Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Có chút kì quái

Em cười cười, ngơ ngơ hỏi anh xem mấy giờ, bên ngoài sắc trời đã tối, làng này đường xá thô sơ, cơ bản chưa có hệ thống đèn hiện đại như khu trung tâm, cách mấy căn nhà lại dựng một cây cột treo bóng đèn tròn thắp sáng, thoạt nhìn về đêm mùa này có chút đáng sợ, vì sương mù sẽ che khuất không ít. Jimin tìm điện thoại xem.

"Bảy giờ rồi. Không kịp ra chợ nữa." Anh lại ngẫm một lát, không thể cứ như vậy liền bỏ cơm tối được.

"Bên cạnh là hàng xóm lâu năm, qua xin ít gạo chắc có thể. Cậu có biết nấu ăn không?"

"Dạ biết."

"Vậy chờ một chút."

Nói rồi anh vòng ra cửa, đi qua một thửa ruộng cải đến ngôi nhà đơn bạc, sân rất lớn, còn đặc biệt trồng một cây lê ở giữa, chưa đến mùa nên cành lá xum xuê lắm. Park Jimin trông phía mái hiên có bóng người, thoạt nhìn là một người đàn bà lớn tuổi đang lom khom bận bịu với mấy xề cải thảo, anh gọi vào.

"Bác Han."

Người đó loay hoay một hồi, vì trời tối lại đậm sương, khó mà trông ra người mặc đồ tối màu.

"Ai đấy?"

"Cháu là Jimin."

Chỉ nghe có thế bà ấy liền nhanh chân đến mở cửa rào gỗ thấp, vui vẻ tiếp lấy cánh tay anh vỗ về. Vì khi còn bé gia đình sống ở đây nhiêu năm, mãi đến khi anh vào trung học mới đến Seul làm ăn sinh sống, thi thoảng vẫn hay về đây thăm nên quen thuộc nhà bác Han lắm. Hồi ấy bác gái bế anh suốt, còn Jimin thì mê tít cây lê to tướng nhà bác, ngày nào cũng chạy qua đây chơi.

"Cháu về khi nào, bác không biết?"

"Vừa mới thôi ạ."

Và bác dắt anh vào nhà, căn nhà gỗ khi đó giờ khang trang hơn nhiều, duy chỉ có mảnh sân là vẫn thế. Park Jimin ngó nghiêng một vòng bị bác gái nhìn được, người già mà, hay luyên thuyên lắm.

"Thằng Junghwan vừa mới tìm người tu sửa một chút, bác không cho nó sửa cái sân trước này. Ở đây ấy mà, cũng đâu phải náo nhiệt gì. Vả lại bác thích cái sân đất này, trồng rau trồng cây còn được, tráng đi rồi thì rỗi việc quá..."

Jimin anh cười sáng lạng, ân cần hỏi han sức khỏe cả nhà một chút. Bác Han ý kéo anh vào uống cốc trà nhưng Jimin khách sáo thưa chỉ qua một chút liền về, có người chờ ở nhà.

"Ba mẹ cháu có về cùng à?" Nói đến đây, sắc mặt anh trầm xuống không ít. Ban đầu là sửng sốt, sau là cười đáp lễ.

"Không có, chỉ có cháu về thôi."

"Tiếc quá."

Park Jimin không tâm trạng nên không vòng vo gì thêm, biếu một ít đồ đại bổ liền mở lời, bảo trời đã tối nguyên lai không thể lên chợ huyện mua gạo được đành mượn nhà bác một ít. Bác Han cũng vui vẻ hào phóng gói cho anh một túi gạo, còn kèm theo một gói đồ mặn tiễn anh đến tận cửa.

Lội bộ qua một thửa ruộng cải lớn, sương lạnh bao phủ về tối lại càng rét hơn, chừng lúc anh về đến nhà cả người đều đã cóng đến phát run, liên tục chà xát lòng bàn tay tạo nhiệt. Anh cởi áo khoác đã âm ẩm sương ra, từ trong túi áo lấy ra túi gạo và gói đồ mặn vào bếp, nhất thời có chút đột ngột mà thần người. Kim Taehyung vậy mà khéo tay thật, bày trí nhà bếp thực tinh tế đẹp mắt, dụng cụ anh mua từ trước chất gọn gàng trong ngăn tủ, chén đĩa bày xếp ngăn nắp, rộng rãi mà mấy bình hoa đặt ở góc kệ cũng thực quá mức xinh xắn. Anh thầm cảm thán một câu, đoạn quay sang hướng dãy phòng phía bên trái gọi "Taehyung à." Cách gọi này có chút quá phận, song nghĩ nghĩ không ra cách gọi nào tốt hơn nên đành. Rất nhanh từ căn phòng thứ nhất vọng ra tiếng đáp lời và hàng loạt tiếng bước chân vội vã tiến vào bếp. Kim Taehyung ngốc lăng nhỏ giọng "Dạ?"

"Tôi tìm được gạo rồi."

"Vâng, em đi nấu một chút."

Em nhanh tay nhanh chân đem túi gạo vo sạch sẽ bắt đầu nấu ăn, từ sau lưng đứa nhỏ Jungkook đã thức từ lúc nào cứ bấu áo em ríu rít.

"Anh Taehyung, nhà thực đẹp."

Nó lại chạy đến Park Jimin đang ngồi trên bàn ăn nghịch điện thoại chễm chệ bắc một cái ghế ngồi cạnh, tò mò nhìn màn hình hồi lâu. Anh trông nó thích thú liền vươn tay một cái kéo nó ngồi trên đùi.

"Muốn chơi không?"

Jungkook gật gật.

"Anh chỉ cho."

Kì thực điện thoại cũng chỉ có vài game nhỏ dễ chơi, Jimin cũng không có mấy khi chạm tới, chợt lúc này có thằng nhóc hiếu động bên cạnh nên hưng phấn lên không ít, chí chóe gào to mỗi khi thua trận.

"Ai nha, Jungkook chơi thật tệ."

"Không có tệ, em vừa mới học chơi thôi mà."

"Được được, thử lại xem."

Kết quả vẫn là Jungkook thua liên tục năm ván. Jimin nhéo cái mũi nhỏ của nó cười hề hề, thái độ ngạo mạn chọc nó tức điên, khí thế hừng hực chiến đấu tiếp. Anh trước thấy nó hăng quá thì bật cười thách thức một câu, nhưng trong ý đến nửa điểm chán ghét cũng không có. Nhìn phía gian bếp một chút, Kim Taehyung đã bắt đầu nêm gia vị, mùi cháo thơm lừng nghi ngút rất kích thích. Trời đang lạnh, ăn một ít cháo nóng là tốt nhất rồi.

"Có cần giúp không?"

"Không sao, em làm được."

Park Jimin gõ gõ bàn "Có một gói đồ ăn mặn bên trong." Nghe em "ân" một tiếng mới trở về chọc chọc má Jungkook. Nhóc con rất hăng cũng rất thông minh, chiến lược đánh game rất tốt, anh ra vẻ không vừa mắt khích nó một câu nữa, xem nó giận đến cái mũi cũng đỏ ửng.

"Xem xem, em thắng rồi."

"Không biết Jungkook lại chơi tốt vậy nha. Kỉ lục của anh vậy mà bị em phá mất."

Nó nghe thế mặt sáng hẳn lên, khí thế thêm mười phần ngạo mạn. "Anh Taehyung, em thắng anh Jimin rồi."

Em vẫn một tay loay hoay múc cháo vừa quay sang tán dương thằng bé một câu. Xong xuôi hết mới dọn một bàn ăn ra, khói nghi ngút bốc lên thơm lừng kích thích cái bụng trống rỗng một trận cồn cào.

"Ăn đi nào."

Park Jimin kéo ghế cho em, bảo em mau chóng ngồi xuống, còn tự tay múc hai chén cho em và Jungkook, chính mình cũng tự múc một chén. Cháo nấu vừa mềm vừa thơm, ăn với ít đồ mặn thật đủ tinh tế. Jungkook đói ăn liền ba chén cũng chưa ngớt miệng câu nào, liên tục luyên thuyên về đối thủ trong game. Mà Jimin cũng hề hề hùa theo nó bàn luận, thi thoảng Taehyung lại phụ họa mấy câu, bữa tối sôi nổi hẳn.

Chừng đến khi chén đĩa đã rửa xong xuôi đã là mười giờ tối, thời tiết khắc nghiệt. Jimin một mình một phòng cũng không đi ngủ ngay, ra bàn ghỗ nhỏ ngoài hành lang ngồi một chút. Còn Taehyung sớm đã ép Jungkook lau người nước nóng rồi ngủ từ trước, nó có vẻ bất đắc dĩ nhưng chỉ một chút liền ôm chăn lăn ra ngủ say. Kiểm tra nhiệt độ trán thằng bé một chút, Taehyung mới rời khỏi giường ra ngoài rót một cốc nước. Trời bắt đầu có tuyết rơi dày, may mà em mặc quần áo đủ ấm, nếu không phỏng chừng sẽ đông cứng. Chà xát hai lòng bàn tay một chút, em trông thấy Jimin còn ngồi bên ngoài, trên người chỉ khoác hờ cái áo bông ở đấy yên lặng thật lâu, hình như suy nghĩ cái gì đó. Em chỉ nghĩ thế thôi chứ không dám ra hỏi thử, đành tham lam nhìn thêm một lát liền về phòng.

-----:::-----

̃n là tui chậm trễ quá, thực xin lỗi. ̀n sau tui sẽ up hai chương để bù nhé.

Bạn có cảm thấy tiết ́u truyện khá từ tốn, chậm rãi không? Vì tui cố ý để tình tiết chậm một chút sẽ giúp mối quan hệ giữa nhân ̣t thêm phần ́n bó hơn. Tui hy vọng bạn đọc sẽ yêu thích "Tìm em."

Bái bai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com