà, "Ngươi có biết vì sao ta đi rồi lại trở về?"

    "Bởi vì ngươi đem tất cả đồ vật của ta đều hủy hết, ta đi tới nửa đường tinh tế nghĩ đến, trong thiên cũng chỉ còn lại ngươi."

    "Nhưng khi ta đến đây, lại thấy ngươi ngay thứ cuối cùng của ta cũng đều muốn hủy, ngươi nói ta có thể không tức giận không?"

    Tiết Dương một đôi mắt đẫm lệ trợn tròn, hận ý mới vừa rồi còn lóe ra ở lệ quang nháy mắt bị kinh ngạc vùi lấp. Hắn cảm thấy mảnh vải trói lấy mình được gỡ xuống, sau đó một đôi tay nhẹ nhàng thay hắn đem nước mắt lau đi. Hiểu Tinh Trần tận lực mềm nhẹ đưa hắn chuyển thân lại, lại thấy hắn nhanh chóng lấy tay phải che khuất hai mắt, không nhìn y.

    Đạo nhân bất đắc dĩ cười, giơ tay xoa xoa cánh mông bị đánh sưng đỏ, rất nhanh liền làm cho Tiết Dương cố đầu bất cố vĩ dời tay che mặt đi đẩy y.

    "Ngươi thật đúng là hỗn đản," Hiểu Tinh Trần nhân cơ hội bắt được tay hắn bao vào lòng bàn tay, "Rõ ràng mình làm sai, kết quả như thế nào lại là ta bắt nạt ngươi?"

    "Ngươi chẳng lẽ không đúng sao? !" Tiết Dương trợn mắt quát, lại là một chuỗi nước mắt dọc theo hai má nối đuôi nhau rơi xuống. Hắn cảm thấy mất mặt, chỉ là càng lau lại càng chảy lợi hại, vì thế hắn đơn giản liền cam chịu túm cổ áo Hiểu Tinh Trần nghẹn ngào mắng, "Ngươi có chuyện sao không tử tế nói? Ngươi nhất định phải thao ta?!"

    Hiểu Tinh Trần trầm mặc chờ hắn dần dần tỉnh táo, hắn vén lên tóc mái ướt sũng mồ hôi của Tiết Dương, tinh mâu mỉm cười, ánh mắt như mặt trời sáng sớm ngoài cửa sổ sáng ngời lại nhu hòa:

    "Như nhau."

    "Sau này quãng đời còn lại, chúng ta cùng chậm chậm học nói chuyện tử tế với nhau như thế nào đi."

    Tiết Dương có chút mờ mịt trừng y, sau đó hắn tuy rằng ngoài miệng mắng, nhưng là nước mắt cùng ủy khuất ở trong chín năm cô độc cùng nhau vỡ đê.

    Chín.

    Tiết Dương nghĩ đến cuộc đời của mình, thủy chung từ bé đến lớn đều bị vô số to nhỏ đau đớn xỏ xuyên qua.

    Nhưng mà kia cũng chỉ là hắn nghĩ mà thôi. Quãng đời còn lại của hắn tất cả đau đớn, đều đã được bạch y đạo nhân ban đầu cho hắn đau xót khắc sâu trong lòng trọn vẹn nhận hết.

                                _End_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com