Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

wonwoo sau khi mua xong ly cà phê yêu thích vào mỗi sáng sớm thì gọi taxi đến trường, vì ô đã cho người nào đó mượn nên đành nuông chiều bản thân đi taxi một hôm.

wonwoo năm nay đã học đến năm thứ ba ở trường đại học S; đẹp trai, sáng sủa, đáng yêu, giỏi giang là mấy cụm từ nhất định phải xuất hiện trên các confession về anh, không những thế anh còn được các giáo sư yêu mến và cưng chiều, nói chung là được chiều như em bé.

nhưng mà học bá của chúng ta chẳng buồn để tâm, ngày ngày đến trường rồi đi chơi với hội bạn thân, cuộc sống tràn ngập màu sắc thanh xuân, đúng là hình mẫu lí tưởng.

'ây da, hôm nay tiểu thiếu gia đi taxi à?'

soonyoung cởi chiếc áo mưa màu cam kèm theo mấy sọc đen anh cố tình sơn lên cho giống da hổ, nhìn wonwoo bình thản vào lớp với toàn thân thơm tho sáng sủa chứ không như anh, đã dính mưa lại còn phải hít mùi xăng lúc tắc đường.

'tao hết tiền rồi, tối tao sang nhà mày ăn cơm nhá'

'sao không đi xe bus, ô mày đâu'

'cho người ta mượn rồi'

'ô hay, quen biết gì không mà cho mượn'

'thấy cũng đẹp trai nên cho mượn, tính ra lời được in4 của người ta'

'thấy trai đẹp là lại tớn lên, mai mốt nó lừa cho thì biết mặt'

wonwoo chán chả buồn nói, theo các giáo sư trong nhóm trai đẹp bốn phương thì người đẹp là người không có tội, kwon soonyoung chả hiểu gì cả, thiếu gia lườm người ta một cái rồi lôi sách vở ra chuẩn bị học.

___

phía bên tổng tài sau khi gửi lời mời kết bạn thì lại lao đầu vào giấy tờ làm việc, dù bản thân bị gắn cho cái mác tư bản xấu xa trong mắt hầu hết các nhân viên nhưng thật sự hắn mới là người bị bào đến mòn cả nhan sắc. suốt mấy ngày chuẩn bị cho dự án mới đã làm dưới mắt hắn xuất hiện quầng thâm, cả người chỉ cần xoay một cái là xương kêu giòn rụm như gà rán, dẫu gì hắn đã qua cái thời trai tráng khoẻ khoắn, hai tay vác hai cái bàn còn kêu nhẹ. nhân sinh kể rằng, thanh xuân như một ly trà, ăn một miếng bánh hết bà thanh xuân.

mingyu cứ để hồn mình trôi theo dòng tiền của công ty, đến khi bụng kêu lên biểu tình cần một bàn đồ ăn hấp dẫn để lấp đầy thì hắn mới kéo hồn trở về để order một suất cơm gà ở cửa hàng yêu thích.

tranh thủ lúc đợi cơm gà thì tổng tài lấy máy ra nghịch, vừa hay có thông báo đồng ý kết bạn của ai đó.

"tui đồng ý rồi đó, cho tui biết ngày đi"

 "cậu là wonwoo đúng không?'

"dạ vâng"

"à thế thì cuối tuần này hẹn nhau ở quán cà phê đó nha, còn giờ hẹn thì cậu quyết nha"

"vậy thì tầm năm giờ chiều được không"

"ok, vừa hay đúng lúc tôi tan làm"

"ủa cuối tuần anh vẫn phải đi làm hở"

"tôi làm sếp mà"

wonwoo cảm giác như có tiếng đinh vang khắp đầu mình

"anh trẻ thế mà đã làm sếp rồi sao, giỏi thật đó"

"trẻ gì đâu, tôi cũng hơn 30 rồi"

wonwoo chết đứng, cái người cầm ô chạy trong mưa như tổng tài trên phim đã hơn cậu mười tuổi, vậy mà cậu còn nghĩ người ta là cún con rồi còn ngốc nghếch đáng yêu. 

wonwoo thích người trưởng thành, nhưng cái này có phải hơi quá không..

"vậy nha, tôi phải làm việc rồi"

"dạ.."

___

lee jihoon ôm bụng cười không nhặt được mồm khi nghe bạn mình kể lại, may mà tiểu thiếu gia chưa gặp được ông già bụng bia như moon junhui đã từng ở quán bar nọ, chứ không anh đã đi đồn jeon wonwoo học bá muốn làm sugar baby rồi.

'nhưng mà mày bảo người ta đẹp đúng không, nhỡ đâu kiếm được sugar daddy thật thì sao ?'

'sau này tao sẽ kể cho con mày nghe là mối tình đầu của bố nó là một ông chú hơn ba mươi'

học bá sầu não thở dài nhìn hai người bạn của mình trêu chọc, nhưng mà người kia thật sự rất đẹp, nhìn mãi cũng không thể tin là đã u40.

'mày có biết tên của người ta không?'

'hình như tên mingyu, sao đó'

'để tao lên mạng xem tarot cho mày'

jihoon và soonyoung chỉ giỏi trêu bạn, cậu sẽ trù cho hai cái người này trượt môn triết học và toán cao cấp.

___

cuối tuần cũng đến, ngày vui với tổng tài nhưng lại là ngày tàn của wonwoo, mặc dù luôn nhắc nhở bản thân rằng người nọ rất đẹp trai và phong độ, nhưng đôi khi bị hai anh bạn tốt tẩy não là kim mingyu là một ông già với chiều cao bằng một phần hai chiều ngang nên đâm ra tâm trạng lo lắng.

nhỡ hắn ta bán cậu sang trung quốc thì sao?

kim migyu với đôi chân dài hai mét hắt sì đến đỏ cả mũi trông tội vô cùng, nếu biết cậu chàng trắng mềm kia có suy nghĩ xấu xa với mình chắc giận lắm.

tổng tài đang ngồi tán gẫu với chủ quán thì phía đối diện xuất hiện một chàng trai nhẹ giọng chào hỏi hắn.

'chào anh ạ, anh đến đây đã lâu chưa'

'tôi mới tới thôi, à wonwoo này'

'sao ạ'

người kia khẽ đẩy kính dịu dàng hỏi hắn càng làm hắn loạn hơn

'tôi lỡ làm gãy ô của cậu rồi, nên tôi có mua cái mới đền lại, thật ngại quá'

hắn lôi ra một ô cũng có màu trắng sữa nhưng nếu đã quen thuộc với chiếc cũ thì vẫn thấy vô vàn điểm khác biệt, wonwoo im lặng nhận lại chiếc ô rồi hỏi lại.

'chiếc ô đó, anh còn giữ không? cảm ơn vì đã đền cho tôi nhưng liệu anh có thể mang trả cho tôi chiếc ô đó được không?'

'à tôi vô ý quá, ô vẫn còn trên văn phòng, chẳng nhẽ lại hẹn thêm một buổi nữa, cậu có phiền không?'

'không phiền, không phiền ạ'

wonwoo lắc đầu xua tay, sau đó cả hai tạm vứt vấn đề ô dù sang một bên mà hỏi thăm đối phương từ nghề nghiệp đến tuổi tác, cảm giác giống như một buổi xem mặt thực thụ.

ngày mưa hôm ấy đem đến cho wonwoo một chiếc ô mới, vừa hay lại lau dọn những thứ đã bám bụi trong lòng cậu. chiếc ô trắng ấy đã từng che chở cho wonwoo suốt bao năm tháng, dần dần cũng chẳng giúp cậu tránh khỏi những hạt mưa lạnh buốt, nhưng người nọ đã lấy đi chiếc ô gắn với vết thương nằm sâu trong tim, rồi quay lại với một chiếc ô thơm mùi mới và vững chắc hơn, báo hiệu cho một ngày tràn ngập ánh nắng che đi những khổ đau.

mingyu hôm ấy đã chủ động mở cửa cho wonwoo đi trước, rồi cùng đứng dưới hiên nhà ngắm nắng tươi len lỏi qua từng kẽ lá.

___

.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com