Chap 8
Như lời đã nói,sáng sớm Mew đã đến đón Gulf rất sớm và cậu cũng đã trả căn nhà đã thuê và xin nghỉ việc chổ vừa mới xin.Ngồi trên xe đối diện với hắn,cậu im lặng không nói gì,hắn cũng im lặng lâu lâu thì nhìn sang cậu.
Đến dinh thử Suppasit,cậu nhìn rồi cười một cái,sau đó cùng hắn bước vào,với sự trở lại của Gulf khiến cho dì Mai vừa lo vừa mừng,dì Mai không suy nghĩ nhiều mà lao thẳng đến ôm Gulf.Sau khi ôm xong,cậu nhìn xung quanh dinh thự,nơi mình căm ghét muốn trốn chạy biết bao nhiêu lần vậy mà bây giờ lại phải ở đây.Cậu thở dài,rồi nói: "Dinh thự này,không thay đổi chút nào"
"Tôi không dám thay bất kì thứ gì trong dinh thự này,vì nó được làm theo sở thích của em,lúc em đi,đây là thứ duy nhất để tôi nhớ về em,và là những kỉ niệm..."
Nói đến đây,hắn dừng lại cười một cái thật nhạt,dù sao thì kỉ niệm đẹp ở dinh thự này chẳng có bao nhiêu,thậm chí là chẳng có lấy một kỉ niệm đẹp nào.Chỉ toàn là đau khổ,cậu thấy hắn im liền nói: "Sao không nói tiếp?"
"Thôi,không nói nữa.Tôi đi tắm,em nấu chút gì cho tôi ăn đi"
Hắn đi lên lầu,Gulf cũng đi vào bếp,vừa cắt rau vừa nói chuyện cười đùa với dì Mai.Đã lâu rồi không gặp nên có nhiều điều muốn nói,nhớ lúc khi còn bị giam giữ trong dinh thự này,dì Mai là người luôn an ủi cậu,thậm chí tại cậu mà xém nữa là liên lụy tới dì.Nên cậu cảm thấy rất có lỗi dù thời gian trôi qua đã lâu rồi.
Hắn khi tắm xong thì đi vào bếp,nép sau bức tường nhìn cậu,nụ cười tươi đó đã lâu rồi hắn chưa nhìn thấy,lần cuối cùng nhìn thấy nó cũng là lúc hắn đưa ra quyết định hủy hôn.Hắn muốn chinh phục cậu lại từ đầu,hắn không muốn nài ép hay bắt buộc,hay giam cầm cậu nữa,mà hắn muốn chính miệng cậu nói ra rằng cậu cũng yêu hắn.
Đồ ăn được dọn lên bàn,dì Mai kêu Gulf lên gọi hắn,nhưng hắn lại đi vào nói: "Không cần,tôi đã xuống rồi."
Hắn ngồi vào ghế,cậu đưa cho hắn bát cơm rồi đi ra chổ khác,hắn gắp miếng thịt đưa lên miệng ăn rồi nói:
"Em ngồi xuống ăn với tôi đi."
Gulf sắp ra khỏi phòng bếp thì dừng lại. "Tôi không có vinh hạnh đến nổi ngồi ăn chung với cậu chủ đâu ạ,giờ tôi muốn đi tắm"
Hắn im lặng để cậu đi,dì Mai đưa Gulf lên phòng,căn phòng rất đẹp,dụng cụ đồ đạt rất đầy đủ,thoải mái dùng,giường nệm đồ rất thơm,quần áo cũng được hắn chuẩn bị,cậu gạt ngang nó qua một bên,treo quần áo mình vào rồi chọn một bộ vào nhà tắm.
Hắn sau khi ăn xong,dì Mai dọn dẹp và rửa bát,hắn lên lầu nhìn vào cửa phòng cậu rất lâu mới đi vào phòng làm việc.Cậu khi tắm xong cũng có chút đói,liền uống thuốc trước rồi xuống lầu ăn cơm.Dì Mai cũng dọn đồ ăn sẵn chờ cậu.
Dì Mai mỉm cười nói: "Gulf,cậu lại đây ăn đi,tôi mới hâm nóng.Lúc nãy cậu chủ ăn xong thì lên phòng làm việc rồi."
"Vâng ạ"
Cậu ngồi vào ghế ăn cơm cùng dì Mai,vừa ăn vừa nói chuyện dang dỡ lúc nãy,cậu cười tít cả mắt,dì Mai không ngờ lại nói nhiều chuyện hài như vậy.Khiến cậu cười đau cả bụng.
Ăn xong cậu cùng dì Mai rửa bát,rồi hai người đi ngủ.Sáng sớm,cậu dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng,hắn vẫn kêu cậu ngồi ăn cùng nhưng vẫn bị từ chối,hắn chỉ biết im lặng.Vì hắn biết ép buộc cũng không phải là cách.Hắn ăn xong thì đến công ty làm việc,lúc vào dinh thự cậu thấy ở hai mép sân có trồng rất nhiều hoa lưu ly,liền đi ra đó tưới cho chúng,cảm giác không có hắn ở đây,không khí không còn ngột ngạt như trước.
"Người như hắn cũng trồng mấy thứ này.Đẹp thật"
Cậu cười rất tươi,vừa tưới hoa vừa cho cá ăn,ở sau dinh thự còn trồng cả rau,rất nhiều loại,làm cậu nhìn vào rất thích,loại nào loại nấy đều tươi và xanh.Cậu dùng 2 3 tiếng để tưới hết đống rau đó,mệt cả người.
Sau khi tưới xong dì Mai cầm cốc nước đi ra đưa cho cậu,cậu đang uống thì dì Mai nói: "Cả hoa và vườn rau này,đều là cậu chủ chính tay trồng và chính tay tưới đó.Mỗi ngày đều chăm sóc cho chúng rất tốt,không ngày nào là bỏ"
Gulf siết chặt cốc nước nhìn dì Mai "Vậy sao ạ,dì có biết tại sao hắn lại trồng những thứ này không?"
"Chẳng phải là cậu thích sao,cậu chủ lúc say đã kể cho tôi nghe,năm cậu 15 tuổi,ước mình có nhà riêng,trồng một hàng hoa lưu ly,sau nhà sẽ trồng rau,bên hông nhà sẽ nuôi cá,tất cả những thứ này,cậu chủ đều làm vì cậu" Dì Mai cười vui vẻ nói
Gulf im lặng dì Mai lại nói tiếp "Dì biết,cậu chủ làm nhiều điều khiến cậu không thể nào tha thứ,nhưng cậu hãy mở lòng một chút,cậu không cần yêu nhưng hãy tạo cho cậu chủ một chút ấm áp,vì cậu ấy đã rất ân hận rồi,xin cậu đấy,hãy mở lòng"
Dì Mai đang cố gắng khuyên nhủ Gulf,dì biết Gulf khó lòng mà chấp nhận được,khi dì Mai nói xong,Gulf nhìn dì chăm chú,nở nụ cười gượng,nói: "Cảm ơn dì đã kể cho con nghe,về việc mở lòng,con cần thời gian để suy nghĩ"
_______________
1 tuần sau
Hắn đang ngồi ăn trưa,cậu thì đang pha tách cà phê theo yêu cầu của hắn,cậu đặt cà phê lên bàn định rời đi,thì hắn nói: "Ngồi xuống ăn với tôi"
Gulf dừng lại,quay người nhìn hắn "Tôi chưa đói thưa cậu chủ"
Hắn cầm tách cà phê thổi nhẹ,uống một ngụm nhỏ,giọng nói không cao có nhưng có phần đe doạ "Em đã ở đây 1 tuần,tổng số tiền là 209.289 bath (~ 140triệu VND) nhưng em cãi lời tôi rất nhiều vì vậy tôi sẽ trừ đi một nửa.Coi như là trừng phạt,nếu thái độ em cứ như vậy,thì đừng hòng thoát khỏi đây"
Gulf cười nhạt,nói "Anh là đang đe doạ?"
Mew chợt nhận ra cách nói của mình có vấn đề,liền thở dài,hắn chỉ muốn ăn cùng cậu bữa cơm,nhưng nói cách nào đi nữa cậu vẫn khướt lừ hắn,nên hắn chỉ còn cách này,cậu nhìn hắn rất lâu,nhưng lại bỏ ngoài tai những gì hắn nói rồi đi,hắn thấy không thành công liền đứng lên nói:
"Em đừng đi,nếu em ăn cùng tôi,tôi sẽ xoá hết nợ và thả em đi."
Hắn như muốn nài ép,muốn cậu đồng ý,hắn biết chỉ cần cậu ăn xong bữa ăn này,thì cậu thật sự sẽ rời xa hắn,mãi mãi.
Cậu không chần chừ,vào ghế ngồi,Mew hắn cười một cách chua xót,gắp thức ăn cho cậu,cậu vẫn ăn,ăn rất nhanh như muốn rời xa dinh thự này càng sớm càng tốt.Suốt buổi ăn diễn ra vô cùng nhạt nhẽo,hắn nhìn cậu rửa bát,lau bàn,làm tất cả mọi thứ của một người giúp việc thật thụ
Khi làm xong,cậu cúi đầu chào hắn rồi bước ra cửa chính dinh thự,hắn không kìm được lòng nhìn Gulf với đôi mắt ửng đỏ,rõ ràng hắn có thể giữ cậu lại,nhưng hắn không làm được,nhìn vẻ mặt bị ép buộc đó khiến hắn không đành lòng,hắn liền chạy theo kéo lấy tay Gulf,tay của cậu có sẹo do năm đó dùng miểng bát gạch,vì muốn thoát khỏi hắn mà cậu có ý định tự tử,hắn lấy trong túi ra chiếc vòng tay đeo lên cổ tay có sẹo ấy.
"Gulf Kanawut,xin lỗi,tôi xin lỗi"
Gulf lau đi nước mắt giúp Mew,giọng cậu rất điềm tĩnh "Đừng khóc,từ đây về sau,chúng ta đừng gặp nhau nữa,cảm ơn chiếc vòng anh tặng" nói xong Gulf gạt tay Mew ra,cách cậu lau nước mắt cho hắn chính là sự dịu dàng cuối cùng cậu dành cho, hắn nhất thời không kìm lòng được,lúc này Gulf chưa đi xa hắn lắm.
"Em có thể cho tôi một cơ hội không?Làm lại từ đầu"
Gulf dừng lại,xoay người nhìn hắn,ánh mắt cậu cũng dần ửng đỏ lên "Từ đầu?Chúng ta chưa từng bắt đầu thì làm gì có từ đầu."
Khi nghe xong câu trả lời hắn để cậu đi,hắn như muốn khụy xuống,những gì cậu nói đều đúng,chưa từng bắt đầu thì làm gì có từ đầu.Hắn là đang lừa dối bản thân mình,nghĩ rằng bù đắp những lỗi lầm gây ra sẽ lắp đầy những tổn thương trong trái tim của cậu,nhưng không ngờ hắn càng làm cậu càng hận.Rốt cuộc hắn cũng hiểu ra một chân lí,trong lòng người khác không có mình,mình làm gì cũng vậy.Không có kết quả.
Lúc trước hắn ích kỷ đến nổi khiến cậu đau khổ,lúc này hắn hèn nhát đến nổi để cậu xa vòng tay.Đây là cái giá phải trả cho những chuyện xấu xa mà hắn đã làm,mất đi người mình yêu,mãi mãi không được tha thứ,đó là nổi đau khổ tận tâm can.
"Dù tôi có làm bao nhiêu chuyện tốt đi chăng nữa,dù tôi có làm tất cả vì em,thì đối với em tôi chỉ là kẻ xấu xa không bằng cầm thú."
"Gulf Kanawut,tôi yêu em"
Tiếng khóc vang vọng cả một dinh thự xa hoa,những cánh hoa lưu ly theo cơn gió rung nhẹ,cảm giác cô đơn lại ùa về với chúng một lần nữa.
|Sắp end rồi nha mọi người,chap này viết sơ
xài thật :((|
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com