Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 4: Hồi ức

Khoảng thời gian này ở trong cung nhờ có sự hiện diện của Bình cận vệ mà cuộc sống của Tỉnh Nam cũng vơi đi phần nào tẻ nhạt, dần dần Tỉnh Nam cũng đã chịu mở lòng hơn Bình cận vệ. Một hôm, Tỉnh Nam muốn đi dạo hoa viên thưởng hoa, như thường lệ Bình cận vệ vẫn tiếp tục đi theo sau bảo vệ Tỉnh Nam.

Mỗi tuần, trong cung sẽ cho các cận vệ xuất cung để về thăm gia đình. Vì một ngày quá ngắn không đủ để Tỉnh Đào về quê hương nên nàng chỉ đành đi dạo kinh thành vào những hôm được nghỉ ngơi, hôm nọ khi dạo đến một quầy hàng thì phát hiện một cụ bà đang bán bánh hồ ma, là món ăn ở quê Tỉnh Đào, nên nàng ngay lập tức mua về.

Đến hôm nay, gặp được công chúa bèn không ngần ngại dâng lên tặng công chúa một gói.

"Tại sao ngươi biết ta thích món này?"

"Thần cũng không biết, chỉ là đây là món ăn quê nhà của thần, thần vô tình thấy bán tại kinh thành, thật ra thần không thích ăn cho lắm chỉ là nó làm thần nhớ đến một người bạn cũ."

A Khánh ngay lập tức can ngăn: "Thưa công chúa, người không thể ăn đồ ngoài cung được, nếu như có mệnh hệ gì thần sẽ bị trách tội nặng."

Tỉnh Nam cũng ngay lập tức nhận ra, nhưng vì là món mình thích ăn nhất nên không thể kiềm lòng: "Ngươi có thể ăn thử trước hoặc dùng kim bạc thử. Ta thật sự rất muốn ăn, cũng không muốn lãng phí tâm ý của Bình cận vệ."

Sau khi thấy Tỉnh Nam công chúa ăn, Tỉnh Đào có một cảm giác rất lạ, cách ăn của công chúa có đôi chút rất giống Tiểu Bình khiến Tỉnh Đào vì thế mà trông đến ngây người, Tỉnh Nam trông thấy ngại ngùng nên liền đặt miếng bánh xuống. Tỉnh Nam vừa buông miếng bánh, định uống một ngụm trà thì khăn tay của nàng bị gió thổi bay lên mắc trên ngọn cây.

Tỉnh Đào ngay lập tức leo lên cây lấy xuống cho Tỉnh Nam, hình ảnh này vô tình làm trái tim Tỉnh Nam hẫng đi một nhịp, người này vì sao lại giống Tiểu Đào của nàng đến vậy. Khi lấy xuống chiếc khăn tay cho Tỉnh Nam xong, Bình cận vệ cũng dâng tận tay cho Tỉnh Nam rồi nở nụ cười thật tươi.

Tỉnh Nam ngây người ra một lúc rồi trấn an bản thân rằng một ngày nào đó Tiểu Đào sẽ xuất hiện và tìm được nàng, không nên vì một vài chuyện thế này mà nghĩ ngợi lung tung. Chỉ là người giống người thôi, trên đời này không thể nào xuất hiện một người nào tốt hơn tiểu Đào được.

Ba người tiếp tục đi dạo ngự hoa viên, Tỉnh Nam công chúa quyết định dừng lại ở hồ sen một chốc, mùa này sen nở rộ trông rất đẹp, nhìn hoa sen trên hồ khiến nàng nhớ về cố hương. Tỉnh Đào trông thấy cũng không nói gì chỉ lặng lẽ ngắm hoa cũng như lén ngắm nhìn người con gái đang dịu dàng ngồi cạnh hồ thưởng hoa.

Không khí đang yên tĩnh đột nhiên vang lên âm thanh từ xa:

"Tĩnh Nam muội muội của chúng ta hôm nay có tâm trạng đi dạo thưởng hoa nữa sao? Không phải chỉ trốn mãi trong phòng không thích tiếp xúc với thế giới bên ngoài à?"

Tỉnh Đào và A Khánh trông thấy Thấu Kỳ công chúa liền lập tức thỉnh an, sau đó Tỉnh Đào còn bạo gan nói thêm một câu:

"Thứ lỗi cho hạ thần không hiểu chuyện, nếu Thấu Kỳ công chúa cảm thấy chủ tử của thần chướng tai gai mắt người có thể di giá rời đi."

Cung nữ của Thấu Kỳ công chúa lập tức quát mắng: "Hỗn xược, ngươi nghĩ thân phận người là gì mà dám dùng thái độ đó nói chuyện với công chúa!"

Thấu Kỳ công chúa lập tức ngắt lời cung nữ: "Thôi được rồi, hạng người này ta không phiền bận tâm đến, chúng ta đi, nhường chỗ cho hoàng muội thong thả thưởng hoa."

Tiếng hô vang "Bãi giá!" rồi cả đoàn người nhanh chóng rời đi trả lại không gian yên tĩnh để Tĩnh Nam tiếp tục thưởng hoa. Tĩnh Nam thầm cười tính cách bạo dạn của Tỉnh Đào trong phút chốc lên tiếng: "Bình cận vệ, ngươi có thể không phiền ngồi xuống cạnh ta không?"

Trong một chốc, Tỉnh Nam đột nhiên tựa đầu lên vai Tỉnh Đào, nhưng sực nhớ ra mình đang đi quá giới hạn của một công chúa nên ngay lập tức chấn chỉnh bản thân, Tỉnh Đào ngồi bên cạnh cũng đột nhiên cảm thấy một luồng cảm xúc kì lạ đột ngột xâm lấn.

"Xin lỗi. Chỉ là trước đây cũng có người đối xử tốt với ta như ngươi, người đó cũng ngốc nghếch bạo gan như vậy chỉ chú tâm muốn bảo vệ ta..."

Tỉnh Đào vừa nghe vừa đáp: "Đó là bổn phận của hạ thần, thần được giao phó trọng trách bảo vệ công chúa, thần sẽ cố gắng làm thật tốt. Người đó, có phải rất quan trọng với công chúa không?"

Tỉnh Nam ngắm nhìn những bông hoa sen ở xa, cười mỉm lên rồi bảo: "Ta nghĩ bây giờ chắc người ấy không còn nhớ ta nữa rồi..."

"Sao lại không? Người như công chúa..." - cảm thấy có chút không tiện, Tỉnh Đào nói đến đấy liền ngập ngừng.

Tỉnh Nam ngay lập tức quay mắt sang nhìn Tỉnh Đào, sau đó Tỉnh Đào cũng ấp úng nói tiếp: "Công chúa là một người rất tốt, người đó sẽ không quên được đâu. Thần ở bên cạnh công chúa lâu như vậy, cũng phần nào hiểu được tính cách của công chúa..."

Tỉnh Nam nghe thế cũng có chút động lòng nhưng cảm thấy hơi không phải phép, muốn né tránh việc này hỏi vu vơ một câu: "Bình cận vệ, thật ra ngươi theo hầu hạ ta như lâu vậy rồi ta vẫn chưa biết tên của ngươi."

"Hạ thần tên đầy đủ là Bình Tỉnh Đào."

Tỉnh Nam bất ngờ, người này sao lại trùng tên với người nàng ngày đêm mong nhớ: "Ngươi cho ta biết, ngươi là người ở đâu đến?"

"Quê thần là một trấn nhỏ ở tận phía nam, rất xa kinh thành. Ở quê thần vào mùa này sen cũng rất đẹp, lúc nhỏ thần cũng rất thích ngồi cạnh bờ hồ ngắm hoa."

Tỉnh Nam nghe vậy cảm thấy thật sự giật mình đến thất kinh hồn vía, Bình Tỉnh Đào thấy nàng ngây người như vậy liền không kiêng dè lễ nghi mà hỏi han: "Công chúa người không sao chứ?"

Tỉnh Nam ái ngại không nói gì thêm bèn đòi hồi cung, Tỉnh Đào thấy lạ nhưng cũng không dám nghĩ nhiều tuân theo mệnh lệnh.

Tối hôm ấy dù đã khuya nhưng Tỉnh Nam vẫn còn trầm ngâm, dưới ánh nến mờ toả, nàng vẫn còn đang chìm sâu vào trong những suy tư của mình, chợt nhìn sang khung cửa thấy bóng dáng Bình Tỉnh Đào vẫn đang đứng canh gác, nàng thầm hỏi: "Tại sao lại có nhiều sự trùng hợp đến như thế? Có phải là chị đó không? Nếu là chị thì tại sao lại không nhận ra em chứ?"

Còn ở phía ngoài của cánh cửa gỗ kia, người còn lại cũng đang lẩn quẩn với những nghĩ suy: "Chỉ là món quà vặt của một địa phương xa xôi hẻo lánh, công chúa người là thân kim chi ngọc diệp, sống ở trong cung từng thử bao nhiêu món ngon vật lạ, tại sao lại đem lòng ngưỡng mộ một món ăn dân dã như vậy? Cách người ăn cũng giống như..." Nghĩ đến đây Tỉnh Đào buông một tiếng thở dài: "Tiểu Bình, chị lại nhớ em nữa rồi."

Và thế là cả bên trong lẫn bên ngoài song cửa của tẩm cung kia, hai con người khác nhau, hai suy nghĩ riêng biệt, chỉ có điểm chung là đều trầm mặc, đều đang đắm chìm với những hồi ức của riêng mình.

-HẾT-

————————————
Mấy chương đầu này có vẻ hơi ngắn một xíu nhưng tiết lộ nhỏ xíu là càng về sau càng dài hơn đó mọi người. Và đừng quên là hai ngày sẽ có một chương mới đó nha!
————————————
@YINYANGvn | rêveuse.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com