Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Điều tuyệt vời

"Thích một người là như thế nào?

Là một buổi ban mai tỉnh giấc, chợt nhận ra lòng mình thật khác lạ. Nghĩ đến một người dù rằng chẳng có sự kiện gì xung quanh nhắc mình nhớ đến người ta cả.

Là nhìn theo bóng lưng một người từ phía xa mà không dám đến gần. Là bất chợt mỉm cười khi nhìn người ấy cười đùa cùng bạn bè. Là ngượng ngùng khi ánh mắt mình và người ấy vô tình chạm phải nhau. Là lòng vui như trẩy hội khi chỉ đơn giản là cùng người ấy trò chuyện hai ba câu xã giao bình thường.

Thích một người cũng là lòng trùng xuống khi nghe nói người ấy đã thích một người khác, một người không phải mình. Là khoảnh khắc buồn bã, suy sụp khi vô tình bước lên sân thượng của trường và thấy người ấy cùng một người khác thân mật trò chuyện, đùa giỡn với nhau.

Thích một người là như thế đấy. Có vui vẻ, cũng có ưu thương."

Myoui Mina mỉm cười khi đọc lại những dòng nhật kí ngây ngô mà mình viết trong những năm tháng đẹp đẽ nhất của tuổi học trò. Qua nhiều năm, trang giấy nhật kí ngày nào đã ố vàng, nét mực đã nhoè đi đôi chỗ, người viết nhật kí cũng không còn sự hồn nhiên, tươi tắn như trước. Cái gì cũng đã khác đi kể cả tình cảm em dành cho người bạn năm ấy. Tình cảm đó đã không còn xuất phát từ một phía nữa rồi. Mina cùng người bạn năm ấy em đem lòng yêu thương đã về chung một nhà, người bạn tên Im Nayeon.

~~~~

Ngày 31/12/2017, Myoui Mina chán nản cuộn người trong ổ chăn của mình. Từ hai hôm trước, bố mẹ Myoui cùng anh trai đã đi du lịch nhân ngày nghỉ đầu năm. Chỉ có bạn học Mina vì bận bịu lịch ôn thi không thể sắp xếp được nên đành cam chịu ở nhà một mình. Mặc dù đã được bố mẹ gọi điện hỏi thăm, an ủi mỗi ngày nhưng Mina vẫn không sao cảm thấy bớt đi sự buồn tủi. Đã vậy vào ngày cuối cùng của năm, tức là sáng hôm nay em còn ngã đến chân bị bong gân nữa chứ. Thật là không còn gì để nói mà.

Mina không thể chịu thêm nữa sự yên ắng lúc này của căn nhà. Em quyết định nhảy lò cò ra chỗ ban công. Thà ngồi đón gió đông lạnh, nghe tiếng còi xe inh ỏi bên dưới đường chứ không thể chịu đứng sự vắng lặng của căn phòng ngủ thêm một giây phút nào nữa.

Chỉ mới mở hé của ban công thôi nhưng Mina đã cảm nhận rõ ràng được cái lạnh cóng người của thời tiết âm độ. Em mặc áo khoác dày, chùm chăn ngồi trên ghế tựa và hướng tầm mắt về phía xa. Chỗ đang tràn ngập ánh đèn pha, văng vẳng những giai điệu vui tươi kia chính là sân vận động thành phố, nơi đang diễn ra đại nhạc hội Chào 2018. Và đó cũng chính là nơi ít phút nữa sẽ diễn ra màn bắn pháo hoa chúc mừng thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Nếu không phải tại chân bị bong gân thì chắc chắn giờ này em đã có mặt tại đấy, cùng bạn bè mình đếm ngược những giây cuối cùng để đón chào tuổi trưởng thành. Mina thở dài, đảo tầm mắt xuống phía dưới căn hộ mình. Dưới đường là từng chiếc xe ô tô đang nối đuôi nhau nhích từng chút một để tìm cho mình một địa điểm thích hợp ngắm pháo hoa. Trên vỉa hè cũng tràn ngập những con người trong chiếc áo phao rộng thùng thình, vội vã di chuyển để đến gặp mặt bạn bè hay về với gia đình. Tất cả mọi người, ai cũng thật vui vẻ, cũng thật hạnh phúc.

Tinh

Chiếc điện thoại trên tay Mina khẽ rung lên, kéo hồn em trở về với căn nhà trống vắng của mình. Trên màn hình điện thoại, tên người gửi hiện lên rõ mồn một khiến em có chút lúng túng. Đó là tin nhắn từ Nayeon, người bạn học Mina đem lòng nhớ thương.

"Mina a ~ Đang làm gì đấy?"

"Tớ đang ngồi ban công chờ ngắm pháo hoa. Nayeon không phải đang ở concert cùng các bạn sao?"

"Tớ thấy hơi chán nên về nhà trước rồi. Mina a ~ Có thể gọi điện cho cậu lúc này không vậy?"

Ngón tay đang lướt trên màn hình điện thoại chợt khựng lại. Mina cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Số lần nói chuyện trực tiếp trên lớp với Nayeon của em vốn đã ít rồi, chứ đừng nói là gọi điện như thế này. Đúng là có mơ em cũng không nghĩ đến mà.

"Sao không trả lời? Mina không muốn hả? :( "

Lại một tin nhắn từ Nayeon. Mina vội vã trả lời ngay.

"KHÔNG PHẢI. Mình cũng muốn nói chuyện với Nayeon mà. Tại đang ngồi ngoài ban công nên mạng không tốt lắm. Nayeon đừng buồn mình nha."

Tin nhắn vừa gửi đi, còn chưa kịp làm gì thì màn hình điện thoại đã hiển thị cuộc gọi từ Nayeon, Mina cố điều chỉnh hơi thở để giữ mình bình tĩnh rồi mới nhấn nút trả lời.

- Alo ~ Mina ơi ~

Giọng nói ngọt ngào của Nayeon ngay lập tức vang lên khiến mọi giác quan của Mina lập tức đông cứng lại, con tim khó khăn lắm mới giữ bình ổn được ngay lập tức đã đập liên hồi.

- A ... Alo ... Mình nghe đây Nayeon.

- Giọng Mina sao lại gượng gạo vậy?

Mina khẽ gõ đầu mình, cố gắng điều chỉnh hơi thở và giọng nói lần nữa rồi mới trả lời.

- Đâu có. Chắc tại ngoài ban công mạng yếu nên đường truyền chập chờn ấy.

- Ồ ... Ủa? ... Mà khoan. MINA ĐANG NGỒI NGOÀI BAN CÔNG HẢ?

Mina khẽ giật mình bởi bỗng nhiên Nayeon lại cao giọng.

- À ... Ừ ... Mình đang ngồi ngoài ban công đợi ngắm pháo hoa.

- TRỜI ƠI. VÔ NHÀ NGAY. BỘ MINA MUỐN CẢM HAY SAO MÀ NGỒI NGOÀI BAN CÔNG GIỮA TRỜI ÂM ĐỘ NHƯ VẬY?

Mina có chút e sợ. Lầu đầu tiên em nghe Nayeon cao giọng như vậy.

- Nhưng ... nhưng mình đang mặc áo khoát mà ... À ... mình còn chùm chăn nữa.

- Vô nhà đi Mina. Đừng làm mình lo có được không?

Nayeon trầm giọng xuống, có chút gì đó như đang năn nỉ. Và đương nhiên con tim yếu đuối của Mina làm sao chịu nỗi chiêu này. Bạn nhỏ họ Myoui tên Mina liền ngay lập tức ôm chăn và điện thoại nhảy lò cò vào nhà. Sau khi xong xuôi liền trả lời ngay, cũng không quên nũng nịu để được xem pháo hoa.

- Được rồi. Tớ nghe lời cậu. Đóng cửa ban công luôn rồi. Nhưng tớ vẫn ngồi cạnh bên cửa ban công nhé. Tớ muốn ngắm pháo hoa ah ~

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khúc khích cùng câu nói như thầm thì của Nayeon.

- Đáng yêu quá ~

Mina có chút sửng sốt, em đang nghi ngờ liệu có phải tai mình nghe lầm hay không.

- Hả? Nayeon nói gì cơ? Tớ nghe không rõ.

- Đâu. Tớ có nói gì đâu.

Mặc dù ngay từ ban đầu đã không hi vọng gì nhiều nhưng nghe Nayeon trực tiếp phủ nhận như vậy khiến Mina có chút hụt hẩng. Em chữa cháy cho sự lúng túng của mình bằng cách im lặng.

- Ah ~ Pháo hoa kìa. Mina, từ nhà cậu có thấy pháo hoa không?

Giọng nói phấn khích của Nayeon lại một lần nữa vang lên, phá tan không gian tĩnh mịch trong căn nhà của Mina, đồng thời xoá đi luôn cả sự ngượng ngùng im lặng khi nãy.

Mina ngẩng đầu lên. Nền trời đen bỗng rực sáng bởi muôn ngàn ánh sáng đang đua nhau nở rộ. Pháo hoa với những hình thù khác nhau hiện ra một cách đầy nhịp nhàng, đẹp mắt. Không gian nghệ thuật nhanh chóng tràn ngập cả bầu trời.

- Tớ có thấy. Pháo hoa đẹp quá ~

Mina trả lời nhanh rồi mở vội cửa ban công. Từ sân khấu phía xa vọng đến giai điệu của bản nhạc Happy new year đầy quen thuộc. Trên đường lộ và cả vỉa hè mọi người đều đã dừng lại hành động của mình để thưởng thức màn pháo hoa chào mừng năm mới đầy nghệ thuật này. Tiếng trầm trồ suýt xoa và tiếng cười hạnh phúc của Nayeon vang lên rõ mồn một như thể Nayeon đang ở ngay cạnh bên Mina lúc này vậy. Ý nghĩ đó khiến Mina hạnh phúc vô cùng, nụ cười tươi tắn hiện rõ trên gương mặt thanh tú của em.

- Mina a ~ Chúc mừng năm mới.

- Chúc cậu năm mới vui vẻ, Nayeonie.

Màn pháo hoa 15 phút đầy mãn nhãn nhanh chóng kết thúc trong sự lưu luyến của tất cả mọi người. Mina lại đóng cửa ban công và nhảy lò cò về ghế sô pha. Điện thoại một lần nữa vang lên giọng nói của Nayeon.

- Vậy là tụi mình đã bước vào tuổi trưởng thành rồi đó Mina ~

- Đúng vậy. Tuổi mới cậu có dự định gì không?

- Đương nhiên là có rồi. Rất nhiều là đằng khác nữa. Nhưng trước hết là tớ sẽ tỏ tình với người tớ thích đã. Còn cậu thì sao, Mina?

Mina giật mình khi nghe Nayeon nói đến việc sẽ tỏ tình. Hình ảnh Nayeon cùng người khác trò chuyện, đùa giỡn vui vẻ trên sân thượng từ đâu chợt ùa về lấp đầy tâm trí em. Mắt em rưng rưng khi nghĩ đến viễn cảnh một ngày nào đó Nayeon sẽ có người yêu, sẽ là một Nayeon của riêng ai đó.

- Mina à. Cậu có nghe tớ nói không?

Mina giật mình thoát khỏi cơn mộng mị của chính mình. Em dùng tay lau đi mấy giọt nước mắt đã vội vàng tuôn rơi. Giọng nghèn nghẹn, trả lời.

- Tớ hả? ... Tớ không biết nữa.

- Uầy. Cậu phải suy nghĩ nhanh để còn thực hiện chứ. Tuổi trưởng thành trôi qua nhanh lắm đó.

Mina cười buồn.

- Tớ biết rồi.

- Cậu đã buồn ngủ chưa Mina?

- Tớ chưa. Nếu Nayeon buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi.

- Không có. Tớ sợ cậu buồn ngủ nên mới hỏi vậy thôi.

Rồi Nayeon lại dẫn Mina vào câu chuyện mới. Cả hai trò chuyện say sưa đến quên luôn cả thời gian và Mina cũng tạm thời quên luôn chuyện tỏ tình của Nayeon. Cuộc trò chuyện cứ kéo dài mãi đến khi đột ngột bị ngắt ngang bởi sự im lặng bên phía Nayeon. Mina kiên nhẫn áp sát tai vào điện thoại. Ngoại trừ tiếng thở đều đều vang lên thì vẫn là sự im lặng. Em bật cười. Hoá ra người kia đã ngủ quên trong lúc nói chuyện rồi.

- Rõ ràng là buồn ngủ như vậy mà lại cứ cùng tớ trò chuyện không ngừng nghỉ. Sao cậu có thể đáng yêu vậy chứ Im Nayeon?

- Nayeon à.

- Có nghe tớ nói gì không?

- Cậu cứ đáng yêu như vậy thì sao tim tớ chịu nỗi đây?

- Nayeon à. Trực tiếp nghe cậu nói cậu sẽ tỏ tình với người khác chính là trải nghiệm đau lòng nhất của tớ đấy.

- Phải làm sao đây Nayeon? Tớ thực sự không muốn cậu thuộc về người khác đâu.

- Nhưng mà tớ sẽ không ích kỉ đâu. Tớ hiểu cảm giác thích một người không nói ra được đau lòng đến như thế nào mà.

- Vậy nên cậu nhất định phải tỏ tình thành công, phải thật hạnh phúc đấy.

- Tớ thích cậu nhiều lắm đấy.

- Ngủ ngon nhé Nayeonie ~

Vẫn là tiếng thở đều đều từ bên kia điện thoại. Mina gác máy. Em vùi mặt vào gối để che đi nước mắt, để ngăn cả tiếng khóc thổn thức của chính mình. Không gian tĩnh mịch làm tiếng khóc kiềm nén kia thêm phần đau lòng hơn cả. Đêm đen vẫn cứ tiếp tục trôi qua, mang theo cả trái tim đơn phương vỡ nát và giọt nước mắt trong veo của người con gái vừa bước qua tuổi trưởng thành.

~

Sáng hôm sau, Mina đang ngủ say sau khi thiếp đi vì khóc quá nhiều thì chuông điện thoại đột ngột reo lên inh ỏi. Em huơ tay tìm rồi nhanh chóng bắt máy với giọng đặc trưng của người còn đang mơ ngủ.

- Alo

Đầu dây bên kia không trả lời. Mina mệt mỏi hỏi thêm.

- Alo. Ai đấy ạ?

- Mina còn đang ngủ hả?

Giọng nói của Nayeon vang lên khiến Mina bừng tỉnh. Em đưa điện thoại ra trước mặt để xem tên người gọi, sau khi đã xác nhận chắc chắn thì lại áp tai lên và gượng gạo trả lời:

- Tại đêm qua thức có chút khuya nên ...

- Xin lỗi Mina nha. Hôm qua tớ ngủ quên mất. Mina đừng giận tớ nha.

Mina lúng túng khua tay như thể Nayeon đang ở trước mặt mình vậy.

- Sao ... sao lại giận cậu chứ ... Chính tớ là người làm phiền cậu thức khuya như vậy mà.

- Không cần lúng túng. Tớ biết Mina không giận tớ mà.

- Hả?

Mina ngơ ngác, có chút lo lắng không lẽ hôm qua khóc nhiều quá nên trí óc hỏng luôn rồi.

- Tớ ... tớ không hiểu lắm.

- Ừm. Tớ hay có thói quen ghi âm mấy cuộc điện thoại ấy. Nên là ...

Nayeon chưa kịp nói hết câu thì Mina đã cúp máy cái rụp. Cả khuôn mặt em hiện giờ chỉ toàn một màu đỏ lựng. Em gõ đầu mình, lăn lộn ổ chăn khi nhớ đến đêm qua trong lúc xúc động đã nói hết nỗi lòng mình ra, thậm chí còn tỏ tình với Nayeon nữa. Mina đập đầu vào gấu bông, cảm giác thật xấu hổ đến không muốn sống mà.

Lúc này thì chuông điện thoại lại đổ một lần nữa, và tên người gọi thì vẫn là Nayeon. Mina run rẩy bắt máy:

- Tớ ... Nayeon ... Tớ ...

- Mina à. Việc ghi âm là do thói quen thôi. Nếu cậu không thích tớ sẽ xoá ngay đi. Tớ không biết sẽ khiến cậu kích động như thế. Cậu đừng giận tớ nha.

Nayeon nói một lèo như thể sợ Mina sẽ đột ngột cúp máy một lần nữa.

- Tớ không có giận cậu.

Mina nhẹ nhàng trả lời nhưng rồi lại lúng túng:

- Chuyện hôm qua ... thật ra ... tớ ... Cậu cứ xem như là chưa nghe gì nha. Tớ chỉ thích cậu thôi. Hoàn toàn không muốn gây áp lực gì cho cậu cả.

Bên kia Nayeon im lặng, ngập ngừng, rồi lại lên tiếng:

- Mina có biết người tớ sắp tỏ tình là ai không?

- Tớ ... Tớ cần phải biết sao?

Mina đau lòng hỏi lại. Em không biết có phải do Nayeon quá ngây thơ hay không mà lại có thể hỏi một câu hỏi đau lòng như thế.

- Đương nhiên. Vì người đó chính là cậu, Myoui Mina.

Mina có chút không tin vào tai mình, có chút mơ màng. Liệu có phải như đêm qua lại nghe nhầm hay không.

- Cậu không nghe nhầm đâu Mina. Tớ thích cậu. Và giờ tớ đang tỏ tình với cậu đấy. Làm bạn gái tớ nhé, Myoui Mina.

- Tớ ... tớ đồng ý.

Mina nghẹn ngào trả lời. Nước mắt tưởng như đã khô cạn kia lại một lần nữa tuôn rơi. Nhưng những giọt nước mắt này không còn chất chứa sự đau đớn, hụt hẩng nữa. Bởi vì đây chính là những giọt nước mắt hạnh phúc đầu năm. Như một giấc mơ vậy. Tuổi trưởng thành tưởng chừng sẽ ngập tràn những đổ vỡ tình cảm đầu đời lại đột nhiên bừng sáng chỉ sau một đêm. Thật sự quá tuyệt vời mà.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com