Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

vết thương

Love.... chúng ta đã ngồi ở đây để nói về những điều mà bản thân muốn làm khi chúng ta thôi làm nghệ sĩ bao nhiêu lần rồi nhỉ?

Đã bao lâu rồi kể từ khi Pansa Vosbein rời khỏi cuộc sống của tôi?

Đã bao năm trôi qua kể từ lần cuối tôi được cùng p'Milk ngắm nhìn bầu trời sao kia.

Nỗi đau đớn trước sự rời đi đột ngột đó vẫn thường nhói lên trong lòng ngực tôi tựa như một vết thương hở chưa bao giờ lành lại.

Đôi khi, nó, cũng sẽ trở nên nhạt nhòa trước những cảm xúc khác trong cuộc sống nhưng phần lớn thời gian thì nó vẫn luôn hiện hữu ở đây - đặc biệt là vào những đêm trong căn nhà trống rỗng này, chỉ mình tôi cùng với mớ suy nghĩ của bản thân.

"Love, bến tàu cạnh bãi biển Hermosa, Sebastian, sau này, chúng ta hãy đến đó, thật sự ấy, chỉ hai người chúng ta thôi."

Nhớ lại cuộc trò chuyện cùng chị gái tóc đen dài kia về những dự định tương lai. Tôi chỉ nhẹ nhàng đáp lại lời p'Milk.

"Dạ được ạ."

Vào thời điểm đó, cả hai vẫn chưa hiểu rõ về xã hội này. Em và chị, chỉ đơn giản suy nghĩ về những việc muốn làm cùng nhau, những nơi muốn đi, có những lần chị chọn những khu vực xung quanh Bangkok, những lần khác thì em chọn những nơi khác khắp Thái Lan và đôi khi, chỉ đôi khi thôi, chúng ta nhắc đến việc sẽ vui đến như thế nào khi, sau này, hai người có thể sống cùng nhau. Chị tưởng tưởng việc sẽ mời bạn bè thân thiết của mình đến và sẽ có những đêm vui đùa thoả thích cùng nhau. Love cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì điều này có nghĩ là tình bạn của hai ta không phải là mối quan hệ tạm bợ.

Một tình bạn thật sự dù không phải là một tình bạn bình thường đi nữa, ít nhất là chị đối với em, chị đối với Love không chỉ là một người em thân thiết, một người bạn diễn cùng, mà cũng không hẳn, mình cùng vi vu khắp nơi, cùng chia sẻ một căn phòng, cùng nói cùng cười.. cùng nhau dùng bữa.. Trong mối quan hệ của chúng ta có sự thoải mái thầm lặng mà cả hai ăn ý sẽ không đề cặp tới nhưng cả hai đều tận hưởng mối quan hệ đó.

Em luôn chắc rằng mình sẽ dành phần ăn cuối cùng cho chị, cả đồng tiền cuối cùng hay cả hơi thở cuối cùng này, tất cả mọi thứ em có đều sẽ dành cho chị. Em sẵn sàng hy sinh, chịu đựng tất cả vì chị nhưng số phận nghiệt ngã làm sao, Love bị bỏ lại một mình, trở thành một kẻ sống sót cô độc, không còn người chị thân thiết bên cạnh, không còn người em thầm thương, không có chị. Giá như em có thể tận hưởng khoảng thời gian còn bên nhau thêm một chút, có lẽ là thế... chỉ là, hiện tại mọi thứ trở nên quá đỗi lạ lẫm.

"Love, em thật sự rất xinh đẹp, vẻ bề ngoài lẫn tâm hồn, em rất tốt bụng với mọi người..."

p'Milk sẽ nói những lời như vậy khi cả hai chúng tôi cùng chìm trong bóng tối của căn phòng và cậu sẽ bật cười thành tiếng.

"Chị luôn nói em như thế, nhưng những câu từ đó, nó thuộc về chị sẽ đúng hơn là em đấy, p'Milk."

Em nhớ, khi ấy em chỉ nhẹ nhàng đáp lại lời của chị, sau đó, cùng em tận hưởng không gian yên tĩnh thoải mái đó.

Love biết, câu chữ của p'Milk nói với cậu luôn mang nhiều ý nghĩa hơn lời chị nói ra, một người chị nhiễu sự, nhưng cậu vẫn có thể hiểu được điều p'Milk muốn biểu đạt qua từng cử chỉ, biểu cảm và giọng điệu của p'Milk, cậu biết, đôi khi nó có nghĩa là "chị cảm thấy ấm áp mỗi khi cạnh em", thỉnh thoảng, đơn giản hơn là "cảm ơn em". Hiếm khi điều p'Milk muốn nói là "đừng rời xa chị."

Và.. rất hiếm khi đó là "chị thích em."

Love biết, cậu biết là p'Milk thích cậu, và cậu cũng thích chị nhưng cậu không dám đối diện với nó.

Pattranite Limpatiyakorn sợ?

Đúng vậy, tất cả mọi thứ đều làm cậu sợ hãi.

Love sẽ không bao giờ hỏi 'thích' đó có nghĩa là gì, thay vào đó cậu sẽ luôn giữ những lời p'Milk nói trong suy nghĩ của mình, nhẩm đi nhẩm lại những điều đó trước khi cậu chìm sâu vào giấc mộng.

Em rất xinh đẹp, Love.

Vào những đêm như ngày hôm nay, Love chỉ có thể bám víu vào những câu nói đó, vùi sâu vào trong gối để mặc cho những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi má. Cậu cố nhớ lại biểu cảm của p'Milk khi chị nói rằng bản thân rất biết ơn mình... và chị thích cậu nhiều như thế nào.

Nước mắt ào ạt tuôn trào khi cậu cố níu giữ những kí ức xa xôi một cách tuyệt vọng.

"p'Milk ... chị đâu rồi?

Nếu như không có chị.. em vẫn là em.. nhưng, chỉ khác là, thế giới này, em chẳng còn cảm nhận được sự tồn tại của hạnh phúc nữa rồi....."

Cậu đã yêu chị từ lúc nào nhỉ?

Chị đã bảo em là người đãng trí.. luôn phải nhắc em không để quên đồ đạc lung tung.. nhưng đâu phải như vậy.. chỉ là do em muốn bắt chuyện với chị thôi.. muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của chị khi em nói em quên gì đó và muốn thấy khuôn mặt hờn dỗi của chị khi cố tìm giúp em thôi..

Có những lúc p'Milk trãi qua một ngày tồi tệ thì chị sẽ đến chỗ em để phàn nàn đôi điều. p'Milk không bao giờ thực sự mở lòng cũng như việc chị sẽ chẳng bao giờ nói về những vấn đề cá nhân nhưng chị thường than vãn rất nhiều về việc tập nhảy, học hát khó như thế nào, về hội bạn của chị hay cả những trò chơi kinh dị View và June dụ chị chơi khi em vắng nhà. Thỉnh thoảng, Love cảm thấy p'Milk chỉ là một đứa trẻ to xác mà thôi, nhưng ngoài những lúc đó thì em lại cảm thấy chị là người mạnh mẽ nhất em từng biết. Không ai có thể vẫn giữ nụ cười trên môi khi trên vai mang biết bao gánh nặng, khi chị bỏ qua mọi lời chê bai hướng tới mình, cố gắng tiến bộ từng ngày, tự tin thể hiện những tài năng mình có được, chị là người tuyệt nhất, đối với Love. Bởi lẽ, không ai có thể mang gánh nặng trên vai mình trong khi vật lộn để bảo vệ, động viên những người còn lại mà vẫn luôn giữ vẻ ngốc nghếch, tươi cười thường ngày đó được cả, chỉ có mình chị thôi.

p'Milk không bao giờ kể cho ai nghe về những chuyện thật sự xảy ra với mình, đó cũng là lý do khiến Love không thể biết được khi nào p'Milk cảm thấy không ổn nhất, hay lúc nào chị cần một điểm tựa. Có thể đó là lỗi của em khi không nhận ra được điều đó.. không, có lẽ, em đã nhận thấy nó. Em biết rõ, p'Milk đang cảm thấy tồi tệ đến mức nào, nhưng Love lại không cách nào giúp chị được, vì chính em, đã đẩy chị vào đó mà..

Và giờ đây p'Milk đã không còn cạnh bên em nữa..

Love luôn cảm thấy sự ra đi của chị, tất cả mọi tội lỗi là do cậu. Giá như cậu nắm tay chị thật chặt mỗi khi chị níu tay của cậu chứ không phải là hất nó ra. Giá như cậu ôm chị thật chặt mỗi khi chị bật khóc trước mặt cậu chứ không phải chỉ lặng lẽ đưa chị khăn rồi ngoảnh mặt rời đi. Giá như.. cậu can đảm hơn, cố gắng hơn.. Những đêm như thế này, cậu chỉ biết cuộn mình ôm chặt chiếc gối, bản thân cậu không thể thôi tự dằn vặt bản thân khi nghĩ về những thứ mà đáng lẽ cậu phải làm. Hô hấp hỗn loạn, nước mắt lã chã không ngừng rơi..

"Em sợ điều gì?"

Cậu lặp đi lặp lại câu hỏi của ngày hôm đó. Nếu được quay lại ngày hôm đó, câu trả lời của cậu có khác đi không. Nếu lúc đó cậu dũng cảm, đủ mạnh mẽ hơn thì phải chăng, chỉ là phải chăng thôi, p'Milk đã có thể ở đây, bây giờ với cậu. Câu hỏi đó chẳng giống như đang đào bới nỗi sợ thầm kín trong lòng cậu, dường như nó chỉ như một câu hỏi đơn giản dành cho trẻ con, câu trả lời có thể là bóng tối, nhện hay rắn gì đó.

"Chắc là lặn nhỉ?"

Love đáp, p'Milk đã nhìn em với vẻ đầy nghi hoặc, thì cũng đúng, làm sao mà một người biết bơi lại sợ việc lặn được.

Nhưng lặn, là một việc nguy hiểm. Bạn sẽ từ từ chìm sâu xuống dòng nước tối tâm và lạnh lẽo và trước khi bạn nhận ra thì bạn đã ở quá sâu, sâu đến mước không thể quay lại được. Chỉ vì vài phút khám phá nơi tối tăm đó mà phải mất hàng giờ cho việc trở lại mặt nước - thậm chí là không còn trở lại được.

Đây chỉ là một phép ẩn dụ của cậu thôi, không cần phải cố gắng hiểu quá sâu nó làm gì. Chỉ đơn giản, lặn ở đây là dấn thân quá sâu vào một việc gì đó, đến mức không thể an toàn trở về. Tựa như bị lạc vào khoảng không vô định, tối tăm và cô độc, dù cố hét thế nào cũng không một lời đáp lại, làm cho ta không thể thở được.

Đúng vậy, đến lúc em nhận ra được thì mọi chuyện đã quá muộn, hai ta đã chìm sâu xuống đáy, không cách nào quay lại..

"Chị đã hiểu lầm nhiều thứ quá rồi đấy Milk, làm ơn, chị hãy tỉnh táo lại đi."

"Tại sao chứ Love, em... chị biết, chẳng có sự hiểu lầm nào ở đây cả, Love, em có tình cảm với Milk? Đúng không? Hay một rung động nhỏ cũng chẳng có, chỉ là do em tự mình ảo tưởng tự mình ngộ nhận việc em có tình cảm với chị, tự bản thân chị cảm thấy như vậy? Em hãy nói cho chị biết đi, làm ơn.. bởi vì chị, đã lỡ có tình cảm với Love mất rồi."

"p'Milk à, chị không nhớ chúng ta là ai à? Diễn viên, là diễn viên đó chị và quan trọng hai chúng ta còn là con gái, ở cái đất nước Thái Lan lộng lẫy phồn hoa này, dù có được công nhận nhưng chúng ta vẫn phải hứng chịu những lời phán xét tiêu cực đầy gây gắt ngoài kia, làm sao ta có thể bình yên mà bên nhau được? Như thế chẳng phải sẽ chịu nhiều đau khổ hơn sao? Chị đừng hoang tưởng nữa được không? Chúng ta không thể.. Milk.. chị hiểu điều đó mà đúng không?

Nếu như chị là người bắt đầu đoạn tình cảm này, thì hãy để em giúp chị kết thúc nó, xin lỗi, em không hề có tình cảm gì với chị, chúng ta đơn giản là đối tượng làm ăn không hơn không kém, chỉ đơn thuần là bạn diễn. Chị tưởng tượng rằng một người chăm sóc em một chút là người đó yêu chị rồi sao, chị ngây thơ quá đó Milk à."

"Love....."

"Muộn rồi, chị hãy đi ngủ đi, chị đang làm tốn thời gian của chúng ta đấy."

Khoảnh khắc Love buông đôi tay của Milk, quay lưng, bước vào phòng, trước khi hai người tách nhau ra, giọt nước mắt của Milk đã kịp rơi xuống đôi tay của Love. Milk vẫn cố gắng níu kéo Love quay trở lại dù chỉ một chút, nắm chặt lấy đôi tay đang cố gắng rời đi kia.

"Em chỉ muốn xem chị như một người đồng nghiệp, một người bạn, một người chị đáng mến.. nhưng có lẽ, từ giây phút này, điều dó không thể tiếp tục được nữa rồi.... và làm ơn đi Milk, chị không cảm thấy điều này thật kinh tởm sao, chị hãy vứt cái tình cảm đó của chị đi và trở lại bình thường có được không? Thứ chúng ta cần là tập trung vào sự nghiệp của bản thân chứ không phải là thứ tình cảm sai lầm này, chị biết không?"

Love, từng chút từng chút.. từng lời nói của cậu đều như ngàn con dao găm nhọn đâm liên tục vào trái tim bé nhỏ của Milk.. khiến nó chảy máu không ngừng.

"Em... chị nghĩ là em sẽ từ chối chị thôi, nhưng ít nhất.. chị mong nó sẽ nhẹ nhàng hơn thế này.."

Love quay lưng, bước về phòng, bỏ lại Milk ngồi bất động trên nền sàn nhà lạnh lẽo.

Từng giọt nước mắt rơi không ngừng.

Từ giây phút đó, trái tim Milk như đã chết.

Chắc chắn mọi người đã có những lúc chìm vào những cảm xúc u ám này, vậy mà, cậu lại nghĩ mình là người duy nhất như vậy. Cậu nhớ về những thành viên trong nhóm, người thân của Milk.. và cậu tự hỏi bằng cách nào ta có thể khiến mình tỉnh táo, phân biệt được rõ phải trái, đúng sai? Trong khi cậu đang dần bị những cảm xúc đó chiếm lấy, nó đang từ từ gặm nhắm cậu từ bên trong và cậu lại không thể làm gì được nó, cứ để mặc nó như vậy.

Love biết việc mọi người phải sống một cuộc sống không mấy dễ dàng từ khi nhiều scandal không đúng về mình nổ ra, nó đáng sợ và kinh khủng như thế nào và việc đứng dậy từ nơi tâm tối ấy khó ra sao, vì cậu và cả chị, nhất là chị, đã chịu những lời chỉ trích khó nghe đến thế nào. Cậu luôn cảm thấy mình may mắn vì mình đã được diễn cùng chị và mọi người chứ không phải một nhóm nào khác và cậu phải may mắn đến ra sao khi có p'Milk ở bên khi ấy, ngăn cản cậu khỏi việc chết đuối bất cứ lúc nào.

Đêm nay, cậu căm phẫn với bản thân vì đã không thể thẳng thắn với câu trả lời của mình. Tại sao cậu không thể nói rằng cậu sợ phải kế thúc một cách cô độc thế này? Nếu cậu nói được điều đó thì mọi thứ có thể đã khác. Nếu cậu nói được ra là cậu đã yêu chị, nếu cậu nói được cậu cần chị, nếu cậu nói được.. nói được mọi điều cậu muốn.. thì có thể.. p'Milk sẽ không.. rời bỏ cậu và.. chị ấy vẫn còn ở đây để nghe cậu than thở về việc June đã giành đồ ăn của cậu như thế nào hay View với Ciize phiền phức cỡ nào..

Giá như p'Milk ở đây.....

Nhưng cũng có gì đâu..

Chỉ là những lúc tâm trạng xuống dốc như thế này, cậu ước.. chị ấy ở lại với cậu thêm nột chút nữa thôi.

Nhưng không, p'Milk rời đi rồi.

Mãi mãi...

Trong quá khứ, Love chỉ để p'Milk cười về nỗi sợ lặn của mình mà không hỏi điều mà người em của mình sợ hãi là gì. Cậu đoán.. điều p'Milk sợ sẽ mất đi những người mà chị ấy yêu quý, không có ai bên cạnh, không có điều gì có thể so được với nỗi trống trải mất mát khi người mình thân thiết không còn nữa.

Love biết rất rõ điều đó vì ngay lúc này đây cậu đang cảm thấy như vậy. Cậu tưởng như bản thân đang chìm trong sự cô độc và lạc lõng vô tận.. Cậu đã biết không còn gì tệ hơn việc mất đi người mình trân trọng.

Cậu sẽ nói chuyện một mình trong căn phòng trống chỉ để nhớ rằng không còn ai ở đây lắng nghe cậu nữa. Cậu sẽ dừng chân trước căn phòng của chị rồi tự hỏi liệu p'Milk sẽ mở cửa ra và chào đón cậu bằng một nụ cười thật tưoi trên môi hay là tiếng gõ của cậu sẽ chẳng bao giờ được đáp lại.

Vào những đêm như ngày ôm nay, tất cả những gì Love có thể làm là ôm chặt chiếc gối yêu thích của chị, cố gắng đè nén tiếng nức nở trực trào. Cậu không nghĩ vậy ngay bây giờ nhưng rồi sau này cậu có thể sẽ học được cách sống chung với sự trống trải này. Cậu sẽ học được cách mỉm cười khi nhớ đến p'Milk, nhưng có lẽ là không phải hôm nay. Đêm nay cậu sẽ khóc đến khi kiệt sức mà ngủ thiếp đi để rồi sáng hôm sau lại tự tiếp tục nguyền rủa chính bản thân cậu.

Mọi người cứ bảo cậu là thiên thần, nhưng cậu lại không cảm thấy như thế, cậu nghĩ, sao mọi người lại không nhìn thấy thiên thần đang bên cạnh mình nhỉ, vì chị mới là người giống thiên thần hơn cả mà.. chị tốt bụng, chị xinh đẹp, chị luôn suy nghĩ cho mọi người xung quanh.. chị là thiên thần nhỏ, là ánh nắng dịu dàng của riêng cậu.. mà thượng đế ban đến thế gian này..

"Nhưng có lẽ, p'Milk đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi chị nhỉ.. nên chị phải đi mất rồi...

p'Milk à.. làm sao em có thể buông bỏ được hối hận?

p'Milk à.. em cần chị chứ không phải mấy thứ như mirtazapine này, nó đắng quá rồi.. p'Milk.. giúp Love.. em sắp chịu không nổi nữa rồi chị à..."

Cậu dụi mắt

Và bắt gặp lại chị.

Ừ, thật may, chị không đi đâu cả, vẫn ở đây, cạnh bên cậu.

"Sẽ thật tuyệt nếu ta cùng thức giấc nhỉ?"

Chứ không phải.. Chỉ một trong hai, nhiều chiêm bao khiến ám ảnh dông dài, làm nỗi buồn của em sẽ sống mãi. Cậu tỉnh dậy với lồng ngực trống trải.. cơn đau đầu vượt quá sức chịu đựng của cậu.

Cậu cần nó..

Mơ về chị... thì cần gì thuốc tỉnh.

Thứ cậu cần là mirtazapine kia.

"Lỡ mình quá liều hơn dự tính thì sao?

Thì cái chết..

Sẽ thay chị ràng buộc em nhỉ."

Cậu uống.. uống hết tất cả mọi thứ có trong chiếc hộp nhỏ đó.

"Milk.. đừng yêu em.. em chẳng xứng để được chị yêu."

"Love.. chị đi rồi.. em sẽ yêu chị chứ?"

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com