Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

07 - Món quà sinh nhật bất ngờ

07

.

Mai Linh ngồi trước bàn học, nhìn chằm chằm vào quyển sổ để mở đặt trên bàn. Trong phòng hơi tối, đèn bàn lại sáng đến chói mắt, chiếu lên trang giấy trắng tinh, khiến cô có cảm giác ngột ngạt khó thở.

Lấy tay xoa xoa hai mắt nhức mỏi, cô khép quyển sổ lại, tắt đèn bàn, ngay lập tức căn phòng trở nên tối đen như mực. Ngồi yên lặng trong bóng tối, cô lắng nghe hơi thở của mình, chậm rãi từng nhịp từng nhịp một, cảm giác bức bối khó chịu cũng dần dần tản đi, nhưng sự chán chường vẫn không ngừng lên men trong lòng.

Ở tại nơi này đã được một tháng, tiếp nhận trị liệu với bác sĩ Cullen cũng gần hơn ba tuần, cuộc sống vốn đầy tuyệt vọng của Gerda Gallagher trước đây cũng được cô thay thế bằng cuộc sống trước đây của chính mình, nhưng dù có cố gắng thế nào thì cô cũng không thể trở lại giống như trước kia. Không còn được ba mẹ quan tâm, không còn được nhìn thấy ba, mẹ thì ngày nào cũng bận rộn từ sáng tới tối, cô lại phải sống trong một môi trường xa lạ, tiếp xúc với những con người mắt xanh mũi đỏ với thứ ngôn ngữ cô có thể hiểu nhưng chẳng thể nào đi thẳng vào trong lòng.

Mai Linh cảm thấy thật kì lạ, trước đây cô từng rất thích đi du học, và cô chắc chắn rằng khi đi du học mình sẽ không cảm thấy lạc lõng như bây giờ. Nhưng hiện tại, đây không còn là thế giới trước kia của cô nữa, nước Mỹ này cũng không còn là giấc mộng nước Mỹ của thế giới trước nữa, cho nên mới sinh ra sự bài xích này.

Và cô nghĩ, sự bài xích này không thể nào trị hết hoàn toàn bằng thuốc được, cũng giống như kí ức mười sáu năm ở thế giới kia, nó sẽ theo cô cả đời, dù kí ức có nhạt phai, cũng không thể xoá bỏ sự tồn tại của nó.

Mai Linh cũng không cố chấp muốn xoá bỏ nó, vì cô cảm thấy sự bài xích này cũng không hẳn hoàn toàn là tiêu cực, bởi nó như một sự nhắc nhở, một sự định hướng cho tương lai sau này của cô tại thế giới này.

Mà tương lai ấy, tốt nhất không nên dính dáng tới sinh vật huyền bí chỉ có trong thần thoại - ma cà rồng.

Đưa tay hướng về mặt bàn, chạm vào bìa quyển sổ trơn láng, Mai Linh lại nghĩ tới vị bác sĩ ma cà rồng tốt bụng kia. Mặc dù chỉ là quan hệ bác sĩ bệnh nhân, nhưng cô lại cảm thấy sự quan tâm của ông ta rất đỗi thân thuộc, không vồ vập nhưng lại rất chân thành, giống như một người cha yêu thương bao dung con gái của mình một cách vô điều kiện vậy. Nhưng cô biết rõ, ông ta không phải là ba của cô, ba cô đã mất rồi, và cho dù bác sĩ Cullen có tốt đến mức nào, cô cũng không thể mở lòng hoàn toàn với ông ta được. Dù sao thì cô cũng không thể nói rằng mình đến từ thế giới mà trong đó ông ta chỉ là một nhân vật tiểu thuyết, phải không?

Nhưng bác sĩ Cullen đối với cô rất tốt, việc không thể nói thật là vấn đề từ phía cô, khiến Mai Linh cảm thấy rất hổ thẹn. Cho nên ngoại trừ che dấu về thế giới kia, cô đều cố gắng phối hợp với ông ta, mà quyển sổ này, có thể xem như là nhật kí trị liệu mà bác sĩ Cullen muốn cô viết.

Hôm nay cô chưa viết được chữ nào, Mai Linh thở dài, kéo ghế sát vào bàn học, rồi bật đèn bàn lên. Ánh sáng đột ngột làm mắt cô hơi xót, Mai Linh chớp chớp mắt cho quen dần, rồi cầm lấy cây bút đặt bên cạnh, cúi đầu viết từng chữ.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, trên trang giấy trắng tinh đã phủ kín từng dòng mực xanh, chữ viết thanh tú mềm mại uyển chuyển. Đây là nét chữ của Mai Linh, cô không thể bắt chước chữ viết của Gerda, nhưng cũng may mắn là bác sĩ Cullen không biết chữ viết của cô ấy. Cô đã thấy nét chữ của Gerda, khá giống với bút tích điển hình của người Mỹ, mạnh mẽ gọn gàng và dứt khoát, nhưng vì là một cô gái trẻ nên có phần nhẹ nhàng nữ tính hơn, và thêm một chút phóng khoáng bay bổng của một người nghệ sĩ.

Mai Linh nghĩ, chắc có lẽ cô ấy chơi dương cầm, mang theo sự nhạy cảm của một tâm hồn nghệ sĩ, nên mới dễ rơi vào sự trầm cảm như thế.

Nếu đổi lại là Mai Linh, thì sẽ như thế nào? Cô không dám chắc, nhưng cô hi vọng mình sẽ mạnh mẽ hơn Gerda.

Sáng hôm sau, Mai Linh đi nhờ xe của hàng xóm tới trường, vì cô mang theo một thùng sách to cho nên không tiện đi bằng xe đạp. Thùng sách này chứa đầy sách nhạc của Gerda, nhưng Mai Linh đọc không hiểu, cũng không thích đọc, cho nên để tránh lãng phí, cô đành đem đến cho giáo viên âm nhạc của trường. Cô nghĩ, nếu Gerda mà có ở đây thì chắc sẽ giết cô mất vì dám đem cho đi 'gia tài' của cô ta. Nhưng vậy thì sao? Cô ta đã có ba rồi, đánh đổi một chút cũng xem như không có gì là quá đáng.

Cô ngồi trên xe của hàng xóm, phía bên tay lái là Ryder Biers, người con thứ ba của gia đình Biers, nhỏ hơn cô một tuổi và cũng đang học ở trường trung học Forks. Mẹ và Gerda không thân thiết lắm với hàng xóm, cho nên khi cô qua xin quá giang, bọn họ khá bất ngờ, nhưng vẫn nhiệt tình đồng ý.

Trong xe là một bản nhạc rock ồn ào, nhưng vì ngại nên Mai Linh cũng không dám than phiền. Cô ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện, cô nghiêng đầu qua, thì thấy cậu nhóc Ryder đang nhìn cô như đang chờ cô trả lời.

"Xin lỗi, cậu nói gì, tôi không nghe rõ."

Cậu ta quay đầu, chăm chú nhìn con đường trước mặt "Tôi muốn hỏi là trong thùng sách của chị có cái gì vậy?"

"À." Cô nhìn về phía thùng sách để ở ghế ngồi phía sau "Là sách nhạc của tôi, tôi không cần dùng nữa nên đem đi quyên cho trường."

"Sách nhạc gì?" Ryder không nặng không nhẹ hỏi.

"Nhạc dương cầm."

Cậu ta nghe vậy liền nhướng mày, nhìn thùng sách qua gương chiếu hậu "Anh trai tôi cũng rất thích nhạc dương cầm, cũng học rất lâu rồi."

"Vậy à." Mai Linh không chút để ý đáp lời.

Khi xe chạy đến bãi đỗ xe của trường học, cô nhanh nhẹn nói cảm ơn rồi leo ra khỏi xe. Vừa quay người lại thì đã thấy Ryder Biers cầm thùng sách của cô trên tay, hất đầu về phía trường học "Tôi giúp chị đem vào." Nói rồi liền đi thẳng vào trong, cô đành đi theo phía sau.

Đi tới hành lang chính, cậu ta quay đầu hỏi cô "Đi hướng nào?"

"Đến văn phòng thầy dạy nhạc."

"Chị dẫn đường đi, tôi không biết đường."

Mai Linh hơi lúng túng "Tôi cũng không biết đường."

Ryder nhếch miệng, nghĩ là cậu ta đang chế nhạo mình, Mai Linh nhanh chóng giữ lại một học sinh đang đi qua "Xin lỗi, xin hỏi bạn có biết văn phòng của thầy dạy nhạc ở đâu không?"

Bạn học sinh đó gật đầu, chỉ cô hướng đi, Mai Linh nói cảm ơn rồi đi theo hướng đã chỉ.

Băng qua hai hành lang và leo lên hai tầng lầu, Mai Linh liếc nhìn về phía sau, Ryder Biers vẫn rất thong thả nhẹ nhàng cầm thùng sách đi theo sau cô.

"Làm phiền cậu rồi." Mai Linh nhẹ giọng nói.

"Không sao." Cậu ta nhún vai.

Đi tới văn phòng của giáo viên âm nhạc, nhìn lên tấm bảng đính trên cánh cửa để chắc chắn, cô gõ ba tiếng, khi nghe thấy hai tiếng "mời vào", Mai Linh mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, nhưng khi nhìn thấy người đang đứng trong phòng, cả người cô cứng lại, cánh tay đặt trên tay nắm cửa cũng quên rút về.

"Làm gì vậy? Còn không mau vào!" Ryder đứng phía sau thúc giục khiến cô hoàn hồn, nhanh nhẹn lui vào trong để cậu ta tiến vào.

Thầy dạy âm nhạc nhìn thấy thùng sách được đặt trên bàn làm việc thì hơi bất ngờ "Đây là?"

Mai Linh không dám nhìn người đang đứng đằng kia, nên hơi cúi đầu, nhìn vào thùng sách, chậm rãi nói "Đây là sách nhạc dương cầm của em, em không dùng nữa nên muốn quyên tặng cho trường ạ."

"Ồ!" Thầy âm nhạc đứng lên, mở thùng sách ra, sau đó cầm lên vài quyển, cẩn thận xem xét rồi nói với người đang đứng bất động ở phía xa "Edward, em xem, đây đều là những tập nhạc chất lượng rất khó tìm, có đủ của Mozart, Beethoven và Bach mà em thích."

Edward lúc này mới đi về phía bàn làm việc, khi đi ngang qua cô, Mai Linh cảm thấy hơi thở của mình như ngừng lại, tim đập nhanh như muốn phá tung lồng ngực mà thoát ra ngoài. Cô hạ mi mắt, nhìn xuống đôi giày của mình, chỉ nghe trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói của thầy âm nhạc.

"Những sách nhạc tốt thế này, em có chắc là mình không cần chúng nữa không, trò...?"

Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt màu vàng đang nhìn chằm chằm vào mình. Giật mình, Mai Linh lúng túng di chuyển ánh mắt, nhìn về phía thầy dạy nhạc "Em tên là Gerda Gallagher. Em không cần những quyển sách này nữa ạ, thầy cứ yên tâm."

"Vậy thì thầy không khách sáo nữa, trò Gallagher, cảm ơn em."

"Không có gì ạ. Vậy em xin phép đi trước."

Mai Linh lễ phép cúi người, sau đó nhanh chóng đi ra bên ngoài. Đi qua cánh cửa phòng, cô loáng thoáng nghe được tiếng gọi "Edward". Mai Linh đang ngẩn người, thì tiếng đóng cửa "cạch" một tiếng khiến cô giật mình quay ra sau.

Nhìn thấy Ryder, hơi thở bị nghẹn trong cổ họng mới được giải thoát, cô hơi mỉm cười hướng cậu ta gật đầu "Hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều."

"Không có gì." Cậu ta tiếp tục nhún vai, vẫn là bộ dạng bất cần ấy.

"Vậy tôi đi trước. Cậu cũng mau về lớp đi."

"Ờ."

Mỉm cười với cậu ta lần nữa, sau đó cô xoay người rời đi. Khi đã khuất dạng sau ngã rẽ hành lang, cô dừng lại, một tay chống vào tường, tay còn lại thì đặt trên ngực. Cách một tầng da thịt và hai lớp quần áo, nhưng lòng bàn tay cô vẫn cảm nhận được tiếng đập mạnh mẽ dữ dội của trái tim, từng tiếng 'bang bang' như vang lên bên tai, trên hành lang vắng lặng càng nghe rõ mồn một, truyền đi khắp cơ thể. Khí trời khô lạnh nhưng cô lại thấy cả người nóng hầm hập, lòng bàn tay dính đầy mồ hôi nhớp nháp.

Cũng phải gần hai tuần rồi không nhìn thấy Edward, cô cũng chẳng còn tâm trạng thất vọng buồn bã gì nữa, nhưng không hiểu tại sao khi vừa gặp lại, khi nhìn vào đôi mắt màu vàng ánh kim lạnh lùng ấy, cô lại không thở nổi. Tâm trạng bình tĩnh mà cô duy trì, ngay vào khoảng khắc vừa nhìn thấy anh ta liền vỡ vụn ra thành trăm ngàn mảnh.

Tại sao lại như thế? Mai Linh không thích bản thân như thế này, cũng không muốn bản thân trở thành thế này. Chẳng phải đã tự thuyết phục mình chỉ là 'người quen' với anh ta thôi sao, tại sao cô lại có biểu hiện như gặp người mình thầm yêu là thế nào!?

Thầm yêu? Mai Linh bị chính suy nghĩ của mình doạ sợ. Cô không thể thích anh ta, tuyệt đối không thể. Cô tin cảm giác này chẳng qua chỉ là việc một fan hâm mộ gặp được thần tượng mà thôi, không phải là tình yêu nam nữ.

Tự an ủi mình như thế, Mai Linh cảm thấy bản thân cũng đã bình tĩnh hơn, cô đứng thẳng người, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng khoé mắt cô lại nhìn thấy một bóng người, cô nghiêng đầu nhìn sang, sau đó lập tức chết lặng.

Edward Cullen đang đứng đối diện cô, thân người cao lớn nhàn nhã dựa vào tường. Chếch về phía bên trái là cửa sổ bằng kính rất to, bóng cây bên ngoài che khuất đi chút ánh sáng mặt trời ít ỏi, từng ngọn gió thổi qua khiến cành lá lay động xào xạt, bóng râm phủ một bên mặt của anh ta cũng lay động theo, làm thành một chiếc mặt nạ che đi biểu cảm, khiến anh ta trông vừa lạnh lùng vừa thần bí như một vị thần Hy Lạp cổ xưa.

Mai Linh cứ đứng lặng người ở đó, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, có thể là rất nhanh, cũng có thể là rất lâu. Cô lắng nghe trái tim vừa bình ổn của mình lại tiếp tục đập nhanh liên hồi. Edward có nghe được tiếng tim đập của cô không? Anh ta là ma cà rồng, anh ta chắc chắn nghe được, nghĩ vậy, cô hơi lùi về sau, muốn kéo giãn khoảng cách giữa mình và anh ta.

"Gerda." Anh ta gọi cô, chất giọng mềm mượt như thứ lụa sa tanh thượng hạng thời Trung cổ, khiến cô lại trở về trạng thái ngây ngẩn cả người. Quả thật cô chưa từng nghe một người nào có thể gọi tên người khác một cách du dương và dịu nhẹ như thế. Giọng nói ấy tinh xảo đến mức độ không chân thật, đó không phải là âm thanh một con người bình thường có thể phát ra.

Edward bước về phía cô, từng tiếng bước chân như hoà cùng từng tiếng tim đập của cô. Cả hành lang đều được bóng cây che phủ, anh ta và cô đều đang đứng trong bóng râm, nhưng cô lại cảm thấy cả người anh ta như đang phát sáng.

Edward đứng cách cô một cánh tay, Mai Linh hơi ngẩng đầu nhìn lên, chống lại một đôi mắt đang chuyên chú nhìn cô đến mức không nói nên lời. Cô chớp mắt vài cái, bắt đầu hoài nghi có phải hay không mình vẫn đang mơ, nếu không thì tại sao cảnh tượng này lại giống như một giấc mộng thiếu nữ thế này.

"Ngày hôm qua là sinh nhật của cô." Edward nói, không phải là một câu nghi vấn mà là một câu khẳng định.

Giờ phút này cô vẫn không ngừng nghĩ đây là giấc mơ, cho nên đầu óc dần trì độn, phản ứng chậm mất một nhịp, mơ màng trả lời "Hình như là vậy."

Edward đột nhiên nhếch môi cười, bờ môi mỏng nhếch lên thành một độ cong tuyệt đẹp, gương mặt hoàn mỹ bớt đi vài phần lạnh lùng, trông càng hấp dẫn quyến rũ đến mê người.

Anh ta đưa tới trước mặt cô một chiếc hộp được đóng gói cẩn thận, lớp giấy bạc bên ngoài ánh lên những tia sáng lấp lánh, rơi vào đáy mắt cô, khiến cô hơi run lên.

"Sinh nhật vui vẻ, Gerda." Ba từ, sáu âm tiết, quẩn quanh trong không khí, nhẹ nhàng đi vào đáy lòng cô, như một sợi dây dài vấn vương trong lòng, từng vòng lại từng vòng quấn chặt trái tim cô, không cách nào gỡ bỏ.

"...Cảm ơn." Cô nhìn chằm chằm vào chiếc hộp ấy, rất lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, khàn khàn thốt lên.

Mai Linh đưa tay nhận lấy, đầu ngón tay chạm vào bàn tay anh ta, rất lạnh. Cái lạnh đột ngột từ đầu ngón tay xộc thẳng lên não khiến cô phần nào tỉnh táo lại. Cô cầm hộp quà trong tay, hỏi anh ta "Tại sao anh lại biết sinh nhật của tôi?"

"Là Carlisle nói cho tôi biết."

Im lặng một lúc, cô lại hỏi tiếp "Tại sao?"

Tại sao lại tặng quà sinh nhật cho cô? Tại sao lại quan tâm đến ngày sinh nhật của cô?

Mai Linh ngẩng đầu, chờ đợi anh ta trả lời. Cô muốn thu hết vào tầm mắt từng phản ứng nhỏ trên gương mặt anh ta, nhưng cô lại chẳng thấy được gì. Là cô quá kém, hay do anh ta che giấu quá giỏi?

"Chẳng phải chúng ta là người quen sao? Theo phép lịch sự, một khi đã biết sinh nhật của cô, thì tôi nên tặng quà cho phải phép."

Lời giải thích này có trăm ngàn sơ hở, nhưng là rất lâu sau này cô mới nhận ra. Còn giờ phút này, đối với một cô gái mười bảy tuổi lẻ một ngày, thì câu nói này rất hợp tình hợp lí. Hoặc cũng có thể do bầu không khí giữa anh ta và cô, trên lằn ranh giữa nhân vật nam chính trong tiểu thuyết và đối tượng thầm yêu, cô không dám suy diễn lời anh ta nói có ẩn ý gì khác, bởi vì một khi nghĩ tới cái khả năng ấy, thì sẽ chỉ có một kết cục vạn kiếp bất phục.

Nhưng sau này, mỗi khi Mai Linh nghĩ tới ngày hôm nay, cô biết kể từ thời khắc đó, chỉ có một kết cục đã định sẵn như thế mà thôi, dù cô có muốn trốn chạy thế nào cũng không thể thoát được vận mệnh.

Ngày hôm ấy trôi qua chỉ như một cái chớp mắt, mọi sự việc tiếp diễn phía sau cứ như bị người ta cố tình làm mờ đi, như một cuộn phim bị trầy một đoạn, cô không nhớ mình đã phản ứng thế nào, đã nói cái gì, đã làm những gì. Trong dòng thời gian dài đằng đẵng sau này, có rất nhiều kí ức còn rõ nét cứ như đang tái hiện trước mắt, nhưng cũng có những mảnh kí ức cứ dần dần mất đi. Cô nhớ rõ dáng đứng, giọng nói, ánh mắt của Edward, nhưng lại không hề nhớ tới phản ứng của mình. Có lẽ là do sự bài xích muốn quên đi, có lẽ lời nói và hành động của mình quá mức xấu hổ. Nhưng cô vẫn cảm nhận được tâm trạng của mình lúc ấy, cảm giác như có cái gì đó đang cố gắng phá kén mà bay ra. Có một giọng nói cứ thủ thỉ bên tai, nhưng cô vẫn một mực lờ đi không muốn quan tâm. Trong đầu như có một bí mật đang dần được làm sáng tỏ, nhưng cô lại trốn tránh không dám biết. Sợ hãi, trốn chạy, vì Mai Linh biết, một khi cô gái đã định sẵn cho anh ta xuất hiện, cô sẽ chẳng là gì cả.

Trong cuộc đời vô tận của anh ta, cô chẳng qua chỉ là một hạt bụi không đáng bận tâm, gương mặt cô có lẽ sẽ hoà cùng những gương mặt của những con người khác mà anh ta từng gặp gỡ. Cô sẽ chết đi, anh ta cứ mãi sống tiếp như thế, bên cạnh người bạn đời và đứa con gái. Vốn định sẵn là không liên quan, tại sao lại cứ phải xông vào cuộc sống của đối phương?

Câu hỏi này cô vẫn không ngừng tự hỏi mình rất lâu, rất lâu, không biết bắt đầu từ lúc nào, không nhớ kết thúc ra sao.

Có lẽ nó bắt đầu từ ngày hôm ấy, với món quà sinh nhật bất ngờ của Edward Cullen.

Mai Linh không nhớ cô trở về nhà bằng cách nào, hôm đó cô không đi xe đạp, nhưng cô vẫn nhớ mình đã làm những gì, đã cảm thấy ra sao khi mở món quà ấy ra.

Khoảnh khắc khi mở chiếc hộp ấy ra, giống như mở ra chiếc hộp Pandora, cô cảm thấy bản thân mình đã tiêu đời rồi. Đó là một chiếc đĩa CD với những bài nhạc do anh ta sáng tác, dù cô có ngu ngốc thế nào cũng nhận ra ẩn ý đằng sau. Hoặc chỉ là tình cờ, anh ta thích nhạc dương cầm, Gerda cũng thích, cho nên anh ta mới tặng cô thứ này. Có thể Edward không có ý gì khác, chẳng qua là do cô quá nhạy cảm mà thôi.

Khi những giai điệu của bản nhạc đầu tiên cất lên, dù Mai Linh không rành về nhạc không lời, nhưng với vốn thường thức cơ bản, cô cũng biết những tiếng đàn dưới ngón tay anh ta, bản nhạc phổ tạo nên những âm thanh ấy là một tuyệt tác kì vĩ đến dường nào, có thể sánh với những nhà soạn nhạc vĩ đại lẫy lừng nhiều thế kỉ trước.

Từng bài nhạc cứ nối tiếp nhau mà vang lên, cả không gian như chìm trong tiếng nhạc du dương trầm bổng, như một dòng nước yên lặng trong bóng đêm, như lớp sương mù tản mạn trong cánh rừng ngoài xa, như tiếng mưa rơi trên bậc thềm giữa đêm tối mịt mù. Cô không thể tưởng tượng nổi có một loại âm thanh với sức truyền tải mãnh liệt như thế, lúc vui vẻ lúc buồn thương, lúc day dứt kéo dài, lúc nhịp nhàng gãy gọn, lúc vút cao lanh lảnh, lúc trầm lặng u sầu, từng tiếng đàn mang theo từng loại cảm xúc tinh tế thanh thuý, khiến cô như đi vào cõi mộng, lâm vào mê mang. Lí trí lúc này là một cái gì đó rất xa xôi, ngay tại thời điểm này, dù có bắt cô nhảy vào biển lửa vì anh ta, cô cũng cam lòng.

Nhưng sự xúc động ấy chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, khi tiếng nhạc kết thúc, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ dần trở thành thứ âm thanh duy nhất cô nghe được, thì Mai Linh mới dần bừng tỉnh.

Có lẽ đã trải qua sự sống chết một lần, nên cô không còn sự vô tư ngây thơ của một cô gái mười bảy tuổi khi đứng trước tình yêu nữa. Lúc này đây, cô như đang đứng bên ngoài lạnh lùng quan sát hết thảy chính bản thân mình, không cho phép bản thân trầm mê. Nếu đã biết trước kết cục mà cứ đâm đầu vào, đó không phải là nhân danh tình yêu, mà là một sự ngu ngốc.

Cuộc đời Edward là bất tận, mà đối với cô, tình yêu là sự ngang bằng. Nếu đã yêu anh ta, cô cũng sẽ phải bất tử. Giống như Bella, cô không thể yêu một người mà bề ngoài vẫn cứ trẻ như thế trong khi bản thân mình già đi. Đó là một sự không công bằng.

Nhưng Mai Linh lại không muốn bất tử. Có sắc đẹp, có cuộc sống vĩnh cửu, có sự thần bí của một giống loài thần thoại, đó là ước mơ của Mai Linh trước kia. Bây giờ, đối với cô, bất tử chính là một lời nguyền, đã chịu qua nỗi đau mất cha, nếu bất tử, cô sẽ phải đi qua nỗi đau mất mẹ, lại không có con cái, dù cho có tình yêu cũng không thể cứu rỗi được linh hồn cô độc. Và có chắc tình yêu của cô sẽ mạnh mẽ đến nỗi vượt qua được cuộc sống dài vô biên vô hạn? Bella là nhân vật chính, là người ca hát của Edward, họ có thể yêu nhau đến đời đời kiếp kiếp, nhưng cô không chắc có thể làm được. Cô chỉ mới mười bảy tuổi, cô có thể yêu Edward bao lâu. Giới hạn trong cuộc đời của một con người, có lẽ là tám mươi năm chăng. Nếu xa hơn, có lẽ là một thế kỉ, một thiên niên kỉ, nhưng cuộc đời không điểm dừng, không thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra. Nếu đã chấp nhận yêu anh ta, trở thành bất tử, có nghĩa là cô đã không còn đường lui. Hoặc là cô hết yêu anh ta, hoặc là anh ta hết yêu cô, kết cục nào cũng không thể vãn hồi.

Và Edward sẽ yêu Bella, tình yêu ấy vượt qua cả thời gian và không gian, cô không thể thay thế được. Vì vậy cô không cho phép bản thân lún quá sâu, trước khi mọi chuyện bắt đầu, cô phải kết thúc nó. Chờ hơn ba tháng nữa thôi, chuyện tình của họ sẽ bắt đầu, còn cô, dù là trước đây, hiện tại hay tương lai, cũng chỉ là người chứng kiến và chúc phúc cho họ mà thôi.

***

Đôi lời tác giả:

Mình thi xong rồi, đang được nghỉ một tháng cho nên sẽ bắt đầu viết thêm chương mới đây :)) Mình không biết sẽ viết được bao nhiêu, nhưng sẽ cố gắng viết nhiều, để khi vào học rồi thì mình không còn thời gian nữa :((

Hi vọng các bạn thích chương mới này. Và cũng cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ và thông cảm cho con tác giả ra chương chậm như mình 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com