Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Ba ngày trôi qua, những vết roi trên mông Minh Tâm đã từ sưng tấy chuyển thành những vệt bầm tím xanh, âm ỉ đau mỗi khi cậu cử động. Cậu trở nên trầm lặng hơn, không còn tinh nghịch, cũng chẳng còn đùa cợt. Cậu đi học, về phòng, chép kinh, rồi ngồi ngắm hồ. Sự thay đổi của cậu khiến cả Viện Minh Đạo đều cảm nhận được. Không còn ai thấy cậu trốn học, không còn ai nghe cậu nói những lời ngô nghê. Cậu trở thành một học sinh ngoan, một hình mẫu của sự tuân thủ. Nhưng trong sự im lặng ấy, Tĩnh Viễn lại nhìn thấy một mầm mống nguy hiểm khác sự im lặng của sự sợ hãi, không phải của sự giác ngộ. 

Trong viện có một học sinh tên Mặc Hàn, người vốn luôn đứng đầu lớp trước khi Minh Tâm đến. Mặc Hàn xuất thân từ một gia tộc nho giáo, tính cách cứng nhắc, kỷ luật, và luôn coi trọng quy tắc hơn hết. Cậu ta nhìn Minh Tâm với ánh mắt đầy phán xét. Đối với Mặc Hàn, những trò đùa của Minh Tâm không chỉ là lỗi lầm, mà là sự ô uế thanh danh của Viện Minh Đạo. Buổi chiều hôm đó, trong giờ học thực hành dược lý, Mặc Hàn cố tình tìm cớ gây sự. Khi Minh Tâm đang cẩn thận giã một loại thảo dược, Mặc Hàn đi ngang qua, "vô tình" va vào tay cậu, làm rơi cả chén thuốc xuống đất.

"Cẩn thận một chút, tiểu hoàng tử," Mặc Hàn nói, giọng đầy mỉa mai. "Tri thức không phải để khoe khoang, mà để giữ gìn. Nếu con không giữ được một chén thuốc, làm sao giữ được đạo học?"

Minh Tâm siết chặt tay, nhưng cậu nhớ lời thầy, nhớ những cơn đau còn hằn trên da thịt. Cậu chỉ cúi đầu, lặng lẽ dọn dẹp.

"Ta nói sai sao?"

Mặc Hàn không buông tha.

"Không, là tại con không vững vàng."

Cậu chịu đựng, nhưng sự nhẫn nhục này lại khiến những học sinh khác nhìn cậu với ánh mắt thương hại. Tĩnh Viễn đứng ở xa, quan sát tất cả, ông không lên tiếng. Ông chờ đợi. Sự việc leo thang vào ngày hôm sau. Mặc Hàn thách thức Minh Tâm một cách công khai trước sân luyện võ.

"Minh Tâm! Ngươi luôn tự hào về trí tuệ của mình. Ta thách ngươi một trận đấu. Không phải võ công, mà là đấu về 'Tâm'. Chúng ta sẽ cùng nhau đối diện với 'Bàn Cờ Tâm Ảnh' một bí thuật của Viện, dùng để thử thách sự tập trung và ý chí. Kẻ thua sẽ phải nhận mười roi trước mặt mọi người. Ngươi dám không?"

Cả sân xôn xao. "Bàn Cờ Tâm Ảnh" là một thử thách cực kỳ khắc nghiệt, người chơi phải đối diện với những ảo ảnh do chính tâm trí mình tạo ra, rất dễ bị lạc và tổn thương tinh thần. Minh Tâm biết mình không nên chấp nhận. Cậu muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt khinh miệt của Mặc Hàn, nhìn những ánh mắt tò mò của mọi người, cậu lại nhớ đến danh dự của mình, của mẫu thân. Cái tôi mà cậu tưởng chừng đã bị những cây roi dập tắt, giờ lại bùng lên mạnh mẽ hơn.

"Con chấp nhận."

Minh Tâm đáp, giọng vững vàng. Tĩnh Viễn bước ra từ trong bóng tối. Ông nhìn hai học trò, rồi nói một câu khiến mọi người sững sờ:

"Mười roi là quá nhẹ. Kẻ thua sẽ nhận hai mươi roi. Và người hành phạt, sẽ là ta."

Cả sân im phăng phắc. Hai mươi roi từ tay Tĩnh Viễn, đó là một hình phạt mà không ai dám nghĩ tới. Cuộc đấu diễn ra trong một căn phòng riêng, chỉ có Tĩnh Viễn và vài vị giáo quan làm giám khảo. Minh Tâm và Mặc Hàn ngồi đối diện nhau trước một bàn cờ trống. Thầy giáo đọc thần chú, không khí trong phòng bắt đầu đặc quánh lại. 

Trước mắt Minh Tâm, những hình ảnh bắt đầu hiện ra, cậu thấy mình đang ở trong một khu rừng băng giá, nghe thấy tiếng gào thét của gió, thấy những bóng ma lướt qua. Cậu cố gắng giữ tâm trí tỉnh táo, nhớ lại lời dạy "Tâm tĩnh trong động", nhưng cậu càng cố gắng, những hình ảnh càng trở nên sống động. 

Cậu thấy mẫu thân đang khóc, thấy thầy Tĩnh Viễn nhìn cậu với ánh mắt thất vọng, cậu gào lên, đánh mất sự tập trung. Khi Minh Tâm mở mắt ra, cậu thấy Mặc Hàn vẫn ngồi im, mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn sáng. Cậu đã thua. Cậu quỳ xuống, mặt không còn một giọt máu. Cậu biết mình phải chịu phạt. Tối đó, toàn bộ học trò của Viện Minh Đạo tập hợp tại chính sảnh. Tĩnh Viễn ngồi trên ghế cao, tay cầm một cây roi da mỏng, dài và mềm. Cây roi này còn đáng sợ hơn cả cây roi trúc, nó không gây ra vết thương hở, nhưng cơn đau nó mang lại thì sâu sắc và dai dẳng hơn.

"Minh Tâm, bước lên."

Cậu lê bước tới giữa sảnh, toàn thân run rẩy.

"Cởi áo ngoài ra, quỳ xuống bục đá."

Minh Tâm làm theo, cậu quỳ xuống bục đá lạnh lẽo, rồi cúi người xuống, hai tay chống đất, mông nhô cao lên. Lần này, cậu không mặc quần lót bên trong, chỉ có một lớp áo mỏng manh. Cậu biết, hình phạt này sẽ còn đau đớn hơn rất nhiều. Tĩnh Viễn đứng dậy, giọng ông lạnh như băng:

"Hai mươi roi. Không phải vì con thua, mà vì con đã để cái tôi của mình dẫn lối. Con đã quên mất rằng, trận đấu khó khăn nhất không phải với người khác, mà là với chính mình."

Vút! Chát!

Cây roi da quất mạnh xuống mông cậu. Một đường lửa nóng rát lan ra, còn đau hơn cả cây roi trúc gấp mười lần. Minh Tâm hét lên một tiếng thảm thiết, toàn thân co rúm lại.

"Đòn này, cho sự kiêu ngạo của con, dám chấp nhận một trận đấu mà con chưa sẵn sàng."

Chát!

Đòn thứ hai giáng xuống, ngay trên vết thương cũ. Cơn đau như xé toạc da thịt, Minh Tâm cảm thấy như mình đang bị thiêu sống.

"Đòn này, cho sự yếu đuối của con, để tâm trí bị ảo ảnh khống chế."

Chát! Chát! Chát!

Tĩnh Viễn không ngừng lại. Mỗi roi đều giáng xuống một lực, chính xác và tàn nhẫn. Minh Tâm từ kêu gào chuyển thành rên rỉ, rồi chỉ còn tiếng thở hổn hển. Nước mắt cậu chảy ra khô cạn, chỉ còn lại sự đau đớn thuần túy. Cậu cảm thấy mông mình đã không còn thuộc về mình nữa, nó chỉ là một miếng thịt bị hành hạ, một nguồn phát ra cơn đau không ngừng.

Mười roi... Mười lăm roi... Cậu bắt đầu mất đi ý thức, chỉ còn biết khóc lóc van xin.

"Thầy... con sai rồi... tha cho con..."

Nhưng Tĩnh Viễn vẫn không dừng. Giọng ông vẫn đều đều, lạnh lùng:

"Chát!" "Mười sáu... vì con đã quên mục đích của việc học là để tu tâm, không phải để thắng thua."

"Chát!" "Mười bảy... vì con đã để nỗi sợ hãi che mờ sự sáng suốt."

"Chát!" "Mười tám... vì con đã gieo vào lòng người khác sự khinh miệt."

"Chát!" "Mười chín... vì con đã làm thất vọng ta."

"Chát!" "Hai mươi... để con nhớ, con đường tu hành còn dài, và hôm nay, con mới chỉ bước đi được bước đầu tiên."

Sau đòn cuối cùng, Tĩnh Viễn mới thu roi lại. Minh Tâm đã ngất lịm trên bục đá, cơ thể nhỏ bé run rẩy, mông sưng tấy lên thành một màu tím đen đáng sợ. Tĩnh Viễn quay sang những học trò đang sợ hãi, giọng nói vang khắp sảnh:

"Nhìn kỹ đi. Đây là giá của sự kiêu ngạo. Đây là bài học cho tất cả các ngươi. Trí tuệ không có kỷ luật là một thảm họa. Tài năng không có khiêm tốn là một thứ độc dược. Ai cho rằng mình có thể vượt qua được bài học này, thì cứ thử đi."

Nói rồi, ông bế Minh Tâm dậy, bước đi một cách vững vàng, để lại phía sau một sự im lặng chết chóc và nỗi sợ hãi tột độ trong lòng mỗi người. Đêm đó, trong phòng của Tĩnh Viễn, Minh Tâm tỉnh dậy trên giường. Cậu cảm thấy mông mình như bị đốt bằng lửa, mỗi cử động nhỏ nhất đều gây ra một cơn đau nhói. Tĩnh Viễn ngồi bên cạnh, đang cẩn thận thoa một loại thuốc mỡ màu xanh lá cây lên những vết thương. Hơi thuốc mát lạnh làm dịu đi cơn đau rát một chút, nhưng không thể xóa đi cảm giác đau đớn sâu thẳm. Minh Tâm nhìn thầy, đôi mắt sưng húp, nhưng trong ánh mắt đó không còn sự sợ hãi, chỉ có sự trống rỗng và sự hối hận đến tột cùng.

"Thầy..." Cậu khẽ gọi, giọng khản đặc.

"Ta ở đây." Tĩnh Viễn đáp, giọng đã trở lại bình thường.

"Con... con sai rồi... Con không nên chấp nhận trận đấu đó... Con đã để cái tôi điều khiển mình..."

Tĩnh Viễn ngừng tay, nhìn sâu vào mắt cậu:

"Con bây giờ mới hiểu?"

"Dạ... Con hiểu rồi... Trí tuệ của con... nó là một thứ gì đó rất đáng sợ... Con không kiểm soát được nó..."

"Không, nó không đáng sợ. Nó chỉ là một công cụ. Con là người thợ. Con đã học cách dùng công cụ, nhưng chưa học cách làm một người thợ tốt. Bài học hôm nay, là bài học đầu tiên để con trở thành một người thợ."

Ông tiếp tục thoa thuốc, hành động của ông nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa.

"Sẽ còn nhiều đau đớn hơn nữa, Minh Tâm à. Con đường tu tâm này còn dài và gian nan. Nhưng ta hứa với con, mỗi lần con ngã, ta sẽ ở đó để kéo con dậy. Mỗi lần con sai, ta sẽ ở đó để phạt con. Vì con là đệ tử của ta."

Minh Tâm không nói gì, chỉ khóc. Lần này, nước mắt không phải vì đau đớn, mà vì sự ấm áp và cảm giác an toàn lạ kỳ. Cậu biết, người thầy này, dù có tàn nhẫn đến đâu, cũng là người yêu thương cậu nhiều nhất. Và cậu, sẽ học cách trở thành một người xứng đáng với tình yêu thương đó, dù phải trả giá bằng nước mắt và đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com