oneshot
Minho cựa mình trên giường. Anh mơ hồ cảm thấy như mình nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa nhưng anh nhớ mình đã đi ngủ vào khoảng 1 giờ sáng. Vì vậy có lẽ không có ai, theo như anh biết, vẫn còn thức vào cái tầm này. Anh quay lưng về phía cửa, kẹt giữa ranh giới của giấc ngủ sâu và mơ màng thì anh lại nghe thấy một tiếng gõ khác. Lần này thì to hơn, nhưng không to đến mức đủ để cho Minho biết đó là ảo giác hay thực tế. Tuy nhiên, ý nghĩ đó làm anh khó chịu. Anh không tài nào ngủ lại được khi tâm trí anh cứ rối bời vì bất an. Chàng dancer quyết định ngồi dậy trên giường, chờ xem có nghe thêm tiếng gõ nào nữa không.
Anh phải đợi khoảng một phút sau mới nghe thấy tiếng gõ lần nữa. Anh đã để điện thoại ở chế độ im lặng khi ngủ, không phát một bản nhạc nào, cũng như không có tiếng xì xào nào bên ngoài phòng khách sạn vì tất cả các thành viên có lẽ ở đang trong giấc mơ của họ nên anh có thể nghe thấy tiếng gõ rất rõ ràng.
Minho bật đèn lên để thắp sáng căn phòng; anh không muốn làm rơi thứ gì đó xuống đất hay vấp phải bất cứ món đồ nào có thể ở trên đó (mặc dù anh là một người khá ngăn nắp, nhưng đôi khi anh quên mất mình có đồ đạc trên sàn) và đi ra để xem ai đang gõ cửa phòng mình. Chắc chắn không phải là người quản lý của họ. Còn quá sớm để đánh thức họ cho chuyến bay trở về Hàn Quốc. Anh đã nhìn thoáng qua điện thoại của mình trước khi ngồi dậy, không có tin nhắn nào từ các thành viên nói rằng họ đã thức dậy cả. Cũng không thể là dịch vụ phòng được. Và cách duy nhất để biết là tự mình tìm hiểu.
Có thể anh đã mất hơi nhiều thời gian mới đến được cửa, vậy nên khi nhìn qua cửa sổ, anh chỉ nhìn thấy bóng lưng buồn bã của ai đó và mái tóc vàng dài của người đó. Dáng người quen thuộc, mặc dù anh chỉ nhìn thấy từ phía sau. Nhưng đó là áo phông thiết kế, và airpod max, màu bạc. Minho vội vàng mở cửa sau khi tiềm thức nhận ra ai là người đã gõ cửa phòng mình. Thậm chí anh còn mở nhanh như chớp.
"Yongbok-ah." Anh gọi lớn trong hành lang im ắng và vắng vẻ lúc 3 giờ sáng. Minho không cầm theo chìa khóa nên anh không thể đóng cửa được. "Yongbok." Anh gọi to hơn một chút, không muốn làm phiền phòng bên cạnh. "Mèo con." Lần này anh gọi em bằng tiếng Nhật.
"Hyung?" Felix dừng bước và quay sang anh với đôi mắt mở to. "Em tưởng anh đang ngủ." Em gần như lao lại chỗ Minho, cái bĩu môi lộ rõ trên gương mặt.
"Tất nhiên là anh đang ngủ." Minho lạnh lùng đáp lại như thường ngày nhưng Felix không bận tâm. Em biết rằng hyung của em là người có trái tim ấm áp nhất mặc dù hành động của anh có vẻ lạnh lùng. "Sao em lại tới đây?"
"Không có gì ạ." Minho nhìn em với vẻ hoài nghi. Felix đang ở gần anh thế này, đang đứng ở hành lang trước cửa phòng anh. Anh nghĩ mình đã nhìn thấy một giọt nước mắt trên hàng mi của Felix. Nhưng có lẽ đó chỉ là ảo tưởng của anh. Anh mở cửa rộng hơn, mời bé mèo con vào.
"Em có đói không?" Chủ nhân của căn phòng hỏi sau khi đóng cánh cửa lại. Anh biết Felix không đói nhưng đó là cách tốt nhất để bắt đầu cuộc trò chuyện của họ. "Em có thể gọi dịch vụ phòng."
"Em không ạ, hyung. Cảm ơn anh."
"Ừm." Minho ậm ừ và bò trở lại giường. Đây là một phòng ngủ đơn nên không có chỗ cho Felix ngồi, ngoại trừ chiếc ghế gần rèm cửa. Minho vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh anh, hỏi một cách thờ ơ như mọi khi. "Muốn ngủ cùng không?" Felix nhìn hyung của em. Minho là kiểu người sẽ không hỏi han gì và cư xử như thể anh ấy không quan tâm nhiều đến bạn trong khi thực tế anh có quan tâm rất nhiều. Dựa vào cách Minho mặc đồ ngủ, áo phông đen và quần thể thao màu xám, mái tóc bù xù, đôi mắt sưng húp và giọng nói khàn khàn, chắc hẳn là hyung của em đang lang thang trong cõi mơ trước khi ra mở cửa cho em.
"Nếu anh không phiền ạ," Em thì thầm.
"Miễn là em không đá vào người anh," là câu trả lời của Minho. Tuy nhiên, anh vẫn dịch sang một bên nhiều hơn để cho Felix đủ không gian. Em có khung người nhỏ hơn Minho nhưng em chiếm rất nhiều không gian khi ngủ. "Nhanh lên mèo con, trưa mai anh phải bay rồi." Minho tắt đèn như một dấu hiệu yêu cầu Felix rời khỏi ghế. Em đặt tai nghe xuống bàn và chui vào chiếc giường ấm áp. Em đã không nghe thấy hai câu gọi đầu tiên của Minho vì tiếng nhạc từ nó.
Có vài phút im lặng trước khi Felix lên tiếng. "Anh ơi,"
"Hửm?"
"Em có thể ôm anh không ạ?"
Thành thật mà nói, Minho biết Felix thích skinship, mọi người đều biết. Anh biết có thể có chuyện gì đó đang diễn ra trong đầu Felix khiến em phải đi đến phòng Minho lúc 3 giờ sáng. Anh cũng biết Felix vẫn chưa yên lòng mặc dù ngủ cùng giường với anh vì hơi thở của em càng lúc càng dồn dập. Anh biết chắc chắn rằng người yêu của mình cần một cái ôm. Và anh rất sẵn lòng cung cấp cho em ấy.
"Miễn là em không thấy nóng,"
"Em muốn cảm nhận hơi ấm của anh." Felix dịch người sang và Minho cũng làm như vậy và ôm em vào lòng, vòng tay qua vòng eo thon nhỏ của Felix. "Thật là bình yên."
Minho thở hắt ra một hơi nhỏ trong sự yêu mến trò ngốc của bạn trai mình. "Thật tốt khi em không ngửi thấy mùi áo của anh. Anh đã mặc nó từ tối qua."
"Đó là mùi của anh. Em thích thế." Felix gần như vùi mặt vào khuôn ngực rộng lớn của Minho, hai tay nắm lấy áo anh như một chú mèo con chơi với quả bóng len.
"Thật là một bé mèo con."
"Có lẽ."
Sự im lặng lại bao trùm. Chỉ còn tiếng thở đều đều của họ và tiếng nhịp tim của Minho trong tâm trí Felix. "Em xin lỗi vì đã đánh thức anh, hyung."
"Không sao. Nhưng lần sau, hãy gọi cho anh trước. Anh đã tưởng mình đang nằm mơ."
"Em không muốn đánh thức anh. Ý em là, em không muốn gọi anh dậy hay kiểu như, em không muốn trở thành sự phụ thuộc hay gánh nặng của anh."
"Em không hề." Minho cắt ngang dòng suy nghĩ của em người yêu. "Chưa bao giờ." Anh mở mắt ra và thấy mèo con của anh đang nhìn anh với đôi mắt buồn bã sắp khóc. "Em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào cũng được. Với cả, thật không an toàn khi lang thang trong hành lang một mình vào ban đêm. Đừng như vậy nữa, biết không?"
"Ưm." Felix ậm ừ, hơn ai hết, em biết Minho vô cùng cứng đầu trong việc chăm sóc ai đó. "Cảm ơn anh,"
Anh di chuyển bàn tay từ eo của Felix lên mái tóc vàng của em, vuốt ve nó một chút. "Ngủ ngon, Yongbok-ah."
"Ngủ ngon, hyung."
-
Minho có thói quen dậy sớm. Anh luôn thức dậy sớm dù có đi ngủ muộn đi chăng nữa. Đôi khi anh còn thức dậy trước cả báo thức mà anh đã đặt. Có lúc anh thức dậy vì những con mèo của mình. Anh khẽ cựa mình trên giường để hoàn toàn tỉnh táo và nhận thấy một lọn tóc vàng quanh cằm. Rồi anh nhận ra. Felix vẫn nằm trong vòng tay anh, ngủ ngon lành. Nhờ ánh sáng ban mai, anh có thể nhìn rõ những vì sao xinh đẹp của Felix. Người thương của anh thật đẹp. Và ai cũng biết điều đó.
Anh cố gắng hết sức hạn chế tối đa việc di chuyển khi cố gắng với lấy chiếc điện thoại để xem giờ. Hiện tại là 9 giờ. Các thành viên trong nhóm cần chuẩn bị ra sân bay ngay bây giờ. Để chắc chắn, Minho gọi cho người quản lý để kiểm tra lịch trình của mình.
"Chào hyung." Anh chào hỏi, cố gắng không đánh thức Felix. "Vâng, em dậy rồi nhưng Yongbok vẫn đang ngủ." Anh thấy Felix khẽ cựa mình nên đã xoa đầu em để em ngủ tiếp. Felix kêu gừ rừ khi được chạm vào. Giống hệt như những con mèo của anh. Dù sao thì Felix cũng là con mèo thứ tư của anh mà. "Em chỉ gọi để kiểm tra xem anh đã lấy vé mới cho em chưa. Hmm? Vâng ạ, em sẽ gọi cho anh khi em lên máy bay. Cảm ơn, hyung."
"Anh ơi,"
"Ồ, em tỉnh rồi à."
"Mấy giờ rồi ạ? Anh không cần chuẩn bị sao?"
"9 giờ và không, anh không cần. Anh sẽ về Hàn Quốc vào ngày mai."
"Sao cơ?" Felix gần như hét lên vì ngạc nhiên. Em có thể ngồi bật dậy ngay nếu không có cánh tay mạnh mẽ của Minho giữ em nằm yên, trên giường.
"Sao thế? Không muốn anh ở đây với em thêm một ngày nữa à?"
"Không. Ý em là có. CÓ. Tất nhiên rồi. Nhưng tại sao? Không phải anh đã đặt vé cùng với mọi người rồi sao?"
Minho không nhịn được cười trước vẻ mặt của Felix. "Phải, nhưng anh đã đổi sang ngày mai. Hyung quản lý đã đổi vé cho anh, anh sẽ không bay cùng mọi người nữa."
Felix chớp mắt một cái. Hai cái. Rồi thẫn thờ nhìn gương mặt đẹp trai như một vị thần vào sáng sớm của bạn trai em. Đúng là Minho đẹp trai đấy nhưng Minho trong bộ đồ mặc ở nhà, mái tóc nâu rối bời rũ ngang vai, đôi mắt tròn và nụ cười nhếch mép lại thuộc một đẳng cấp khác. Bởi vì anh ấy đẹp trai một cách thần thánh. "Anh làm vậy là vì em ạ?"
"Chẹp," Minho nhìn vào em. "Nói thật thì, đúng. Làm sao anh có thể đi về khi biết rằng đêm nay em sẽ phải ngủ một mình đây? Mèo con của anh cần cái ôm của anh nên anh phải chắc chắn rằng ẻm sẽ được ôm."
Mặc dù Minho nói điều đó mà không hề chớp mắt cùng với gương mặt mèo không biểu cảm mà anh luôn dùng khi muốn che giấu khía cạnh tsundere của mình, nhưng Felix hiểu rõ bạn trai của em hơn bất kỳ ai, em biết Minho đã rất để tâm đến việc đổi chuyến bay để ở lại cùng em. Minho có vẻ lạnh lùng thế thôi nhưng anh ấy là người có trái tim ấm áp nhất. Felix chắc chắn.
"Cảm ơn, hyung. Anh khiến em muốn trở thành mèo con của anh hơn nữa."
Minho vuốt mái tóc bồng bềnh của em. "Không phải em vốn đã thế rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com