Chương 12
Nữ Hoàng Liên Tâm ở lại Viện Minh Đạo hai ngày. Trong hai ngày đó, bà không nói nhiều với Minh Tâm, chỉ im lặng chăm sóc, bón thuốc cho con. Sự im lặng của bà còn nặng nề hơn cả những lời trách mắng. Nó như một lớp sương mù dày đặc, ngăn cách giữa mẹ và con. Minh Tâm cảm thấy mình đang sống trong một nỗi sợ hãi thường trực, sợ hãi mỗi khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của mẹ, sợ hãi mỗi khi phải đối diện với sự tĩnh lặng của thầy. Ngày thứ ba, Nữ Hoàng quyết định trở về cung. Trước khi đi, bà gọi Minh Tâm lại, trao cho cậu một cuộn lụa trắng và một hộp mực đặc biệt, loại mực chỉ dùng trong hoàng tộc:
"Mẹ phải về lo việc triều chính. Con hãy chép lại bài 'Đại Hiếu Chương' mà mẹ đã dạy con, dùng mực này. Khi mẹ đón con về nghỉ phép, mẹ sẽ xem bài chép của con."
Lời nói của bà nhẹ nhàng, nhưng với Minh Tâm, nó như một mệnh lệnh tối cao. Cậu biết, đây không chỉ là một bài tập, mà là một bài kiểm tra, một cơ hội để cậu chứng minh mình đã thay đổi.
"Dạ, con sẽ không làm mẹ thất vọng nữa."
Sau khi Nữ Hoàng rời đi, không khí trong Viện Minh Đạo trở lại như cũ, nhưng đối với Minh Tâm, mọi thứ đã khác. Cậu trở nên cẩn thận đến mức bệnh hoạn. Cậu không còn chơi đùa, không còn nói chuyện phiếm, chỉ học và học. Cậu sợ, sợ một sai lầm nhỏ nhất cũng sẽ khiến cậu phải đối mặt với hình phạt tàn khốc lần nữa.
Tối hôm đó, cậu bắt đầu chép bài "Đại Hiếu Chương". Vì quá mệt mỏi và đôi tay vẫn còn hơi đau, tay cậu run lên. Một giọt mực đen tuyền từ đầu bút lông rơi xuống, ngay giữa dòng chữ "Phụ mẫu sinh chi, thể kế liên chi", một vết mực loang ra, lớn dần, như một vết nhơ không thể xóa nhòa. Tim Minh Tâm như ngừng đập, hoảng sợ tột độ bao trùm lấy cậu. Cậu tưởng tượng ra cảnh tượng mẹ mình thấy vết mực này, ánh mắt thất vọng của bà, và rồi... hình ảnh cây roi của thầy Tĩnh Viễn.
Cậu không thể chịu đựng thêm một lần nữa. Trong một lúc hoảng loạn, cậu nảy ra một ý tưởng tồi tệ. Cậu lấy cuộn lụa, giấu nó đi, rồi tìm một tờ giấy cũ, cố tình làm rách một góc, rồi mới bắt đầu chép bài. Cậu tính rằng, nếu thầy hỏi, cậu sẽ nói rằng mình đã làm rơi cuộn lụa, và nó bị rách. Một sai lầm do sơ suất, dễ dàng được tha thứ hơn là một sai lầm do bất cẩn và thiếu tập trung. Ngày hôm sau, Tĩnh Viễn gọi Minh Tâm vào phòng kiểm tra bài vở. Ông không nói gì, chỉ lật xem từng trang sách cậu đã chép. Khi đến bài "Đại Hiếu Chương", ông dừng lại. Ông nhìn tờ giấy bị rách, rồi nhìn Minh Tâm.
"Cuộn lụa mà Nữ Hoàng trao cho con đâu?"
Tĩnh Viễn hỏi, giọng điệu bình thản không một gợn sóng. Minh Tâm tim đập thình thịch, cậu cúi đầu, đã chuẩn bị sẵn câu trả lời:
"Thưa thầy... con... con không cẩn thận làm rơi, nó bị rách... nên con phải chép lại trên giấy thường."
Tĩnh Viễn không nói gì. Ông chỉ im lặng nhìn cậu. Ánh mắt ông không tức giận, không trách mắng, mà sâu thẳm, xuyên thấu, như thể đang nhìn thẳng vào tâm hồn đang run rẩy, nói dối của cậu. Sự im lặng ấy còn đáng sợ hơn ngàn lời quở trách.
"Thầy có thật sự nghĩ rằng con sẽ tin vào lời nói dối của chính mình không?"
Tĩnh Viễn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng ông trầm và nặng nề.
"Hay con nghĩ ta sẽ tin?"
Minh Tâm ngẩng lên, đối diện với ánh mắt của thầy, cậu biết mình đã bị lộ. Cậu sụp đổ, nước mắt trào ra, cậu quỳ xuống, van nài:
"Thầy... con sai rồi... con xin lỗi... con chỉ sợ... con chỉ sợ làm mẹ thất vọng... sợ lại bị phạt..."
"Sợ?"
Tĩnh Viễn cười khẩy, một nụ cười đầy cay đắng.
"Con sợ bị phạt, nên con chọn cách nói dối? Con không biết rằng, nói dối là một tội lỗi còn nặng hơn cả kiêu ngạo và liều lĩnh gấp trăm lần sao? Kiêu ngạo làm con vấp ngã, nhưng nói dối sẽ làm con mất đi chính mình. Nó ăn mòn nhân cách của con từ bên trong."
Ông bước tới, mở một hộc tủ, lấy ra một thứ mà Minh Tâm chưa từng thấy. Đó là một chiếc thắt lưng da, dày, cứng, rộng khoảng hai ngón tay. Mặt da bóng loáng, không một vết xước, trông có vẻ đơn giản nhưng lại toát ra một vẻ tàn khốc không thể giải thích. Tĩnh Viễn nói, giọng lạnh như băng.
"Lần này, lỗi của con là lừa dối."
"Lừa dối mẹ, lừa dối ta, và quan trọng nhất, là lừa dối chính con. Hình phạt này sẽ không giống như những lần trước. Nó sẽ khiến con nhớ rằng, nỗi đau của sự thật còn dễ chịu hơn nỗi đau dằn vặt của một lời nói dối."
Ông chỉ vào chiếc ghế dài trong phòng:
"Cởi áo ngoài ra, nằm sấp xuống đó. Nâng mông lên."
Minh Tâm run rẩy làm theo. Cậu nằm sấp trên chiếc ghế, cơ thể căng cứng như dây đàn. Cậu biết, hình phạt lần này sẽ vượt xa mọi tưởng tượng của cậu. Tĩnh Viễn cuộn chiếc thắt lưng da lại, tay cầm một đầu. Ông không vội, mà giơ nó lên cao, rồi quất xuống.
Vút! "BỐP!"
Một tiếng đập khô khốc, nặng nề vang lên. Không phải tiếng "chát" sắc lẹm của roi, mà là một tiếng "bộp" đầm đục, như một búa tạ giáng xuống. Cơn đau không chói cắt, mà là một áp lực cực lớn, nghiền nát, lan tỏa khắp cả mông và đùi. Minh Tâm kêu lên một tiếng choked, toàn thân bật nhảy lên.
"Đòn này, vì con đã dám nói dối với mẫu thân của mình."
Vút! "BỐP!"
Đòn thứ hai giáng xuống, ngay cạnh vết thương đầu tiên. Cơn đau chồng chất lên nhau, khiến Minh Tâm cảm thấy như mình đang bị nghiền nát. Cậu bắt đầu quẫy đạp, hai tay nắm chặt vào thành ghế.
"Đòn này, vì con đã dám nói dối với thầy của mình."
Vút! "BỐP!" Vút! "BỐP!"
Tĩnh Viễn đánh một cách đều đặn, không nhanh không chậm. Mỗi đòn đều dùng toàn lực, khiến chiếc ghế rung lên theo nhịp. Minh Tâm từ kêu gào chuyển thành rên rỉ, rồi chỉ còn tiếng thở hổn hển và tiếng khóc nức nở. Cậu cảm thấy mông mình đang sưng phồng lên, nóng rát, mỗi tế bào đều đang gào thét vì đau đớn. Mười roi... Mười lăm roi... Cậu bắt đầu mất đi cảm giác, chỉ còn một vùng đau âm ỉ, vô tận. Cậu van xin, cậu hứa hẹn, nhưng Tĩnh Viễn vẫn không dừng lại.
"BỐP!" "Mười sáu... vì con đã để nỗi sợ hãi chiến thắng lòng dũng cảm."
"BỐP!" "Mười bảy... vì con đã chọn con đường dễ dàng thay vì con đường đúng đắn."
"BỐP!" "Mười tám... vì con đã làm ô uế sự trong sáng của chính mình."
"BỐP!" "Mười chín... vì con đã gieo vào lòng ta một nỗi thất vọng lớn hơn mọi lần."
"BỐP!" "Hai mươi... để con nhớ, một lời nói dối, dù nhỏ, cũng có thể phá hủy cả một tòa thành danh dự."
Sau đòn cuối cùng, Tĩnh Viễn mới thả chiếc thắt lưng da xuống. Ông thở ra một hơi dài, lồng ngực phập phồng. Minh Tâm đã ngất lịm từ lâu, cơ thể nhỏ bé nằm bất động trên ghế, mông sưng tấy lên thành một màu tím đen, trông thật thảm thương. Tĩnh Viễn đứng đó một lúc lâu, rồi ông đi đến, nhẹ nhàng bế Minh Tâm dậy, đặt cậu lên giường. Ông lấy nước, lau sạch mồ hôi và nước mắt trên mặt cậu, rồi bắt đầu công đoạn chữa trị. Lần này, vết thương rất nặng, ông phải dùng đến loại thuốc đặc trị nhất, loại thuốc gây ra cảm giác bỏng rát khi thoa lên, nhưng lại có khả năng liền da nhanh chóng. Khi thuốc thoa lên, Minh Tâm đau đến mức tỉnh lại, cậu rên lên, cố gắng vùng vẫy.
"Im lặng đi."
Tĩnh Viễn nói, giọng cứng rắn nhưng tay lại rất nhẹ.
"Nếu con không muốn vết thương bị nhiễm trùng."
Cậu bé nằm im, hai tay nắm chặt vào chăn, chịu đựng cơn đau từ thuốc. Nước mắt cậu lặng lẽ chảy ra. Khi Tĩnh Viễn xong việc, ông ngồi bên giường, nhìn Minh Tâm:
"Bây giờ, con sẽ viết một bức thư. Không phải cho mẹ, mà cho ta. Trong đó, con sẽ viết ra tất cả những gì con đã làm, từ lúc làm rơi giọt mực, cho đến lúc con nói dối. Không được giấu giếm một chữ. Viết xong, con sẽ tự tay gửi nó cho Nữ Hoàng."
Minh Tâm nhìn thầy, đôi mắt sưng húp. Cậu hiểu, đây mới là hình phạt đau đớn nhất. Phải tự mình thú nhận tội lỗi với người mẹ cậu yêu quý nhất. Cậu gật đầu yếu ớt. Đêm đó, Minh Tâm nằm trên giường, không thể ngủ. Cơn đau thể xác và sự dằn vặt trong tâm hồn đang tra tấn cậu. Nhưng lần này, cậu không còn cảm thấy oán giận. Cậu chỉ biết, mình đã sai một cách không thể tha thứ. Cậu đã làm vỡ đi thứ quý giá nhất: sự tin tưởng. Sáng hôm sau, với hai tay vẫn còn run rẩy, Minh Tâm cầm bút lên, và bắt đầu viết bức thư khó khăn nhất trong cuộc đời mình. Cậu viết về sự sợ hãi, về sự hèn nhát, về lời nói dối, và về sự hối hận sâu sắc nhất. Mỗi chữ như một giọt nước mắt. Cậu biết, con đường tu tâm của mình vẫn còn rất dài. Và để trở thành một người mạnh mẽ toàn diện, trước hết, cậu phải học cách trở thành một người trung thực, dám đối mặt với sai lầm của chính mình, dù nó có đau đớn đến đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com