Chap 10
Trong phòng khách ông Park* cũng đã thông báo với mọi người rằng Hyomin sẽ rời đi. Bà Park* nhẹ thở phào, cuối cùng cũng đuổi được của nợ này đi, Hyunwoo cũng thầm vui vẻ, nhưng ngoài mặt cả hai đều tỏ vẻ tiếc nuối, buồn đau khi phải xa Hyomin. Jiyeon cũng chẳng muốn nhìn bọn họ diễn kịch tiếp, cô lên lầu đi theo người làm vào phòng Hyomin.
Lần này có vẻ Hyomin đã kiên cường hơn, mặt dù đau lòng nhưng không còn khóc lóc thảm thương nữa. Có lẽ nàng đã chai lì với đau thương rồi chăng? Nhưng trò chơi cứ như thế mà kết thúc sao?
Nàng vẫn chẳng thống hận một ai. Jiyeon nghi ngờ, chẳng lẽ nàng thuần khiết đến thế? Chẳng có ác ma nào dẫn dụ được nàng? Không, không thể như thế, Jiyeon hoàn toàn không thể thua cuộc, chính cô sẽ khiến nàng trở thành ác ma.
''Không cần thu dọn nhiều, tôi đã chuẩn bị hết cho chị rồi''
Hyomin vẫn im lặng thu dọn một vài thứ của mình. Nàng cảm thấy mình nên tạm biệt cái nhà này, cũng nên tạm biệt quá khứ của mình, cứ như vậy mà ra đi cũng thật tốt, sẽ không lưu luyến gì nhiều.
Nàng kéo một chiếc vali nhỏ đựng vật dụng đi theo sau Jiyeon ra khỏi nhà họ Park*. Từ nay nàng cũng không còn có thể vô tư như xưa nữa, nàng sớm đã trở thành một nô lệ của ác ma mất rồi.
Trong xe Hyomin vẫn giữ sự trầm mặc, Jiyeon kéo nàng lại gần mình, hơi thở nóng bỏng của cô phả lên chiếc cổ mỏng manh của nàng. Hyomin chán ghét né tránh, tựa như cùng chung một bầu không khí với Jiyeon, nàng tức khắc liền không thể thở. Jiyeon nào để nàng như ý, mạnh mẽ kéo nàng lại, cắn một cái lên cái cổ cao kiêu hãnh kia.
''Chủ tịch Park, vui lòng tự trọng!''
Hyomin lạnh lùng nói, mặc cho cơn đau nơi cổ làm nàng khó chịu, vẻ mặt nàng vẫn giữ đúng sự xa cách.
Jiyeon nhìn nàng vừa quật cường lại vừa mảnh mai yếu đuối, trong lòng có thứ tình cảm lạ thường manh nha rục rịch, giơ tay lên xoa nơi vết cắn cho nàng.
''Sau này cứ gọi tôi là Jiyeon đi''
Hyomin gật đầu không cãi lại, có vẻ dịu ngoan hiếm thấy. Nàng cảm thấy cứ tranh cãi với Jiyeon cũng phải ý hay, cô ta vừa độc đoán lại chuyên quyền, thích gì thì phải làm cho bằng được. Một vài phút im lặng, đột nhiên nàng lên tiếng.
''Thật ra thì em cũng không xấu xa như mọi người tưởng...''
Jiyeon nheo mắt, lần đầu có người bảo rằng nàng không xấu, lại là người nàng vừa thiết kế tan cửa nát nhà.
''Tôi vừa khiến chị bị ba mình bán đi đấy''
Hyomin hơi cứng người trước lời nói của Jiyeon. Đúng vậy, cô ta là người khiến người ba luôn yêu thương nàng bán nàng đi, nhưng thế thì sao chứ? Tại sao cô ta luôn muốn mọi người căm thù mình? Con người này sao cứ như con nhím thích khoe gai nhọn thế nhỉ?
Trong lòng nàng lúc nào cũng vang lên tiếng chuông nhắc nhở phải tránh xa kẻ xấu xa kia, nhưng hết lần này đến lần khác, Jiyeon đều dùng những cách nàng không thể ngờ bước vào cuộc sống nàng. Đôi lúc nàng cảm thấy cô ta thật đáng thương, luôn không được vui vẻ nhưng lúc nào cũng nở nụ cười, ai ai cũng sợ hãi tránh xa cô ta như rắn rết. Người ở vị trí cao, luôn không tránh khỏi cô đơn, mà ở vị trí như Jiyeon bây giờ, có thể còn chẳng tin được người thân của mình nữa kia. Nàng nghĩ cô ta không hiểu được thân tình cùng tình yêu, là kẻ ngu ngơ đáng thương, lúc nào cũng cô độc một mình.
------------------------------
Lần đầu tiên bước vào biệt thự của Jiyeon, Hyomin hơi bất ngờ vì nó không phô trương như cách Jiyeon hay làm việc, tuy cả khu đất rộng đều thuộc sở hữu của Jiyeon, đánh dấu từ chốt bảo vệ dưới chân núi nhưng khu nhà chính thật sự không quá rộng, tuy bày trí rất xa hoa nhưng so với vị trí của Jiyeon thì cũng có thể gọi là khiêm tốn.
Người làm từ lúc họ bước vào liền cung kính cúi chào, chẳng ai thắc mắc tại sao Jiyeon lại mang một cô gái về nhà, trách nhiệm của họ buộc họ không được tò mò.
''Từ sau các người gọi cô ấy là phu nhân, cô ấy sẽ là nữ chủ nhân của ngôi nhà này''
Đám người làm vội đáp ứng, cúi đầu chào Hyomin. Nàng chưa bao giờ nghiêm khắc với người làm nên cũng không quen với sự cung kính xa cách của họ, hơi lùi bước, trốn đằng sau Jiyeon.
''Từ bây giờ chị sẽ là chủ nhân nơi này, nhưng không có sự cho phép của tôi, không được tự tiện ra khỏi biệt thự''
Hyomin cứ ngỡ Jiyeon sẽ đem mình về làm người hầu cũng được, nô lệ cũng được, nhưng cô lại xem nàng là chủ nhân nơi này. Jiyeon là nữ nhân, nàng cũng là nữ nhân, sao có thể kết hôn chứ? Huống chi từ trước đến giờ nàng không nghĩ sẽ có tình cảm với nữ nhân.
''Nhưng tôi có thể trở thành người làm cho em, tôi không muốn làm chủ nhân gì hết...''
Jiyeon mỉm cười, cô biết trong đầu nàng đang nghĩ gì, thà làm người hầu cũng không muốn dính líu đến cô.
''Chị đừng nghĩ trốn tránh, chị đã ký hợp đồng với tôi, tôi muốn chị làm gì thì chị phải làm cái đó, hiểu chưa?''
Nói xong Jiyeon đã quay người bước đi, để lại Hyomin hơi ngơ ngác cúi đầu, nghĩ đến mình đã thực sự ký bản hợp đồng hôn nhân đầy trói buộc kia, nàng không khỏi buồn bã vì cuộc sống sau này của mình.
Trợ lý Han thấy nàng thất thần cũng thông cảm, dù sao cách làm của chủ tịch không phải ai cũng dễ dàng tiếp nhận. Ông đành từ tốn nhắc nhở.
''Phu nhân, tôi đã đem hành lý lên phòng cho phu nhân rồi, để tôi gọi người dẫn phu nhân lên phòng''
Hyomin gật đầu ngoan ngoãn đi theo một cô bé giúp việc có vẻ khá lanh lợi.
''Phu nhân, đây là phòng chủ tịch đã chuẩn bị trước cho phu nhân, tầng trên là phòng của chủ tịch. Em tên Jungmi, từ nay về sau sẽ chăm sóc cho phu nhân. Nếu muốn gọi gì, phu nhân cứ ấn chuông ở đầu giường là được...''
Cô bé dẫn Hyomin đi tham quan một lược căn phòng, một căn phòng chiếm gần một nửa tầng hai của biệt thự được bày trí hệt như một căn hộ nhỏ, còn có cả phòng bếp đơn giản và một quầy bar mini, xa hoa đến chính nàng cũng phải kinh ngạc. Có vẻ Jiyeon là người thật không thích khoe khoang, nhưng lại rất biết cách hưởng thục, mà điều làm Hyomin vui sướng hơn hẳn là việc Jiyeon không ép buộc nàng ở chung phòng với cô ta. Dù sao việc này đến qua đột ngột, chấp nhận ký hợp đồng là một chuyện, nhưng tâm lý nàng thực sự chưa chuẩn bị để sống cùng một nữ nhân, huống chi là Park Jiyeon.
Đi một vòng quanh phòng, Jungmi xin phép đi sắp xếp đồ đạc cho nàng, nhưng Hyomin chỉ đem vài vật dụng cần thiết quan trọng với mình, đa số quần áo đều để lại nên nàng muốn tự sắp xếp.
''Không cần, em cứ đi làm việc, tôi có thể sắp xếp được''
''Vậy có gì phu nhân cứ gọi em''
Jungmi đi ra nhanh nhẹn đóng cửa phòng. Hyomin sắp xếp một số vật dụng hằng ngày, đem quần áo đền phòng thay đồ thấy một cánh cửa lúc nãy nàng chưa xem qua, Hyomin nghĩ đó là tủ quần áo liền mở ra. Thật ra bên trong là một gian phòng nhỏ rộng chừa 50m2 chứa đầy đủ từ quần áo giày dép đến túi xách, nhãn hiệu không cần phải nói đều là loại mà phụ nữ ưa thích. Hàng số lượng có hạng, lại còn là đầy đủ bốn mùa, loại mẫu mới nhất thậm chí còn có vài chiếc túi số lượng có hạn.
''Có hài lòng với căn phòng này không?''
Jiyeon không biết bước vào từ lúc nào, đứng sau nàng khẽ nói, trên tay còn có một con rắn nhỏ khiến Hyomin đang chăm chú ngắm nhìn những thứ quần áo xinh đẹp đến hoa mắt kia giật mình sợ hãi.
Vừa nghe tiếng la, con rắn rụt vào trong tay áo Jiyeon. Hyomin chỉ trân trối nhìn, Jiyeon thật có sở thích quái đản, đến vật nuôi cũng là một con rắn nhỏ.
''Đừng lo, nó không có độc, nếu chị không thích tôi sẽ nhốt nó vào''
Jiyeon vừa nói vừa đưa con bạch xà cho trợ lý Han, ông thuần thục gọi người làm lui ra, trong phòng chỉ còn Hyomin.
''Tôi vẫn không hiểu, tại sao chủ tịch...''
''Hửm?''
''Tại sao Jiyeon lại làm nhiều việc như thế? Rốt cuộc em muốn gì ở tôi?''
''À, chỉ là thú vị thôi''
Hyomin vừa bực vừa khó hiểu, chuẩn bị đến bậc này cũng có thể nói Jiyeon đã lên kế hoạch đoạt lấy nàng từ lâu. Hyomin lại sợ hãi nghĩ, không biết từ lúc nào bản thân đã lọt vào tầm ngắm của người này. Đủ mọi thủ đoạn, đủ mọi mưu kế, chỉ vì hai từ thú vị, có thể là tan nát một gia đình sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com