Chương 60: lo lắng
Mấy tháng trước, Triệu Mỹ Nghiên đã dùng thủ đoạn sắc bén trả thù hầu hết tất cả những người khi đó cố tình bôi đen cô.
Nhưng cũng sẽ có một ít cá lọt lưới.
Tống Hoài Minh chính là một trong số đó, là do hắn ta đều sai trợ lý ra tay, cho dù đưa nhau lên tòa kiện tụng, trợ lý có phản bội đi chăng nữa cũng không đào đâu ra chứng cứ thiết thực để kiện được Tống Hoài Minh, tuy rằng hắn cũng lọt vào không ít chèn ép cùng trào phúng.
Mãi đến Triệu Mỹ Nghiên chân chính ra tay, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, giới giải trí phảng phất đã thật lâu không có nhìn thấy Tống Hoài Minh, đặc biệt là các vai nam chính trong phim của Lý đạo diễn đều bị người của Triệu Mỹ Nghiên giới thiệu đoạt mất.
Mục Ly tới tham gia cái tiết mục này đều biết đây là cơ quật quật khởi rất lớn của mình, để được đến đây, cô ta đã phải trả giá rất lớn, lớn đến mức cô ta sẽ không thể gánh nổi nếu lần này thất bại.
Đương nhiên cũng xác thật là cô ta đã tính toán kế hoạch thực tỉ mỉ, chỉ là Diệp Thư Hoa xuất hiện làm kế hoạch của Mục Ly nếm hết thất bại này đến thất bại khác. Nhưng cũng không có gì, tốt xấu gì cũng còn có cái tiết mục được đầu tư hoành tráng này, đảm bảo đến lúc phát sóng sẽ thu được không ít fans.
Bởi vậy Mục Ly cũng không để ý.
Nhưng mà ở hai ngày trước, cô ta nhìn đến tin tức oanh động tất cả cư dân mạng là Triệu Mỹ Nghiên trước mặt mọi người cầu hôn Diệp Thư Hoa, vô số fans khóc tê tâm liệt phế.
Phải biết rằng, đây không phải là tuyên bố yêu đương, đây là cầu hôn, khả năng bọn họ còn có thể lập tức kết hôn.
Cho nên hiển nhiên, Diệp Thư Hoa cùng Triệu Mỹ Nghiên "ám độ trần thương"(*) thật lâu.
(*)ám độ trần thương: lén lút âm thầm qua lại.
Lúc trước, tin tức Triệu Mỹ Nghiên thay Diệp Thư Hoa ra mặt kiện đám thủy quân với account marketing tội phỉ báng cũng từng lên hot search, cô ta cũng biết một chút, lúc ấy cô ta còn kinh ngạc là cái cô ả Triệu Mỹ Nghiên máu lạnh này cư nhiên lại nguyện ý đứng ra bảo vệ cho một cô gái, thì ra nguyên nhân là thế này.
Vậy các tin tức và tình huống xảy ra sau này tất cả đều có thể lý giải được quá dễ dàng.
Diệp Thư Hoa sở dĩ liên tiếp phá hư kế hoạch của cô ta, cùng Doãn Hòa Uyên đè bẹp kế hoạch xào tai tiếng, lợi dụng độ hot của Ninh Nhất Chu để nổi tiếng của cô ta, xét đến cùng vẫn là bởi vì Triệu Mỹ Nghiên.
Cô ta nhất định biết hung thủ đầu tiên và nhiệt tình nhất trong vụ mưu hại Triệu Mỹ Nghiên chính là bản thân mình.
Mục Ly bị ý nghĩ của mình dọa sợ mất mật.
Cô ta suy nghĩ thật kỹ lại âm mưu của mình, cũng nghĩ lại thật kỹ đường đi nước bước của những người bị cô ta sai khiến.
Nhưng mà cô ta thật sự không thể nào tin tưởng được Triệu Mỹ Nghiên dễ dàng tra ra cô ta như vậy được.
Khi cô ta đang chuẩn bị tốt tinh thần lừa mình dối người, ánh mắt lạnh băng của Triệu Mỹ Nghiên liếc qua, mặt cô ta liền trắng bệch, theo bản năng lui về phía sau.
Đụng phải đứng bên cạnh cô ta, Ninh Nhất Chu.
Người này sắc mặt khẽ biến, vội vàng né tránh, ngay sau đó hai người Vinh Thù Nhiên cùng Doãn Hòa Uyên liền phối hợp che trước mặt cậu ta.
Mục Ly cười khổ một tiếng, thật sự không cần thảo mai một chút luôn à.
Mục Ly là rất không phải kiểu hay nể mặt, nhưng ngày thường ở chung cũng không phải là một người chuyên kiếm chuyện.
Cô ta trong tiểu thuyết có thể nổi lên lại một lần nữa, chứng minh người này EQ cũng không tệ lắm.
Ít nhất ở trước màn ảnh đều không có bất luận sai lầm gì.
Diệp Thư Hoa cũng không nghĩ tới nhằm vào cô ta.
Sau khi tiễn ông chồng nhão nhão dính dính như hồ đi rồi, Diệp Thư Hoa đầy mặt tươi cười xoay người lại, chào đón nàng chính là một tràn chúc phúc "Chuyện tốt khi nào mới làm đây ?"
"Chậc, chậc, không nói một tiếng bắt lấy Triệu Mỹ Nghiên, cô mới là người lợi hại nhất."
"Ông chồng yêu của tiểu tỷ tỷ ấy nha, đã từng là nữ thần cao lãnh nhưng vậy mà trước mặt tiểu tỷ tỷ liền như đứa con nít ấy, thật là, làm người ta ê răng."
Ninh Nhất Chu cùng Doãn Hòa Uyên lúc trước đã biết, không có biểu hiện ngoài ý muốn quá lớn, chỉ là bình tĩnh lại đây chúc mừng "Chúc mừng."
Diệp Thư Hoa nhìn Doãn Hòa Uyên, cảm xúc trên người thiếu niên này thực không đúng, có chút trầm xuống.
Nhớ tới lời nói lúc trước của Dạ Đàm, nàng hơi hơi mỉm cười, trên mặt mang theo hạnh phúc ngọt ngào "Cảm ơn, mấy chuyện khác, khi nào tổ chức sẽ báo với mọi người nha."
Nàng nhìn về phía Mục Ly.
Mục Ly theo bản năng co rúm người lại một chút, khuôn mặt son phấn diễm lệ không che được sắc mặt khó coi, gượng ép nở nụ cười cứng ngắc "Chúc mừng, thôi chúng ta đi đi nhỉ."
Cô ta sợ hãi Diệp Thư Hoa.
Đây là kết luận của mấy người bọn họ sau khi thấy phản ứng của Mục Ly.
Phải biết rằng lần quay trước, Mục Ly vẫn tỏ thái độ không để hai cô gái nhãi nhép còn lại vào mắt, toàn tâm toàn ý đều giương khóe mắt long lanh trong đợi về phía Ninh Nhất Chu và lo theo chiều chuộng Doãn Hòa Uyên.
Chỉ là lần này, không biết sao lại có phản ứng lớn như vậy.
Nhưng mà từ lần quay trước, Diệp Thư Hoa đã theo chân ba người kia làm tốt quan hệ, bởi vậy khi phát hiện ra tình huống này, ba người kia lập tức ăn ý đem ngăn cách Diệp Thư Hoa và Mục Ly, không cho màn ảnh quay được những chỗ không thích hợp, mặc kệ Diệp Thư Hoa đã làm cái gì, bọn họ đều nguyện ý giúp một chút.
Diệp Thư Hoa đối với bộ mặt thấp thỏm của Mục Ly, bình tĩnh gật đầu "Ừ, đi thôi, đi nghỉ bù lệch múi giờ đã."
"Được."
Mọi người đi lên lầu.
Chuyến du ngoạn của bọn họ không phải chỉ là trong buổi sáng hay trong một buổi chiều là có thể xong, mà là đi suốt nguyên ngày từ 8 giờ sáng đến 9 giờ tối mới về đến. Do đó cần nghỉ ngơi thật tốt đề bù lại chuyện lệch múi giờ, bằng không ngày hôm sau sẽ không thể chống đỡ nổi.
Diệp Thư Hoa kéo theo rương hành lý của mình cùng mọi người lên lầu, đi vào tầng lầu của tổ tiết mục thuê cho bọn họ.
Sau khi theo chân mọi người chào hỏi xong, liền tiến vào phòng của mình.
Sau khi đem hết thảy vật dụng hàng ngày phải dùng bày ra xong, Diệp Thư Hoa liền chuẩn bị đả tọa tu luyện.
Ở thành phố A, Triệu Mỹ Nghiên cứ ở bên cạnh, nàng hình như đã thật lâu không tu luyện rồi, chỉ là ngẫu nhiên sau khi cô ngủ mới có thể nằm ở trên giường tu luyện một chút.
Quả nhiên, yêu đương hỏng việc.
Nàng đỡ trán, khóe miệng lại mang theo chút ngọt ngào tươi cười.
Đang định khoanh chân ngồi, Diệp Thư Hoa lại nghe thấy tiếng gõ cửa có trật tự "Thịch thịch thịch" .
Nàng đứng dậy đi mở cửa.
Liền thấy Mục Ly sắc mặt tiều tụy đứng trước cửa, trong tay cầm một cái hộp quà lớn bằng bàn tay màu tím nhạt, mặt trên còn có cái nơ hình con bướm. Mục Ly nhìn nàng, khô khan nói "Cái này là chút lễ vật cho cô, chúc mừng cô đính hôn."
"Cảm ơn" Diệp Thư Hoa có chút nghi hoặc tiếp nhận, khi đưa tay ra nhận, nàng còn thấy tay của Mục Ly giơ ra run cầm cập, cảm xúc sợ hãi truyền đến, vô cùng rõ ràng.
Diệp Thư Hoa lui về phía sau hai bước để cho cô ta tiến vào, đóng cửa lại, mới nhẹ giọng hỏi "Cô sợ Triệu Mỹ Nghiên trả thù sao ?"
Thân mình Mục Ly lại lần nữa run lên, hai chân đều bủn rủn, phải dựa vào ngăn tủ trong phòng khách sạn mới có thể đứng yên được.
Cô ta có chút hoảng sợ nhìn Diệp Thư Hoa, nói giọng khàn khàn "Cô ta thật sự biết hết rồi ?"
Diệp Thư Hoa ra sức gật đầu, bộ dáng thực kiêu ngạo, hơi cao giọng nói "Đương nhiên rồi, chị ấy rất lợi hại."
Nghề nào cũng có thiên phú, Diệp Thư Hoa có thể tu tiên là cơ duyên kiếp trước của nàng. Nhưng thân là người phàm, Triệu Mỹ Nghiên ở thế giới này cũng không phải người tầm thường, nàng từng nhìn qua những trải nghiệm trong cuộc sống của cô, nhìn qua tủ kính trong phòng cô bày biện đủ loại bằng khen, cúp, nhìn đến việc cô làm minh tinh nổi cồn như vậy trong giới giải trí vẫn có thể khéo léo tránh đi tất cả những scandal, ở phương diện này, Triệu Mỹ Nghiên đáng giá để nàng kiêu ngạo.
Chỉ là Mục Ly thực mất kiểm soát rồi, đối với cô ta mà nói, chuyện cô ta làm cũng chẳng phải là chuyện gì đang kiêu ngạo tự hào, cô ta cắn cắn môi, thấp giọng nói "Lúc ấy là tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, tôi đã biết sai rồi, cô có thể giúp tôi đi nói với cô ấu được không ? Tôi thật sự biết sai rồi, về sau tôi không dám nữa."
Sắc mặt Diệp Thư Hoa bình tĩnh nhìn cô ta, hỏi "Nếu tôi giết cô, sau đó lại nói với cô, tôi chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, hiện tại biết sai rồi, vậy cô nghĩ xem pháp luật có thể bỏ qua cho tôi không ?"
Mục Ly lập tức lui về phía sau, tay đặt trên thanh kéo ở then cửa, đôi mắt hoàn toàn phòng bị nhìn Diệp Thư Hoa, lắp bắp nói "Giết người là phạm pháp, cô...cô...bình tĩnh lại một chút".
Diệp Thư Hoa cong môi cười nhạt "Yên tâm, tôi không tính giết người đâu."
Mục Ly lúc này mới thả lỏng một chút, da mặt run lên, nói "Cô làm ơn giúp tôi đi, vì đổi lấy cơ hội vùng lên lần này, tôi đã phải chuẩn bị thật lâu. Thật ra tôi cũng thảm lắm, từ năm đó bị Triệu Mỹ Nghiên phong sát, tôi thậm chí cả một thỏi son cũng mua không nổi ! Cô biết không, mỗi ngày của tôi đều là ăn bữa nay lo bữa mai, đi đến đâu vừa thấy mặt tôi người ta đều nói không cần."
Diệp Thư Hoa nhàn nhạt nói "Đây không phải là do cô tự chuốc lấy ? Lúc trước là cô cứ ngoan cố lặp đi lặp lại nhiều lần dán lên, mới làm Triệu Mỹ Nghiên không thể nhịn được nữa ra tay. Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, dù cho cô rời khỏi giới nghệ sĩ đi nữa, cô cũng còn có công việc khác để làm mà! Cho nên dù cho không thể sống dưới ánh đèn sân khấu, cũng có rất nhiều công việc khác có thể làm, làm sao có thể thảm như vậy được."
Mục Ly cứng họng.
Diệp Thư Hoa giúp cô ta kéo cửa phòng ra "Trở về đi, Triệu Mỹ Nghiên muốn làm cái gì, đó là chuyện của chị ấy. Chị ấy bị khi dễ, hiện tại chính bản thân đi đòi lại công bằng, tôi sẽ không nói thêm cái gì, bởi vì chị ấy sẽ không thương tổn người vô tội ."
Mục Ly không nghĩ muốn ra ngoài nhưng vẫn bị Diệp Thư Hoa đẩy ra.
Sau khi rời khỏi phòng, Mục Ly liền mềm mại ngã vào trên hành lang, rõ ràng Triệu Mỹ Nghiên thật ra còn chưa ra tay, cô ta cũng đã sợ tới mức chịu không nổi, có cảm giác như tất cả những nỗ lực của mình đều sắp tan thành bọt nước, bản thân sắp lập tức quay trở về cơn ác mộng lúc trước.
Người phục vụ thấy vậy liền chạy đến, nâng cô ta lên: "Cô à, cô có sao không ? cô cần giúp gì không ?"
Mục Ly nước mắt lưng tròng nhìn cô gái phục vụ, cuối cùng vẫn lắc đầu, thất hồn lạc phách trở lại phòng mình.
Lần này bọn Diệp Thư Hoa đi quay là ở nước F, nổi tiếng là một thành phố lãng mạn.
Bây giờ đã là buổi chiều, bởi vậy sau khi khách sạn phục vụ cơm chiều xong, mọi người liền lập tức trở về nghỉ ngơi rồi chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng mà Diệp Thư Hoa không ngủ, nàng đang đả tọa, sẵn ngồi chờ người phụ nữ đi ra ngoài kia trở về.
Cho nên Triệu Mỹ Nghiên không thể nào không biết nàng đang ở đâu.
Quả nhiên chờ đến 9 giờ tối, Triệu Mỹ Nghiên ở bên ngoài ăn uống no đủ, mặc áo gió màu đen, chậm rì rì đi vào tầng một, chuẩn xác dừng lại trước cửa phòng Diệp Thư Hoa rồi gõ cửa.
Diệp Thư Hoa lập tức mở cửa ra.
Triệu Mỹ Nghiên một tay ôm lấy người, nhẹ giọng trách nói "Lần sau phải hỏi một chút xem là ai mới được mở cửa phòng nghe không ? Ở mấy chỗ như thế này có thể có rất nhiều người xấu!"
Diệp Thư Hoa ôm cổ cô, cọ cọ dán lên ngực cô, nũng nịu nói "Em nghe thấy tiếng chân chị chứ bộ."
Vừa nghe được lời này, Triệu Mỹ Nghiên lập tức nhướng mày cười, hôn hôn lên trán người đang nằm trong lòng ngực, thấy tóc nàng mềm xốp, liền biết nàng đã tắm xong, vô cùng nuối tiếc đẩy Diệp Thư Hoa ra "Chị đi tắm cái đã."
"Ừm." Diệp Thư Hoa ngoan ngoãn buông tay, leo lên giường nằm trước.
Hơn mười phút sau, Triệu Mỹ Nghiên liền từ buồng vệ sinh ra tới, cả người chỉ mặc cái áo choàng tắm hình chữ V khoét sâu, lộ ra cơ ngực căng tràn săn chắc.
Hai người tuy rằng đã đăng ký kết hôn, vẫn ngượng ngùng không thích bại lộ quá mức trước mặt đối phương...
Thần sắc Triệu Mỹ Nghiên có chút không được tự nhiên, đặc biệt là vừa ra tới liền thấy Diệp Thư Hoa nằm ở trên giường, giương đôi mắt to mọng nước nhìn cô, tức khắc quay mặt qua chỗ khác, ho nhẹ một tiếng nói "Em chơi di động trước đi, đừng nhìn nữa."
Tuy rằng dáng người cô khá tốt, nhưng cũng không cần nhìn chằm chằm vào như vậy đi. Cô cũng thẹn thùng chứ, hơn nữa, hình như bản thân mình cũng lâu lắm rồi chưa có rèn luyện.
Sợ quấy rầy Diệp Thư Hoa, Triệu Mỹ Nghiên lấy máy sấy mang đến gần cửa để sấy tóc, cô cúi đầu nhìn cơ bụng của mình, hình như hơn nửa năm này sinh hoạt quá tốt, hơi có chút béo phì, dáng người cũng không còn đẹp như ngày xưa nữa.
Do dự một chút, Triệu Mỹ Nghiên buông máy sấy, yên lặng lôi từ trong rương hành lý của chính mà tổ tiết mục đã hỗ trợ mang vào đây, thay một bộ đồ ngủ kín mít thân thể, lúc này mới vừa lòng cười, tiếp tục sấy tóc.
Chỉ là mới vừa mở ra máy sấy, Triệu Mỹ Nghiên liền nghe thấy tiếng của Diệp Thư Hoa nằm ở trên giường .
Cô lập tức tắt máy sấy, đi đến gần nàng, vẻ mặt ôn nhu hỏi "Làm sao vậy ?"
Diệp Thư Hoa nói "Để em sấy tóc cho chị !"
Triệu Mỹ Nghiên cười, trong lòng ngọt ngào, quả nhiên cái tình tiết nữ chính giúp nữ chủ sấy tóc này cuối cùng cũng rơi xuống người mình.
Trong lòng mang đầy chờ mong, cô đem máy sấy đưa cho nàng.
Diệp Thư Hoa từ trên giường bò dậy, vừa ngồi vừa quỳ, độ cao vừa vặn, Triệu Mỹ Nghiên tóc ngắn, đặc biệt là nàng mới cắt cho một lần, nhưng lúc trước nàng cũng đã nghiêm khắc nói qua, nhất định phải làm khô tóc mới được lên giường ngủ.
Máy sấy đã cắm điện đàng hoàng rồi.
Diệp Thư Hoa mở máy sấy, tay trái ôn nhu xuyên qua mấy ngàn sợi tóc của Triệu Mỹ Nghiên khẽ xóc xóc.
Bàn tay nhỏ nhắn của nàng vừa xoa tóc vừa nhẹ nhàng mát xa cho cô, Triệu Mỹ Nghiên thoải mái đến nheo mắt lại.
Chỉ là không đến hai giây, gió liền ngừng lại.
Diệp Thư Hoa vỗ vỗ bờ vai của cô, nhẹ giọng nói "Xong rồi, ngủ đi."
Triệu Mỹ Nghiên sửng sốt "Nhanh dữ vậy ?"
Đây không giống trong tưởng tượng của cô một chút nào, giống như tiện tay sờ sờ đầu cô một chút xíu mà thôi, cô còn chưa kịp cảm giác được thân mình mềm mại của Diệp Thư Hoa ôn nhu dựa dựa vào người cô nữa cơ mà ??
____________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com