Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

minsung; tương tư.

warning: ooc, lowercase. chiếc plot được lấy từ bài thi cũ bên event rap việt của mình và đã được chỉnh sửa đôi chỗ.

couple: lê minh hạo x chí thành.

bối cảnh: minh hạo là người thành phố, chí thành là người ở bản.

khuyến khích mọi người nghe "tương tư" của táo để có trải nghiệm tốt nhất.

_____________________________

kể từ khi biết mình chỉ còn sống được một tháng nữa, minh hạo như người mất hồn, sống mà không bằng chết. làm gì cũng thấy vướng víu khó chịu, mệt mỏi.

đặc biệt là việc ngủ.

lần thứ ba trong tháng minh hạo nghĩ đến việc sử dụng thuốc an thần để có thể đi vào giấc ngủ. nếu như là trước đây, với một người đặc biệt dễ ngủ như anh, sẽ chẳng tốn quá nhiều thời gian. cảm giác như thể hạo chỉ cần đặt lưng chỗ nào đó êm êm, tĩnh lặng một chút, là ngay lập tức có thể đi vào giấc ngủ, mơ màng đủ thứ chuyện huyền ảo. ấy vậy mà giờ đây, cho dù có nằm yên trên giường êm chăn ấm nửa tiếng đi nữa, anh cũng chẳng thể ngủ nổi.

bởi cái cảm giác nếu như anh ngủ bây giờ, thì sẽ chẳng bao giờ có thể tỉnh dậy được nữa, minh hạo sợ như vậy.

bác sĩ nói chỉ còn một tháng để sống, anh đã tốn năm ngày đầu tiên để đi gặp mọi người xung quanh. thú thật thì, anh thấy nó tốn thời gian, vô cùng là đằng khác. thử tưởng tượng mà xem, một người hướng nội sợ giao tiếp như anh, vốn từng bị bắt nạt ở cấp ba nên càng căm ghét trường học hơn bao giờ hết, lại chịu dành những năm tháng cuối cùng của cuộc đời mình cho những người bạn vốn chẳng thân thiết. những người mà anh coi là bạn, có khi người ta còn chẳng nhớ nổi anh là ai ấy chứ. chỉ là những ngày được giao bài tập nhóm, hạo được ghép với những người xa lạ trong lớp cho đủ người, bàn chuyện học tập cũng chỉ dám ậm ừ dăm ba câu, rồi lại lủi thủi một góc.

đôi khi anh nghĩ, không biết trên đời này có ai sẽ thật sự thương tiếc nếu sau này anh ra đi hay không, và ngay lập tức anh có cho mình câu trả lời. chắc chắn là không rồi.

gia đình thì vốn đã coi như anh chẳng hề tồn tại, bởi sẽ chẳng ai cần một người dù đã ngoài đôi mươi nhưng lại chẳng khác nào một đứa nhóc. làm gì cũng không nên hồn, và đương nhiên, cậu em trai với đầy đủ những phẩm chất tốt đẹp nhất, cao ráo tự tin sẽ hoàn toàn chiếm được tình yêu thương của bố mẹ.

những bữa cơm gia đình từ lâu đã chẳng còn được đúng nghĩa, minh hạo được bác giúp việc đều đặn bê cơm đến tận giường, ngày ba bữa. nó đã xảy ra từ khi cậu còn bé tẹo, nên giờ cũng chẳng buồn là mấy. so với cảm giác ngồi trên bàn ăn bị mọi người soi mói chỉ trỏ, anh vẫn thích ngồi trong phòng riêng hơn.

dù đôi khi, chỉ một chút thôi, minh hạo vẫn muốn được mẹ gắp cho món này món kia, được bố hỏi han về tình hình học tập. ghen tị thật, nhưng cũng chẳng biết trách ai khác ngoài chính mình.

cuộc đời anh vốn dĩ đã là một mảng u tối như thế, giờ đây, khi biết mình chỉ sống được một tháng nữa, minh hạo lại càng vụn vỡ biết bao.

hai mươi năm cuộc đời, anh còn chẳng nhớ nổi một giây mình được hạnh phúc đúng nghĩa. cổ tay chằng chịt vết dao rạch, đôi mắt thì lờ đờ vì không thể ngủ được, mái tóc xác xơ tàn tạ đến sợ.

một tháng sao còn dài quá, hay là, kết thúc luôn từ bây giờ đi?

minh hạo ngồi bật dậy, gạt đi những suy nghĩ đang bủa vây trong mình, anh nhìn sang chiếc tủ đầu giường, nơi có một con dao rạch giấy nằm ngay ngắn ở đó. minh hạo luôn để nó gần mình như vậy, để những khi cơn đau đầu ập đến, như muốn xé toạc đầu anh ra làm hai, anh sẽ lấy con dao ấy để giải toả.

tạo ra một nỗi đau khác, để đánh tan đi nỗi đau kia, đó là cách mà anh thường làm. nghe thật ngớ ngẩn, vì suy cho cùng, nó cũng đều là đau.

nhưng hạo thích vậy, anh thích tự làm đau mình để thoả mãn, nhưng thường chỉ dám cứa nhẹ. dạo gần đây trời hay mưa lắm, anh lại thường xuyên quên ô nên phải dầm mưa chạy về nhà. nhỡ may cổ tay lại bị ướt, nếu anh cứa mạnh thì hẳn sẽ đau rất nhiều.

minh hạo vớ lấy chiếc điện thoại bên cạnh mình, định lướt facebook một chút rồi lại cố gắng ngủ. một bài quảng cáo ngắn gọn đập thẳng vào mắt anh, ở đó ghi một địa điểm lạ hoắc, minh hạo chưa nghe thấy bao giờ. cùng với đó là dòng chữ "có thể nơi đây sẽ giúp bạn giải toả."

"nghe cũng không đến nỗi tệ."

hạo tự nói với mình, rồi ghi lại cái địa điểm ấy vào ghi chú, định bụng sẽ ghé tới sau. cũng còn nhiều thời gian, có khi cứ để hai tuần cuối cùng rồi đi cũng vừa.

ấy thế mà sáng ngày hôm sau, hạo lại ngay lập tức thay đổi kế hoạch của mình.

là khi định vào bếp lấy chút siro cho món bánh kếp vào bữa sáng, anh lại vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của bố mẹ.

'hôm qua em thấy giấy khám bệnh thằng hạo vứt trong thùng rác. trên đó ghi nó chỉ sống được một tháng nữa thôi anh ạ.'

tiếng mẹ anh cất lên thật đều, thật bình thản như thể bà chẳng có chút lo lắng nào cho đứa con sắp rời bỏ dương gian này. xen lẫn vào đó là tiếng giấy báo cùng tiếng ho của bố, ông không đáp lại lời của bà, mà chỉ hừ nhẹ một tiếng.

hoá ra mạng của anh bị xem thường đến thế, rẻ mạt tới mức có cũng được, mà không cũng chẳng sao, có khi lại tốt hơn ấy chứ.

minh hạo đứng khép nép phía bên ngoài phòng bếp, hai tay bị chặt miệng, cố để không phát ra những tiếng nức nở.

anh nhút nhát, anh khép mình, đôi khi cũng là chút ích kỉ vô tâm. nhưng anh cũng là con người mà? một người trần bằng xương bằng thịt, đã sống trên cõi đời này được hai mươi năm. lẽ nào anh không biết đau là gì, lẽ nào anh có thể bình thản khi những người thân hững hờ trước cái chết của anh.

xếp gọn quần áo vào balo, thuốc an thần, tai nghe, và cả con dao rạch giấy. đó là việc đầu tiên minh hạo làm khi anh chạy về phòng.

chẳng cần suy nghĩ thêm điều gì nữa, anh sẽ ra khỏi nhà ngay bây giờ và bắt một chuyến xe đến nơi ấy, cái nơi mà tối qua anh có ghi lại ở ghi chú. không thể ở căn nhà này thêm một giây phút nào nữa, hạo nghĩ anh sắp vượt quá giới hạn của bản thân rồi.

minh hạo lẻn ra khỏi nhà lúc mọi người đang ăn trưa cùng nhau, dễ dàng hơn anh nghĩ nhiều. bắt một chuyến xe khách, anh dựa đầu vào cửa sổ, đeo tai nghe rồi bật bài hát mình thích nhất, đúng là thoải mái hơn nhiều thật.

bên ngoài trời mưa tầm tã, xối xả như những vướng bận trong lòng anh. hàng ngàn những suy nghĩ như những hạt mưa kia, rơi trên mái đầu nặng trĩu muộn phiền của hạo.

anh quyết định dành những ngày cuối cùng của mình ở một nơi xa lạ. nghe thật bồng bột, nhưng anh cũng đâu còn lựa chọn nào khác.

một nơi mà anh chưa bao giờ được nghe, cũng chứ từng xuất hiện trên báo đài. nó chỉ tình cờ xuất hiện trước mặt anh, nhưng lại để lại cho anh ấn tượng vô cùng sâu sắc. 'một nơi có thể chữa lành tâm hồn' vô cùng phù hợp với minh hạo hiện giờ. người mà chẳng còn gì để mất, cũng chẳng còn chút hy vọng gì với thế giới này.

vốn đã vụn vỡ đến mức không gì có thể có thể chữa lành, vậy thì đánh cược một lần đến đây xem?

hạo không định tìm hiểu về nó trước khi đi, cũng phải thôi, vốn dĩ anh tới đây cũng chẳng để du lịch hay gì hết, mà là để bản thân được tự do tự tại trong những ngày cuối cùng. anh nghĩ mình sẽ chết ở đây, trên chốn xa lạ mà anh chưa từng ghé qua, rũ bỏ những muộn phiền tại chốn dương gian.

minh hạo lên đường chỉ với mười năm phần trăm hy vọng. tám tiếng mệt nhọc trên xe khách, cuối cùng đổi lại được một kết quả vô cùng xứng đáng. nó khác xa so với nơi mà anh sống. một chốn thành thị ồn ào và tấp nập, vội vã tới mức minh hạo tưởng chừng như mình bị bỏ lại ở nơi chật hẹp tăm tối, chẳng có chút ánh sáng.

còn nơi đây, nó trái ngược hoàn toàn, chỉ có núi rừng, những sườn đồi và mảnh ruộng bậc thang rộng mênh mông, và cả khoảng trời bao la rộng lớn. trời đã tạnh mưa từ lâu, mùi đất, mùi cỏ cây hoà vào gió rời phơn phớt qua cánh mũi anh, thoải mái quá.

minh hạo ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cao rộng, đẹp quá. lần đầu tiên hạo được ngắm trời xanh một cách trọn vẹn, không còn bị che chắn bởi những tòa cao ốc. cảm giác thời gian dường như chậm lại khi anh bước vào đây, êm đềm trôi nhẹ nhàng, giống như không muốn con người ta lãng phí một giây nào hết.

anh đi dọc theo con đường mòn phía trước, nó dẫn tới một bản làng nhỏ, đằng xa là mấy đứa nhóc đang chơi ô ăn quan. chúng thấy có người lạ tới bản thì nháo nhào hét lên, có đứa còn chạy về mách thầy u. khung cảnh hỗn loạn hơn cả kiến vỡ tổ, làm cho minh hạo vốn hướng nổi chỉ biết đứng khép nép.

trong đám ấy có một thằng nhóc, trông cũng cao lớn, có vẻ là chỉ kém anh một hai tuổi. nó nấp sau lưng đứa khác bập bẹ mấy câu, minh hạo nghe được một nửa, còn đâu chữ được chữ mất. nhưng đại loại là nó hỏi anh tên gì, là ai và đến để làm gì.

"anh là hạo, từ thành phố đến đây chơi."

đám nhóc nghe thấy chữ thành phố thì mắt sáng rực, chúng nó nhao nhao lên, thi nhau hỏi hết câu này tới câu khác. thằng nhóc khi nãy cũng chẳng khác, nhưng nó điềm tĩnh hơn tụi kia một tẹo, chắc là nó thấy mặt anh có vẻ sợ sệt do sự phấn khích quá đà của tụi nhỏ.

"em nà thành, chí thành. để em chạy về gọi thầy u ra tiếp anh nghen."

nói xong thì nó chạy mất hút, để lại một đám nhóc vẫn nhao nhao lên hỏi hết câu này câu kia. minh hạo đã mệt lả người, nên cũng chỉ ậm ừ trả lời đại.

một lúc sau thì thành cũng dắt theo một cô nhìn có vẻ lớn tuổi tới, hình như là mẹ của nó. cô ấy nhiệt tình bảo anh cứ ở tạm nhà mình, vì cái bản nhỏ bé như này chẳng mấy khi có khách để mà xây này xây kia cho khách ở. ai đến thì cứ vào nhà dân mà sống thôi. minh hạo khách sáo gật đầu cảm ơn, thôi, có chỗ ở đã là tốt lắm rồi, đâu dám đòi hỏi.

hạo được cô ấy dẫn về nhà, nhiệt tình cho ăn ở miễn phí. thế là ngày hôm ấy anh cứ ở lì trong nhà thành, thằng bé chẳng hiểu sao cũng không thấy ra ngoài, chỉ ở yên trong nhà, thi thoảng lại nói với anh một hai câu.

hạo mới chợt nhận ra, rằng mình và thành sao mà khác nhau quá, như hai thái cực đối lập hoàn toàn, nếu nó hoạt bát, vui tươi thế nào. thì anh lại ngược lại, minh hạo thấy mình bây giờ giống như một cục tiêu cực biết đi, chán nản và muốn tìm đến cái chết. vậy nên khi thấy nụ cười vô tư của thành, anh có chút gì đó gọi là ghen tị.

ước gì anh cũng vui vẻ được như vậy thì tốt biết mấy.

.

hạo cứ lặp lại lịch trình của mình, ngủ, ăn uống, phụ giúp một số việc nhỏ trong nhà suốt ba ngày liền. chẳng hiểu sao, nhưng anh cảm thấy nơi đây quá đỗi bình yên, khiến cho tâm hồn anh dường như cũng được chữa lành một chút. hoặc là không, ban đêm anh cứ nằm trên chiếc giường ọp ẹp phủ bằng rơm, tay mân mê con dao rọc giấy rồi nhìn về phía xa.

ngôi sao ở kia sao mà sáng lấp lánh quá, nhưng lại cũng cô độc quá. hạo thấy mình hệt như nó vậy. thôi đành vậy, ở đây vài ngày nữa rồi kết thúc thôi.

sáng hôm sau hạo dậy hơi trễ một chút, vậy mà người nhà thành cũng chẳng gọi anh dậy, chắc là không nỡ làm phiền anh. minh hạo lười nhác, nặng nhọc bước ra từ phòng ngủ. bỗng thành từ dâu chạy ù ra trước mặt anh, nó nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, rồi lắc đầu, chẹp miệng.

"u em nói mí em sao mà anh ăn ít thí, gầy còm nừ. nên mí kêu em đi hỏi, có phải anh chê u nấu dở mới hông chịu ăng hay hông. giờ thì em biếc ùi."

thành chề môi ra, cứ cầm lấy cánh tay gầy còm của hạo rồi so với mình. mang tiếng là người phố, điều kiện khá khẩm hơn hẳn, mà lại chẳng bằng một thằng nhóc ở bản.

"anh chê u em nấu dở thiệc nừ, bảo sao gầy nhom, như mí đứa nhà má nhánh."

vẫn cái điệu bộ ấy, thành lại cằn nhằn anh, so anh với mấy đứa gầy còm có tiếng ở bản. hình như cái nhà má nhánh mà thành nói, đông con lắm, nhà vốn đã nghèo sẵn, nên chẳng có mấy đồ ngon mà chia nhau. thành ra đứa nào đứa nấy cũng gầy còm, gầy trơ cả xương. trông rõ là tội, tưởng chừng như gió có lỡ mạnh chút là có thể cuốn bay đi.

hệt như anh vậy.

thành thấy anh ngơ ngác, chẳng biết nói gì thì mới bụm miệng lại, có lẽ nó thấy nó nói nhiều quá. thành im lặng một lúc, nhưng vẫn không buông tay mình ra khỏi tay anh, nó cứ xoa nhẹ lên những vết sẹo, rồi ỉu xìu vì xót.

"anh nì, người thành phố người ta bỏ đói anh hử?"

"không, họ tốt lắm, họ cho anh ăn đầy đủ còn hơn cả u em."

hạo vội xua tay, mồm miệng lắp bắp giải thích để nó không hiểu nhầm.

"chỉ là anh thấy anh không xứng đáng thôi."

"u em nói mí em, ai cũng xứng đáng nhận những đìu tốt."

"thành ngoan quá."

hạo xoa xoa má thành, làm hai má nó đỏ ửng lên, chẳng biết là vì ngại, hay do mu bàn tay anh chai sạn nhiều quá, cọ vào má làm nó đau.

"thế khi nào anh lên phố, anh cho thành theo mí."

đôi mắt thằng bé sáng bừng, khiến cho câu từ chối suýt chút nữa là nói ra của hạo đành phải trôi tuột xuống bụng. anh gãi gãi đầu, rồi cầm lấy đôi tay đen nhẻm, còn lấm bẩn đất cát của em rồi xoa nhẹ.

"ừ, nào anh lên phố, anh dẫn thành theo."

thế là kể từ sau hôm ấy, thành bám dính anh hơn hẳn, chẳng có lúc nào buông. nó cứ hớn hở hỏi anh về cái này cái kia ở trên phố, nghe anh kể này kể nọ. rồi đi khoe với mấy đứa trên bản là sau này anh về, anh sẽ dắt thành theo, thành sẽ được ngắm phố. chúng nó ghen tị lắm, thành thấy thế lại càng đắc ý. giờ ở cái bản này, nó là đứa oai nhất còn gì.

"anh anh, ở phố, ngừi ta có cái hộp mà bật lên thì có ảnh không anh."

"cái hộp á? thành tả rõ cho anh xem."

thế là nó lật đật chạy tới trước mặt anh, tả cho anh xem cái "hộp" ấy nó to bằng chừng nào, rồi bật lên nó có mấy cái hình ảnh chuyển động ra sao.

"à, ở phố, người ta gọi đấy là cái ti vi."

"ti vi á, nghe lạ thật, ở đây mí đứa em, cả thầy u cũng gọi nó lừ cái hộp."

hạo ồ lên một tiếng, rồi lại im lặng nhìn lên trời cao, thỉnh thoảng lại trả lời mấy câu hỏi linh tinh của thành.

'anh hạo nì, anh theo em đến chỗ này nha.'

hạo gật đầu, rồi đưa tay ra để mặc cho thành kéo đi. thành dẫn anh đến một cái sườn đồi, cách xa so với bản. nơi mà ngoài trời với đất, anh sẽ chẳng thể bắt gặp một điều gì khác. thành có vẻ vui lắm khi dẫn anh đến nơi này, nó vừa nhảy chân sáo, vừa ngân nga hát mấy bài đồng giao mà tụi trẻ con trong bản hay hát với nhau. chẳng hiểu sao, nhưng khi nghe giọng thành, anh lại cảm thấy lồng ngực mình tràn ngập cảm giác bức bối khó tả.

thằng bé vẫn chưa vỡ giọng, nên còn trong trẻo và vang lắm. cái chất giọng mà hạo chưa từng gặp ở thành phố, nó vừa hồn nhiên, vừa đáng yêu đến lạ. hạo thích được nghe nó nói chuyện, tuy có chút ngọng, và một số từ địa phương mà anh không hiểu được, nhưng anh vẫn thích nghe. vì là giọng của thành mà.

"anh anh, chộ ni là nơi bí mật của em. mỗi lần u mắng là em lại trốn ra ni ó."

chí thành dừng bước, nó chỉ về nơi có phiến đá to sừng sững dưới chân đồi, đôi mắt nó sáng lên, như thể tìm được gì đó quý giá lắm. thành dẫn anh xuống, vừa đi vừa chỉ cho anh hết cái này đến cái khác, nó bảo nó là bá chủ ở đây, nên mấy cái bông hoa dại mọc ở đồi nó đều biết tên cả, còn hái cho anh mấy bông nó thích nữa cơ.

nó chạy lên phía trước, rỗi nằm bịch xuống nền cỏ xanh mơn mởn, ngay cạnh cái phiến đá khi nãy. thành nhìn về phía anh, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình. hạo hiểu ý, nên chầm chậm bước tới, ngồi xuống cạnh thành.

"mỗi lần u mắng, em chẳng biết kể cho người mô. nên em hay tới chỗ ni, kể với trời với đất nừ, để gió đem nỗi ưu phiền của em đi mất."

thành chỉ tay lên bầu trời cao rộng, hạo cũng đưa mắt nhìn theo. phía xa là mặt trời đang lặn, cùng với những cánh chim đang vội vàng tìm về tổ sau ngày dài tìm thức ăn. ánh chiều tà đỏ rực cả một góc trời thơ mộng, làm cho tâm hồn của anh cũng dịu nhẹ đi đôi chút.

"chỗ này là chỗ bí mật của thành, sao thành lại dẫn anh tới."

"vì em thấy anh có nhìu tâm sự."

câu nói của thành khiến hạo hơi bất ngờ, vì trước giờ chưa một ai nói với anh như vậy. hai mươi năm trời, sống trong tiêu cực, gần đây còn phát hiện ra mình chẳng còn sống được bao lâu nữa. anh thấy mình như vỡ vụn, rồi những mảnh ấy găm chặt vào trái tim anh khiến nó rỉ máu.

không một lời hỏi thăm từ gia đình hay bạn bè, suốt những năm tháng dài đằng đẵng như thế. ấy vậy mà, một thằng nhóc mà anh chỉ mới vừa gặp được vài ngày, lại ngay lập tức nhận ra được vấn đề của anh.

anh có quá nhiều tâm sự, nhưng lại chọn giữ kín nó trong lòng, tựa như một quả bom đang chờ để phát nổ.

minh hạo cũng bắt chước, nằm bịch xuống nền cỏ xanh như thành, anh nhắm mắt, cảm nhận từng làn gió nhè nhẹ lùa qua tóc mình, như cuốn trôi đi mọi ưu phiền, vướng bận.

"cảm ơn em."

có lẽ hôm sau hạo sẽ chết, hoặc là hôm kia. nhưng chắc chắn sẽ không phải hôm nay. anh muốn được nằm cạnh thành như thế này, cùng em huyên thiên đủ thứ chuyện. chỉ thế này thôi.

.

hôm sau ấy, minh hạo bỗng dưng biến mất không một dấu vết, mọi đồ đạc của anh trong nhà thành đều không cánh mà bay, giống như anh chưa từng xuất hiện ở đây vậy.

chí thành tưởng anh đã về thành phố mà không nói mình, nên nó buồn lắm, cả buổi chỉ nằm trong góc nhà, đến cơm cũng chẳng chịu ăn. thầy u cũng hết cách, chẳng biết phải khuyên bảo nó thế nào. thành cứ như vậy cả sáng, cho đến khi nó nhớ ra hôm qua mình mới dắt anh tới sườn đồi, chí thành vội lao ra khỏi nhà, chạy một mạch tới đó.

gió hôm nay mang theo hơi ẩm nên lạnh hơn hẳn, có lẽ trời sắp mưa, một trận mưa to phải biết. nhưng minh hạo cũng chẳng còn quan tâm nữa, anh ngồi dựa vào phiến đá dưới chân đồi. trên tay là con dao rạch giấy mà anh mang theo để tự tử. đêm qua anh đã suy nghĩ nhiều lắm, về mình, về đời, và về thành..

từ lúc biết em đến nay đã tròn một tuần, mỗi ngày trôi qua anh lại cảm thấy thương thằng bé này hơn một chút. không phải là kiểu thương hại, mà là thương em, muốn ở bên em thật lâu, để sau này giữ lời hứa với em, đưa em lên thành phố rồi dắt em tới những nơi em chưa từng thấy.

anh nghĩ mình hình như có chút gì đó yêu em rồi, và hạo sợ nếu mình ở đây lâu quá, sẽ không nỡ rời xa em. không nỡ để đôi mắt sáng như sao xa ấy phải rơi lệ vì anh, vì một người không xứng đáng. cả đêm nằm thao thức, với những suy nghĩ bủa vây, hạo dằn vặt bản thân mình lắm. ước sao cuộc đời mình không bi ai đến thế, ước chăng anh được gặp thành sớm hơn..

nhưng có lẽ số kiếp này duyên ta chỉ tới vậy, số phận vốn sắp đặt chúng ta, để anh gặp thành vào những ngày cuối đời mình, cho anh một chút tia sáng, một chút ấm áp. để sưởi ấm cõi lòng quạnh hiu héo mòn xơ xác. thành reo cho anh một nụ cười, làm sáng bừng cả tâm hồn u tối. thành đan vào tay anh những ngón tay nhỏ nhắn, lấm lem bùn đất nhưng với anh thì cũng chẳng quan trọng. minh hạo không sợ bẩn, anh chỉ sợ thành buồn.

nếu như anh cứ cố nán lại đây, cứ cố sống tiếp, sống đến những ngày cuối cùng. để thành thấy cảnh anh lụi dần, chết dần chết mòn, lỡ mất lời hứa của cả hai. thành sẽ trách anh tới nhường nào? thành sẽ ghét anh, sẽ coi anh là một người dối trá mất..

minh hạo thở dài, anh sẽ không để viễn cảnh ấy xảy ra. vì thế, anh sẽ kết thúc cuộc đời mình sớm hơn một chút. giải thoát chính mình khỏi trốn dương gian đau khổ, nhưng may sao phút cuối được ở bên thành. anh nghĩ thành vẫn sẽ ghét anh thôi, vì anh là kẻ dối trá. nhưng thế là đủ rồi, nếu anh chết bây giờ, chết tại đây, sẽ không ai biết. và thành sẽ chỉ nghĩ anh bỏ về thành phố một mình, chứ không phải là vinh viễn rời đi.

vậy là đủ.

ngay khi lưỡi dao lạnh ngắt đặt trên cổ tay gầy gò của mình, anh nghe thấy tiếng thành gọi.

thành đứng trên đỉnh đồi vọng xuống, cứ gào tên anh, rồi hỏi anh đang ở đâu thế. ngay cái khoảnh khắc ấy, minh hạo đã ngừng lại, anh ngập ngừng, chẳng biết mình phải làm gì nữa. dẫu cho dứt khoát ra đi là thế, nhưng nghe giọng em run run gào tên anh, hạo vẫn lay động.

"anh sẽ đợi thành, nếu thành tìm được anh, anh sẽ nghĩ lại."

con dao được dấu gọn sau lớp cỏ dài, minh hạo lặng người nhìn về phía xa.

nhưng đợi mãi, đợi mãi, minh hạo cũng chẳng thấy ai, cũng chẳng nghe thấy bất cứ tiếng gọi nào nữa.

à, nếu chí thành không đến, vậy thì minh hạo sẽ đi.

anh mới chợt nhận ra, chí thành với anh vốn dĩ cũng chỉ là hai người dưng xa lạ, vô tình gặp nhau giữa dòng đời tấp nập. rồi sớm thôi, khi anh đi, thành sẽ chỉ trách móc anh một thời gian ngắn, rồi cũng sẽ quên mất anh là ai. chỉ có một mình anh, mang trong mình nỗi thương nhớ dành cho con người xứ lạ. như cây hoa hướng dương yếu ớt vươn qua từng nhành cây dại để hướng về phía mặt trời.

nhưng hình như hôm ấy trời âm u, mây đen giăng kín trời, sương mù cũng dày đặc, cho nên mặt trời bị che khuất. và chí thành từ trên đỉnh đồi cũng chẳng thể nhìn thấy anh ở dưới đây.

minh hạo cắt nhát dao đầu tiên ở cổ tay khi anh cảm nhận thấy những hạt mưa nặng trĩu, rơi trên vai mình. tiếp đến là nhát thứ hai, thứ ba rồi bốn, mưa cũng càng ngày càng nặng hạt. cuốn trôi đi những ưu phiền, niềm thương nhớ, và cả mạng sống của chính lê minh hạo.

anh cứ ngỡ khi anh đi sẽ chẳng có ai thương tiếc, hoặc nếu có cũng chỉ là thoáng qua. họ sẽ sớm quên mất anh là ai, rồi sẽ sớm trở lại cuộc sống bình thường.

thế nhưng anh đã nhầm, vì không chỉ mình anh đem lòng yêu, mà cả chí thành nữa. nó cũng yêu anh từ bao giờ. mặc cho u chửi mắng, thậm chí là đánh nó khi nó nói mình yêu anh.

tình yêu mà nó biết không bị cấm cản bởi điều gì hết, kể cả là giới tính. nó yêu anh, nó yêu một minh hạo trầm lặng, yêu cả ánh mắt dịu dàng mà anh chỉ dành cho mình nó.

vậy mà giờ đây anh đi mất rồi, nó biết phải làm sao? rồi ai sẽ đưa nó lên phố, ai sẽ tâm sự với nó mỗi khi nó bị mắng. anh đến bên nó thật bất ngờ, rồi cũng rời đi mà chẳng báo trước.

nó ghét anh lắm, nhưng cũng yêu anh thật nhiều.

lê minh hạo nợ chí thành một lần đến thành phố, nợ cả một lời yêu.

bản làng nhỏ bỗng dưng ồn ào vì tin tức một cậu thiếu niên trẻ tự tử, và một cậu trai trẻ khác bỗng dưng thành người điên, cả ngày chỉ quỳ trước giường khóc than rồi chạy vút ra nơi cậu trai trẻ kia tự tử. cậu cứ nằm đó, khóc than với ông trời, trách móc rằng sao người lại mang anh đi mất.

070722
end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com