Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Cừu có cánh, em có anh

Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng len qua tấm rèm cửa, rọi xuống tấm ga trải giường màu be ấm áp. Đức Duy vẫn còn vùi trong vòng tay Quang Anh, hơi thở đều đều, má áp sát vào ngực anh như một chú mèo con say ngủ. Mùi hương thoang thoảng từ người Quang Anh, hòa quyện với mùi tóc em bé, tạo nên một cảm giác dễ chịu lạ kỳ.

Quang Anh mở mắt trước. Anh nằm yên một lúc, chỉ để ngắm nhìn người trong lòng. Mái tóc Duy bù xù đôi chút, môi hơi hé, khuôn mặt khi ngủ lại mang nét ngây ngô, đối lập hoàn toàn với vẻ lanh lợi thường ngày. Anh không nỡ đánh thức, chỉ nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc loà xoà trên trán em.

Thế mà chỉ cần một cái chạm nhẹ, Duy đã cựa mình rồi hé mắt.

"Anh dậy rồi à?" – Giọng Duy khàn khàn, mắt vẫn còn mơ màng.

"Ừm. Nhưng mà em cứ ngủ tiếp đi, bé con ngủ trông cưng quá à." – Quang Anh khẽ cười, tay vẫn ôm chặt không buông.

"Không... dậy rồi thì phải hôn cái đã." – Duy lười biếng nói, môi cong lên thành nụ cười nghịch ngợm.

"Anh hôn em suốt đêm qua rồi còn gì..." – QA trêu, nhưng vẫn cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán em, rồi trượt xuống môi bằng một cái hôn dịu dàng đến mức Duy lại muốn ngủ tiếp.

Sau đó là buổi sáng nhẹ nhàng nhưng ngọt ngào vô cùng tận của đôi trẻ. Quang Anh mặc tạp dề vịt vàng siêu siêu dễ thương, hì hục làm bữa sáng với trứng lòng đào, bánh mì nướng và ly sữa ấm cho em. Duy thì vừa nhấm nháp vừa cười khúc khích khi ngồi xem anh người yêu cưng chiều mình. Lưng tựa ghế, tóc rối, nhưng ánh mắt tràn đầy niềm vui. Căn bếp nhỏ trở nên ấm cúng đến lạ kỳ.

.

Vài hôm sau, khi cuộc sống "vợ chồng son" của họ vừa mới ổn định, Đức Duy nhận được một thùng quà to đùng được chuyển đến tận nhà. Bên ngoài ghi: "Gửi đến thiên thần nhỏ của tụi em – yêu thương nhiều lắm ♡".

Duy hí hửng bóc quà, mỗi món là một sự dễ thương đến tan chảy từ các bạn fan – những bạn Cừu có cánh luôn ủng hộ, yêu thương em trên mọi hành trình. Gấu bông, quần áo, thư tay viết chữ nắn nót, một chiếc vòng cổ bạc nhỏ có khắc chữ " Đức Duy ơi, Cừu có cánh luôn bên cậu"

Em cảm động đến rưng rưng, vừa mở vừa kêu lên:
"Trời ơi Quang Anh ơi, mấy bạn Cừu đáng yêu muốn xỉu!"

 Anh đứng sau cười hiền, cầm ly nước cam đưa cho em, "Đáng yêu như vợ anh vậy, nên mới mê mệt luôn ấy chứ."

Nhưng rồi chuyện xảy ra khi Duy mở đến cái bánh cuối cùng trong hộp.

Nó được bọc kỹ, bên ngoài còn có nơ hồng và tấm thiệp nhỏ xíu ghi: "Cho anh món bất ngờ nhé!"

Duy hí hửng mở ra, tưởng sẽ là bánh dâu kem phô mai như mọi lần. Nhưng vừa cắn một miếng... mắt Duy mở to, biểu cảm biến đổi tức thì. Cậu nhíu mày, rồi đột nhiên phun ngay ra khăn giấy:

"Trời đất thánh thần ơi... cái gì vậy??? Quang Anh ơi cứu em!!!"

 Anh vội chạy lại, cầm miếng bánh em vừa cắn, ngửi ngửi, rồi chấm một tí đầu lưỡi... và lập tức cau mày. "Ủa... nước mắm? Cái bánh này nhân nước mắm?!"

Duy tái mặt. "Trời ơi, ai lại cho nước mắm vào bánh ngọt. Em ăn mà tưởng bị đầu độc..."

Tim em đập thình thịch, gương mặt trở nên bối rối đến tội nghiệp. Cả người như đóng băng. Một cảm giác tổn thương nhẹ len lỏi trong lòng em: Tại sao lại có người làm vậy với mình? Mình đã làm gì sai sao...?

Duy ngồi lặng một lúc, mắt cụp xuống. Tay vẫn còn cầm nửa miếng bánh nhưng run run.

"Quang Anh ơi... có phải có người ghét em không?"

 Anh siết nhẹ vai em, ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt dịu đi hẳn, "Nè, nè, không có đâu. Có thể người ta chỉ đùa hơi lố. Hoặc lỡ gửi nhầm... cũng có thể là ai đó ghen với em nên bày trò."

"Nhưng mà em có làm gì đâu... em sống ngoan mà" – giọng Duy nghèn nghẹn.

Quang Anh lập tức kéo em vào lòng, tay vỗ nhẹ sau lưng như dỗ trẻ con. "Anh biết, anh biết mà. Bé của anh ngoan lắm, ai mà ghét được."

"Nhưng mà nước mắm á... Quang Anh ơi, nó tanh lắm, em ám ảnh mất..."

"Thôi được rồi. Vậy từ giờ mỗi món quà gửi đến nhà, anh sẽ kiểm tra trước. Ai gửi bánh lạ lạ là anh cho vào máy soi liền!" – anh nửa thật nửa đùa, cố làm em cười lên chút.

Duy lặng đi một lúc, rồi cười khẽ, "Anh bảo vệ em như siêu nhân ấy... nhưng mà anh này... nếu ai đó thật sự không thích em, thì chắc là em phải học cách mạnh mẽ hơn nhỉ?"

Anh nhìn em, ánh mắt tràn đầy tự hào, "Ừ. Nhưng mà không cần mạnh mẽ một mình đâu. Có anh đây rồi."

Duy tựa vào vai anh, nửa đùa nửa thật, "Thế từ giờ em là 'Cừu có chồng' rồi hở?"

"Không phải 'có chồng', mà là 'được chiều'."

"Anh chiều em thật đấy chứ? Em hay nhõng nhẽo, mè nheo, đòi hỏi lắm đóoooo"

"Chiều hết, chiều đến già luôn!"

Cả hai cùng bật cười. Và cái bánh nhân nước mắm nhanh chóng bị "xử tử" bằng cách bọc kín trong ba lớp túi rồi đem thẳng ra thùng rác ngoài khu. Nhưng nhờ nó, Duy chợt nhận ra một điều: dù có gặp những điều không vui, thì bên cạnh em vẫn luôn có một người không ngần ngại mở rộng vòng tay che chở, dỗ dành, và yêu em bằng cả trái tim.

Ngoài kia có thể đầy mùi nước mắm...
Nhưng trong lòng Duy, chỉ còn lại mùi sữa tắm, mùi áo ấm, và hương tình yêu lặng lẽ – ấm áp.

Thiệt sự việc qua lâu rùi, tui cũm chẳng mún đào lại làm gì cho nó bùn ra nhưng hôm qua lướt đc vid ảnh an ủi fan mà thương quá. Mong Captainboy của tụi em sẽ mãi giữ được nụ cười thiệt xinh trên môi nheeeeee, Cừu có cánh luôn ủng hộ anh.

Lovv uuuuuuuuuuuu

18/4/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com