Chương 12: Tôi nuôi cô
Người mới như nàng chỉ cần tham gia một chương trình mà được hẳn 700 vạn...... Cái hậu đãi này chắc không chỗ nào có.
Diệp Thư Hoa tuy đến từ một thế giới khác, đều có thể biết chuyện này không thích hợp, mà Túc Phương còn liên tiếp hướng nàng nhướng mày: "Nhanh nhanh, đồng ý đi!"
Nàng rối rắm bóp bóp tay, hiểu rõ người này bởi vì Triệu Mỹ Nghiên mới trả như vậy. Liền nghĩ đến hắn biết trực tiếp đưa tiền khẳng định Triệu Mỹ Nghiên không lấy. Trên danh nghĩa Triệu Mỹ Nghiên thật ra còn có bất động sản, bán hết chắc cũng gom đủ phí phẫu thuật, nhưng thật đến bước đó cũng quá thê thảm.
Hai người đang thương lượng chuyện này thì Triệu Mỹ Nghiên hôn mê nằm trên giường, toàn thân cắm đầy ống bị người đẩy ra.
Qua vài phút, giường bệnh Cố Thanh cũng ra tới, tin vui chính là thân thể của bà còn tốt, vẫn chưa xảy ra chuyện lớn. Bác sĩ chỉ dặn dò ngày sau không được kích thích bà, bằng không cũng rất nguy hiểm.
Diệp Thư Hoa ngoan ngoãn gật đầu, nhìn người nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt bụ bẫm đã không có sức sống như trước, mang mặt nạ dưỡng khí, tức khắc cảm thấy chua xót trào ra, phảng phất thấy bộ dạng thoi thóp của sư phó vì cứu nàng.
"Con xin lỗi." Đều là nàng vô dụng, nếu không phải nàng linh lực quá ít, làm sao cả hai mẹ con đều nằm trên giường bệnh.
Nàng khổ sở hung hăng cắn đôi môi đỏ hồng. Môi bị nàng cắn đến chảy máu cũng không nhận thấy được.
Túc Phương vỗ vỗ vai nàng: "Tiểu Diệp Tử, bình tĩnh một chút, đừng khổ sở, hiện tại hai người bọn họ chỉ còn có cô, nếu cô cũng ngã xuống thì ai chăm sóc bọn họ."
Diệp Thư Hoa đỏ mắt nhìn hắn, nghe được lời này ngừng cắn môi, một giọt máu đỏ tươi rơi xuống, chảy dài xuống cằm để lại một vệt đỏ.
Túc Phương trừng đôi mắt nhìn, người muốn hôn mê.
Ai nha mẹ ta ơi , cô gái nhỏ này nhìn thanh thuần như vậy, nhưng lần này mới thật sự là vẻ đẹp yếu đuối đây! Hắn sờ tim, lòng tràn đầy ai thán: Ôi tâm tư thiếu nữ của lão phu chẳng lẽ lại trào ra tới!
Nhưng ngại mẹ con Triệu gia, hắn không nói ra tiếng, cố gắng đem kích động ép xuống. Đoạn Tiềm cũng vừa nhìn thấy cảnh này, nheo mắt khuôn mặt liền đỏ, lắp bắp an ủi: "Cô...... Cô đừng, đừng quá thương tâm......".
Diệp Thư Hoa mím môi cười trừ một cái, nhìn thực miễn cưỡng, nhưng xứng với kia dung mạo tinh xảo, ngược lại làm người đau lòng: "Ừ, cảm ơn mọi người." Lại nhìn Túc Phương: "Chương trình đó tôi sẽ tham gia."
Rốt cuộc thở ra một cái, Túc Phương cảm thấy mỹ mãn cười rộ lên: "Tốt, tôi liền đi lấy hợp đồng lại đây, ký xong lập tức chuyển khoản, tuyệt không khất nợ."
Bệnh viện này một tầng đều là phòng bệnh VIP, ngày thường đều rất an tĩnh.Haizzz... tưởng tốt đẹp xuất viện lại không thành công, ngược lại một phòng bệnh liền biến thành hai cái. Cố Thanh tuổi cao, còn chưa có tỉnh, Triệu Mỹ Nghiên lại tỉnh trước. Hình như cảm giác được, Diệp Thư Hoa đang nhập định mở mắt ra, liền đối diện hai con ngươi âm trầm đầy tử khí. Nhìn mắt cô trong trẻo như vậy, hiển nhiên không mới tỉnh lại, chắc là đã suy nghĩ thật lâu.Bởi vì đại vai ác rốt cuộc là vai phụ, cho dù là có phiên ngoại, Diệp Thư Hoa cũng không biết kỹ càng tỉ mỉ tình huống của cô. Hiện tại nhìn dáng vẻ của cô mới hiểu được, người này chịu đựng đả kích lần thứ hai không nhẹ. Nàng nghĩ chắc chính là vì như vậy nên cuối cùng tâm lý cô mới trở nên vặn vẹo.
Cô thấy Diệp Thư Hoa mở to mắt, mở miệng nói: "Cho tôi xem Weibo đi."
Diệp Thư Hoa mím môi, có chút do dự: "Hay chờ một chút, chờ thân thể cô khôi phục một chút đi. Bây giờ xem cũng không thể giải quyết vấn đề."
"Cho tôi xem!" Triệu Mỹ Nghiên nói lại một lần, thanh âm càng thêm trầm thấp, còn mang theo chút mệnh lệnh.
Hiển nhiên đó là thói quen cô hay nói chuyện cùng người khác.
Diệp Thư Hoa nhìn cánh tay cô bởi vì đổi thạch cao mà lộ ra tới làn da càng nhiều, thở dài một tiếng, trong lòng thông cảm cô đã trải qua quá nhiều đả kích. Nghĩ đến nếu biết trước chắc hôm đó cũng không bị người đại diện đả kích trầm trọng như vậy, liền lấy di động Triệu Mỹ Nghiên đặt ở tủ đầu giường tra tin tức cho cô xem, một tay kia lặng lẽ nắm ngón tay cô, một cổ linh khí cực đậm theo đầu ngón tay cô tiến vào trong cơ thể Triệu Mỹ Nghiên.
Triệu Mỹ Nghiên liếc mắt nhìn nàng một cái, tay cô gái nhỏ thực mềm mại ấm áp, xúc cảm không giống với ngón tay thô ráp của chính mình, tức khắc đôi mắt động động, nhưng cũng cực nhanh bình tĩnh lại, tầm mắt đưa tới trên màn hình di động, xem từng câu từng chữ báo chí đưa tin về cô.
Ngón tay trên bàn tay còn lại của cô nằm trong chăn chậm rãi cuốn lại, như là muốn nắm tay, cuối cùng vì đau, không có cách nào nắm lại, chỉ có thể cong cong nửa vòng tròn.
Nhìn báo chí đưa mấy tin tức rõ ràng giả dối đến làm cô muốn cười, lại bị các fan tin là thật, mấy cái bình luận nhiệt tình nhất đều là mắng hắn. Trong bài viết một số báo chí đưa tin tổng kết sự kiện, Triệu Mỹ Nghiên lại để Diệp Thư Hoa kéo xuống phía dưới, liền thấy không ít diễn viên mười tám tuyến ăn vạ Weibo. Loại Weibo này thật ra phần lớn người xem đều không tin, ví dụ như hôm nay mới vừa có một nghệ sĩ nói đã từng là fan Triệu Mỹ Nghiên, trong một lần gặp được cô chụp tạp chí bị cô xâm phạm.
sau đó còn có hình Triệu Mỹ Nghiên chụp trên một tạp chí thời thượng, lại còn có ảnh chụp chung của cô và ảnh chụp gợi cảm của chính người này
Loại Weibo này đa số các fan đều biết là giả, chỉ là vì cọ nhiệt độ mà thôi, này không được tính vào chủ đề 【 phốt đen của Triệu Mỹ Nghiên 】, vốn Weibo cô này chỉ có một hai cái bình luận, lần này mới tung tin ra khoảng hai giờ liền hơn cả ngàn. Nhưng như cũ có người dùng giọng điệu trào phúng châm chọc: 【 Haizzz... nói để biết thêm thôi, cô này toàn thân trên dưới đều là giả, Triệu Mỹ Nghiên khẳng định là hạ không được miệng, nhưng khẳng định cũng có cô gái bị tên rác rưởi này chạm qua! 】
Sau đó phía dưới là một đống bình luận đều tán đồng.
Diệp Thư Hoa nhìn đều tức muốn nổ não, Triệu Mỹ Nghiên cũng rất khổ sở.
Lúc này thật sự là khổ sở chứ không phải tức giận.
Hốc mắt cô đỏ đỏ, hàm răng cắn chặt, gương mặt vốn gầy ốm đến mức thấy cả xương càng thêm dữ. Một loại bi thương nhàn nhạt từ người cô phát ra. Cô nhắm mắt lại, tỏ vẻ không muốn xem tiếp.
Diệp Thư Hoa vẫn luôn nắm hai ngón tay cô không nhúc nhích, tay bên kia nàng không thấy lại bởi vì cảm xúc dao động mà gân mạch nổi lên rõ ràng.
Diệp Thư Hoa vốn không biết, nhưng thông qua linh khí đi vào thân thể cô, cũng có thể biết nội tâm người này không bình tĩnh đến cỡ nào.
"Tôi cùng công ty ký hợp đồng bảy năm, vì ơn tri ngộ tôi vẫn luôn chịu đựng, không hề chủ động muốn kết thúc hợp đồng." Triệu Mỹ Nghiên bỗng nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp mang theo một loại cảm giác nản lòng thoái chí, tuy ngữ khí hết sức bình tĩnh, nhưng chính là loại bình tĩnh này lại làm người nghe cực kỳ bất an.
"Tôi cảm thấy giữa người với người, vẫn chủ yếu là tình cảm với nhau, tiền bạc cũng không quan trọng."
"Tôi ngay từ đầu không thích diễn kịch, chỉ đơn giản là vì làm việc này tiền nhiều. Chỉ là khi nhìn các fan vì chính mình nói chuyện, tôi cảm thấy tôi cần thiết nghiêm túc đối đãi với họ. Bởi vậy tôi không muốn làm loại chỉ lo thu hút fan, tôi muốn chuyên tâm cân nhắc kỹ thuật diễn, nghiêm khắc khống chế mình chỉ diễn phim chất lượng, cho dù vai phụ tôi cũng không hy vọng có tì vết, gắng đạt tới tận thiện tận mỹ, như món quà để tặng fan."
"Tôi cho rằng nhiều năm như vậy, ít nhất nếu có người qua đường công kích tôi, fan tôi hẳn là sẽ kiên định đứng bên tôi."
"Lại là tôi suy nghĩ nhiều."
"Lúc này đây, tôi hoàn toàn học được rồi."
"Thực tốt lắm!"
Diệp Thư Hoa cảm giác sau lưng lạnh cả người, có chút ngốc ngốc nhìn Triệu Mỹ Nghiên đang nhắm mắt. Cô chỉ có cánh môi động đậy, tiếng cũng không lớn, trầm thấp bình tĩnh, sắc mặt cũng có vẻ rất an tường, nhưng nàng lại dường như thấy được ma tu lúc trước vô ý gặp được. Hai người tuy rằng không giống nhau, nhưng lại cho nàng cảm giác cực kỳ tương tự.
Ma tu kia hình như là bị nữ nhân phụ, sau liền đi vào con đường tu ma, lập lời thề: Chém hết tu nữ trong thiên hạ.
Diệp Thư Hoa lần đó thấy hắn ta cười khanh khách đem một đám nữ đệ tử của Vũ Tiên tông quyến rũ đến mất hồn mất vía, làm các nàng ta nội chiến, cuối cùng chính hắn ra tay, đem hơn ba mươi nữ nhân giết hết, một người cũng không chừa.
Chủ yếu là lúc người này giết người, mắt vẫn mang ý cười. Nếu không phải hắn ta đang giết người, Diệp Thư Hoa còn tưởng rằng hắn cùng người ta tán tỉnh.
Nếu không phải sư phó nàng tới nhanh, nàng cũng sẽ bị người nọ giết.
Sau lại nghe nói hắn bị mấy đại môn phái hợp lực đuổi bắt, giết chết.
Hiện tại nhìn hai người này lại phảng phất tương tự.
Diệp Thư Hoa tay run run, xúc động nắm chặt ngón tay Triệu Mỹ Nghiên.
Cô ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt so với lúc nãy nhu hòa một chút: "Cô đi đi."
"Hả ?" Diệp Thư Hoa mờ mịt nhìn cô.
Triệu Mỹ Nghiên mặt vô cảm: "Cô đi đi."
Diệp Thư Hoa đã hiểu, người này muốn làm cho mình rời đi.
Nàng lắc đầu, cánh môi đỏ mọng chu ra có chút rõ ràng: "Không đi."
Lông mi thật dài của Triệu Mỹ Nghiên run run, ngón tay vẫn luôn bị Diệp Thư Hoa nắm rốt cuộc ổn định không được run lên. Nhưng trên mặt cô vẫn trước sau như một rất bình tĩnh, thậm chí thêm vài phần tử khí trầm trầm, hai tròng mắt nhìn thẳng trần nhà, thần sắc đờ đẫn, cô cười nhạo một tiếng: "Tôi thật sự thua rồi, cũng không có tiền, hai ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng, phải bán nhà mới có thể lấy đủ. Còn có món nợ tiền thuốc men kếch xù, cô đi theo tôi cũng không có kết cục tốt, không chừng đến lúc đó sẽ bị mấy fan cuồng nghe theo tin bẩn trên mạng công kích, thậm chí đe doạ tính mạng......"
Diệp Thư Hoa nhìn chỗ khác, cách bức rèm màu lam, Cố Thanh nằm ở bên kia. Ngay từ đầu nàng chỉ là đơn thuần muốn lật đổ cốt truyện, giúp mình không bị đại vai ác này trả thù trong tương lai nên các mặt khác nàng căn bản không để ý, cho nên ở ngay từ đầu nàng mới không ngăn cản Chu Mộc Sâm nói chuyện. Và tình huống xảy ra sau đó nàng cũng không ngăn cản được. Thế giới này linh khí quá loãng, làm cho thực lực của nàng cũng rất thấp, không có biện pháp trông chừng cả hai người, hơn nữa tu sĩ không thể dùng pháp thuật có tính công kích với người phàm, nên sự tình phát sinh ra ngoài dự kiến của nàng.
Trên thực tế, so sánh Triệu Mỹ Nghiên, Diệp Thư Hoa càng coi trọng Cố Thanh hơn.
Nhưng sau khi chuyện này phát sinh, Cố Thanh vẫn nằm trên giường bệnh và Triệu Mỹ Nghiên vẫn âm u tràn đầy tử khí trầm, làm hàng liên tưởng đến tình tiết trong sách. Chắc hẳn là nàng đã thoát khỏi cốt truyện, cho nên lại an bài tình tiết khác thúc đẩy Triệu Mỹ Nghiên hắc hóa, nhưng mà có cái biến số là nàng ở đây, Cố Thanh không chết, vậy xem như đã vượt qua cái tử kiếp kia đi.
Diệp Thư Hoa trong lòng thêm áy náy, đều do mình ngay từ đầu sơ sẩy. Lại nói, người tu tiên làm sao thiếu tiền chứ ! Nàng mấp máy môi cười, nhéo nhéo ngón giữa cô, nghiêm túc nói: "Không quan trọng, tôi có thể nuôi cô nha, những cái tào lao trên mạng cũng không ảnh hưởng đến tôi đâu."
Triệu Mỹ Nghiên đầu óc ong một cái, đầu muốn đau như khi vừa mới tỉnh lại lúc trước.
Đau nhức một lúc, trong óc cô vẫn nghe vọng mấy chữ.
Không quan trọng, tôi có thể nuôi cô nha.
Tôi có thể nuôi cô nha.
Tôi nuôi cô nha.......
ánh mắt cô kịch liệt lập loè, sắc mặt dần dần phức tạp lên, cánh môi run rẩy hỏi: "Cô nuôi tôi ư......"
Thanh âm kia cùng phía trước không giống nhau, nhưng nếu hỏi cái gì không giống nhau, Diệp Thư Hoa cũng không biết nói sao. Chỉ là cảm giác trong lòng đau đau, không khỏi có chút đau lòng người phụ nữ trước mắt. Phải biết rằng lúc cô bị hộc máu, Diệp Thư Hoa cũng chỉ đồng tình sốt ruột lo lắng chứ không phải đau lòng, bởi vì nàng đối với cô không có cảm tình gì.
Diệp Thư Hoa cho rằng Triệu Mỹ Nghiên nghi ngờ nàng không nuôi nổi cô, liền lần nữa gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói với cô: "Vừa rồi Túc Phương không phải mời tôi tham gia chương trình sao ? tôi đồng ý rồi. Ông ấy nói lại thêm hai trăm vạn thù lao, ký xong hợp đồng liền chuyển cho tôi. Ông ta là nể mặt mũi cô nên mới làm vậy, chắc đem cả tiền riêng bù vào luôn. Nhưng cô cũng đừng quá làm ra vẻ, hiện tại vượt qua cửa ải khó khăn này trước đã, chờ về sau kiếm được tiền lại tìm cái lấy cớ trả cho ông ấy là được, đúng không ? Lại nói cô hiện tại phải tiếp nhận trợ giúp để có thể một lần nữa đứng lên, đem những người từng ức hiếp mình đánh vào mặt. Chẳng lẽ cô thật sự cam tâm lòng nhìn những người này sống thoải mái qua ngày sao ?"
Thật ra Diệp Thư Hoa cảm thấy rất ngoài ý muốn. Nàng đời trước không phải độc lai độc vãng thì cũng chỉ là cùng sư phó sống nương tựa lẫn nhau, nên không có bạn bè nào giúp đỡ hai thầy trò khi gặp khó khăn cả.
Nói một câu hơi khó nghe, người có của cải chung quanh mới có sói đói vờn quanh. Triệu Mỹ Nghiên ở giới giải trí ngồi ở địa vị cao như vậy, bản thân cô không biết vô tình làm lu mờ hết bao nhiêu người khác, ví dụ như Tống Hoài Minh, nên bọn họ mới lén lút cấu kết nhau ra tay bên trong, vậy mà lại còn có người không màng lợi ích đến đây hỗ trợ, thật đáng giá để biết ơn. Tương tự đối với dạng người như Tống Hoài Minh, nếu không trả thù một chút thật có lỗi với bản thân. Tất nhiên nàng sẽ không ra tay hỗ trợ trong mấy chuyện trả thù này, nhiều nhất chỉ hỗ trợ chữa khỏi thân thể cô một chút thôi.
Triệu Mỹ Nghiên cô gái trước mắt, phát hiện trong đôi mắt trong trẻo như thủy tinh của nàng chỉ toàn hình ảnh ngược của chính mình, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo không có biểu hiện cảm xúc nào khác, ngữ khí nghiêm túc nhưng trong thanh âm đều mang theo vài phần ngọt ngào. Một cô gái nhỏ như vẫn còn đi học chứ tiếp xúc qua chuyện đời lại ở chỗ này nghiêm túc nói muốn nuôi cô, còn phân tích rành rọt như thế, nhân tiện còn khuyên bảo luôn cả cô.
Cô không thể nói được đây là cảm giác, nhưng trái tim rất khó chịu, chua xót, còn có một cảm xúc ngọt ngào như mật, giống như có thứ gì muốn tràn ra.
Chưa kịp khống chế thì nước mắt đã tràn ra, từ khóe mắt chảy xuống, chảy vào tóc của cô.
Cô hỏi: "Chúng ta còn có thể bò dậy một lần nữa sao?".
Diệp Thư Hoa quyết đoán gật đầu, trên mặt tràn đầy tin tưởng, không có một tia khiếp đảm cùng do dự: "Đương nhiên có thể!"
Triệu Mỹ Nghiên vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, một hồi lâu mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Được."
__________________________________
Chị Diệp công lòi:">
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com