Tuần 3 Phần 1: Nhìn vào thực tế
Tóm tắt: Sống chung với anh hùng chuyên nghiệp Deku là một chuyện tốt đến khó tin; Khi Midoriya không trở về nhà, Y/N nhận ra việc yêu Anh hùng Số Một đau đớn đến nhường nào.
Cảnh báo: Deku bị thương, một chút angst.
Sau một ngày có Midoriya ở bên cạnh, ngôi nhà trở nên lạnh lẽo và xa lạ khi không có anh chàng mọt sách tóc xanh. Sự ủ rũ của cô đã đến mức ngay cả All Meowt cũng cảm thấy thông cảm và bầu bạn với cô nên không cần phải nói, lúc này cô chắc chắn trông rất thảm hại.
Có đôi lúc mong muốn được gặp bạn cùng phòng của cô quá lớn, cô đã nhắn tin cho anh ấy về những điều ngu ngốc; sự thật ngẫu nhiên và thú vị về anh hùng, fanarts, ảnh chụp màn hình, ảnh cô nấu bữa ăn yêu thích của anh ấy và bất ngờ khi Midoriya đã trả lời tất cả những tin nhắn đó.
Sau một thời gian, anh ấy cũng bắt đầu gửi cho cô những bức ảnh ngẫu nhiên về cuộc tuần tra; đôi khi chỉ là một tấm ảnh hoàng hôn đáng yêu nhưng đôi khi chúng lại đầy bụi bặm và ghê tởm; những bức ảnh về vết thương của anh ấy hoặc một bức ảnh selfie của Midoriya với đôi mắt đen to tròn. Thông thường, vào thời điểm tóc xanh về nhà, các vết thương đã biến mất nhờ anh chàng chữa bệnh tuyệt vời trong đội của họ, nhưng điều đó không khiến mọi việc trở nên dễ dàng hơn. Ở gần một anh hùng không phải là một giấc mơ đẹp, nó giống một cơn ác mộng hơn. Cô không bao giờ biết đâu là lần cuối cùng cô nhìn thấy anh ấy và không bao giờ có thể ngủ ngon cho đến khi nghe thấy tiếng cửa mở; Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ấy phải nhập viện và không ai thông báo cho cô biết? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ấy về nhà và nghĩ rằng mình ổn nhưng lại bị tổn thương ở bên trong và từ từ giết chết anh ấy khi đang ngủ?
Đúng, ở gần anh hùng thật tệ.
Nhưng bây giờ chúng ta hãy quay lại hiện tại; nhưng nó cũng không mấy dễ chịu.
Cô thức dậy vào lúc nửa đêm vì có thông báo trên điện thoại; cô lại ngủ gật trên bàn khi đang thực hiện một dự án khác. Thông báo gần như khiến cô buồn nôn; đó là một bài viết về một cuộc chiến lớn ở trung tâm thành phố, không quá xa ngôi nhà hiện tại của cô. Cô vội vàng bật TV vì bài báo cho biết nó đang được phát sóng trực tiếp; cô có thể thấy anh hùng chuyên nghiệp Deku, hầu như không thể đứng vững ở bên lề trong khi những người còn lại trong đội của anh ấy hoàn thành công việc ở giữa. Dynamight cố gắng bắt được tên villain cuối cùng, và các anh hùng đã thắng, nhưng cô không thể ngăn những giọt nước mắt chảy dài trên má khi nhìn thấy người bạn của mình loạng choạng đến trạm cấp cứu gần nhất trước khi bất tỉnh trong vòng tay của y tá.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể ngăn mình gửi tin nhắn cho anh.
Cô: Hãy gửi tin nhắn cho tôi khi anh tỉnh dậy nhé Midoriya!
Đúng như cô nghĩ, không có phản hồi nào cả. Mẹ kiếp.
Rất may, All Meowth ban ơn cho cô bằng sự tồn tại của nó và cho phép cô vuốt ve cái đầu nhỏ nhắn lông xù. Thật là một con vật nhỏ tốt bụng.
Sau vài phút khủng khiếp; chính xác là 40, có thông báo hiện lên từ màn hình điện thoại.
Midoriya: ....!hehdgeuehdbgenevrm
Midoriya: To0i onsbdgeb
Midoriya: chete tieejt
Midoriya: Này ở đợ, đừng hoảng hốt nữa, tôi sẽ đưa nó về nhà ngay khi nó nói rõ ràng. Làm cho nó món súp hay thứ gì đó đi, hôm nay tên khốn này không hề nghỉ ngơi chút nào hết. Nhân tiện, tôi cũng đói và tôi xứng đáng được phục vụ một phần ăn."
Cô không cần phải suy nghĩ kỹ cũng có thể biết ai đã gửi tin nhắn đó. Cô thở dài và hít một hơi thật sâu, run rẩy.
Anh ấy ổn. Anh ấy đang về nhà.
"Chúng tôi về rồi đây!" Giọng nói khàn khàn và lớn của Dynamight phá vỡ sự im lặng.
Trong bất kỳ tình huống nào khác, cô có thể sẽ mất từ 5 đến 10 phút để hâm mộ sự thật rằng Dynamight đang ở đây; anh ấy có thể thô lỗ với mọi người nhưng vẻ ngoài điển trai và hành động anh hùng vẫn đưa anh ấy lên vị trí thứ hai trên bảng xếp hạng anh hùng; nhưng lúc này, cô chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông tóc xanh đang ôm vai mình như thể anh ta thậm chí không thể đứng thẳng nếu không có sự giúp đỡ.
"Midoriya..." Cô chạy qua phòng khách để kiểm tra anh ấy nhưng Dynamight đưa tay ra để ngăn cô lại.
"Nó đang mê man rồi." Anh ấy nói. "Quirk của người chữa bệnh sẽ gây ra hiện tượng này khi bị lạm dụng quá mức. Nó không nhận thức được xung quanh đâu nên đừng bận tâm." Anh hùng tóc vàng đảo mắt và đi về phía nhà bếp, chàng trai tóc xanh khập khiễng theo sau, vẫn giữ vai anh chàng như một chiếc phao cứu sinh.
"Izuku, chúng ta sẽ ăn và sau đó mày sẽ đi ngủ, được chứ?" Dynamight nâng cằm Izuku lên, buộc phải giao tiếp bằng mắt; anh nói chuyện với anh ấy bằng một giọng nhẹ nhàng, trấn an như thể anh chàng là một đứa trẻ mới biết đi mà anh ta tìm thấy trên đường. Họ ngồi xuống cạnh nhau trên bàn ăn rồi Izuku gật đầu nhưng không di chuyển về phía thức ăn của mình; chàng trai tóc vàng thở dài và cầm lấy chiếc thìa trên tay. "Há cái mồm chết tiệt của mày ra đi, đồ to xác!" Dynamight hét lên với tóc xanh, người tuân theo mà không do dự.
...bây giờ là 5 giờ sáng và cô đang ngồi đây, nhìn chằm chằm vào Dynamight đang ép anh hùng chuyên nghiệp Deku ăn món súp của cô tại bàn ăn chết tiệt.
Fanfiction này càng ngày càng kỳ lạ hơn rồi.
"Y/N đâu?" Izuku lên tiếng sau khi má đã lấy lại được chút sắc hồng. Cô giật mình khi nghe tên mình nhưng quyết định không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ.
"Cô ta đang ngồi đối diện với mày đấy, thằng khốn." Chàng trai tóc vàng càu nhàu, rõ ràng là đã chịu hết nổi rồi.
"Cô ấy ổn chứ?"
Đây là một việc làm của Midoriya khiến cô không thể không mỉm cười; Anh chàng trở về nhà sau khi suýt chết trên chiến trường nhưng câu hỏi mạch lạc đầu tiên của anh ta lại là về sức khỏe của người khác.
"Không, để mà nói thì có lẽ cô ta sẽ bị ám ảnh suốt đời sau khi nhìn thấy tao cho mày ăn."
Chà, cô mong đợi điều gì từ Dynamight, ngọt ngào? Mơ đi.
"Không..." Giọng Midoriya run rẩy. Cô thực sự muốn ôm anh ấy. "Tớ không muốn cô ấy nổi giận. Tớ không muốn cô ấy rời đi!"
Chết tiệt, mặt cô ướt rồi. Cô không bao giờ muốn nhìn thấy vẻ mặt đó của Midoriya, nó thực sự rất đau lòng.
"Cô ta sẽ không đi đâu cả, đồ ngốc. Nó nấu món súp này cho mày đấy, ăn đi." Dynamight lại càu nhàu với anh ấy, nhưng Deku chỉ mỉm cười.
"Mày cười cái quái gì vậy?" Chàng trai tóc vàng rõ ràng không phải là người thích thể hiện tình cảm, khuôn mặt anh ta nhăn nhó vì quá sến súa.
"Súp của Y/N ngon hơn của cậu nhiều." Tóc xanh trả lời với nụ cười si tình nhưng rõ ràng đây không phải là điều thích hợp để nói khi khuôn mặt của chàng trai tóc vàng đỏ lên vì tức giận.
"Giờ thì nín đi, đồ khốn, nếu không tao sẽ đẩy cái thìa này xuống cổ họng của mày." Dynamight trông như sắp phát nổ nhưng Deku rõ ràng không bị ảnh hưởng bởi lời đe dọa trống rỗng đó.
"Không, Kacchan nổi giận rồi." Nụ cười toe toét của Midoriya lớn đến mức có thể nhìn thấy được từ đỉnh núi Phú Sĩ. Chàng trai tóc vàng cảm thấy quá mệt mỏi với những trò tai quái của Deku và ném anh chàng vào phòng ngủ theo đúng nghĩa đen mà không một lời cảnh báo. Anh ấy bước ra sau năm phút và ngồi xuống ghế sofa; anh ta đưa tay ra và nhìn chằm chằm vào cô cho đến khi cô hiểu được ý định của anh.
Ahh, anh ấy đang đòi ăn.
"Tôi thực sự muốn ôm anh ấy trước khi anh ấy ngủ." Cô nói khi đang đi đến ghế sofa với một bát súp lớn. Cô đã làm một phần đặc biệt dành cho chàng trai tóc vàng yêu đồ cay như một lời cảm ơn. Dynamight đảo mắt và gật đầu hài lòng với mùi vị.
"Tôi không muốn nghe nó than vãn về việc làm những trò đáng xấu hổ trước mặt cô nữa. Vì lý do chết tiệt nào đó mà nó rất quan tâm đến những thứ như thế khi nói đến cô." Bakugou trả lời một cách thờ ơ, như thể hai người đã biết nhau từ lâu và đây không phải là cuộc trò chuyện đầu tiên của hai người. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt bối rối của cô, anh ấy quyết định nói rõ hơn. "Nó sẽ không nhớ cô đã ở cùng chúng tôi vì tôi đã không cho nó nhìn cô. Ngày mai nó sẽ thức dậy và nghĩ rằng cô đã ngủ say và sẽ không dằn vặt bản thân về điều đó đâu."
"Nói tóm lại, việc cư xử một kẻ khốn nạn chỉ là diễn và anh thực sự giống một người anh trai bảo vệ hơn." Cô nói trúng tim đen, nhưng thật ngạc nhiên, anh ấy không cảm thấy khó chịu khi cô vạch trần như vậy.
Được rồi. Đây là điều mới. Đây không phải là cách mọi người miêu tả Bakugou trong fanfic của họ.
"Tất cả chúng tôi đều là gia đình. Chúng tôi hỗ trợ lẫn nhau. Anh hùng là một công việc cô đơn nên nếu chúng ta không ở bên nhau thì sẽ không có ai ở bên chúng tôi cả". Chàng trai tóc vàng trả lời với khuôn mặt lạnh lùng nhưng giọng anh trở nên u sầu ở cuối câu.
Cô không biết phải nói gì. Cô hiểu cảm giác đó. Những người này; cả Midoriya và Bakugou; là những người bảo vệ, yêu thương nhất mà cô từng gặp trong đời. Họ trung thực với lỗi lầm và cố gắng hết sức để khiến những người thân yêu của họ cảm thấy an toàn.
"Các anh xứng đáng có được cả thế giới và một chút máu và việc không thể liên lạc vì các nhiệm vụ sẽ không làm tôi thay đổi suy nghĩ về điều đó. Đêm nay là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi nhưng nếu có thể ở gần anh ấy tôi chắc chắn sẽ đối mặt với nó thêm nhiều lần nữa, vì anh ấy xứng đáng."
Cô chắc chắn đã chia sẻ quá mức một chút, nhưng có vẻ như Bakugou không quan tâm hay có bình luận gì về nó.
"Cô rất khác so với những người còn lại." Anh lẩm bẩm, nghịch miếng thịt dưới đáy bát gần như trống rỗng.
"Khác?"
"Ừ. Tôi không thích ý tưởng chung phòng này chút nào." Anh ấy thừa nhận."Điều đó thật nguy hiểm, ngay cả với một người bạn. Rất nhiều người đã cố gắng lợi dụng thằng đó và nó quá ngây thơ. Nhưng tôi có thể nhìn thấy điều đó trong mắt cô, cô biết đấy...Rằng cô quan tâm đến nó. Và nó cũng không ngừng lải nhải về cô, vì vậy...chào mừng cô đến với gia đình, hoặc đại loại vậy. Ngoài ra, cho tôi số điện thoại của cô để tôi có thể cập nhật cho cô mọi thông tin để cô không cần phải lo lắng." Bakugou ném chiếc điện thoại đã mở khóa của mình vào lòng cô; Hình nền của anh ấy là hình ảnh cả nhóm ngồi chồng lên nhau trên ghế sofa của Deku. Anh ta thật đáng yêu.
"Cảm ơn anh đã chấp nhận tôi. Nó có ý nghĩa rất lớn." Cô ngượng ngùng lẩm bẩm, cả mặt đỏ bừng như quả cà chua. Bakugou giật lấy điện thoại khỏi tay cô và ném nó lên không trung để bắt lấy, chỉ để tỏ ra ngầu và cáu kỉnh.
"Để dành những lời sến súa đó cho thằng mọt sách đi, nhóc ở đợ." Chàng trai tóc vàng cười toe toét. "Cho nó ngủ đủ giấc. Đến chiều nó sẽ khỏe lại thôi." Dynamight đứng dậy, bỏ bát đĩa vào máy rửa bát. "Cảm ơn vì món ăn, nhớ gửi cho tôi công thức."
Và rồi, người anh hùng biến mất và sự im lặng trở lại; Cô nằm xuống ghế sofa và lắng nghe những tiếng động phát ra từ phòng Deku, nhưng sau vài tiếng sột soạt, mọi thứ trở nên im lặng và chỉ có thể nghe thấy tiếng ngáy nhẹ nhàng từ phòng bên cạnh.
Cô ngủ quên trên ghế sofa, không còn sức để vào phòng; ít nhất cô sẽ có mặt trong trường hợp Midoriya cần giúp đỡ trong đêm.
Cô thức dậy vì tiếng bước chân của Midoriya vào khoảng 9 giờ sáng; chỉ vài giờ sau khi anh ấy về nhà tối qua. Anh ấy trông nhếch nhác và bối rối khi cố gắng mặc trang phục anh hùng của mình.
"Midoriya... đi ngủ đi." Cô ngồi dậy; người anh hùng nhảy lên ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. "Anh sẽ chiến đấu với cái ác như thế nào nếu anh còn không biết là tôi đang ngủ trên sofa, hả?"
Cô biết những lời này chẳng có mấy tác dụng, nhưng cô sẽ làm bất cứ điều gì để ngăn người hùng ra ngoài ngày hôm nay. Anh ấy cần ở nhà và cô cũng cần anh ấy nghỉ ngơi để lấy lại sự tỉnh táo cho chính mình. Cả người anh ấy trông vô cùng xanh xao, không đời nào cô lại để anh ấy ra ngoài như vậy.
"Y/N, tôi ổn. Tôi không thể bỏ công việc..." Midoriya sắp bắt đầu lan man về tầm quan trọng của công việc, nhưng cô không để anh ấy nói hết. Cô ném điện thoại của mình về phía anh ấy và anh bắt được bằng một động tác nhanh chóng.
"Đọc đi."
Dynamight: Này, ăn bám. Nói với Deku hôm nay tụi này không cần nó phải đến. Tôi đã tìm được người thay thế cho nó. Nếu thằng đó rời khỏi nhà tôi sẽ giết nó.
"Sao cậu ấy biết số của cô?"
Chết tiệt, cô đã không nghĩ đến điều này. Midoriya không được phép biết về ngày hôm qua.
"Anh ấy để lại mảnh giấy ghi số điện thoại của mình trên bàn nên tôi đã gửi tin nhắn cho anh ấy." Cô nói dối, cảm thấy thật tồi tệ khi làm như vậy nhưng tất cả đều vì lợi ích của anh ấy.
Deku không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống cạnh cô; khuôn mặt anh ấy trông buồn bã và đau khổ, nhưng anh ấy không nói một lời nào về điều đó. Cô thực sự muốn ôm anh ấy nhưng cô không chắc điều đó có phù hợp vào lúc này hay không.
"Mido..." Cô vừa định lên tiếng nhưng anh không để cô nói hết.
"Cô đang nói dối tôi." Anh tuyên bố với một nụ cười đau khổ. Anh ấy biết. Anh ấy không nhớ nhưng anh là một chàng trai thông minh còn cô là một kẻ nói dối tệ hại.
"Không phải lời nói dối nào cũng xấu. Đôi khi, người ta nói dối vì người thân yêu của mình."
"Tôi cũng đã nói dối." Midoriya thừa nhận. "Về chuyện tôi ổn. Tôi thực sự mệt mỏi. Tinh thần. Thể chất. Về mọi mặt."
"Tôi biết." Cô không thể kiềm lại được; tay cô di chuyển về phía những lọn tóc xoăn của Midoriya. Midoriya tan chảy trong cái chạm đó, rõ ràng là đang khao khát tình cảm khi không khí giữa hai người đã thoáng đãng hơn. "Hãy tựa đầu vào tôi và cùng xem phim nhé?" Bằng cách đó, anh ấy có thể chìm vào giấc ngủ và cô có thể để mắt đến anh ấy suốt cả ngày. Win-win.
Khi bộ phim bắt đầu, cả hai rơi vào khoảng lặng thoải mái. Đó là một bộ phim ngớ ngẩn và ngọt ngào, có thể giúp tâm trí anh thoát khỏi mọi bạo lực trong thế giới thực. Tóc của Midoriya đầy những nút thắt dưới lòng bàn tay cô, vì vậy cô từ từ cào ngón tay qua mớ hỗn độn, gỡ từng lọn tóc ra trong khi anh hùng tóc xanh thở dài mãn nguyện, thúc giục cô tiếp tục. Nó quá gần gũi và quá thân mật nhưng cô không thể dừng lại; Midoriya rõ ràng cần sự chú ý ngay bây giờ, anh ấy đang tan chảy trong sự đụng chạm của cô, má anh ấy vùi vào chiếc gối mềm mại để thoải mái hơn.
Khi bộ phim kết thúc, cô nhận ra rằng mình thậm chí còn không nhìn vào màn hình lấy một lần và Midoriya cũng vậy; anh ấy đang ngủ say trong lòng cô, chảy nước dãi như một chú chó săn lông vàng sau một ngày vui vẻ. Cô cố gắng lau cho anh ấy một chút nhưng chẳng được bao nhiêu; anh thì thầm trong giấc ngủ và nắm lấy tay cô, vô thức vuốt ve nó. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô sau cái chạm nhẹ nhàng, khiến nội tâm cô rung chuyển, nhưng cô không nỡ đánh thức anh ấy.
Midoriya thật quá đáng. Anh ấy thật tốt bụng, thật xinh đẹp, thật tình cảm và thật tràn đầy tình yêu thương; cô không thể tin rằng cô đang được nhìn thấy tất cả những điều này. Cô thực sự cảm thấy mình không xứng đáng để Midoriya quan tâm và trong thâm tâm cô biết điều đó đối với anh ấy không có ý nghĩa như đối với cô nhưng ngay tại đây, ngay bây giờ, cô bộc lộ tất cả, sẵn sàng cho sự đau lòng lớn nhất trong cuộc đời mình khi mọi chuyện kết thúc.
Cô thức dậy sau vài giờ, vẫn ở tư thế cũ. Cái đầu mềm mại hoàn hảo của Midoriya vẫn đang tựa vào lòng cô nhưng anh ấy đang quay mặt sang hướng khác; anh ngước nhìn cô với đôi mắt ngái ngủ, nụ cười mệt mỏi nhưng chân thành tô điểm trên khuôn mặt đẹp trai của anh ấy.
"Chào buổi sáng, Sweet Pea." Anh lầm bầm nửa ngủ nửa tỉnh, giấu mặt vào bụng cô để có thêm vài giây bình yên.
Biệt danh gần như khiến tim cô ngừng đập, nhưng cô cố gắng hết sức để phớt lờ cảm giác rung động trong lồng ngực.
"Tôi khá chắc bây giờ là buổi chiều." Cô đáp lại với giọng điệu chán ghét, nhưng người anh hùng tóc xanh vui vẻ bỏ qua.
"Sao cũng được. Nó rất tuyệt."
"Đúng vậy." Cô thừa nhận với khuôn mặt đỏ bừng, và đây là thời điểm Dynamight chọn cách xông vào căn hộ cùng với một nhóm người khác phía sau.
Được rồi, điều này cực kỳ khó xử.
Những người này có biết gõ cửa không?!
"ĐỘI CỔ VŨ MIDORIYA ĐÃ ĐẾN!" Chargebolt hét lên trong khi những người khác giấu mặt xấu hổ.
"Nhìn qua thì Deku khốn kiếp đã có một khoảng thời gian vui vẻ rồi." Dynamight cười khúc khích và Deku nhảy lên như một chú cún con vui vẻ để ôm lấy chàng trai tóc vàng khó chịu. Trong khi mọi người đang bận nhìn hai người ôm nhau thì cô dành chút thời gian để quan sát những người vừa đến; họ đều là những anh hùng mà cô theo dõi trên mọi phương tiện truyền thông xã hội hiện có.
Đừng kích động.
Đừng. Kích. Động
Đừng...
"ÔI CHÚA ƠI ĐÓ LÀ RED RIOT LÀ RED RIOT ĐÓ, Midoriya!"
Chết tiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com