Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

10. Sinh nhật đáng nhớ

Sinh nhật Diêu Minh Minh rốt cuộc cũng đến, cái ngày mà Sư Minh Trạch chờ đợi suốt 8 năm qua. Hắn vẫn luôn mong, cậu chính thức trưởng thành, dù sao cũng sẽ không mang tiếng hắn luyến đồng. và căn bản, điều quan trọng là, lần đầu hắn tỏ tình với Lưu Minh, cũng là sinh nhật năm 18 tuổi của cậu. 

Vì Diêu Minh Minh không có bạn, cũng không thích tiệc tùng, nên chỉ tổ chức một bữa tiệc ngọt đơn giản. Khách mời không có ai ngoài Lưu Tử Lam và... mấy người giúp việc. Về phần Lưu Kỳ, y còn đang ngập giữa một đống rắc rối ở thành phố D kìa. 

Sau khi Minh Minh thổi nến trên chiếc bánh sinh nhật, mọi người đều vỗ tay chúc mừng cậu, ngoại trừ Sư Minh Trạch. Hắn ngồi yên lặng mỉm cười ngắm nhìn cậu. Hôm nay cậu rất khác ngày thường. Có thể vì vui vẻ và phấn khích, nên hai má cậu đỏ bừng, cặp mắt long lanh hào hứng, luôn miệng cười. Phải biết, bình thường trước mắt hắn cậu có mấy khi cười rạng rỡ thế này đâu. Một phần vì sợ, một phần lớn hơn là vì... ngại.

Tử Lam tặng cho cậu một hộp quà nhỏ, cười nói:

- Happy birtday Tiểu Minh! Chính thức trưởng thành rồi nhé!

Cậu đón lấy món quà, vui vẻ:

- Ừ, cảm ơn.

Tử Lam cười đến híp mắt, kéo cậu lại gần, ghé vào tai cậu nói khẽ:

- Kế hoạch tôi nói với cậu, đêm nay chỉ được thành công không được thất bại. À quên, thành thụ chứ.

Minh Minh xấu hổ đẩy cô ra, trừng mắt:

- Đứng đắn chút đi, cậu là con gái đấy nhá! Đầu óc toàn nghĩ mấy cái vớ vẩn!

Một màn này chuẩn xác lọt vào mắt Sư Minh Trạch. Tuy rằng Tử Lam nói gì hắn không biết, nhưng hắn nghe được câu nói của Minh Minh. Sự thật là hai người bàn về việc Minh Minh muốn tỏ tình với hắn, nhưng hắn lại hiểu thành chuyện khác. Hắn khó chịu. Vì sao à? Vì Tử Lam thân mật với Minh Minh. Mặt Sư Minh Trạch xám xịt, đôi mắt sâu nheo lại thể hiện rõ lúc này hắn có bao nhiêu tức giận. Đấy là hắn còn chưa biết lúc không có hắn, Tử Lam luôn bá vai bá cổ rất thân thiết với Minh Minh, đôi lúc còn véo má nhéo miệng nọ kia. Nếu hắn biết phỏng chừng cả cô lẫn ba cô đều xong rồi. Đồ của hắn, người khác không được chạm vào. Cho dù là đồ hắn quý hay đồ bỏ đi.

Kết thúc bữa tiệc đã là 9 giờ tối. Người giúp việc nhà Sư Minh Trạch đều là làm theo giờ, bình thường thì tầm này cũng về hết rồi, nên họ chỉ nán lại dọn dẹp một chút rồi đi. Cả căn nhà chỉ còn lại Sư Minh Trạch và Diêu Minh Minh. Sư Minh Trạch đi lên phòng trước. Diêu Minh Minh lên sau, đi qua phòng ba mình xem, thấy hắn đóng cửa im lặng, liền ảo não về phòng mình. Hôm nay cậu rất vui, nhưng cũng có chút khó chịu. Sư Minh Trạch không tặng quà cho cậu, cả buổi cũng không nói câu nào. Mọi năm hắn vẫn tặng quà, còn chúc mừng cậu nọ kia nữa. Vậy mà năm nay... là sinh nhật 18 tuổi đó, cậu rất coi trọng có được không? Thôi kệ đi, công ty vừa xảy ra chuyện mà nhỉ. Hắn không đến thành phố D cùng Lưu Kỳ mà ở nhà với cậu cũng là hạnh phúc lắm rồi. Nghĩ thế, trong lòng cậu thoải mái một chút. Lại suy nghĩ đến vấn đề Tử Lam nói. Ai nha cũng thật ngại nha. Cô bảo cậu bày tỏ kiểu gì? Là sắc dụ đó! Phải, là sắc dụ. Tuy rằng chỉ dụ chứ không làm gì, nhưng mà... Ừ thì đây là cách chắc chắn nhất, nhưng cậu da mặt mỏng lắm đó, làm sao mà làm đây? Chưa nói, cậu phải làm kiểu gì? Cậu là thanh niên nghiêm túc nha, mấy vụ này cậu chưa từng biết mà! Tử Lam có chỉ dẫn, nhưng dẫu sao cô cũng chỉ qua phim truyện thôi, áp dụng mấy cái đó á? Cậu không dám.

Kệ, đi tắm đã. 

Sư Minh Trạch ở bên phòng mình cũng chẳng nhàn rỗi đâu. Hắn đang chuẩn bị. Về phần chuẩn bị cái gì, chắc không cần nói ai cũng biết. Hôm nay hắn không tặng quà cũng không nói chúc mừng cậu, là bởi đại lễ của hắn ở phía sau kìa!

Một lúc, cảm thấy đến giờ rồi, hắn liền lớn tiếng gọi cậu:

- Tiểu Minh! Còn thức không? Sang đây!

Cũng quá đúng thời điểm đi, cậu vừa tắm xong! Trên người chỉ có duy nhất áo choàng tắm, thoải mái để lộ một phần khuôn ngực trắng nõn cũng đôi chân thon dài. Hơn nữa, tóc cậu vẫn còn ướt, một vài sợi dính sát vào trán. Thoạt nhìn cậu vô cùng dụ nhân. Thế nhưng, cậu không ý thức được điều đó. Mà cho dù ý thức được, thì lại càng tốt chứ sao. Nghe Sư Minh Trạch gọi, cậu liền nghĩ hắn có bất ngờ gì cho mình, nhanh chóng chạy sang không nghĩ ngợi nhiều.

Cửa phòng mở sẵn, nhưng trong phòng chỉ có đèn ngủ mờ mờ hơi tối. Diêu Minh Minh nhẹ bước vào, nhìn quanh gọi:

- Ba! Ba à! Ba ở đâu thế? Sao không bật đèn?

Bất chợt cậu bị ai đó từ đằng sau ôm lấy, giật mình hét toáng. Sư Minh Trạch xoay người cậu lại đối diện với mình, cười cười:

- Sợ đến vậy? Nhát thế sao? Con xem con có xứng làm con trai ba không?

Diêu Minh Minh nhìn thấy hắn, đã không còn sợ. Nhưng mà... nhìn trong khoảng cách gần thế này, lại còn... hắn đang ôm cậu. Mỗi lần hắn ôm cậu, đều khiến cậu có cảm giác hồi hộp lo lắng không rõ. 

Diêu Minh Minh bối rối:

- Ba! Sao không bật đèn? Tối quá! Còn nữa... sao...sao lại hù con chứ?

Sư Minh Trạch giữ nguyên ý cười, đáp:

- Không phải muốn con bất ngờ sao? Hôm nay sinh nhật con mà. Con trưởng thành rồi đấy! 

- Dạ! - Cậu vui sướng trả lời, nhưng vẫn là không dám nhìn thẳng mắt hắn. Chúc mừng thì chúc mừng đi, có cần ôm chặt vậy không? Cậu lúc này sâu sắc cảm nhận lời Tử Lam nói: “Có cha con nào lại như cha con nhà cậu không?”

Sư Minh Trạch biết cậu nghĩ gì, nhưng không buông cậu ra. Thấp giọng hỏi:

- Tiểu Minh, nói, con có yêu ba không?

- Ơ...con... - Diêu Minh Minh bị hỏi có chút rối bời. Nhưng nghĩ lại, con yêu ba, cũng chỉ là tình cảm thường thôi mà, có lẽ không phải ý kia. Cậu có chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu - Dạ có!

- Là yêu ba, hay yêu lão công?

Diêu Minh Minh ngạc nhiên trợn tròn mắt. Cái gì cơ? Lão công á? Không phải là chồng à? Ba cậu... sao lại hỏi cậu cái này? Lẽ nào là... Không xong rồi, mặt cậu bắt đầu đỏ lên rồi. Nóng quá!

Sư Minh Trạch rất hài lòng với phản ứng của cậu. Thật ngốc! Cũng thật đáng yêu. Nhìn này, mặt đỏ như thế, mắt to tròn giương lên nhìn càng long lanh, khiến người nhìn đều muốn bắt nạt cậu. Rất giống Lưu Minh khi đó. Hắn lại nói tiếp:

- Nói đi nào! Muốn giấu baba? Baba biết từ lâu rồi. Con đối với baba không phải là con trai yêu ba mình có đúng không?

Không biết hắn nói bao nhiêu, Diêu Minh Minh chỉ cảm thấy tim đập nhanh muốn vọt ra khỏi ngực. Hắn biết tình cảm của cậu! Hắn hiểu rõ, cậu là yêu hắn. Yêu, theo nghĩa một cặp tình nhân. Vậy hắn... có phải cũng yêu cậu hay không? Cái này... đây là tình huống xảy ra ngoài ý muốn, nhưng là tốt hay xấu vậy hả? 

Hắn vẫn kiên nhẫn chờ cậu trả lời. Nhanh một chút, hắn không muốn lộ bản chất sớm đâu.

Cậu lúng túng, quẫn bách một hồi, cuối cũng lí nhí nói:

- Là...yêu lão công.

Sư Minh Trạch vừa lòng cười, dần bước về lên đẩy cậu càng lúc càng gần cái giường.

- Có muốn ba cũng yêu con không?

Cậu không trả lời, nhìn hắn chớp chớp mắt. Dĩ nhiên là muốn a. Làm gì có ai lại không muốn người mình yêu cũng yêu mình.

Sư Minh Trạch hết kiên nhẫn một phát đẩy cậu ngã xuống giường. Sau đó lập tức áp lên cậu bắt đầu cởi áo choàng tắm của cậu. 

Diêu Minh Minh có chút hoảng hốt đè lại bàn tay Sư Minh Trạch. Hắn còn chưa nói có yêu cậu không mà, sao mà tiến tới cái bước này chứ.

- Ba làm gì vậy?

- Còn gọi ba? Có phải nên đổi cách xưng hô không? 

Vừa nói, hắn vừa lần lần tìm được hạt đậu đỏ trước ngực cậu, xoa xoa rồi nhéo một cái. cảm giác vừa đau vừa ngứa lại tê dại này khiến Diêu Minh Minh chịu không nổi bật ra một tiếng rên khẽ:

- Ưm...

Một tiếng, nhỏ như tiếng mèo kêu, xong lại khiến Sư Minh Trạch toàn thân bốc hỏa. Diêu Minh Minh cảm nhận rõ có vật gì đó vừa cứng vừa nóng đang cọ qua cọ lại trên đùi mình. Cậu dĩ nhiên biết là cái gì, xấu hổ đến mức toàn thân bốc cháy. Cậu cựa cựa, né tránh một chút. Sư Minh Trạch đè lại, không cho cậu động, giọng nói khàn khàn ẩn ẩn dục vọng ghé sát bên tai cậu mà phả vào đem theo hơi nóng:

- Ngoan nào! Nếu yêu tôi, ngoan ngoãn nghe lời tôi. Tôi sẽ cho em biết thế nào mới đúng là yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com