05
Minh tinh tôi bao hình như còn có tiền hơn cả tôi, làm sao đây?
Trans: Ying Ying
–
Chương 05: Quyết định
Đỗ Cảnh cảm thấy giờ là lúc thích hợp để rời đi, nhưng. . . .
Hắn vẫn chưa ăn cái gì cả.
Trà bánh vẫn còn nguyên vẹn ở trên bàn, hắn cảm thấy hơi đói.
Đúng lúc Chung Diễn Văn đứng lên: "Tôi còn có chút việc, thật xin lỗi không thể tiếp anh được rồi."
"Ồ, được. . . ." Đỗ Cảnh cũng cảm thấy như thế là thích hợp, hắn có thể một mình chậm rãi mà ăn, còn có thể thoải mái trả tiền. Tuy rằng bữa ăn này không tốn bao nhiều tiền, nhưng ước chừng đối với Chung Diễn Văn mà nói thì thời gian này, dù là một ít tiền cũng rất quan trọng.
Hắn cũng đứng lên theo, nhìn Chung Diễn Văn đội mũ lên đầu một cách nặng nề, Đỗ Cảnh thuận tay đưa kính cho cậu. Chung Diễn Văn cười nói câu "Cảm ơn", sau đó tiếp tục giấu đôi mắt xinh đẹp kia dưới kính mắt đen dày.
Đứng lên như vậy Đỗ Cảnh mới phát hiện Chung Diễn Văn hình như còn cao hơn hắn một chút.
"Vậy hẹn gặp lại, Đỗ tiên sinh."
"Được, bye bye."
Đỗ Cảnh nhìn Chung Diễn Văn biến mất sau cánh cửa, cảm thán rằng làm minh tinh cũng chẳng dễ dàng gì, ra khỏi cửa mà giống như đi đánh nhau.
Hắn ngồi trở lại vừa nhàn rỗi ăn, vừa xem điện thoại. Kiểm tra vòng bạn bè một lần, rồi lại nhịn không được mở mạng ra tìm kiếm thông tin của ba chữ "Chung Diễn Văn".
. . . .Chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi.
Đỗ Cảnh tiện tay mở bách khoa toàn thư đầu tiên, hình ảnh người vừa mới xuất hiện trước mặt hắn được treo ở . . . . trên cùng. Đỗ Cảnh nhíu nhíu mày, nghĩ thầm không biết ai chọn cái ảnh này, chẳng đẹp gì cả. Hắn cũng không biết mình xem cái này để làm gì, chỉ tiện tay kéo xuống dưới đọc.
"Cùng khóa với mình sao. . . ."
Sau thông tin cá nhân là một bản lý lịch rất dài. Lần đầu tiên Chung Diễn Văn xuất hiện trên màn ảnh là vào lúc mười sáu tuổi, vẫn còn là học sinh trung học. Nhìn số bộ phim truyền hình dày đặc đã đóng cho đến kinh nghiệm diễn xuất, Đỗ Cảnh thậm chí còn hoài nghi là đối phương còn chưa học xong, bằng không thì lấy đâu ra nhiều thời gian quay phim như vậy?
Rất nhiều bộ phim có dẫn link, Đỗ Cảnh thuận tay nhấn xem vài cái, bất ngờ phát hiện một số giới thiệu phim rất hấp dẫn, nói không chừng nếu nhàn rỗi hắn có lẽ nên mua vài đĩa về nhà xem một chút.
Giữa lúc đầu óc hắn đang đầy ý nghĩ chạy loạn thì tin nhắn của Vương Nhan báo đến.
[Đỗ Cảnh rảnh không? Đi chơi chứ?]
[Đang ăn, ăn xong tôi sẽ qua.]
[Ăn gì thế? Tôi cũng đói, đang suy nghĩ có nên đến ngồi chung một bàn với cậu hay không đây.]
[. . . .Tôi ở tiệm trà.] Đỗ Cảnh thành thật trả lời.
"Đang nhập" ở bên kia dừng lại vài giây, sau cùng gửi tới một câu: [Cậu đang nghiêm túc à? Không phát sốt chứ?]
Đỗ Cảnh hiểu được phản ứng của đối phương, giật giật khóe miệng: [Người khác hẹn tôi đến đây.]
[Cậu còn có bạn như thế sao? Vậy thôi tôi không đi, tối gặp sau. Vẫn ở hộp đêm lúc trước nhé, nhưng lần này không nhiều người đâu. . . .yên tâm đi.]
Lại muốn tới hộp đêm sao? Đỗ Cảnh vô thức muốn từ chối, nhưng nghĩ tới chuyện vừa rồi, hắn lại hơi do dự. Hay là dứt khoát nhân cơ hội này kiểm tra lại một chút, mình rốt cục cong hay không cong? Nghĩ loạn một hồi, Đỗ Cảnh trả lời: [Không thành vấn đề.]
Xế chiều, Đỗ Cảnh đến cửa hàng mua vài đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, tuy rằng Đỗ Thành cho hắn một căn hộ rất tốt, lúc dì Trương quét dọn cũng mang đến không ít đồ linh tinh, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều. Vì thế hắn liệt kệ một danh sách, dự định trong hai ngày sẽ mua đủ mọi thứ.
Nhất định phải mua một cái bàn ủi, lần sau quyết không thể mặc quần áo xốc xếch xuất hiện trước mặt người khác.
Một khi bận rộn thì thời gian trôi qua rất nhanh. Mang toàn bộ đồ đã mua lên lầu, tiện tay chất thành đống trước cửa phòng, Đỗ Cảnh xoay người xuống lầu, lên xe đi đến hộp đêm. Lần này hắn không đến trễ mà lại đến sớm mất rồi, trong phòng trừ Vương Nhan và một người bạn gã đưa tới, thì chẳng có ai cả.
"Hôm nay tôi đến sớm quá sao?" Vương Nhan phất tay, cũng lười đứng dậy.
Bên cạnh gã không còn là cô gái nũng nịu lần trước, mà là một chàng trai.
Đã sớm biết tên này nam nữ đều ăn, tốc độ thay người có thể so với thay quần áo, Đỗ Cảnh cũng không kinh ngạc. Chỉ là hắn bây giờ hơi chú ý chuyện "đàn ông cùng đàn ông", nên liền nhìn chằm chằm vào hai người.
Hắn nhìn như vậy làm Vương Nhan nhớ tới chuyện lần trước, vỗ đùi nói: "Cậu không nhắc thì tôi suýt quên mất chuyện lần trước! Hôm nay tôi không kịp liên hệ, nhưng ở đây cũng có không ít em gái chất lượng, tôi tìm một cô cho cậu nhé?"
"Không cần" Đỗ vẫy vẫy tay, hắn không biết nên mở miệng thế nào, nhìn chằm chằm Vương Nhan hơn nửa ngày mới hỏi, "Việc ấy... Tôi đang nghĩ, làm sao cậu biết được mình có hứng thú với đàn ông?"
". . . . . . ." Vương Nhan chăm chú nhìn Đỗ Cảnh đang hơi mất tự nhiên vài giây, "Chết tiệt, người anh em, tôi cảm thấy câu hỏi của cậu rất không ổn."
Đỗ Cảnh hơi xấu hổ "Không phải. . . . . Tôi chỉ muốn hỏi vậy thôi!"
". . . . . . . Câu bổ sung này của cậu lại càng nghe không ổn."
Đỗ Cảnh hơi bực: "Đừng nói nhảm nữa, nói mau."
Vương Nhan nâng tay lên, tự nhiên mà ôm lấy chàng trai ngồi bên cạnh: "Thì liền thử một chút. Kết quả có thể, thì chắc chắn có thể rồi."
Không đợi Đỗ Cảnh nói gì thêm, Vương Nhan lại hỏi: "Cậu đế ý ai à? Không phải là tiểu minh tinh lần trước chứ? Tôi cứ tưởng cậu không có hứng thú với cậu ta."
"Không để ý ai cả. Tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi."
"Được rồi, tôi không hỏi nữa," Vương Nhan nhấc tay tỏ vẻ bản thân không thèm đôi co với Đỗ Cảnh, đẩy chàng trai bên cạnh, "Em qua kia ngồi."
"Ý cậu là?" Đỗ Cảnh nhìn chàng trai kia chuyển tới sáp vào người mình, vô thức mà né sang bên cạnh, vẻ mặt đầy chất vấn nhìn Vương Nhan.
"Cho cậu cảm thụ tý!" Vương Nhan liếc mắt, "Tôi nói cái phản ứng này của cậu là ý gì? Hoàng hoa khuê nữ [*] hả?
[*] con trai, con gái mới lớn.
Đỗ Cảnh cũng cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá, mím môi không nói chuyện.
"Thế nào?"
"Không có cảm giác gì. Được rồi, cậu về lại chỗ đi."
Vì thế chàng trai kia lại thuận theo mà dính về bên người Vương Nhan.
Vương Nhan không rõ rốt cục Đỗ Cảnh đang để ý ai, chưa đầy vài phút thì mấy người khác gã mời đều đã tới, vì thế gã nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu, chỉ còn một mình Đỗ Cảnh ngồi chỗ đó trầm tư suy nghĩ.
Nếu là Chung Diễn Văn. . . . .
Đỗ Cảnh khó có thể hình dung Chung Diễn Văn thành chàng trai kia, hay là Tống Khiêm Niệm lần trước. Hắn không cách nào tưởng tượng được Chung Diễn Văn sẽ làm ra cái hành động ấy. Chẳng qua nếu mình là kim chủ, không phải là mình yêu cầu cái gì thì Chung Diễn Văn cũng phải nghe theo sao. . . . .
Trong đầu đầy những suy nghĩ loạn, người bên cạnh phát hiện ra hôm nay Đỗ Cảnh hơi lạ, đưa tay huơ huơ trước mặt hắn vài cái, Đỗ Cảnh dường như vẫn không để ý, mắt nhìn thẳng về phía trước.
"Đỗ Cảnh!"
"Ừ. . . . . hả?" Đỗ Cảnh bị gọi giật mình.
"Cậu làm sao vậy?"
Đỗ Cảnh cười gượng hai tiếng: "Không sao, nghĩ đến một số chuyện. . . . . tôi ra ngoài một lát."
Hôm nay hắn thật sự không bình tĩnh chơi đùa nổi, bực bội đi đi lại lại vài vòng trên hành lang, dựa vào tường lấy điện thoại ra. Lúc ở tiệm trà, hắn có lưu lại số của Chung Diễn Văn, nói là nếu "rảnh" thì sẽ liên hệ đối phương, nhưng bây giờ Đỗ Cảnh nhìn dãy số này liền thực sự xoắn xuýt.
Cuối cùng là chọn gửi tin nhắn, như vậy cũng dễ dàng sắp xếp ngôn ngữ.
Để tránh bị người khác nhìn thấy thứ không nên thấy, Đỗ Cảnh trước tiên gửi qua một câu [có ở đây không?], tuy rằng mở đầu này vô cùng cũ rích, nhưng hắn không nghĩ ra được từ ngữ nào tốt hơn nữa.
Vốn tưởng rằng Chung Diễn Văn lịch trình bận rộn, ít nhất cũng phải một thời gian sau mới hồi âm, kết quả là đối phương cũng trùng hợp đang rảnh, vài giây sau liền có tin nhắn gửi lại.
Đỗ Cảnh nhìn màn hình điện thoại rất lâu, sắp xếp từ ngữ hơn nửa ngày, cuối cùng biến thành một câu vô cùng ngắn gọn thô lỗ: [Cậu cần bao nhiêu tiền?]
Đối phương dường như cũng bị câu nói thẳng ấy làm chấn động, lát sau mới gửi đến một con số.
Đây không phải một khoản tiền đáng sợ gì, tuy rằng sau này còn phải hỗ trợ văn phòng định kỳ nữa, cộng lại tổng cũng không ít, nhưng đối với Đỗ Cảnh mà nói thì chẳng là cái gì. Sau khi hắn từ nước ngoài trở về đã bị mẹ sốt ruột mà đút cho vài tấm thẻ, giống như hắn ở nước ngoài một mình rất bi thảm vậy.
Sảng khoái cho đối phương một lời khẳng định, Đỗ Cảnh cũng không còn tâm tư vui đùa với bạn bè nữa, hắn vốn đến đây để xác nhận một số chuyện, kết quả là không xác nhận được gì. Sau khi đầu óc nghĩ thông suốt, Đỗ Cảnh chào người trong phòng xong rồi liền rời đi. Cũng may hắn một mực suy nghĩ nên không uống rượu, lúc này vẫn có thể tự mình lái xe về.
Sáng hôm sau, Đỗ Cảnh liền đi chuyển khoản cho Chung Diễn Văn, báo việc này cho đối phương, rất nhanh hắn liền nhận được điện thoại gọi tới của Chung Diễn Văn. Đỗ Cảnh hắng giọng một cái, nhấn nghe: "Alo?"
Chung Diễn Văn nói cảm ơn rất nhiều lần với Đỗ Cảnh, thái độ vô cùng khách khí, tựa như Đỗ Cảnh giúp đỡ cậu không cần nhận lại, khiến cho Đỗ Cảnh hơi ngượng ngùng.
"Chuyện kia. . . . ."
"Hả? Chuyện gì?" Đỗ Cảnh vừa mới vào cửa nhà, đang cởi giày, kẹp điện thoại giữa bả vai và đầu để nghe, tư thế không được tự nhiên.
Giọng nói của Chung Diễn Văn còn nhẹ hơn so với ban nãy: "Vài ngày nữa tôi đều công tác ở nước ngoài, vì vậy việc kia. . . . . có thể chờ vào cuối tuần không?"
Phản ứng Chung Diễn Văn nói "chuyện kia" là chuyện gì, Đỗ Cảnh lảo đảo làm điện thoại rớt bay ra xa nửa mét. Chung Diễn Văn chỉ nghe được một hồi tạp âm "bing bing bang bang", hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đỗ Cảnh vội vàng nhặt điện thoại lên, may mà không hỏng: "Khụ khụ, thật ngại quá, vừa rồi cầm điện thoại không chắc."
Vào lúc này mà lại ném điện thoại bay xa như vậy, cảm thấy mình rất không bình tĩnh. Đỗ Cảnh cắn răng.
"Không sao chứ? Xin hãy cẩn thận." Giọng nói Chung Diễn Văn rất ôn hòa, thoáng cái đã giúp Đỗ Cảnh bình tĩnh lại.
"Không sao, mới nãy nói đến đâu rồi. . . . .À, hẹn cuối tuần. Không có vấn đề gì, có thể, ừ."
Sau đó Đỗ Cảnh không nhớ nổi bản thân đã nói những gì với đối phương nữa, liền cúp điện thoại.
. . . . . . Phản ứng của mình rõ ràng là không bình tĩnh, đúng chứ?!
Đỗ Cảnh ngồi lên giường, phiền muộn vò vò đầu.
–
Khụ dính thính rồi ⊙▽⊙ cong hay không cong gì cũng đớp thính nhiệt tình vậy anh Cảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com