Chương 1
"Dậy đi, bộ mày định ngủ từ lúc mặt trời mọc tới khi mặt trời mọc lần nữa luôn à" – Bright đặt mạnh túi xuống bàn làm Gulf giật cả mình ngồi bật dậy. Khuôn mặt còn ngái ngủ của cậu khiến cả đám xung quanh bật cười. Gulf bình thường là vậy, chỉ cần là lúc ngủ thôi sẽ thấy cậu chẳng khác gì trẻ lên ba, người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng cậu thẳng nam, lạnh lùng lắm. Mặt thì ngơ ngơ, mắt thì nhíu lại, hai hàng lông mày như muốn nối thành một, muốn không thốt lên hai từ dễ thương với con người này cũng không được.
"Tỉnhhhh lạiii điii" – YiHwa đưa tay quơ quơ trước mặt Gulf. Chơi với Gulf từ hồi năm nhất đến giờ cũng ba năm rồi cô thật không hiểu nổi, Gulf suốt ngày chỉ biết ngủ, vừa đến lớp đã thấy nó ngủ, không ngủ thì cũng bấm điện thoại, đã vậy còn hay thơ thẫn thế mà điểm của nó lại đẹp đến đáng sợ. Thêm cái khuôn mặt đẹp trai này, gái nó mê cũng không phải chuyện gì lạ. Nhớ cái hồi năm nhất, lúc Gulf với cô được chọn làm moon với star của khoa, cô còn mơ mộng thành đôi với nó thiệt.
"Wow, mấy người họ tới rồi kìa", "Gulf lúc ngủ cũng đẹp trai quá đi", "Aaaa, nay Bright đội nón đó", "YiHwa với Ten đẹp đôi ghê"... Từ khi Gulf tỉnh dậy đã cảm thấy không khí xung quanh thật sự ồn ào, từng tiếng sầm sì, bán tán to nhỏ khiến cậu khó chịu, cậu không thích điều này cho lắm, nhưng cậu cũng quen rồi. Cậu nhận thức được mọi người đang nói gì, nhưng cậu thật ra lại chẳng quan tâm đến mấy thứ ngưỡng mộ gì đó lắm. Cậu nhíu mày đưa mắt nhìn ra ngoài, sắp hoàng hôn rồi, cậu thật sự đã ngủ lâu đến vậy rồi sao.
Nói ra lại sợ người khác không tin nhưng đối với cậu có lẽ hoàng hôn lại là khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày. Tại sao hoàng hôn đẹp ư? Vì hoàng hôn là cuối cùng, những điều cuối cùng luôn là những điều đẹp nhất, cũng giống như khi mình thích món gì nhất đều để dành nó đến cuối cùng vậy.
"Xin chào mọi người, tôi là Suppasit Jongcheveevat..."
Đầu óc Gulf chưa kịp tỉnh táo lại, đã bị giọng nói quen thuộc làm cho giật mình, tim cậu bỗng đập mạnh một nhịp – "P'Mew" – Giọng Gulf vang cả căn phòng khiến mọi thứ rơi vào tĩnh lặng, ai cũng đưa ánh mắt hướng về phía cậu.
Mew cúi đầu cười nhẹ rồi nhìn cậu – "Đúng vậy, mọi người có thể gọi tôi là Mew, từ hôm nay tôi sẽ là giảng viên mới giảng dạy môn này của các em. Hi vọng được giúp đỡ từ mọi người."
10 năm rồi, cậu nhóc nhỏ ngày nào đã lớn rồi, lại còn đẹp trai như vậy. Nhớ ngày nào cậu nhóc đó còn quấn quýt bên anh, còn hay nói rằng khi lớn lên sẽ trở thành cô dâu của anh mà bây giờ đã thay đổi nhiều đến nỗi anh xíu nữa đã không nhận ra. 10 năm trước cứ tưởng từng lời nói đó chỉ đơn giản là lời nói đùa của một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện nhưng chẳng hiểu sao 10 năm sau khi gặp lại, khi lần đầu tiên nhìn thấy Gulf, cái khoảnh khắc ánh nắng từ khung cửa sổ chiếu lên khuôn mặt cậu, cái khoảnh khắc cậu mỉm cười nhẹ nhàng đón lấy những gì dịu dàng nhất của hoàng hôn liền khiến tim anh hẫn đi một nhịp, khiến anh nhớ lại những lời nói lúc đó – "Gulf thích P'Mew nhiều giống như Gulf thích hoàng hôn vậy, P'Mew là điều cuối cùng của Gulf" – lời của một đứa nhỏ chỉ mới hơn 10 tuổi mà bây giờ anh lại muốn biến nó thành sự thật. Nói vui một chút thì có lẽ là anh đã bị sự đẹp trai của Gulf hớt hồn rồi.
Gulf nhận ra có lẽ là cậu hơi lớn tiếng rồi nên vội cuối mặt xuống, cũng chẳng biết được rằng Mew đã nhìn cậu suốt từ đó. Cậu quay sang nhìn Bright đang lắc đầu cười vì sự ngu ngốc của cậu, huých tay Bright một cái, ánh mắt chính là "Sao P'Mew lại ở đây", còn Bright thì lại bày tỏ thái độ kiểu "Tao đâu có biết".
10 năm trôi qua rồi, P'Mew bây giờ tuy khuôn mặt không thay đổi là mấy nhưng nhìn trưởng thành ra rất nhiều. Có lẽ 10 năm, một khoảng thời gian quá dư giả để khiến con người ta thay đổi, cậu còn không nhớ là trước đây anh bị cận đấy, thế mà hiện tại đã đeo một cặp kính khá dày rồi. Trước mặt Gulf bây giờ không còn là một người anh trai dịu dàng hay cười nữa mà đã thành một người đàn ông chững chạc, nghiêm túc.
"Được rồi, buổi học hôm nay kết thúc ở đây"
Mew vừa rời khỏi cửa lớp là Gulf liền bật dậy định đi theo nhưng bị Ten kéo lại - "Mày định đi đâu vậy? Đừng quên là mày có hẹn với tụi tao đó nha"
"Đi tìm chú rể của nó chứ đi đâu" – Bright huých vai Gulf rồi cười trêu chọc cậu.
Gulf thấy Mew đi mất liền quay qua rút tay lại rồi lại giả vờ muốn đá Bright một cái - "Chú rể cái đầu mày"
"Người yêu mày hả Gulf" – YiHwa dùng nụ cười đáng ngờ nhìn cậu. Dưới con mắt hủ nữ của YiHwa mấy chuyện này không thể bỏ qua được.
"Không phải người yêu tao, mà P'M... không phải, thầy ấy là cậu của thằng Bright" – Gulf mặt hơi cau có rồi hất lên nhìn về phía Bright.
Gulf với Bright là bạn với nhau từ hồi còn chưa được sinh ra, bởi vì mẹ của họ là bạn thân. Lúc nhỏ vì ba mẹ Gulf thường xuyên phải đi làm xa nên Gulf ở nhà Bright còn nhiều hơn là nhà của mình. P'Mew là cậu của Bright, tuy nói là cậu nhưng thật ra cách nhau chỉ có 6 tuổi nên cả Gulf, Bright và Mew từ nhỏ đều khá thân thiết. Nhưng từ năm Gulf 12 tuổi tới giờ thì không còn gặp anh nữa.
Cả đám vừa đi vừa đùa giỡn ở hành lang, YiHwa thì cứ theo chọc ghẹo Gulf, mấy đứa con gái xung quanh thì thi nhau í ới vì sự xuất hiện của bốn người họ khiến cậu có chút đau đầu. Cậu thật sự vẫn chưa tin được sẽ gặp lại anh sau một khoảng thời gian lâu như vậy.
Dòng suy nghĩ đột nhiên bị cắt đứt khi cậu vô tình đưa mắt nhìn vào văn phòng, Mew đang ngồi đó, lưng tựa vào ghế, mặt ngửa lên với đôi mắt nhắm chặt, sau đó lại đột nhiên có chút nhíu mày.
"Bright, tối nay cậu ở nhà con nha, đồ đạc cậu chuyển tới đó hết rồi đấy" – Tiếng ồn ào làm anh chợt tỉnh, nhìn ra bên ngoài liền thấy Gulf, lớn lên đẹp trai như vậy, cao ráo như vậy, anh còn nghe được cậu là một sinh viên với thành tích khá nổi bật, đúng là vừa đúng kiểu con gái nhà người ta thích nhỉ. Giờ đứng bên cạnh anh mới phát hiện cậu nhóc ngày nào không còn bé nhỏ nữa rồi, có vẻ là đã cao hơn anh một xíu rồi đấy.
Nhìn thấy Mew đi về phía mình làm Gulf hơi giật mình, cũng không biết là cậu giật mình vì cái gì nữa, là lâu ngày không gặp khiến cậu có chút không quen?
Từ khi Mew bước đến đứng chung với họ, tiếng ồn xung quanh ngày một lớn hơn, tiếng hú hét cộng với tiếng tách tách của điện thoại đủ thấy được là sức ảnh hưởng của anh có chút không nhỏ nhỉ. Cũng đúng thôi, anh đẹp trai, trưởng thành như vậy, nếu Gulf là con gái thì chắc cậu cũng đã đổ anh rồi.
Ten với YiHwa đứng bên cạnh cũng bị tiếng la hét làm cho một trận hết hồn. Trước giờ ai cũng biết độ nổi tiếng của nhóm không nhỏ nhưng không ngờ có ngày lại bị làm cho giật mình đến vậy chỉ vì một giảng viên mới đến. YiHwa quay sang nhìn Gulf, cậu lại nhìn chằm chằm Mew nữa rồi, y như lúc trong giờ học. Cô mỉm cười rồi huých nhẹ tay Gulf, mặt đầy ẩn ý – "Nhìn đến mòn rồi, đừng có nhìn nữa".
YiHwa cắt đứt dòng suy nghĩ của Gulf, rồi cậu bỗng rùng mình, gì mà nếu là con gái thì sẽ đổ anh, thôi đi Gulf à.
"Vậy giờ con về sắp xếp cho cậu trước, nhưng mà cậu ăn gì rồi hẳn về, tối nay con có hẹn với bạn rồi" – Bright nói rồi nhìn sang Gulf. Mew thấy vậy cũng hướng ánh mắt đến Gulf, từ lúc bước ra đến giờ anh chưa từng nhìn Gulf lấy một lần nhưng anh vẫn cảm nhận được ánh mắt của cậu. Anh mỉm cười rồi đưa tay lên xoa đầu Gulf – "Lâu lắm mới gặp lại em nhóc con"
Gulf chợt giật mình nhẹ, sau đó liền có chút tránh né anh. Thế là xung quanh lại thêm được một phen la hét inh ỏi, trong đó thêm xíu nữa là không quên góp thêm giọng của YiHwa nhưng may mắn cô đã bị Ten bịt miệng kịp thời, không thì Gulf đã quay qua xử cô rồi.
Thấy Gulf tránh né mình, tuy anh hiểu lí do tại sao cậu như vậy nhưng Mew lại có chút hơi đau lòng – "Vậy, gặp lại sau" – Nói rồi anh quay lại vào văn phòng.
"Có muốn đến giúp tao không?" – Bright khoác vai Gulf.
"Không rảnh. Tao về trước, 7h, chỗ cũ" – Gulf đẩy Bright ra rồi vội rời đi.
_________________
Chào mọi người, mình trước đây tuy đã từng viết truyện nhưng đa số chỉ là đoản ngắn, đây là lần đầu tiên mình viết fanfic. Mình viết vì hiện tại đang khá yêu thích MewGulf, và idea do mình nghĩ ra nên chắc sẽ có nhiều chi tiết không giống với thực tế, cho nên mình cũng hi vọng mọi người sẽ không quá khắt khe với mình. Nếu thấy mình sai chỗ nào đó, mọi người có thể góp ý để mình xem xét lại và sửa đổi. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com