Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57: cầu hôn

Chuyện cầu hôn kiểu này là hoàn toàn không trong dự kiến của Diệp Thư Hoa.


Mấy trăm năm trong đời sống cổ nhân, thế giới kia cũng không có cái gì là cầu hôn.


Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, cho dù là tu sĩ, phần lớn cũng phải tuân theo lễ nghi này, ngẫu nhiên tự do yêu đương cũng sẽ phải để nhà trai nhờ người tới cửa mai mối trước.


Hơn nữa Triệu Mỹ Nghiên cùng nguyên chủ trước khi xảy ra tai nạn xe cộ cũng đã đính hôn thành công, tuy rằng cái đính hôn này chỉ là người hai bên nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng cũng là đính, cho nên nàng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có cầu hôn.


Hôm nay là ngày khai trương công ty Triệu Mỹ Nghiên, có mời mấy người quen, đại lão trong giới giải trí có mối quan hệ với cô, còn có mấy fans ruột còn liên hệ với Triệu Mỹ Nghiên cũng chạy tới.


Chỉ là không biết sao còn có cả fans của Diệp Thư Hoa, chuyện này làm nàng cảm thấy có chút kỳ quái.


Nhưng mà nàng vẫn là cười tủm tỉm chào hỏi với bọn họ.


Diệp Thư Hoa bị Cố Thanh một mạch nắm tay đi hết thảm đỏ, đi đến trước cửa công ty.


Diệp Thư Hoa mới bừng tỉnh phát hiện, công ty này tên là Diệp Tâm.


Hàm nghĩa của tên này không cần nói cũng biết.


Nhìn người phụ nữ đang đứng ở phía trước nhất trên đài kia, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Diệp Thư Hoa cong cong, đồng thời cũng thấy rõ vẻ mặt nghiêm túc của người nọ, nhìn nàng bằng vẻ ôn nhu duy nhất trong đời cô ấy.


Dưới những tiếng đèn flash 'lắc cắt" như mưa, Diệp Thư Hoa bị Cố Thanh kéo đến bên cạnh Triệu Mỹ Nghiên, bên cạnh truyền đến âm thanh xì xào nghi hoặc của các fan cùng một ít tiếng thét chói tai của fans Diệp Thư Hoa, hình như là mọi người đều suy nghĩ vì sao Diệp Thư Hoa lại đứng bên cạnh Triệu Mỹ Nghiên.


"Khẳng định là Triệu Mỹ Nghiên ký hợp đồng với Diệp Tử nhà ta nha, ngao ngao ngao, tuyệt quá a".


"Hạnh phúc muốn ngất, hai người tôi thích nhất đã thật sự hợp tác rồi".


"Diệp tỷ tuyệt vời như vậy, ký hợp đồng với Triệu Mỹ Nghiên tương lai còn lên như gió nữa cho xem !"


"Chỉ có mình tôi hoài nghi có gì đó không thích hợp sao"


"Còn có tôi, rốt cuộc công ty lại tên là Diệp Tâm ?"


"Không có khả năng! Có lẽ là hai người bọn họ hợp mở ý chứ !"


Phảng phất như nghe thấy lời nói bên đó, Diệp Thư Hoa liền đưa mắt nhìn qua. Gương mặt sau khi được trang điểm kỹ lưỡng càng thêm xinh đẹp, đối diện thẳng với bọn họ, mấy fans đang nghi ngờ nói thầm không thích hợp trong nháy mắt giống như bị bế mạch, nội tâm thét chói tai như gà ' cha mẹ ơi, không phải ý chí ta không kiên định, mà là quân địch quá sức cường đại, thịnh thế mỹ nhan như thế này, thật sự có thích hợp hay không thích hợp gì ta cũng nhịn!'


Kế bên Triệu Mỹ Nghiên đứng rất nhiều người Diệp Thư Hoa đã từng gặp qua, bọn họ cũng cười nhìn nàng, gật đầu ý chào hỏi.

Tiếp theo đó là Triệu Mỹ Nghiên với tư cách ông chủ lên tiếng.


Diệp Thư Hoa an tĩnh nghe, cúi đầu nhìn váy trắng tinh trên người mình, có chút nghi hoặc, hôm nay Triệu Mỹ Nghiên nằng nặc bắt nàng phải mặc cái váy trắng này, nhưng mà hôm nay công ty khai trương, sao không cho nàng mặc váy đỏ mới phù hợp không khí vui mừng chứ!


Váy rất dài, nàng mang giày cao gót, làn váy dài vừa đến mắt cá chân, thân váy phiêu phiêu, tùy ý lắc lắc người một cái đều có thể làm tà váy như muốn bay lên, nếu có một trận gió thổi qua chắc chắn liền bay lên thật sự.


Nàng không biết bản thân mình hiện giờ rực rỡ đến mức nào, làm Triệu Mỹ Nghiên thiếu chút nữa nhịn không được chạy đi ôm.


Nhưng đây cũng là hiệu quả mà Triệu Mỹ Nghiên muốn đạt tới.


Nhìn người con gái đứng bên cạnh mê đảo các fan, Triệu Mỹ Nghiên đang còn lên tiếng phát biểu đưa mắt quan sát một chút, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên nhan sắc làm loá mắt người, người đẹp là chính nghĩa mà.


Sau khi phát biểu ngắn gọn xong, Triệu Mỹ Nghiên liền bắt đầu giới thiệu mấy nghệ sĩ mình đã ký hợp đồng.


Diệp Thư Hoa đều có chút giật mình ngốc lăng, nhìn những người từ bên trong công ty ra tới, ai cũng ăn mặc ngăn nắp lượng lệ cả trai lẫn gái, không ít người đều nhìn thập phần quen mắt, còn thêm mười mấy người mới nữa. Rõ ràng chỉ là một công ty mới mở nhưng tiềm lực vô cùng dồi dào nha.


Bên ngoài thảm đỏ, fans của bọn họ gào thét từng trận từng trận chói tai, giúp cho toàn bộ nghi thức thập phần náo nhiệt.


Diệp Thư Hoa nhìn nữ nhân trước mặt bộ dáng khí phách hăng hái, nàng có chút cảm thán. Thì ra trong lúc nàng hoàn toàn không biết, cô làm nhiều việc đến như vậy, nhiều đến cũng đủ làm hầu hết tất cả mọi người đều coi trọng lên.


Nàng nắm tay Cố Thanh thật chặt, trong lòng không biết là cảm giác gì, có chút giống như cảm giác nàng nhìn thấy bóng dáng sư phó khi sư phó xuất hiện bảo vệ nàng vậy, nhưng cũng không đúng, bởi vì khi đó, nàng là một lòng một dạ nhìn lên, mà lúc này, lại là nhìn thẳng.


Cố Thanh tới gần nàng, thấp giọng hỏi "Làm sao vậy ?".


Diệp Thư Hoa mím môi cười, lắc đầu "Không có gì, chỉ là cảm thấy bộ dáng này của cô ấy rất đẹp".


Cố Thanh cười đắc ý "Chứ còn gì nữa, cũng không nhìn xem là ông xã của ai."


Diệp Thư Hoa mặt đỏ, thu liễm ánh mắt.


"Công ty này là tôi tặng cho vị hôn thê của tôi, cô Diệp Thư Hoa, làm lễ vật, mời ký tên chỗ này, từ đây về sau, ông chủ ông ty này là Diệp Thư Hoa."


Âm thanh trầm thấp từ microphone truyền đến.


Hiện trường một lần nữa yên tĩnh.


Không ai phát ra tiếng động, tất cả mọi người ngốc lăng nhìn Triệu Mỹ Nghiên, không thể tin được cô cư nhiên nói ra lời như vậy.


Diệp Thư Hoa cũng không phản ứng lại được, thấy người phụ nữ ở trên đài phát biểu vừa nói xong bỗng nhiên quay đầu cầm microphone thâm tình nhìn mình, ánh mắt cực nóng bỏng, đầu ốc nàng đều trống rỗng, thậm chí còn chưa nghe rõ lời cô nói.

"Tiểu Diệp, lại đây ký tên." Triệu Mỹ Nghiên nói lại lần nữa.


Câu nói lúc nãy cũng rốt cuộc quay trở lại trong đầu Diệp Thư Hoa, đồng tử trong mắt nàng muốn rút lại, thấp giọng nói "Chị điên rồi ?"


Triệu Mỹ Nghiên lắc đầu, quét mắt nhìn mọi người đang ngây ra như phỗng, nghiêm túc nói "Tôi không điên, Tiểu Diệp, tôi thật sự rất yêu em, lúc trước tôi vẫn luôn cho rằng tôi chỉ là thích em một chút mà thôi. Nhưng mấy ngày trước tôi mới phát hiện, tôi quả thật là yêu em, yêu đến không có biện pháp chịu đựng được việc em rời đi. Quyết định này không phải là nhất thời xúc động, mà là tôi từ lúc chuẩn bị thành lập công ty đã quyết xong rồi, tôi chỉ muốn mang tất cả những gì của mình đến cho em."


"A a a"


"Trời ơi, sao lại thế này!!!"


"Không phải cắt bánh khánh thành công ty sao?? Như thế nào biến thành thông báo rồi ??"


"Tôi không chịu đâu !!"


"Kháng nghị, kháng nghị!"


Các fan sau khi Triệu Mỹ Nghiên nói xong, nháy mắt làm ầm ĩ lên.


Nhưng mà cũng may Triệu Mỹ Nghiên cũng có đoán trước được, chuẩn bị số lượng bảo an tương đối nhiều, hơn nữa số lượng fans hôm nay cũng không tính đặc biệt nhiều, có chuyện gì cũng dễ dàng khống chế xuống.


Diệp Thư Hoa nhìn cô. những người xung quanh lúc này cũng đều im lặng không lên tiếng, chờ nàng tự giác quyết định.


Cố Thanh đem microphone đưa tới trong tay nàng, nhỏ giọng nói "Chuyện này dì cũng biết rồi, Diệp Tử, ký đi."


Diệp Thư Hoa thần sắc phức tạp nhìn cô, mặt mày cô từ đầu tới đuôi không có gì thay đổi, thâm tình tới cực hạn trở nên thản nhiên, bình tĩnh, lại cũng kiên quyết.


"Thật ra không cần thiết vậy đâu." Diệp Thư Hoa nói.


Triệu Mỹ Nghiên mỉm cười "Tôi nghĩ là cầm hết tài sản của tôi rồi em sẽ ngượng ngùng không dám rời đi nữa."


Diệp Thư Hoa cười, đi lên phía trước một bước, đứng song song với Triệu Mỹ Nghiên đứng trên đài phát biểu.


Trên đài có vài văn kiện, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Diệp Thư Hoa cầm bút, từng nét bút ký tên mình xuống.


Thật ra cũng không có bất cứ tác dụng gì, nhưng nàng xác thật cảm động, đại biểu pháp nhân vẫn là Triệu Mỹ Nghiên, chỉ có chủ công ty là tên nàng. Diệp Thư Hoa đối với mấy cái này vốn không để ý, tiền tài trong lòng nàng chỉ là một con số mà thôi, nàng cảm động là bởi vì đối với Triệu Mỹ Nghiên, cái công ty này mang không ích ý nghĩa, vậy mà co có thể cho nàng toàn bộ.


Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nàng cũng không có biện pháp cự tuyệt.


Chỉ là chờ sau đó, nàng muốn viết một tờ như giấy chuyển nhượng, hoặc là không cần công chứng cho mớ giấy tờ này.


Diệp Thư Hoa vừa định nói, liền thấy Triệu Mỹ Nghiên đã cầm microphone gọi công chứng viên tới hiện trường xử lý thủ tục.


Nhất cử động lại chọc vô số fans thét chói tai hò hét.


Chỉ là ai cũng không ảnh hưởng đến hai người đứng trên đài.


Những người khác đều mỉm cười nhìn bọn họ, vỗ tay mang theo chúc phúc.


Văn kiện chuẩn bị tốt rồi, Triệu Mỹ Nghiên đem toàn bộ thu lại, liền bắt đầu cắt băng "Cho em, bà chủ, về sau chúng ta đều là làm công cho em đấy nha."


Diệp Thư Hoa cười cười, cầm kéo.


Nghi thức cắt băng kết thúc, mọi người thu kéo, bỗng nhiên có người bắt đầu phóng pháo mừng.


Khi Diệp Thư Hoa đang không biết làm sao, Triệu Mỹ Nghiên bảo người tắt tiếng trên đài phát biểu, lúc đó màn hình sau lưng bắt đầu truyền phát lên, cùng với giọng nói trầm thấp có từ tính của Triệu Mỹ Nghiên, từng ảnh từng ảnh chụp lướt qua trên màn hình, các fan chậm rãi an tĩnh lại.


"Tiểu Diệp, quen biết em, là may mắn nhất đời này tôi có được." Bắt đầu là những hình ảnh gặp gỡ đầu tiên của Triệu Mỹ Nghiên cùng nguyên chủ, do Cố Thanh chụp.


"Tiểu Diệp, đính hôn, thật ra lúc ấy tôi không có gì vui vẻ, như là hoàn thành nhiệm vụ, xin lỗi em."


"Tiểu Diệp, khi xảy ra tai nạn xe cộ, có khả năng cả đời này biến thành người thực vật, chuyện tôi còn day dứt duy nhất trong lòng cũng chỉ có mẹ tôi, xin lỗi em."


"Tiểu Diệp, khi tôi tỉnh lại, em vẫn còn ở cạnh bên tôi, tôi thật sự rất vui, rất hạnh phúc, bởi vì hóa ra tôi vẫn chưa bị thế giới này vứt bỏ."


"Tiểu Diệp, tôi càng ngày càng thích em, chính là chân của tôi làm tôi không có dũng khí tin tưởng em, tin em sẽ ở lại bên cạnh tôi. Nên lúc đó tôi mới bảo em đi đi, nhưng thật cảm ơn em lúc ấy đã cự tuyệt, cũng nói với tôi là em sẽ nuôi tôi."


"Tiểu Diệp... "


"Tiểu Diệp, tôi phát hiện tôi thật sự thích em chứ không phải cảm kích cái thuở ban đầu đó, cũng giống như người ôm phù mộc chết đuối, vô cùng đơn giản là tôi thích em."


"Tiểu Diệp... "


"Tiểu Diệp, em nói chia tay, tôi rất đau khổ, rất khó chịu, ngủ không được. Một khi nhắm mắt lại trong đầu đều là em, ngày đầu tiên, ngày hôm sau, ngày thứ ba, càng lúc càng nghiêm trọng".


Hình ảnh ngưng lại, các fan đã hoàn toàn không phát ra tiếng nào, à không, còn có ẩn ẩn tiếng khóc.


Mà lúc này Triệu Mỹ Nghiên quỳ một gối xuống đất, trong tay giơ một cái hộp nhẫn đỏ đỏ, mở ra bên trong là một viên hồng ngọc to được đính trên bề mặt thật tinh xảo, cô lại cầm microphone, ngửa đầu nhìn người trên đầu quả tim, gằn từng chữ "Tiểu Diệp, gả cho tôi đi."


"A a a ta không náo loạn, gả đi"


"Diệp Thư Hoa, là cô cứu vớt thần tượng chúng tôi, chúng tôi không bài xích cô!"


"Gả cho chị ấy đi"!


Đôi mắt Diệp Thư Hoa ửng đỏ, tuy rằng ban đầu trên màn hình xuất hiện hình của nguyên chủ làm nàng có chút quái dị, nhưng từ bức ảnh thứ ba trở đi chính là ảnh của nàng, vẫn là cảm động, lòng nàng vốn là thực mềm, đặc biệt là đối với một người đã nằm sẵn trong lòng nàng.


Nàng lau lau nước mắt, vươn tay, mang theo giọng mũi nồng đậm, dịu dàng nói "Được."


Không nghĩ tới lần đầu tiên đã thành công! Triệu Mỹ Nghiên kinh hỉ như điên, tay run rẩy đeo nhẫn lên cho Diệp Thư Hoa. Lúc trước Diệp Thư Hoa đưa ra đề nghị chia tay, cô liền cho rằng cầu hôn không dễ dàng như vậy. Chỉ là lần này cơ hội quá khó có được, trong đời cô ít có đại sự, cho nên muốn tiếp theo chuyện vui hôm nay liền thử một chút, không nghĩ tới thành công.


Diệp Thư Hoa cũng không phải là một người sẽ vì những người không liên quan xung quanh mà ép uổng bản thân mình, đây là xuất phát từ nội tâm của nàng.


Triệu Mỹ Nghiên mừng rỡ như điên, sau khi đeo nhẫn xong, lập tức đứng lên, bế người lên.


"Rải hoa rải hoa!" Tô Trạch từ phía sau màn ra tới, ồn ào kêu.


"Hôn một cái! hôn một cái đi!" tiếng hoan hô của mọi người cũng bắt đầu vang lên.


Triệu Mỹ Nghiên lại không muốn buông người trong lòng ngực ra.


Từ trên đỉnh đầu rơi xuống một đống dải lụa rực rỡ, Triệu Mỹ Nghiên hận nói "Cũng không cần phải nhắm ngay đầu tao mà quăng xuống chứ, tao đã chải tóc kỹ càng rồi đấy!."


Tô Trạch hừ cười "Vậy mày tránh ra, chúng ta ném đệ muội."


"Không cho." Triệu Mỹ Nghiên đem người trong lòng ngực ôm chặt hơn nữa.


Bảo bối này thiếu chút nữa đánh mất, cô đau lòng luyến tiếc biết bao nhiêu nào nỡ cho người ta khi dễ.


Triệu Mỹ Nghiên nghĩ, trong lòng giống như dính mứt hoa quả, ngọt như bôi mật, cúi đầu nhìn người con gái ngoan ngoãn ghé vào trong lòng ngực cô, lại thỏa mãn cười cười, cảnh cáo nhìn đám người đang tiếp tục làm ầm ĩ, thấp giọng nói "Đủ rồi nha, lại quậy lung tung là không thú vị đâu."


"Xí !"


Đám người không náo loạn nữa, Triệu Mỹ Nghiên nhẹ nhàng thở ra, đem Diệp Thư Hoa từ trong lòng ngực thả xuống, nhìn ánh mắt ướt át ngập nước mắt của nàng, hôn chụt một cái lên môi.


Cánh môi mềm mại chạm vào một chút lập tức tách ra, Diệp Thư Hoa thậm chí chỉ có một chút cảm giác liền biến mất, sau đó nhìn người phụ nữ trước mắt mặt đỏ tai hồng quay mặt đi, có chút nghi hoặc chớp mắt. Cái này không giống như cái hôn trong tưởng tượng của nàng nha, ánh mắt nàng lấp lánh, giữa không khí náo nhiệt đầy người la hét xung quanh, rụt rè trong lòng đều biến mất, chỉ còn lại người trước mắt, nàng mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói "Hôn lại một cái nữa đi".


Triệu Mỹ Nghiên mặt càng đỏ hơn, ánh mắt cũng ngập nước, nhưng vẫn cúi đầu hôn lại một cái.


"A a a a không được, ta muốn hóa thân thành gà thét chói tai !!!!"


"'Ngọt quá má ơi !!!!"


"Không nghĩ tới Triệu Mỹ Nghiên còn ngây thơ như vậy, mẹ ơi!"


"Ghen tị ghê !!!"


Diệp Thư Hoa nghe những thanh âm đó, lại không có bất cứ cái gì tức giận, lòng tràn đầy vui thích. Hoá ra tình cảm là như thế này, khó trách sư phó luân hãm vào, thích một người đàn ông tra nam lúc nào cũng liếc trái nhìn phải đến vậy cũng không rời được, mãi đến khi đối phương mang theo người trở về bà mới biết được.


Diệp Thư Hoa nhéo nhéo bàn tay to đang nắm tay mình.


Triệu Mỹ Nghiên nghi hoặc xem nàng.


Nàng ngửa đầu, cũng nghiêm túc nói "Triệu Mỹ Nghiên, em cũng yêu chị."

__________________________________

Thặc là mật ngọt chết ruồi(*꒦ິ꒳꒦ີ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com