Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 17

Adrien đang rất giận. Anh chỉ biết trút giận bằng cách rảo bước trong phòng và đá đổ những món nội thất. May mắn thay, không có ai ở đó để chứng kiến anh nổi trận lôi đình như vậy. Anh không phải người nóng nảy, nhưng khi đã giận thì ai ai cũng sẽ biết ngay. Có lẽ đó là lý do chưa ai đến quấy rầy anh.

Vừa chửi rủa, Adrien vừa nằm phịch xuống giường. Hơi thở của anh gấp gáp nhưng anh không bận tâm.

Sao tên Fox dám hôn lady của anh! Marinette lẽ ra phải yêu anh, chứ không phải tên Mặt-Cáo Đầu-cà-chua kia! Tất cả chỉ vì anh không thể đến đó một lần duy nhất, mà Ladybug đã chọn Fox thay vì anh. Điều đó như xát muối vào tim Adrien, khiến anh thấy bất lực khôn cùng. Nhưng Marinette có hay biết đâu? Anh đã giãi bày lòng mình với cô. Cô còn có thể phũ phàng cỡ nào nữa chứ?

Thở dài, Adrien liếc chiếc đồng hồ báo thức của mình. Bây giờ là 8:34 tối. Anh lầm bầm. Nếu anh muốn, anh có thể đến giúp Ladybug ở đấu trường. Nhưng anh có muốn không? Anh có thật sự muốn đi hỏi về chuyện đó và/hoặc đương đầu với Fox không?

Anh cười khẩy. Chắc sẽ vui lắm. Anh có thể treo cậu lên cây rồi cho cậu một trận. Ừ. Nghe vui thật.

Bật phắt dậy, Adrien ngó ra hành lang ngoài phòng. Có một vài người hầu đang lảng vảng quanh đó nhưng không ai chú ý đến anh hết. Chuồn ra ngoài lúc này là thuận lợi nhất.

Anh quay vào phòng và lao vội vào phòng tắm. Đã đến lúc du ngoạn một chuyến rồi.

***

Nhảy vào đấu trường, đôi mắt xanh lục của Chat dò quanh khu rừng để xem có ai đuổi theo mình không. Đôi tai mèo hiện đại của anh, và cả đôi tai thật của anh, đều đang dỏng lên hết mức để nghe ngóng. Sau khi xác nhận là không có ai, Chat tiếp đất bằng cả tay lẫn chân và bắt đầu chạy. Thường thì anh sẽ nhảy lên cây để né những bụi rậm, sông, và những cái bẫy đáng gờm chắn đường anh. Dù không thể thấy nhưng chúng vẫn ở đó, chực chờ một bàn chân sơ ý giẫm phải. Anh đã tải bản đồ đấu trường vào mắt kính của mình, giúp anh nhìn được bao quát cả đấu trường.

Bản đồ còn có những chấm nhỏ đủ màu đại diện cho từng Charm. Của Ladybug là màu đỏ, Fox là cam, Queen Bee là vàng, vân vân. Tìm Marinette nhờ thế dễ như ăn bánh. Và thứ anh thấy cũng khiến anh thấy khó chịu phần nào. Chấm cam của Fox đang ở sát ngay kế bên, và có phần hơi chếch lên chấm đỏ.

Đáng nghi không?

Có chứ.

Sau khi leo trèo một lúc lâu, Chat đã tìm ra khu vực của hai Charm. Anh đáp xuống đất, nhìn quanh, không có ai. Lẽ ra họ phải ở đó chứ.

Rồi đôi tai mèo của anh nghe thấy gì đó. Một loạt âm thanh kêu la gì đó, nhưng nhỏ nhẹ hơn.

Anh cau mày, quan sát xung quanh. Chỉ có cây, đá và-- Đá.

Tiến về phía chỗ đá bên phải, anh nhìn thấy một cái hố giữa thảm cỏ. Anh bò đến, nhìn xuống dưới hố. Anh khựng lại. Đó không phải tiếng la gì cả.

Mà là tiếng hôn nhau. Anh có thể nghe tiếng Marinette rên rỉ nữa.

Ồ, anh cáu lên rồi đấy.

Anh nhảy xuống hố, mặt đất rung chuyển dưới chân anh. Nathanael và Marinette quay sang nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, nhưng chưa ai kịp nói gì, Chat đã lao ngay qua chỗ Fox.

"Cậu nghĩ cậu đang làm cái trò khỉ gì thế hả!?" Nathanael hét lên khi Chat nắm lấy áo thun của cậu, nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất. "Đây không phải lúc để cậu lén lút vụng trộm với my lady! Hai người đang trong trận chiến sống còn, và nếu cậu đủ thông minh thì cậu sẽ ra ngoài chiến đấu chứ không phải làm điều mà cậu đang làm với Ladybug!"

"Chat!" Marinette quát.

Anh nhìn cô với đôi mắt sắc lẻm. "Sao? Em có gì để biện hộ không?"

Ánh nhìn của cô có thể sẽ khiến anh tan chảy và làm theo lời cô ngay, nhưng không phải hôm nay. Nếu Chat không có được câu trả lời, anh sẽ nổi đoá lên ngay tức thì.

"Chat, cậu ấy chỉ đang xức thuốc lên chân tôi thôi mà, đồ ngốc! Nhìn đi!"

Anh nhìn về phía tay cô đang chỉ. Trong đôi tay run run của Nathanael, anh thấy một tay cậu cầm lọ đựng thuốc mỡ trong veo và tay còn lại cầm nắp. Nheo mắt lại, anh quan sát cái cằm run rẩy, đôi mắt sợ sệt và cái mũi sụt sùi của Nathanael. Anh càu nhàu và thả cậu xuống đất như một con búp bê rách rưới. Cậu nhóc tội nghiệp tiếp đất bằng mông. Chat quay sang Marinette và khoanh tay lại.

"Tôi nghĩ tôi xứng đáng nghe lời giải thích hay hơn thuốc mỡ. Tôi đã xem tin tức rồi, và không ai kể với tôi về việc hôn hít gì cả."

Marinette nuốt nước bọt, rồi thở dài. "Chat, tôi có thể giải thích cho anh sau khi mọi thứ kết thúc, được không?"


"Tại sao không phải bây giờ?"

Cô lườm anh, hằn học ném dao găm đi, và quay sang Nathanael.

"Nathan, cậu có thể đi kiếm gì đó để ăn được không? Ngoài trời tối rồi, cậu sẽ không dễ bị phát hiện đâu."

"Đ-Được."

Và cứ như thế, Nathanael ra khỏi hố như một con nai sợ sệt. Khi cậu đã khuất dạng, chắc vậy, dựa theo tiếng động, Chat nói tiếp.


"Chuyện gì đang diễn ra vậy, Mari?"

Cô thở dài, cau mày khi cô cố di chuyển cặp chân bị phỏng. Dù anh đang rất giận cô, Chat phải thừa nhận một phần trong thâm tâm anh muốn gạt hết đi để cô không phải gắng gượng làm gì. Nhưng anh cần có câu trả lời.

"Chúng ta đang bị theo dõi mà; anh biết điều đó còn gì."

"Thế thì sao? Nghĩa là em có thể đùa giỡn với bất cứ thằng nào em chọn sao?"

Cô quát. "Anh đang làm quá rồi đó."

"Xin thứ lỗi cho tôi nhưng em mới là người đi hôn đồng đội của mình trong cái đấu trường chết chóc này. Tôi cứ tưởng em sẽ tự tìm ra thuốc hay gì đó chứ."

"Anh có chịu im lặng và nghe tôi không!?" Marinette hừ giọng. "Giờ thì tôi chưa thể kể hết với anh được. Nếu tôi lỡ lời thì mọi chuyện coi như đổ bể." Cơn giận của cô nguôi ngoai, sự chân thành ánh lên trong mắt cô. "Tôi vẫn chưa quên những gì anh nói với tôi đêm anh đưa tôi ra ngoài, Chat. Tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện mà tôi chưa chắc chắn. Tình hình hiện tại có hơi phức tạp, nhưng tôi hứa dần dà rồi anh sẽ hiểu ra. Khi chúng ta không còn bị theo dõi nữa, tôi sẽ kể cho anh mọi thứ; bất kỳ những gì anh muốn biết. Tôi sẽ nói. Nhưng..." cô nhỏ giọng, sự giận dữ đã biến mất, cô nhìn vào mắt anh. "Nhưng đừng từ bỏ tôi... Tôi vẫn chưa từ bỏ anh đâu."

Cơn giận của Chat dần rút đi, và anh rất rất muốn hôn cô, nhưng anh cắn môi và quay lưng. Không, họ cần phải trị thương. Anh không thể chơi trò tình cảm này với cô, anh từ chối làm thế.

"Tôi tin em, Ladybug," anh lẩm bẩm, "Tôi tin em bằng cả trái tim này. Tôi chỉ mong em hiểu điều đó có ý nghĩa như thế nào với tôi và tôi rất nghiêm túc..."

Họ không chạm mắt nhau, nhưng họ đều hiểu mọi chuyện sẽ ổn. Sẽ cần thời gian để Chat bày tỏ tình cảm của mình với cô nhưng anh sẽ làm được.

Anh thầm rủa những máy quay. Nếu chúng không ở đó thì mọi chuyện đã xong rồi.

***

Game Master lầm bầm, xoa xoa cằm và nhìn xuống bản đồ đấu trường. Chuyện đang dần trở nên phức tạp hơn một cách chóng mặt.

"Vòng tròn tình yêu hửm?" hắn lẩm bẩm. "Có thể đây là cơ hội để mình thực hiện kế hoạch..."

Hắn búng tay, làm cho bản đồ ba chiều được phóng to lên. Sau khi nhấn nút, hình ảnh từ một chiếc máy quay được chiếu lên. Trên đó là hình ảnh một cậu thiếu niên tóc đỏ đang tức tối vẽ trên nền đất với một thanh gỗ. Miraculous cáo ánh lên trên áo cậu. Game Master nhoẻn miệng cười độc ác, phân tích cậu nhóc.

Fox vừa mới giúp kế hoạch của hắn diễn ra thuận lợi hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com