1.
Tôi đang học những năm cuối của phổ thông, chẳng mấy chốc nữa tôi sẽ lên Đại học, không còn bé nữa. Tình trạng kỳ bí đó có thể được nhìn nhận dưới góc độ hoàn toàn khác. Ngày ấy, tôi chỉ mới là đứa con gái ngây ngô bước vào lớp 10, rất dễ bất an với mọi thứ. Mọi người đều cao hơn tôi, khi nói chuyện với họ tôi phải ngẩng đầu lên, và mỗi khi người lớn chống nạnh tỏ ra ngán ngẩm thì tôi lại lo lắng: hay là mình làm gì sai? Cho nên tôi có giải thích thế nào với người lớn cũng vô hiệu
Ngày bè, tôi luôn có cảm giác thứ gì đó tồn tại dưới gầm giường tối đen. Tôi cảm thấy mình chỉ cần nói một câu "Đổ xuống", là cây bút chì dựng đứng sẽ đổ xuống ngay chẳng cần đụng tay vào nó. Hầu hết hoàn toàn chỉ là chuyện hư cấu nhưng không phải là không thể xảy ra. Tôi rất thích khoa học nhưng tôi nghĩ thế giới này cũng còn rất nhiều chuyện mà khoa học không giải thích được
Những chuyện đó xảy ra khi tôi còn học tiểu học. Vài chi tiết hơi mơ hồ, nhưng một là tôi đã cố nhớ lại nhiều lần, hai là đã từng có rất nhiều người hỏi thăm nên mọi chi tiết trở nên tương đối rõ rệt
Tôi không sống cùng cha mẹ, hiện tôi đang ở tầng hai của một khu chung cư. Tòa nhà xây trên một quả đồi nhỏ, tôi rất thích đứng bên cửa sổ nhìn ngắm quang cảnh thành phố với những chuyến tàu điện chạy qua chạy lại giữa những tòa nhà san sát. Vậy thì cha, mẹ tôi đang ở đâu? Họ ly hôn khi tôi mới lên 8, giờ thì một người đã có vợ khác, một người thì đang đi làm ăn xa. Nhưng mỗi tháng họ đều chu cấp tiền cho tôi rất đầy đủ
Ngoài phòng khách vả nhà bếp, nhà tôi còn có thêm hai gian phòng nữa. Trên tường là bức ảnh gia đình mà tôi đã chụp từ rất lâu trước đây
Tôi rất yêu cha mẹ. Cả ba người chúng tôi thường chơi cờ cá ngựa, vì tôi chỉ biết mỗi trò đó. Chiếc bàn trong phòng bếp là dùng để ăn cơm, còn sofa phòng khách là để ngồi trò chuyện
Đối với tôi, bộ sofa màu xám này là vật dụng quan trọng nhất của gia đình. Tôi hay ngồi đó xem tivi, đọc sách, thi thoảng còn ngồi ngủ gật nữa. Bộ ghế êm ái, mềm mại ấy giữ cho gia đình tôi luôn đầm ấm
Lúc nào tôi cũng ngồi giữa ghế dài
Mẹ tôi ngồi bên trái, ngay gần bếp. Mỗi khi tôi và cha tôi muốn uống gì, mẹ sẽ đứng dậy, loẹt quẹt bước vào bếp bằng đôi dép lê rồi đem nào bia, nào nước quả...
Cha tôi vốn sợ nóng nên ngồi bên phải tôi, chỗ này dễ chịu vì gần điều hòa và xem tivi rất rõ
Tôi tung tăng bước đến bên sofa và ngồi lên, luyên thuyên với cha mẹ chuyện ở trường. Tôi ngồi giữa nên dễ dàng thấy được vẻ mặt tươi cười của cha mẹ
Tôi không rõ chuyện bắt đầu từ khi nào, nhưng khi tôi nhận ra thì mọi thứ đã đi quá xa rồi. Chỉ còn là quá khứ
Hôm nay, ngày chủ nhật, tôi ngồi xem tivi trên sofa ở phòng khách. Tôi đăm chiêu, cong lưng xuống tì cằm lên hai bàn tay đan vào nhau. Tivi đang chiếu chương trình "Những hiện tượng bí ẩn", tôi biết chương trình này rất đáng sợ, nhưng lần nào tôi cũng xem. Kỳ này là chuyện về một người đã chết vì tai nạn giao thông, nhưng không nhận ra mình đã chết cứ thế trở về nhà
Có tiếng gõ cửa, tôi ra mở, thì ra đó là cô hàng xóm kế bên. Cô rất tốt với tôi, tôi mở cửa mời cô vào phòng khách, cô còn đem một ít bánh cho tôi nữa. Cô hàng xóm bước vào phòng khách, vẻ mặt đăm chiêu hệt như tôi nãy giờ
"Kìa con xem tivi một mình à?''
Cô hỏi tôi. Vì giọng cô vẫn như bình thường nên tôi không chú ý mấy. Nhưng đúng là cô đã nói "một mình''
Chuyện gì thế? Tôi liền nhìn sang chỗ bên cạnh tôi ngồi, chắc "chị'' sẽ rất bực bội khi bỗng dưng bị lãng quên, nhưng dường như "chị'' cũng không biết cô đã bước vào phòng khách
"Quái nhỉ? Con nhìn không khí à? Con làm sao vậy?"
Cô ngơ ngác hỏi tôi, khiến tôi chợt bất an
Lát sau, cô đứng dậy rồi bước ra ngoài, không hề ngoảnh nhìn tôi và "chị''. Sao lại kỳ lạ như vậy ? Thấy bộ mặt mếu máo của tôi, "chị'' bèn lấy bộ cá ngựa ra rồi mỉm cười, "Chị em mình cùng chơi nhé''. Tôi chẳng yên tâm chút nào, nhưng "chị" đã cười thì chắc không có chuyện gì đâu
Đây là "chị" của tôi, không phải chị ruột cũng chẳng phải chị họ. Chỉ là một người chị đến vào một buổi sáng nắng ấm, gõ cửa nhà tôi và trở thành bạn thân thiết của tôi. Chị lớn hơn tôi 4 tuổi, tôi có hỏi chị ở đâu, chị học trường Đại học nào nhưng chị không nói, chỉ mỉm cười cho qua. Thứ tôi biết, chị có một cái tên rất đẹp. Hyomin!
Tôi chơi với chị được một lúc thì lại có người đến ấn chuông cửa nhà tôi
"Sao cậu lại chơi cá ngựa một mình vậy?''
Eunjung vẫy vẫy tay với tôi. Đây là người bạn duy nhất mà tôi có, sau chị
"Hôm nay, mình đến rủ cậu ra ngoài ăn cơm''
Tôi tuột khỏi sofa, chạy đến bên Eunjung, lúc ngoảnh lại thì thấy chị vẫn còn đang cầm mấy con ngựa trong tay, ánh mắt như muốn hỏi "Em đi đâu thế?''
Hóa ra chị không đi cùng tôi và bạn tôi. Tôi ra khỏi cửa, Eunjung liền tắt đèn đóng "xịch'' cửa lại, mặc kệ chị vẫn ngồi trong đó
Vừa ngồi trong quán ăn, tôi vừa lo cho chị vẫn đang ở nhà một mình
"Kể từ giờ sẽ vất vả lắm đây''
Eunjung lẩm bẩm, và tôi hiểu là cậu ấy muốn nói đến kỳ thi Đại học sắp đến của chúng tôi
Bữa cơm tối hôm sau rất kỳ lạ. Eunjung đến nhà tôi chơi như mọi khi, nhưng cậu ấy chỉ chuẩn bị cơm nước cho hai người, bát đũa trên bàn cũng chỉ dành cho hai người
Còn chị thì ra ngoài mua cơm hộp về giống như không nhìn thấy đồ ăn bạn tôi nấu. Chị mua cho cả tôi và chị đặt lên bàn trong phòng khách
Ngồi trong gian bếp, tôi hỏi Eunjung
"Tại sao cậu không nấu cơm cho chị của mình?"
"Gì cơ?"
Eunjung căng thẳng nhìn tôi. Thấy cậu ấy tròn mắt ngạc nhiên, tôi phát hoảng: Mình đã nói gì sai thì phải, nên vội im bặt ngay
"Ơ kìa em đang làm gì thế? Muốn ăn hộp cơm nào?"
Tiếng chị vang vọng từ phòng khách vào. Khi có cả tôi và Eunjung, nếu giọng chị cao hơn bình thường thì tôi hiểu rằng chị đang hỏi tôi
Tôi đi sang phòng khách. Chị cởi cái áo khoác mặc ngoài ra
"Sao bạn em không có phần?"
Tôi hỏi chị, chị bỗng dừng tay rồi chăm chú nhìn tôi. Đúng là tôi không nên hỏi câu này
Để làm yên lòng cả chị và bạn, tôi phải đi đi lại lại mấy lần giữa gian bếp và phòng khách. Tôi cứ ăn mấy miếng cơm Eunjung nấu rồi lại chạy sang phòng khách ăn một chút cơm hộp chị mua
Cả cơm bạn nấu và cơm hộp mua về tôi đều ăn không hết, vẫn còn lại một nửa, nhưng cả hai người đều không giận tôi. Ăn cơm xong, tôi, chị, và Eunjung lại ngồi xem tivi như thường lệ. Tivi đang nói về việc phát hiện một bộ xương người được chôn trong rừng, có cách đây chắc cũng chục năm. Chị và Eunjung lặng lẽ ngồi xem
Nếu là ngày trước thì chúng tôi sẽ nói chuyện rất vui khiến tôi cười như nắc nẻ, nhưng hôm nay hai người lại đặc biệt im lặng. Phải chăng đã xảy ra chuyện đáng sợ nào đó khiến cả hai không còn vui vẻ như xưa? Tôi đang cố nghĩ nguyên nhân thì chị đã ngoảnh sang nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị
"Bạn của em đã chết rồi, từ nay chỉ còn mình chị là chỗ dựa cho em. Chúng ta phải cố gắng rất nhiều"
Tôi không hiểu lời chị lắm, nhưng giọng chị khiến tôi sợ hãi thật sự. Thấy vẻ hoang mang của tôi, chị bèn xoa đầu tôi, mìm cười "Mọi chuyện sẽ ổn thôi"
Lúc này, Eunjung ngoảnh sang nhìn tôi, trong mắt bạn tôi, chị hoàn toàn không tồn tại, Eunjung chỉ chăm chăm nhìn vào mắt tôi
"Cậu phải sống kiên cường vì chị Hyomin nữa"
Lúc này, tôi mới ý thức được rằng họ không nhìn thấy nhau. Eunjung không nhìn thấy chị Hyomin, chị Hyomin không nhìn thấy Eunjung. Tôi tồn tại giữa chị và bạn, nhưng cả hai người đều cho rằng bên cạnh mình không có người kia
Qua những lần nói chuyện giữa Eunjung và chị Hyomin. Tôi hiểu rằng – một trong hai người đã chết. Chị Hyomin cho rằng Eunjung đã chết, từ nay tôi lấy chị làm điểm tựa tinh thần, là người bạn thân nhất. Còn Eunjung thì ngược lại, cậu ấy cho rằng chị Hyomin đã chết rồi
Cho nên, hai người cùng không nhìn thấy nhau, người kia nói gì thì người này đều không nghe thấy. Họ chỉ cùng nhìn thấy, người trung gian, là tôi. Park Jiyeon!
Rika~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com