Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 35

Peach nằm dài trên sàn, tay chân duỗi thẳng, nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng xóa phía trên. Một cơn lốc cảm xúc cuộn trào bên trong cậu khiến cậu bối rối hơn bao giờ hết. Đầu giờ chiều hôm đó, cậu đã nhìn thấy tên mafia đang ngồi một mình, trông vô cùng chán nản. Mặc dù Peach đã nhắn tin nói rằng cậu không thể đến ăn trưa, vậy mà Thee không hề phàn nàn. Anh chỉ ngồi đó, lặng lẽ ăn một mình, với vẻ mặt cô đơn đến nỗi cảm giác tội lỗi quặn thắt trong lồng ngực Peach. Có lẽ cậu cảm thấy hơi thương hại anh ấy – hoặc có lẽ cũng có chút tình cảm xen lẫn.
Sau khi chụp hình xong, Peach quyết định mang lên hai túi đồ ăn nhẹ mà cậu đã giữ lại từ sáng hôm đó. Một túi dành cho Mok còn túi kia...ừm, nếu mafia không quá bận, cậu nghĩ họ có thể chia nhau.
Từ khi nào cậu bắt đầu nghĩ về Thee nhiều đến thế?
Ý nghĩ đó vẫn còn quanh quẩn khi cậu bước qua hành lang. Cậu chưa từng đến văn phòng của ngài Thee trước đây, nhưng Mok đã chỉ đường cho cậu từ lâu, thậm chí còn trấn an cậu rằng cậu được chào đón bất cứ lúc nào. Nếu ngài Thee đang ở cùng khách hàng, Peach nên báo trước cho Mok, nhưng ngoài ra, không cần do dự. Mặc dù lúc đầu cậu thấy lời mời này có vẻ khó hiểu nhưng ký ức về hành vi gần đây của Thee đã khuấy động điều gì đó trong lồng ngực Peach. Cảm giác như...đang được tán tỉnh. Ngài Thee không bao giờ nói bất cứ điều gì trực tiếp, nhưng hành động của anh ấy nói lên nhiều điều hơn là lời nói. Anh ấy lắng nghe chăm chú, cố gắng hết sức để bảo vệ Peach – đôi khi hơi quá kích – nhưng luôn luôn bằng sự quan tâm chân thành. Peach chưa từng được một người đàn ông theo đuổi trước đây, nhưng ý nghĩ đó không làm cậu bối rối. Hoàn toàn ngược lại – nó khuấy động một điều gì đó ấm áp và không chắc chắn sâu bên trong, khiến cậu cảm thấy một sự ấm áp.
Cậu vẫn đang sắp xếp lại cảm xúc của mình, không chắc chắn chúng sẽ dẫn đến đâu. Nhưng có một điều rõ ràng, cậu sẵn sàng thử, cậu sẽ không vội vã hay ép buộc bất kỳ câu trả lời nào.
Thay vào đó cậu sẽ để tình cảm của mình phát triển tự nhiên, từng bước một. Nếu một ngày nào đó chúng nở rộ thành thứ gì đó lớn hơn...cậu sẽ chào đón nó bằng một trái tim rộng mở.
Nhiếp ảnh gia trẻ tuổi dừng lại trước cửa văn phòng, nhận thấy cửa chưa đóng hẳn. Cậu do dự, cân nhắc xem có nên gõ cửa hay nhìn vào bên trong để xem khun Thee có bận không. Nếu có khách, cậu sẽ lặng lẽ rời đi.
Điều cậu không ngờ tới là mình nhìn thấy một người mẫu có khuôn mặt xinh đẹp đứng giữa văn phòng và khóc. Bước chân cậu khựng lại. Cậu có nên can thiệp không? Tuy nhiên, việc nhắc đến Tawan trong cuộc trò chuyện căng thẳng của họ khiến cậu đứng hình. Nỗi sợ hãi khiến cậu mở to mắt. Peach chỉ biết về việc Tawan sẽ bị kiện chứ không hề biết rằng mọi chuyện lại đi theo hướng bạo lực như vậy.
Cậu nhíu mày khi thầm thề sẽ tìm ra sự thật. Cậu hiểu rõ tính khí của Thee – là một tên trùm mafia cực đoan – nhưng ý nghĩ rằng Thee có thể đã đi quá xa và đã giày vò lương tâm cậu. Một phần trong cậu không thể thoát khỏi cảm giác bằng cách nào đó chuyện xảy ra là lỗi của cậu. Peach định đẩy cửa mở ra thì giọng nói lớn của người mẫu khiến cậu dừng lại. Đối đầu trực diện với một trùm mafia không phải là ý tưởng hay, nhưng những gì cậu nghe thấy tiếp theo khiến tay cậu cứng đờ giữa không trung.
"Tại sao? Không phải ngài thích tôi sao?"
"...Tôi chỉ muốn ngủ với cậu thôi..."
"Vậy, cậu có bằng lòng chui vào giường của tôi để cứu nam người mẫu quý giá của cậu không?"
Nhiếp ảnh gia đứng đó, tê liệt, tai ù đi như thể thế giới đã im lặng ngoại trừ tiếng vọng trống rỗng của những từ ngữ đó. Tâm trí cậu trở nên trống rỗng và một cơn đau nhói bùng phát trong lồng ngực.
Ngay cả khi cuộc trò chuyện cho thấy rõ ràng là mafia đã mất hứng thú với nam người mẫu này, thì gánh nặng trong lòng cậu vẫn chưa hề vơi đi.
Sự bối rối ấp đến, hòa lẫn với cảm giác bất lực ngột ngạt. Khi Thee đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, lời nói kẹt cứng trong cổ họng cậu, Peach cảm thấy thật ngượng ngùng – quá choáng ngợp khi phải nhìn vào mắt Thee.
Cuối cùng, cậu đã làm điều duy nhất có thể, cậu quay lại và bỏ đi. Cậu cần không gian để bình tĩnh, để sắp xếp lại sự hỗn loạn trong tâm trí.
"Peach, anh có định nói cho em biết tại sao anh lại ở đây không?" cô gái trẻ gọi lớn khi cô bước lại gần, cuối cùng ngồi xổm xuống bên cạnh cậu. "Anh đột nhiên thu dọn đồ đạc và chạy đến ở nhờ nhà em, nếu ngài Thee phát hiện ra, ngài ấy sẽ nổi điên mất."
Cái tên đó khiến cậu giật mình, ánh mắt cậu theo bản năng hướng đi nơi khác. Thật không may, em gái cậu đã lớn lên cùng cậu từ nhỏ, có thể đọc được suy nghĩ của cậu như đọc một cuốn sách. Đôi mắt cô nheo lại và cô nhích lại gần cậu hơn.
"Có chuyện gì vậy? Nói cho em nghe đi". Plub dịch chuyển sang ngồi xếp bằng với cậu, chống cằm lên một tay với nụ cười tinh quái. "Coi như đó là cái giá phải trả cho việc ở lại đây đêm nay."
Peach chưa bao giờ có thể giấu được em gái mình điều gì, đặc biệt là sau khi xuất hiện mà không báo trước với một túi quần áo, cuối cùng đã đầu hàng và kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
"Anh cảm thấy tội lỗi về Tawan, đúng không?" Plub nghiêng đầu suy tư, khoanh tay. "Em hiểu rồi...nhưng thành thật mà nói, anh chẳng có gì phải cảm thấy tệ cả. Anh ta là người làm đau anh trước! Em vẫn luôn muốn tự mình đấm anh ta."
"Ừ, nhưng anh ta chỉ đấm anh một cái. Không cần phải đánh anh ta nặng đến thế." Miệng cậu mím chặt, vẻ mặt lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
"Anh chịu một cú đấm có lẽ giống như tận thế đối với ngài Thee rồi". Cô lẩm bẩm, gần như là nói với chính mình. Nhận thấy vẻ mặt bối rối của Peach, cô nhanh chóng thay đổi chiến thuật. "Này, em thừa nhận là ngài Thee đã hành xử hơi quá nhưng hãy thực tế lên nào – anh ta đã đánh anh trước mà không suy nghĩ, không cảm thấy hối hận, không một lời xin lỗi và thậm chí chỉ cử luật sư và người đại diện đến để dọn dẹp mớ hỗn độn của mình... loại người đó cần phải được dạy dỗ một cách nghiêm túc/"
"Dù vậy...những việc anh ta đang phải chịu bây giờ có phần quá đáng/" nụ cười yếu ớt của Peach nhuốm màu tội lỗi, ánh mắt cậu cụp xuống. "Điều tệ hơn là...một phần trong cậu cảm thấy 'đáng đời anh ta'".
Plub cau mày nhưng không phản đối, thay vào đó, cô cầm điện thoại lướt qua ứng dụng nhắn tin và mở một cuộc trò chuyện. "Đây, đọc cái này đi. Đây là thông báo mới nhất. Tawan bị gãy tay và một số vết bầm tím – không nguy hiểm đến tính mạng. Anh ta chỉ cần bó bột và vật lý trị liệu, nhưng anh ta có thể không hồi phục sớm."
Peach cầm điện thoại và đọc thật kỹ tin nhắn đến từ một nhà báo, nhớ rằng đó là một phóng viên mảng giải trí đáng tin cậy mà Plub thường liên hệ để tìm kiếm thông tin về các diễn viên và người mẫu mà thương hiệu của cô hợp tác. Plub hỏi về Tawan, cậu lướt qua một vài lời lẽ gay gắt với vẻ hơi cau mày. Câu trả lời cô nhận được rất thẳng thắn, ngoại trừ việc bàn tay phải bị thương các vết thương còn lại của anh ta không quá nghiêm trọng. Anh ta chỉ cần nằm thêm một đêm trong phòng chăm sóc đặc biệt vì trông anh ta quá bầm dập khi họ lần đầu tìm thấy anh ta. Đến ngày hôm nay, anh ta đã được chuyển đến phòng bệnh thông thường.
Miệng Peach hơi há ra, câu chuyện cậu đang nghe có vẻ khác xa với những gì cậu tưởng tượng.
"Nhưng Aran..." cậu cảm thấy cần phải phản đối, cảm thấy vẫn còn điều gì đó không ổn
"Peach, anh không bao giờ theo dõi tin tức về người nổi tiếng phải không?"
Cậu chớp mắt thầm thừa nhận cô nói đúng. Cậu chưa bao giờ theo dõi tin tức giải trí – mọi thứ cậu biết đều đến từ Plub, người đóng vai trò cung cấp thông tin biết tuốt.
Ngay lúc này, người cung cấp thông tin đó đang nghiêng người một cách đầy bí ẩn, khoanh tay lại và bắt đầu cung cấp thông tin cho Peach.
"Mẹ của Tawan ghét cay ghét đắng Aran. Bà ta không bao giờ chấp nhận việc con trai bà ta thích đàn ông. Bà ta đã ngăn cản họ và chửi rủa họ mỗi khi có cơ hội. Khi Tawan nhập viện lần này, Aran thậm chí còn không được phép đến thăm." Plub nhún vai. "Em cá là bà ta đã gây áp lực cho Aran bằng cách nào đó. Có lẽ  đã bịa ra một câu chuyện buồn vể việc Tawan bị thương nặng rồi cử anh ta đi gây sự với Thee. Có lẽ bà ta hy vọng Thee sẽ thay đổi suy nghĩ và giúp đỡ công việc kinh doanh của gia đình bà ta."
Peach há hốc mồm. Cậu không thể tin rằng có người lại hạ mình đến thế - cố tình ném Aran cho bầy sói, hy vọng trùm mafia sẽ trút cơn giận giữ lên Aran. Nếu khun Thee có thể nguôi giận sau đó có lé mẹ Aran sẽ là người chiến thắng.
"Đánh gãy bàn tay của anh ta có lẽ là tàn nhẫn nhưng về việc buộc tội và cắt dứt quan hệ em không nghĩ là quá đáng." Plub thừa nhận trong khi rót hai cốc nước. Cô đưa một cốc cho anh trai mình. "Nhưng phải có nhiều thứ hơn thế nữa, nếu chỉ là chuyện của Tawan, một người như anh sẽ đi nói chuyện một cách nghiêm túc chứ không phải là bỏ chạy như thế này/"
Peach nở một nụ cười yếu ớt, khó chịu. Cả hai đã cùng nhau đối mặt với rất nhiều sự tàn khốc của cuộc sống khi còn là trẻ mồ côi. Họ đã chứng kiến mặt tối của thế giới đủ nhiều đến nỗi nghe một ông trùm mafia đánh một ai đó sẽ không khiến cậu bỏ chạy. Peach có vẻ hiền lành nhưng cậu không ngây thơ, cậu hiểu thế giời có thể tàn bạo đến mức nào. Và thành thật mà nói, cậu thậm chí không đổ lỗi cho Thee vì đã mất kiểm soát. Nếu ai đó làm tổn thương Plub, và nếu cậu có đủ quyền lực, liệu cậu có làm điều tương tự không? Ít nất cậu sẽ yêu cầu Thee nhẹ nhàng hơn – cậu vẫn cảm thấy tội lỗi về việc mọi chuyện đã đi quá xa.
Thở dài mệt mỏi, Peach đưa tay lên mặt, cố xóa đi ký ức còn sót lại về giọng nói khàn khàn của Thee vang vọng trong tâm trí cậu – cách mà anh ta đã đề nghị Aran như thể nó chẳng có ý gì. Mặc dù cậu biết rằng khun Thee đã từ chối sau đó nhưng vị đắng của khoảnh khắc đó vẫn bám chặt vào lồng ngực cậu.
"Anh nghe thấy ngài Thee bảo Aran ngủ với ngài ấy." Peach im lặng thừa nhận, cảm giác tội lỗi và khó chịu đè nặng lên lời nói của cậu. "Có lẽ ngài ấy đã tức giận...nói thế trong lúc nóng giận...nhưng dù sao thì.,. anh ghét phải nghe điều đó/"
Cậu đã tự nhủ từ đầu rằng cậu có thể giải quyết bất cứ điều gì nhưng khi tận mắt chứng kiến thì lại là một câu chuyện khác. Nó đau đớn hơn nhiều so với nhưng  gì cậu nghĩ. Nhiều đến nỗi ý nghĩ gặp lại Thee khiến cậu cảm thấy quá sức chịu đựng. Cậu sợ Thee sẽ xuất hiện ở căn hộ của mình như cậu vẫn thường thấy nên cậu đã thu dọn đồ đạc và chạy đến chỗ của Plub. Không phải là bỏ chạy, cậu chỉ muốn có thời gian để suy nghĩ về mọi việc.
Plub nhớn mày, rồi trượt xuống bên cạnh cậu, đặt một bàn tay nhẹ nhàng lên mu bàn tay cậu, những ngón tay cô vẽ những vòng tròn dịu dàng.
"Em nghĩ anh đã thích ngài Thee rồi"
Những lời nói dó như một cú đấm, khiến Peach giật mình. Cậu quay đầu về phía cô, mắt mở to, má ửng hồng ngay lập tức.
"Cái gì?"
"Anh thích ngài ấy, nếu không tại sao anh lại buồn bực như thế?" Plub lăn người nằm sấp, chống cằm lên tay với nụ cười trêu chọc. Nụ cười của cô càng rộng hơn. "Thôi nào, anh từng là cố vấn xuất sắc trong chuyện tình cảm và giờ anh thậm chí còn không thể hiểu được cảm xúc của chính mình sao?"
Peach mở miệng, rồi ngậm lại, tâm chí cậu cố gắn tìm lời giải đáp, nhưng ngay cả việc phủ nhận rằng cậu thích Thee cũng giống như một lời nói dối mà cậu không thể thốt ra. Cậu chưa bao giờ nói dối em gái mình. Cậu luôn bảo Plub phải trung thực với chính mình. Cậu không thể bắt đầu nói dối cô ấy bây giờ.
"Không, Plub, chỉ là cảm giác  tốt thôi, chỉ thế thôi", cậu thì thầm, mắt hướng về phía cửa dổ. "Ngài ấy với anh...là hai thế giới cách xa nhau. Kể cả khi những gì ngài ấy làm với Tawan là có lý nhưng một phần nào đó trong anh vẫn cảm thấy sợ. Nếu một ngày nào đó ngài ấy không còn thích anh nữa thì sao? Nếu lưỡi dao ngài ấy dùng với người khác cuối cùng lại chỉ vào anh thì sao... nhất là khi anh cũng là một chàng trai?"
"Anh không thể cứ nghĩ về tất cả những điều đó một mình được. Anh phải nói cho ngài ấy biết để chia sẻ gánh nặng nữa chứ"> plub cau mày, đẩy mình ngồi dậy, "Anh muốn biết xem khun Thee có thực sự quan tâm đến anh hay không? Sao anh không thử nói ra?"
Peach quay lại nhìn cô, một nụ cười dịu dàng, yếu ớt hiện lên trên môi cậu.
"Cảm ơn em, em đúng là một người em giái tuyệt vời".
Cậu dang rộng vòng tay, và Plub vui vẻ rúc vào vòng tay đó, ôm chặt cậu.
"Anh định nói chuyện với Ngài Thee phải không?", cô hỏi, giọng nói của cô nghẹn lại dưới lớp áo sơ mi của Peach.
"Ừ, anh nghĩ là anh sẽ làm vậy, nhưng trước tiên hãy cho anh một vài ngày để lấy lại bình tĩnh. Trong thời gian đó, em cho anh ở nhờ được chứ?"
Plub khúc khích cười tinh nghịch, đẩy mình đứng thẳng dậy. Đôi mắt to tròn như nai của cô sáng lên một tia sáng ranh mãnh, ám chỉ điều gì đó xảo quyệt đang nhen nhóm trong tâm trí cô.
"Peach, để em chuyển lời đến ngài Thee rằng anh muốn nói chuyện nhé".
"Hả" cậu thốt lên một tiếng nghi vấn nhưng không từ chối thẳng thừng. Nụ cười nhéch mép của Plub mở rộng, gần như phản ánh hoàn hảo biểu cảm trêu chọc của cô khi cô định làm điều gì đó.
"Em sẽ cho ngài ấy biết. Ít nhất, hãy để em đánh giá anh rể tương lai của em chứ", cô ấy líu lo, gần như tỏa ra sự phấn khích. Nụ cười của cô ấy mở rộng đến mức mắt cô ấy nhăn lại. Peach, đã đỏ mặt vì xấu hổ, chỉ có thể rên ri trong lòng, dù sao thì cũng không có gì ngăn cản cô ấy khi cô ấy như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com