(23)
*Fic có đề cập bài hát Someone like you của Adele, bản dịch của mahblues
//
"Không được hé mắt nha, đợi xíu nữa em bảo anh mới được nhìn."
Minho vừa về tới đã bị Seungyoon vừa lôi vừa kéo ra phía sau.
"Cái gì vậy, sao cứ phải làm bộ bí ẩn."
"Chút nữa anh biết ngay, nhưng không được ăn gian." Seungyoon lặp lại, quay đầu xem thử người kia có nhìn lén hay không.
"Ngồi đây, đừng cử động." Cậu ấn bờ vai của hắn xuống, để Minho ngồi trên xích đu trong vườn.
Hắn nghe một chuỗi tiếng động, cảm giác có ánh đèn chiếu tới, sau đó dừng một lúc, một khúc nhạc dạo rơi vào tai.
"Mở mắt ra đi."
Đập vào mắt Minho là một sân khấu nhỏ trong đêm.
Sân khấu hình tròn nằm trung tâm của sân được trang trí rất đẹp mắt, đèn chiếu sáng nơi lối đi phản quang lên, xung quanh lấp lánh ánh xanh tím, cả tổ hợp trong đêm tối dễ khiến người ta say mê.
Phía trên sâu khấu treo một cái khung chữ không lớn không nhỏ, dùng font rất đáng yêu để viết: Happy Birthday Mino.
Ban đầu cậu mua hoa hồng trắng để trang trí, nhưng cảm giác rất kỳ cục, rốt cuộc thả tùy ý trên cỏ. Hương thơm từ những cánh hoa cuộn tròn trong gió đêm.
Seungyoon lúc này ôm một cây đàn ghi-ta, vừa ngượng ngùng vừa có chút hưng phấn đứng trên sân khấu..
Thời gian trôi về thời điểm hai tháng trước.
21 tháng 1, sinh nhật Seungyoon có ít hoa tuyết rơi xuống đất.
Minho thần thần bí bí lấy quà ra, một cái hộp rất lớn, cách gói vừa đẹp vừa tinh tế.
"Seungyoon, chúc mừng sinh nhật nha!"
"Oa! Cảm ơn!" Seungyoon vui vẻ ôm lấy gói quà to đùng kia. "Quà gì mà lớn dữ dợ?"
Cậu khui quà, lòng tràn ngập sự vui vẻ. Rốt cuộc mở ra xong, Seungyoon ngây ngẩn cả người.
Bên trong là một cây đàn ghita.
Seungyoon nhìn đàn chưa nói gì, Minho đã mở miệng trước, "Nghe nói em lúc trước rất thích ghi-ta, nên tôi chọn làm quà sinh nhật."
Song Minho là vô tình thấy trong sách của Seungyoon kẹp một tấm ảnh, dáng vẻ cậu trong đó chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi, kẻ mắt rất đậm, trang phục mang phong cách hơi cổ điển, ôm đàn ghita ngồi trên sân khấu hát.
Sân khấu không lớn, nhưng đầy khí khái thiếu niên khinh cuồng năm đó, bộ dáng này của Seungyoon, Song Minho thật sự chưa bao giờ gặp qua.
"Vâng, cảm ơn anh." Seungyoon cười cười, sờ sờ cây đàn đen nhánh, "Em trước đây rất thích ghita, nhưng vì ít chuyện mà phải dừng học."
"Đều qua hết rồi, Seungyoon của chúng ta về sau muốn làm cái gì thì cứ việc làm cái đó."
"Thật sự rất muốn nhìn thấy dáng vẻ đàn ghita của em."
Ánh đèn nhu hòa hạ xuống, Seungyoon đứng giữa sân khấu, bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy ghita, tấu lên một giai điệu.
Cậu mặc bên trong một cái áo họa tiết lớn, khoác bên ngoài một cái áo lông màu nâu phá cách, thân dưới mặc quần bò đen, toàn thân tản ra khí thế đầy tự tin của thiếu niên hai mươi tuổi. Ánh sáng rọi lên người cậu, so ra còn rực rỡ hơn vì tinh tú trên trời.
"Minho, tuy rằng em luôn nói ra những lời khó chịu, nhưng em rất cảm kích anh đã luôn ở cạnh em. Ngày thường em hay nói mấy lời đáng ghét, cũng hay hờn giận thất thường, nhưng em thật sự..."
Cậu nói năng lộn xộn một hồi, bất chợt khựng lại, ngượng ngùng cười cười, "Tóm lại là, chúc mừng sinh nhật anh, Minho."
Minho ngồi đối diện lẳng lặng nhìn cậu nói ra những lời này, cảm giác tất thảy những chuyện tốt đẹp này rất không thật.
Sau đó, lời ca liền cất lên.
I heard, that your settled down.
Em nghe người ta nói, anh đã kết hôn rồi.
That you, found a girl and you're married now.
Rằng anh rốt cuộc tìm được người con gái cùng anh đi vào lễ đường.
I heard that your dreams came true.
Rằng những giấc mơ của anh đã thành hiện thực.
Guess she gave you things, I didn't give to you.
Hẳn là những thứ nàng đem đến cho anh, em đâu thể so sánh được
I hate to turn up out of the blue uninvited.
Em ghét việc xuất hiện đột ngột thế này, trở thành một vị khách không mời
But I couldn't stay away, I couldn't fight it.
Nhưng em không thể trốn tránh, càng không thể kháng cự
I'd hoped you'd see my face & that you'd be reminded,
Em hy vọng rằng anh có thể nhìn em, và rồi nhớ ra
That for me, it isn't over.
Là với em, mọi thứ đã kết thúc rồi
Nevermind, I'll find someone like you.
Đừng lo, em sẽ tìm được người nào đó như anh
I wish nothing but the best, for you too.
Em cũng sẽ chân thành chúc anh những điều tốt đẹp nhất
Don't forget me, I beg, I remember you said:
Đừng quên em được không, xin anh, em nhớ anh từng nói.
"Sometimes it lasts in love but sometimes it hurts instead"
Đôi lúc tình yêu sẽ tồn tại vĩnh cửu, nhưng đôi lúc nó khiến ta tổn thương
Sometimes it lasts in love but sometimes it hurts instead, yeah.
Đôi lúc tình yêu sẽ tồn tại vĩnh cửu, nhưng đôi lúc nó khiến ta tổn thương
You'd know, how the time flies.
Anh biết thời gian trôi nhanh thế nào mà.
Only yesterday, was the time of our lives.
Như chuyện chúng ta, chỉ như mới hôm qua đây thôi
We were born and raised in a summery haze.
Đôi mình sinh ra và lớn lên giữa sương hè.
Bound by the surprise of our glory days.
Nối kết với nhau bằng cái kết bất ngờ của những ngày huy hoàng ấy.
Cậu cất tiếng hát, song không thể dằn lòng mà nhắm mắt lại, lông mi run rẩy.
Seungyoon giữ hơi rất tốt, thanh âm trầm thấp khàn khàn thuần hậu, không cần dùng micro cũng đủ tiếng vang cần thiết.
Tông giọng trong trẻo, có phần cao của Seungyoon chứa đầy từ tính, từng câu từng chữ đều dồn tình cảm của mình vào trong đó, khiến thời khắc này dường như dừng lại trong lòng người đang lắng nghe.
Thật sự là món quà sinh nhật tuyệt nhất.
Song Minho tâm niệm như vậy.
Hắn vui đến mức nói không ra lời, hai mắt tưởng như sắp chảy ra mật ngọt, ngây ngốc cười lộ ra một hàm răng trắng.
Thật sự không biết thời điểm mấu chốt Seungyoon vội vã viết luận văn, lại đào đâu được thời gian chuẩn bị thứ này.
Minho gần đây vì người phụ trách một hạng mục từ chức nên bận tối mày tối mặt, cả sinh nhật chính mình cũng quên mất, chỉ lúc nửa đêm bạn bè nhắn tin tới mới nhớ.
Nhưng lúc đó Seungyoon nằm bên cạnh chỉ im lặng, nhìn chằm chằm vào Johnny, không biết đang ngẩn người nghĩ gì.
Trong lòng thở dài một tiếng: Hóa ra em ấy không nhớ được sinh nhật mình.
Người ta rất dễ vì trở ngại thân thể hoặc là tâm lý mệt mỏi làm cho tâm trạng càng nhạy cảm, Minho vì thế mà cả một ngày cũng không lên tinh thần được, cho tới một giờ phút này.
"Chúc mừng sinh nhật!"
Bài hát kết thúc, Seungyoon đứng ở tại chỗ, cười chúc mừng hắn.
"Cám ơn em."
Minho bước lên, mở tay ra với cậu, Seungyoon liền nhảy khỏi sân khấu, nhào vào lồng ngực hắn.
Seungyoon buông Minho ra một chút, hỏi hắn. "Nói thật đi, anh buồn lắm đúng không? Vì em không làm gì hết cho nên rất tổn thương trong lòng?"
Trong lời cậu có chút đắc ý vì hoàn thành được món quà này.
"Không có tổn thương."
"Nói dối, rõ ràng rất tổn thương."
Minho cười cam chịu.
"Đúng rồi, lúc đầu em có nói một câu rồi ngưng, nửa sau đó là gì?"
Ngày thường em hay nói mấy lời đáng ghét, cũng hay hờn giận thất thường, nhưng em thật sự...
"Là cái này." Nói rồi hôn lên mặt hắn, giải quyết xong vấn đề của Minho.
Hôn xong, Seungyoon sờ sờ gương mặt đã nóng lên, "Em có nấu canh rong biển, đến giờ chắc nguội ngắt rồi, chúng ta xuống bếp hâm lên đi."
"Được."
"Còn anh, chừng nào làm canh rong biển?"
"Chiều nay."
......
Nhờ trời phù hộ mà vạn dặm không mây, ánh trăng trong trẻo, màn đêm lác đác ánh sao, thế giới càng phá lệ, trở nên đẹp hơn rất nhiều.
Qua một đêm này rồi Minho vẫn sẽ bị công việc làm cho sứt đầu mẻ trán, Seungyoon vẫn sẽ bị đề cương và luận văn làm cho tâm trí lẫn thể xác đều mệt mỏi, song ít nhất đêm nay là một đêm cực kỳ tuyệt diệu mà về sau mãi mãi cũng không thể lặp lại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com