Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 40

Peach đưa anh chàng mafia trẻ tuổi đến một trung tâm thương mại ngay tại trung tâm thành phố. Nơi này không xa căn hộ của Thee và nhờ vào cuối tuần nên đường đi có vẻ khá thông thoáng với lượng phương tiện giao thông ít đến ngạc nhiên đối với một khu vực đông đúc như vậy.

Tuy nhiên vì là thứ 7 nên trung tâm thương mại rất đông người.

Khun Thee đã khăng khăng rằng một buổi hẹn hò có nghĩa là dành thời gian cho nhau chỉ có hai người, và kiên quyết từ chối để vệ sĩ của mình đi sát họ. cuối cùng, Peach vẫn nhận thấy họ theo sau một cách kín đáo ở đằng xa nhưng đã nhẹ nhõm phần nào khi họ không gây sự chú ý hoặc làm phiền đến ai. Trong đám đông nhộn nhịp, không ai chịu nhường đường cho khun Thee như thường lệ. Peach lo lắng rằng Thee có thể bị kích động, hoặc va chạm gây gổ với ai đó do không gian chật hẹp. để tránh bất kỳ tình huống xấu nào có thể xảy ra, theo bản năng nắm lấy tay Thee và giữ chặt.

Khi cậu liếc nhìn lại, cậu thấy khun Thee đang có tâm trạng tốt đến lạ thường. chắc chắn, Thee không phải kiểu người hay cười, nhưng Peach đã dành đủ thời gian ở bên anh ta để nhận ra những thay đổi tinh tế trong biểu cảm của anh. Cảm giác thoải mái, dễ chịu mà Thee tỏa ra lúc này không thể rõ ràng hơn.

Nhưng tại sao anh ấy lại vui mừng đến thế?

Peach không hỏi. Dù sao cũng không có vấn đề gì miễn là khun Thee không khó chịu. thay vào đó, cậu kéo Thee đi qua đám đông và điều ngạc nhiên là Thee lại siết chặt tay cậu, đi theo mà không phàn nàn một lời.

Peach đã đề nghị đến một rạp chiếu phim ít đông người hơn hoặc thậm chí một phòng chiếu VIP, lo lắng rằng việc bị bao quanh bởi quá nhiều người có thể khiến Thee khó chịu. nhưng khun Thee đã thẳng thừng từ chối và nói với cậu rằng muốn xem cuộc sống hằng ngày của cậu như thế nào.

Peach cùng Thee đi thang cuốn để lên rạp chiếu phim, khi họ đên quầy bán vé, Thee – người đã hợp tác lặng lẽ suốt chặng đường – cuối cùng cũng lên tiếng.

"Chúng ta có thực sự cần phải chọn chỗ ngồi không?"

Thee cau mày nhìn màn hình, trông thực sự bối rối. một nụ cười nhẹ kéo dài trên môi Peach. Cậu nhớ Thee đã tình cờ nhắc đến sáng hôm đó rằng anh đã không đi xem phim trong nhiều năm. Xét theo sự bối rối hiện tại của anh thì thực sự phải là nhiều năm rồi.

"Đúng vậy, sau khi chọn suất chiếu, anh phải chọn chỗ ngồi." peach giải thích, khoanh tay khi do dự không biết nên chọn chỗ nào. "Em thích ngồi ở vị trí cao hơn nhưng những chỗ đó thường đắt hơn nhiều."

"Có gì tuyệt vời ở chỗ đó thế?" Thee hỏi, khoanh tay, nhíu mày trông như đang phân tích nghiêm túc đến mức Peach không thể không mỉm cười đôi chút.

"Chúng ở trên cao hơn, nên anh có thể xem rõ hơn. Nhưng nếu rạp chiếu phim không quá lớn như vậy, thì cũng không có nhiều khác biệt. những cái này ở đây cũng ổn", Peach nói, chỉ vào một hàng ghế thấp hơn vài bậc. "Ồ, và hàng ghế trên cùng có những chiếc ghế đôi , ở dưới này chỉ có ghế đơn. Bình thường em thường chọn ghế đơn vì em đi xem một mình."

Thee với tay qua Peach, chọn chỗ ngồi dành cho cặp đôi mà không chút do dự. động thái này của anh khiến Peach bất ngờ - không chỉ vì Thee chọn chỗ ngồi đó mà còn vì người đàn ông cao lớn kia đã nghiêng người lại gần cậu, thân hình to lớn của anh ta gần như bao trọn lấy Peach trong khi anh ta chạm vào màn hình. Mặc dù chỉ kéo dài trong vài giây, khoảnh cách đó đủ để Peach cảm thấy ơi ấm thoáng qua từ anh, khiến cậu nín thở trong vài giây.

Quá gần rồi.

Peach theo bản năng ấn một tay vào ngực, cố gắng làm diu trái tim đang đập loạn xạ của mình. Cậu giả vờ tập trung vào màn hình, gõ nhẹ vào nó như thể đang kiểm tra lại các lựa chọn của họ. Tuy nhiên, đôi má và đôi tai ửng hồng đã tố cáo cậu. Thee không nói gì nhưng ánh mắt anh hướng xuống khuôn mặt đang đỏ bừng của Peach, nán lại một lúc trước khi một nụ cười tinh tế hiện lên trên khóe môi anh.

Khi màn hình giao dịch hiện ra, Thee đưa thẻ tín dụng đen bóng của mình mà không cần suy nghĩ, Peach liếc nhìn chiếc thẻ và không thể cưỡng lại được sự thôi thúc đảo mắt – chỉ một chút – nhưng đã nhận nó mà không phản đối. sau khi quẹt thẻ và trả lại, Thee không nhận nó mà thay vào đó, một tay anh nắm lấy tay Peach, tay còn lại thì đút vào túi khi anh liếc xuống nhìn chiếc thẻ với ánh mắt gần như xem nó chẳng mấy quan trọng.

"Bây giờ anh có thể cầm lại thẻ rồi, khun Thee."

"Em vẫn cần phải trả tiền cho mọi thứ trong hôm nay. Cứ giữ nó bên mình nhé."

Peach gần như phản đối, nhưng Thee chỉ kéo tay cậu và dẫn cậu đi về phía trước. cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo và im lặng chấp nhận.

Họ đi đến quầy để mua nước và không lấy bỏng ngô. Thee không thích ăn vặt trong lúc xem phim còn Peach thường quá đắm chìm vào bộ phim đến nỗi gần như không nhớ đến việc ăn uống. chỉ cần một ly nước là đủ để cổ họng cậu không bị khô.

Peach dẫn họ đến chỗ ngồi trong rạp chiếu phim – một cặp ghế sofa nhung màu vàng sang trọng. peach ngồi xuống trước nhưng khựng lại một giây khi Thee ngồi xuống cạnh cậu. thee – người đàn ông mang trong mình một nửa dòng máu Nga, nên thân hình anh có phần to lớn hơn so với người bình thường. chính vì thế khi ngồi xuống anh đã vô tình chạm cơ thể to lớn đó vào người Peach. Peach căng thẳng, cảm thấy ngượng ngùng như thể đây là lần đầu tiên cậu có bạn trai. Cậu không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy. ngược lại, Thee lại có vẻ hoàn toàn thoải mái. Anh dang rộng cánh tay, kéo Peach vào lồng ngực rắn chắc của mình mà không có chút ngượng ngùng nào.

"Chỗ ngồi không tệ." thee lẩm bẩm, nhưng khi anh làm vậy, tay Peach vô tình chạm vào chân Thee. Anh nghe thấy tiếng cười khàn khàn từ phía Thee, âm thanh rung động qua lồng ngực mà Peach đang dựa vào. Thee không dừng lại ở đó – anh nhẹ nhàng xoa vai Peach như thể đang an ủi cậu.

Peach cắn môi, ngượng ngùng đến mức hai má nóng bừng, nhưng hơi ấm từ lồng ngực Thee lại rất dễ chịu, cảm giác được ôm ấp bảo vệ khiến cậu có một cảm giác an toàn đến lạ. vì vậy, cậu thả lỏng cơ thể, để đầu mình tựa thoải mái hơn vào thân hình to lớn của Thee.

Bây giờ họ đã ở bên nhau, người bên cạnh là người yêu của cậu, và vào lúc này, Peach không thể không cảm thấy thoải mái. Không có một lý do nào để từ chối điều này. Nhưng cậu tự nói đùa rằng nếu ai đó phát hiện ra, họ có thể trêu cậu và nói rằng, "Cậu đã trở nên mềm yếu!"

Peach tập trung vào bộ phim, không để bản thân bị phân tâm bởi Thee đang ngồi bên cạnh. cậu hoàn toàn đắm chìm vào cốt truyện, chỉ nhận ra bàn tay ấm áp đang nhẹ nhàng xoa vai mình. Bộ phim kéo dài hơn hai giờ một chút, nhưng cốt chuyện hấp dẫn đến mức Peach không cảm thấy thời gian trôi qua chút nào.

Khi phần giới thiệu cuối phim bắt đầu chạy, cậu đợi cho đến khi dòng chữ cuối cùng biến mất khỏi màn hình để tỏ lòng tôn trọng với những nhà làm phim. Đồng thời, cậu duỗi cánh tay, thẩ lỏng các khối cơ đã căng cứng trong suốt bộ phim. Sau đó, cậu quay sang Thee – người đã cho cậu dựa vào trong suốt thời gian xem phim, và hỏi anh với vẻ mặt lo lắng, "Anh có mỏi lắm không, Xin lỗi em đã quá tập trung vào bộ phim nên không nhận ra."

"Không, em thì sao?" Thee lắc đầu chậm rãi rồi đưa tay lên nhẹ nhàng xoa bóp gáy Peach, ấn nhẹ như thể muốn giúp cậu thư giãn.

"Không, em ổn. thực ra, nó rất thoải mái và ấm áp nữa." Peach mỉm cười nhẹ nhàng, để Thee tiếp tục xoa bóp cho cậu với một thái độ thoải mái. Thee dừng lại một lúc dường như đang chìm vào suy nghĩ, và Peach nghĩ rằng cậu đã nghe thấy anh lẩm bẩm điều gì đó, nhưng cậu không chắc.

"Em có thích bộ phim không?"

"Nó rất tuyệt, em thực sự thích vị đạo diễn này, cốt truyện rất thú vị nhưng về cuối phim nó làm em hơi bối rối." Peach nói một cách nghiêm túc, phân tích bộ phim cho Thee với vẻ mặt nghiêm túc, cho thấy cậu đã tập trung đến mức nào. Thee gật đầu đồng ý sau đó bắt đầu chia sẻ suy nghĩ của mình về bộ phim. Cuối cùng, họ thảo luận về bộ phim theo những góc nhìn khác nhau và thật bất ngờ khi được trao đổi suy nghĩ của mình. Khi nào thì việc xem phim cùng người khác lại có cảm giác tuyệt vời như vậy?

"Vậy chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo đây?" Thee đứng dậy rồi đưa tay ra cho Peach nắm, nhẹ nhàng kéo cậu đứng dậy. "Em đói không? Đã trưa rồi, em bị viêm dạ dày, phải ăn đúng giờ, đúng không?"

Peach chớp mắt, cảm thấy một luồng hơi ấm lan tỏa trong lồng ngực mà cậu không thể giải thích được. cậu chắc chắn rằng mình chưa bao giờ kể với Thee về căn bệnh dạ dày của mình. Thee hẳn đã tự tìm kiếm thông tin về cậu, nhưng việc Thee hỏi rằng anh quan tâm, khiến Peach cảm thấy rất vui đến nỗi trái tim ấm áp. Peach giờ đây chắc chắn rằng đó không chỉ là một cảm giác dễ chịu, cậu thực sự đã thích anh chàng mafia trước mặt mình.

"Được, chúng ta đi ăn chút gì đó đi", Peach nói, siết chặt tay Thee trước khi đên bên cạnh anh. "Lần này, anh chọn nhà hàng, anh thường đưa em đến những nơi em thích nên em muốn thử những gì mà anh thích để thay đổi."

Thee quay lại nhìn cậu, đôi lông mày rậm của anh nhướng lên ngạc nhiên, nhưng nụ cười và ánh mắt lấp lánh của anh cho thấy anh hạnh phúc đến nhường nào. Peach không thể không đáp lại anh bằng một nụ cười toe toét.

Lần này Thee dẫn đường. tuy nhiên, có một điều không thay đổi, đó là bàn tay vẫn đan chặt vào nhau, không buông ra kể từ khi họ rời khỏi rạp chiếu phim.

Chàng trai cao lớn bước chậm lại để sánh ngang với Peach và không mất nhiều thời gian để họ dừng lại ở một nhà hàng Ý nổi tiếng. peach chưa bao giờ ăn ở đó, mặc dù cậu đã được nghe về nó trước đó. Đây là một nơi cao cấp, kiểu nhà hàng mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc bước vào, ngay cả khi nó có sao Michelin.

Peach há hốc mồm, gần như muốn hỏi liệu một nơi như thế này có cho phép cậu – một người đang mặc áp phông và quần Jeans vào không, nhưng Thee đã đẩy cửa bước vào với vẻ tự tin, thoải mái và ra hiệu cho Peach vào theo anh.

"Nhà hàng này không yêu cầu cao về trang phục," Thee nói, liếc nhìn Peach với ánh mắt tinh nghịch như thể anh đang cố nhịn cười.

Peach nhăn mặt, cảm thấy hơi khó chịu nhưng Thee chỉ mỉm cười nhẹ và tiếp tục kéo cậu vào bên trong.

Gã mafia dẫn cậu vào một phòng VIP có cửa sổ lớn nhìn ra đài phun nước bên ngoài trung tâm thương mại. peach nhìn quanh, tò mò một lúc trước khi quay lại chú ý vào thực đơn trên bàn.

Peach thích đồ ăn Ý nhưng không thường xuyên ăn, và tại một nhà hàng sang trọng, nơi thực đơn đầy những món ăn nghe có vẻ lạ lẫm, cậu cảm thấy hoàn toàn bối rối, thậm chí không chắn các món ăn này chúng khác nhau như thế nào.

Sau một lúc do dự, cậu liếc nhìn Thee, người đang lật tưng trang thực đơn một cách thư thái, trông hoàn thoàn thoải mái. Không thể cưỡng lại, Peach hỏi, "Anh có thường đến đây không?"

"Khá thường xuyên, anh thích đồ ăn châu Âu và nhà hàng này làm rất tốt, hương vị thực sự cân bằng."

"Vậy anh có thể chọn giúp em không?" Peach cười ngượng ngùng, nhanh chóng đóng thực đơn lại và thừa nhận mà không chút do dự. "Em không hay ăn đồ Ý, nên em khá bối rối với tất cả những thứ này. Em thậm chí còn không biết món nào với món nào. Anh có thể giới thiệu cho em món nào đó không?"

"Hay là chúng ta đi nơi khác nhé?" Thee cau mày, lập tức đóng sầm thực đơn lại, nhưng Peach nhanh chóng nắm lấy tay anh.

"Không, không sao đâu. Anh đã dẫn em đi toàn những nơi em thích, lần này em muốn thử món anh thích." Peach lắc đầu và nở một nụ cười nhẹ "Nhưng thực đơn ở đây phức tạp quá, em chưa từng gọi món ở đây mà em lại không dám hỏi nhân viên. Anh có thể chọn giúp em được không?"

Thee mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt anh ánh lên sự trìu mến. anh ta dường như không hề bận tâm đến việc Peach không hiểu được thực đơn phức tạp và vui vẻ giúp đỡ. "Em muốn ăn gì, anh sẽ gợi ý cho em một số món."

"Em có thể ăn bất cứ thứ gì anh thích." Peach cười toe toét "Em cũng muốn trở thành một phần trong cuộc sống của anh, khun Thee."

Người đàn ông cao lớn cắn môi, mắt sáng lên và Peach thấy mình đang nhìn chằm chằm vào anh ta mà không nhận ra. Mãi đến khi Thee đưa tay ra véo nhẹ vào má cậu, cậu mới nhận ra và trở về thực tại, mặt cậu đỏ bừng.

"Em đừng dễ thương như thế được không, Peach? Anh đang phải kiếm chế đó."

Peach mở to mắt, cậu cắn môi để không cười nhưng hai má cậu đã đỏ bừng. cậu nhanh chóng trốn sau cuốn thực đơn, giả vờ đọc lại chúng mặc dù cậu vẫn không hiểu bất cứ điều gì trong đó.

Tại sao việc thừa nhận mình thích anh ấy lại khiến mình cảm thấy xấu hổ hơn vậy??

Thee chỉ khẽ cười khúc khích, không đẩy vấn đề đi xa hơn nữa. Sau đó, anh quay sang gọi người phục vụ đến để ghi lại đơn hàng của họ. Người đàn ông gọi một vài món ăn có tên dài, khó phát âm trước khi đóng thực đơn lại.

Peach liếc nhìn Thee qua bàn, người đàn ông cao lớn, kiểu tóc thường được tạo kiểu gọn gàng nhưng hôm nay trông thoải mái hơn một chút khiến anh trông trẻ hơn rất nhiều. Đôi mắt xám khói của anh – đôi mắt mà Peach thích khi nhìn vào – thích khi đôi mắt lấp lánh đó nhìn thẳng vào cậu.

"Em có một câu hỏi" Peach quyết định phá vỡ sự im lặng, bầu không khí giữa họ quá yên tĩnh, và điều đó khiến cậu cảm thấy lo lắng một cách kỳ lạ, tim cậu đạp nhanh theo một cách kỳ lạ. Thật không dễ dàng khi ngồi đây, chỉ nhìn chằm chằm vào nhau như thế.

"Được thôi, cứ hỏi bất cứ điều gì em muốn biết."

"Anh thích loại cà phê nào?" Peach bắt đầu bằng một câu hỏi đơn giản. Thee nhướn mày, tỏ vẻ bối rối, vì vậy Peach nhanh chóng nói thêm, "Anh đã biết nhiều điều về em. Lần đó Plub đến, em chắc rằng anh đã nghe rất nhiều điều về em , điều đó không công bằng."

Cậu nghiêm túc, đôi lông mày nhíu lại, trái lại với cậu Thee khẽ cười khúc khích tỏ vẻ thích thú, thấy vậy Peach không thể không phản đối.

"Em nghiêm túc đấy, khun Thee." Cậu lên tiếng, cảm thấy muốn đánh anh chàng trước mặt mình. Cậu không có đủ nguồn lực để cử ai đó đi điều tra như Thee đã làm. "Em muốn hiểu rõ hơn về anh, em muốn nghe chuyện của anh, em muốn biết thêm về anh."

Đôi mắt của Thee sáng lên, rõ ràng là rất vui mừng và một nụ cười rộng nở trên khuôn mặt anh.

"Espresso," anh trả lời thẳng thừng, không hề bỏ lỡ một giây nào.

"Anh giỏi thật đấy, nhưng em nghĩ nó quá đắng. Em chỉ có thể uống được nếu nó pha loãng thành Americano", Peach nói, nhăn mặt khi nhớ lại vị đắng của một tách espresso nhỏ. "Còn món ăn yêu thích của anh thì sao?"

"Đồ ăn Ý", Thee trả lời nhanh, nhìn chằm chằm vào Peach. Hai người cứ hỏi và trả lời những câu hỏi như thế một lúc cho đến khi bữa ăn kết thúc. Peach không thể không mỉm cười khi biết rằng Thee thích mọi thứ từ phô mai đến hầu như mọi loại sản phẩm làm từ sữa. Khun Thee đã chọn một món ăn đầy phô mai, nhưng chỉ có một món trong thực đơn, những món còn lại là những thứ mà Peach có thể sẽ thích. Khi họ ăn, Peach nhận ra rằng anh ấy thích mọi thứ nhiều hơn cậu nghĩ. Khun Thee dường như luôn chú ý đến cậu theo những cách nhỏ nhất.

"Vậy chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?" Thee hỏi sau khi đưa chiếc thẻ tín dụng viền vàng bóng loáng của mình cho người phục vụ. Peach muốn hỏi Thee có bao nhiêu chiếc thẻ như thế nhưng rồi lại nghĩ lại, cậu sợ rằng nếu cậu phát hiện ra, cậu sẽ ngất vì sốc trước khi kịp có được câu trả lời.

"Em muốn cho anh thấy nhiều hơn về em." Peach nói với một nụ cười, quyết định không do dự mời Thee đến không gian riêng của mình. "Anh có muốn đi cùng em không?"

"Nếu có em bên cạnh, anh sẽ đi bất cứ đâu."

Peach hài lòng với câu trả lời, mỉm cười tươi tắn, má ửng hồng. Sau đó, cậu dẫn Thee đi mua sắm cùng mình, Thee dễ dàng đồng ý và đi theo mà không có bất kỳ sự phản kháng nào.

Peach nhặt đủ thứ: đồ ăn nhẹ, sách giáo khoa, một số sách đọc và đồ dùng chung. Tuy nhiên, số lượng khá nhiều và Thee nhướn mày vì tò mò. Không nói một lời, anh ta đưa thẻ tín dụng của mình ra như thể muốn nói nếu đó là thứ Peach muốn, anh ta sẵn lòng trả tiền.

Họ chất mọi thứ lên xe, và Thee lái xe theo chỉ dẫn của nhiếp ảnh gia. Sau khi đi theo một con đường quanh co ra ngoại ô, ngay rìa vùng ngoại ô, chiếc xe sang trọng cuối cùng cũng dừng lại trước một tòa nhà hình chữ nhật.

Peach mở cánh cửa xe, bước ra ngoài, chào hỏi người phụ nữ đứng trước tòa nhà một cách thoải mái. Sau một cái ôm nhanh và vài câu chào hỏi, Thee đi theo cậu vào trong.

"Khun Thee, đây là cô Nualphong, cô ấy là người trông coi trại trẻ mồ côi". Peach nói.

Thee dừng lại một lại, lông mày nhướn lên trong sự thắc mắc thầm lặng. Peach gật đầu mỉm cười, giải thích thêm, "Đây là trại trẻ mồ côi nơi em và Plub lớn lên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com