Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 23 : Jongcheveevat Phu Nhân


London là thành phố lớn nhất Anh, là một trong những thành phố xa hoa lộng lẫy khi về đêm, có nhiều địa điểm tham quan đẹp nhất. Vì đây là thời gian vào tháng 4 nên khí hậu ở London khá dễ chịu, vô cùng thuận lợi cho việc nghỉ ngơi thư giãn.

Sông Thames uốn lượn dịu dàng, bầu trời xanh thẳm chiếu xuống  hồ nước màu xanh biếc, trong không khí bay tới mùi hoa tươi mới đang tranh đua nhau khoe sắc, phóng tầm mắt nhìn tràn ngập màu xanh lá, tất cả đều đẹp đẽ khiến người ta muốn đấm chìm trong cảm giác mê say không tỉnh lại....

Bên hồ, cây cối cao lớn lộ ra hơi thở đầu xuân, đầu cành khô héo, những bông hoa tulip đang tranh nhau đua nở. Mùa đông giá rét qua đi, tất cả mọi thứ sắp bắt đầu rồi.

Ở trong một thị trấn tòa biệt thự riêng biệt an ninh chặt chẽ là nơi mà ông Dean và vợ yêu là bà Arm đã sống gần 30 năm.

Ngồi trong căn biệt thự xinh đẹp này, Gulf đang cầm tách trà lài trong veo do người hầu mang đến, nhìn cảnh đẹp phía xa trước mắt, rơi vào trầm tư

Hai tuần trước, sau khi Mew mang máy bay tư nhân đến nơi này , sau đó anh ta đem cậu để ở trong khách sạn  cũng chưa hề quay về để ý đến cậu. Mà hai vệ sĩ này luôn luôn đi theo cậu

Ở một đất nước xa lạ như vậy, cậu hoàn toàn không thể một mình tự ra ngoài, cho nên mỗi ngày đều sống trong phòng của khách sạn chưa từng rời khỏi một bước. Lúc cậu nghĩ rằng có lẽ anh ta đã quên mất cậu rồi, thì anh ta lại xuất hiện. Không nói một lời đã dẫn cậu đến chỗ này , rồi lại bóc hơi biến mất trước mặt cậu. Anh ta không muốn nói tới đây để làm gì, mà cậu cũng không dám hỏi.

 

" Mẹ, tại sao mẹ lại dậy rồi?"

Mew đẩy cửa phòng khách ra, thấy người phụ nữ vốn đang nằm trên giường nghỉ ngơi phủ thêm áo ngồi ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Mái tóc đen nhánh mền mại, xỏa ở phía sau vai, mặtmặt mày xinh đẹp như hảo, vẻ mặt như nước, người phụ nữ đã hơn 40 tuổi, bởi vì dưỡng bệnh ở trong nhà lâu ngày nên nhìn thanh thuần giống như cô gái 20 tuổi, năm tháng dường như không để lại dấu vết trên người bà, tất cả dường như không liên quan đến bà. Tựa như một bức tranh thủy mặc yên tĩnh mà lâu đời. Gió mát rượi thổi qua làm cho người ta cảm thấy hơi lạnh.

" Mẹ không thể ra gió, cẩn thận coi chừng bị cảm."

Nhiệt độ khí hâu trong thời gian này không cao, Mew đi tới không có chút thương lượng thuận tạy đóng cánh cửa sổ lại.

" Tại sao con lại giống hệt ba con thế?"

Làm chuyện gì cũng chưa bao giờ hỏi người ta có nguyện ý hay không, mặc dù điều này đều muốn tốt cho bà. Mà trong mấy năm nay, bà vẫn hưởng thụ sự chăm sóc ấm áp chu đáo tỉ mỉ của bọn họ như vậy.

" Mẹ, về giươngc nằm đi."

Mew ngồi xổm xuống đỡ bà đứng dậy. Quả thật có chút mệt mỏi, hẳn là đã đến thời gian ngủ trưa rồi. Bà Arm cũng không phản đối con trai đỡ bà về giường. Cẩn thận đắp chăn cho mẹ xong, Mew đang muốn ngồi dậy kéo rèm cửa sổ lại, bà đã nhắm mắt gọi lại:

" Mew, bảo tiểu Joo có rảnh đến thăm mẹ một chút, lâu rồi mẹ chưa nhìn thấy nó."
 " Mẹ, mẹ ngủ trước đi. Con sẽ dẫn em ấy đến đây."

Thân thể lúc nghe tên em trai thì dừng lại một chút, nhưng chỉ một chút thôi. Anh đã khôi phục lại bình tĩnh. Sau khi kéo xong rèm cửa trở lại bên giường thì mẹ đã ngủ rồi

" Mẹ, nghỉ ngơi thật tốt đi!"

Đứng ở bên giường, Mew yên lặng nói nhỏ .

Như vậy, đối với ai cũng đều tốt. Không có khổ sở, không có đau lòng. Như vậy thật tốt!

2 tuần trước, sau khi anh đến London, nói sự thật nói cho mẹ biết, còn không kịp ngăn cản.

Thân thể bà Arm vốn yếu ớt, sau khi sinh hạ anh không biết đã mời bao nhiêu bác sĩ giỏi để điều dưỡng thân thể, thật vất vả mới hồi phục được như bình thường, thế nhưng bà lại rất yêu trẻ con, không để ý đến ông Dean tiếp tục phản đối cố tình mang thai em trai. Sau khi sinh em trai xong thân thể cuối cùng cũng chịu đựng nổi, ngay cả đến sức khỏe để chăm con của mình cũng không có. Ông Dean thật sự rất tức giận, nhưng làm sao cũng không nhẫn tâm trách mắng bà, sau khi con trai đầy tháng, ông đưa nó về nước. Cho nên nói em trai là do một Mew nuôi lớn cũng không quá đáng, chí ít là từ một đứa trẻ sơ sinh chậm rãi trưởng thành, thành một cậu thiếu niên. Nhưng ông trời lại thật trêu người!.

Biết được tin xấu của đứa con trai út, bà Arm làm sao có thể chịu nổi được đả kích như vậy, nên liền hôn mê bất tỉnh. Sau đó vẫn không ngừng phát sốt, tình trạng sức khỏe khó khăn lắm mới hồi phục, giờ lại mê mang, mời bác sĩ đến xem, đến bác sĩ cũng bất lực nói trong tiềm thức bệnh nhân không muốn tỉnh lại. Điều duy nhất có thể làm chính là tạm thời khống chế không để cho bệnh tình phát triển xấu, bệnh tình muốn tốt hay không chỉ phụ thuộc vào bệnh nhân. Tình trạng u ám như vậy kéo dài suốt cả 1 tuần, ông Dean một ngày một đêm canh giữ ở bên giường của vợ mình, lo lắng nếu như mình nhắm mắt lại sẽ không nhìn thấy người phụ nữ của ông nữa. Ông gấp đến độ không có thời gian đi tính toán với con trai mình, gấp đến độ hận không thể một phát bắn chết những tên bác sĩ uy tín nhất trong giới y khoa mỗi ngày được mời đến, nhưng, không có cách nào người phụ nữ ông yêu nhất còn nằm ở trên giường không ngừng lẩm bẩm tên của đứa con trai bảo bối, nhưng không muốn tỉnh lại liếc nhìn ông một cái.

Giày vò như vậy rốt cuộc đến ngày thứ tám cũng kết thúc. Bà Arm dần mở mắt tỉnh, câu nói đầu tiên là

" Anh, sao anh lại ở đây?"

Đôi mắt trong trẻo mấy chục năm qua vẫn không thay đổi, đang tràn ngập sự khó tin nhìn ông. Sau đó, nhìn thấy con trai đứng bên cạnh, thì càng thêm nghi ngờ!!

" Mew, sao con lại ở đây??. Tiểu Lu đâu? Có cùng đến không?"

Bác sĩ Smith giải đáp nguyên nhân cho bọn họ, đây là chọn lựa mất trí. Một người gặp phải sự kích động quá mạnh, kích thích khiến người đó không cách nào tiếp nhận được như vậy trong tiềm thức họ sẽ lựa chọn quên đi chuyện đó, sẽ lựa chọn " mất trí nhớ."

Sự bất hạnh của con trai, bà Arm không thể tiếp nhận sự thật này, bóng dáng đáng yêu của đứa con trai bảo bối không cách nào xua đi được, bất luận cố gắng thế nào cũng đều không quên được, mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi khắc đều lặp lại, tra tấn thần kinh yếu ớt của bà, không ngừng chạy ở bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ. Cho nên, bà luôn liên tục phát sốt, tỉnh rồi lại rơi vào tình trạng hôn mê. Quên là phương thức bảo vệ mình tốt nhất. Có lẽ, quên lãng đối với bà Arm mà nói, chính là biện pháp tốt nhất...

Sau khi vợ tỉnh lại, cả người ông liền suy sụp, nhưng vẫn không muốn đi bệnh viện. Ở nhà truyền nước biển suốt 3 ngày mới có thể xuống giường đi lại

Một người đàn ông cường thế như thế, cũng có lúc ngã xuống, cũng may, ông rốt cuộc cũng có thể khôi phục. Bao nhiêu năm trải qua gió tanh mưa máu, không nghĩ đến lại ngã xuống vào lúc này......

____________________________

Bà Arm sao khi biết được tin đứa con trai bảo bối của mình đã không còn, cú sốc này đã làm cho bà suy sụp tinh thần và dẫn đến hôn mê. Vậy sau khi tỉnh lại bà có thể nhớ ra chuyện này và chấp nhận được sự thật tàn khốc này không. Ông Dean và Mew sẽ giải quyết thế nào đây??? Mọi người chờ xem chap tiếp theo nha.

ama : " Xin lỗi mọi người nha. Dạo này em đang trong thời gian ôn thi chuẩn bị thi cuối học kì nên không ra chap thường xuyên được, em xin off để ôn thi nha, khi nào kết thúc kì thi em lại ra chap mới ạ🥰🥰🥰"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com