chap 3
Cô chớp mắt , không ngờ giữa thành phố xa lạ này , cô lại có một ân nhân tốt đến thế . Cô mở cửa sổ bằng kính trong suốt , nhìn ra khu vườn nhỏ . Những bụi hồng gai khoe sắc làm cô nhớ nụ cúc dại giữa nắng gió bạt ngàn , không gian tĩnh lặng , thư thái giúp cô nhanh hồi phục . Ông chủ ít khi ở nhà , thường quá nửa khuya mới nghe tiếng xe . Phong ,cậu con trai có vẻ phong trần nhưng lạnh lùng , luôn tránh mặt ba .Cô không biết Phong làm gì , chỉ thấy dăm ba bữa cậy lại xách va-li đi đi về về , mặt lầm lì , thi thoảng liếc nhìn cô một cái khi gặp ở bậc cửa rồi nhanh chóng mất hút vào phòng . Nhà không có người giúp việc ,Thuyên năn nỉ ông chủ cho mình chăm sóc bữa ăn cho hai cha con ông , trong khi chờ ông tìm giúp cô một công việc .
Thuyên hay hát cho quên buồn . Chất giọng cao vút như chim sơn ca của cô cất lên ở bất kỳ nơi đâu trong nhà , từ gian bếp đến khung cửa sổ hoặc ngoài khu vườn lộng gió . Ngày nọ, khi có việc phải về nhà gấp , ông chủ lặng nhười nghe giọng cô cất lên trong trẻo . Ông gọi chuyên viên trang điểm và một nhà thiết kế tiếng tăm đến nhà . Họ nhanh chóng biến Thuyên từ Lọ lem thành công chúa kiều diễm . Thuyên ngắm mình trong gương tư lự nhưng không kém thích thú . Cuộc đời cô sẽ theo ngã rẽ khác , bắt đầu từ cái đêm ông đưa cô lên sân khấu của phòng trà thuộc loại sang trọng nhất thành phố , giới thiệu với khán giả giọng ca sơn nữ đầy quyến rũ . dưới ánh đèn sân khấu , Thuyên cảm nhận được cuộc lột xác đáng kinh ngạc của mình . Cô hát bằng tất cả niêm say mê và quyết tâm . Chỉ cần không ngừng cố gắng,cố sẽ kiếm được kha khá tiền , không phải sợ cha nhiếc móc , không phải nhờ sự giúp đỡ của ông chủ hoặc ai khác .
Tối đó , ở góc khuất trong phòng trà , ông chú say sưa theo dõi cô hát . Ông nhận ra sức sống mãnh liệt cô vừa truyền cho mình . Sau bao nhiêu năm cuộc sống khô cằn , giờ ông như được tưới tắm , tâm hồn phơi phới . Ông sẽ giữ nguồn sống ấy cho mình , ông cần cô biết bao
- Em nghĩ sao về việc kí hợp đồng làm ca sĩ độc quyền cho phòng trà của tôi?
Thuyên nhìn sững ông , đoạn , mắt cô rơm rớm :
- Em biết làm sao để trả ơn ông đây ?
Ông mỉm cười , rít một hơi thuốc dài :
- Chính tôi phải mang ơn em mới đúng . Chính em đã mang làn gió mới đến phòng trà
Thuyên cầm bàn tay lô nhô những gân của ông run run bảo:
- Cảm ơn ông ! Ông không sợ một lúc nào đó em cũng như gió bay đi
Ông nhìn cô thật lâu , cố níu giữ khoảng khắc đẹp đẽ này :
- Nếu đó là điều em muốn , ai có thể ngăn cản em được
Rồi ông nhẹ nhàng ngồi kế bên cô , gỡ giúp cô những sợi tóc rối , lau những giọt nước mắt chực chờ lăn ra từ khoe mi bằng nụ hôn già nua :
- Hãy ở lại với tôi,thuyên nhé
Phong khệnh khạng vào phòng trà . Cô quản lý quá quen với cảnh này nên không nhìn mặt anh rồi hất cằm hỏi :
- Cậu cần bao nhiêu ?
Anh tợp một ngụm rượu vàng sóng sánh , giơ bàn tay lên ra dấu . Cô quản lý mở két , đặt xấp tiền lên bàn:
- Đây cậu
Phong đếm tiền rồi nhìn cô quản lí dò xét:
- S sao hôm nay cô tốt thế , đã chán việc nhăn nhó rồi à ?
Cô quản lí mỉm cười
- May cho cậuphòng trà dạo này có đào mới , khách xôm tụ lắm
Phong cười khẩy
- Vậy à ? ở đâu ra thế ?
- Sơn nữ , nghe nói do bố cậu kiếm về đấy . sao cậu không đến thử nghe cô ấy hát , biết đâu sẽ thích đấy
Câu nói khích của quản lý vậy mà có tác dụng thật . Tối ấy, Phong đến phòng trà chỉ để xem đào mới mà bố vừa tuyển về . Phong sững người khi nhận ra Thuyên đầy quyến rũ trên sân khấu
Thuyên ngạc nhiên khi thấy Phong dạo này có mặt thường xuyên hơn . Hình như anh có điều gì phấn khích lắm , thi thoảng lại huýt sáo . Thuyên có dịp quan sát anh rõ hơn khi anh tự tay tưới cây trong vườn , một việc mà ngay cả ba anh cũng thừa nhận '' điên rồ nhất từ trước tới giời ''. Gương mặt anh điển trai nhưng hơi góc cạnh , đôi mắt xám lạnh với đuôi hơi dài như mắt con gái , những lọn tóc mềm rủ xuống trán trông rất hay . Thuyên nép vào góc nhà , cô nhẹ nhàng theo dõi từng hành động của anh , lén lút như con mèo đang rình mồi . Thoáng chút xấu hổ, cô nghe tim mình mình đập nhanh và hai má nóng bừng như vừa chạm phải nắng giữa trưa
giọng Phong cất nhẹ nhàng làm cô giật thốt:
- Cô hát hay lắm. Bố tôi đúng là có mắt nhìn và đôi tai thiên tài .
Thuyên lúng túng đáp lời dè dặt :
- Ơ... anh nghe tôi hát hồi nào
Phong nhún vai cười :
- Mấy hôm trước . Chỉ tiếc là từ giờ chắc tôi không còn được ăn những món do cô nấu nữa nhỉ?làm ca sĩ thì bận bịu hẳn , làm gì còn thời gian nấu ăn
Thuyên vội vàng xua tay:
- Ơ, tôi vẫn làm được việc đó , tôi có nhiều thời gian mà . Anh... muốn ăn món gì nào?
- Cô nấu món nào cũng ngon , tôi không kén chọn đâu
- Được tôi sẽ làm ngay món mà anh thích nhất nhé .
Phong xuýt xoa trước tô canh măng chua và cá kho tộ mà Thuyên vừa dọn lên.Anh bảo cô cùng ăn với mình . Cả hai có một bữa cơm thân mật và vui vẻ đến khó tin .
- Cô làm tôi mơ đến một gia đình , thật đấy .
Chẳng biết đó có phải là câu tỏ tình
Phong dành cho mình không nhưng trong Thuyên dấy lên tình cảm lạ lùng , không như tình cảm ngày trước cô dành cho Lữ . Nó dữ dội và bạo liệt hơn , khao khát , đam mê hơn .
Hình ảnh Phong choáng hết trái tim cô , lúc hát , khi nấu ăn và cả trong giấc ngủ . Phong bắt đầu chiều chuộng cô bằng lời khen tặng với tần suất dày đặc bằng bó hoa tươi thắm sau mỗi đêm diễn và buổi hẹn hò lãng mạn . Điều đó làm cô lâng lâng , thích thú hơn nhiều so với việc ngồi ngắm mái tóc bạc và nghe ba anh tâm sự hay đeo kính đen to tướng né tránh ống kính phóng viên mỗi khi đi sự kiện lớn hoặc mua sắm cùng ông .Rồi cô cũng có lý do để từ chối những buổi đi sự kiện lớn hoặc tiệc tùng với ông .
Sau bó hoa là trận mưa nụ hôn nồng nàn . Thuyên suýt ngợp trong vòng tay Phong . Cô run lên trong hạnh phúc , nước mắt òa ra ướt đẫm cả môi hai người . Phong ru cô trong giai điệu tình yêu mượt mà , trong căn phòng với tấm màn tuyn màu hồng phấn ấm áp , dậy hương hoa và ánh nến lung linh .
Ba Phong biết tất cả điều đó . Ông bí mật cho người theo dõi . Thuyên không biết rằng ông đứng chết lặng trước của phòng Phong , nghe cô thì thầm tiếng yêu với con trai mình . Cô là cơn gió và gió đã bay khỏi ông .
Một buổi trưa vắng , cô tái mặt khi nghe cuộc nói chuyện của hai bố con Phong.
- Con thật độc ác , Phong ạ . Con biết rõ cô ấy là niềm vui trong phần đời còn lại của ba kia mà-Tiếng ông rè rè đứt quãng
- Hừ , vậy việc ba phản bội mẹ là không ác ư? Mẹ đã vì ba mà mất đi đấy . Ba chỉ biết có riêng mình , ba thật ích kỉ
- Con còn trẻ , phong độ như vậy, ngoài kia thiếu gì người hơn Thuyên để con yêu ?
- Ba nói gì ?
- Con yêu Thuyên ư ? Ha ha ha , ba nhầm rồi chỉ có cô ấy mê mẩn con thôi . Cô ấy đã chán chê ba rồi , ba tỉnh lại đi
- Phong . Mày ... mày thật độc ác , sao mày có thể đùa giỡn với người ta như vậy
- Ha ha , vì Thuyên là của ba nên tôi mới làm thế đó , được chưa ?
Thuyên trở về phố núi cùng với nỗi đau tình còn chưa nguôi ngoai . Lữ và những trai làng , gái làng chào đón cô thân tình . Thuyên ngạc nhiên khi vùng hồ Thiên ngoài Lữ ra , không còn ai thổi Mị khúc . Lữ bảo , thổi làm gì khi Mị khúc không thắng nổi cám dỗ vật chất và giá trị của đồng tiền . con gái làng này giờ đều lấy chồng xa , đều khấm khá cả . Chẳng ai còn muốn nghe bài tình ca sến súa ấy nữa .
Thuyên mở một phòng tranh nho nhỏ , trên một con đường nho nhỏ trong thành phố , bằng tiền cát-sê hát phòng trà dành dụm được . Cô bán những bức tranh cô vẽ bằng hồi tưởng về phố núi .Rồi bố cô sẽ tròn mắt ra ,cô sẽ sống được bằng cây cọ , bằng nét vẽ của mình , cô không phải bán rẻ danh dự , người ta không thể ăn danh dự của mình.Ở vị trí trang trọng nhất phòng tranh cô treo bức tranh những chàng tri say sưa thổi Mị khúc ở hồ Thiên , bên cạnh là những cô gái mê đắm bài tình
Ngày nọ , một anh chàng người Bỉ bảo cô kể chuyện về bức tranh ấy cho anh nghe và hỏi :
- Làm thế nào tôi có thể thổi bài tình ấy ?
Mắt anh nhìn cô thật dịu dàng .
Thuyên mỉm cười :
- thế anh có muốn đến hồ Thiên để học hỏi bài ấy hay không ?
Anh nháy mắt :
- Cô dẫn tôi đi nhé
Và họ đi . Đôi chân họ miết lên lối cỏ mềm , rập rờn những đàn bướm lượn quanh.
THE END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com