Chương 24 Đàm phán bất thành
Đột nhiên cảm thấy chính mình xuất hiện ảo giác, kinh hỉ tới quá nhanh, giống như gió lốc, Thẩm Huyên cảm thấy hợp đồng của mình cũng thật giá trị!
"Được được được, khi nào? Ở đâu? Tôi nhất đinh tới đúng giờ!" cô gấp không chờ nổi nói.
Nghe được người kia khó dằn nổi thanh âm, điện thoại của đối phương trầm mặc một lát, sau mới nhàn nhạt nói "Ngày mai đón cô"
"Không cần không cần, tôi tự mình đến đó!" Thẩm Huyên làm sao dám phiền toái kim chủ.
Dứt lời, điện thoại không bao lâu đã bị cúp nhưng cô đã nhận được địa chỉ, Thẩm Huyên có chút ngốc, nguyên nhân gì mà nam chính thích ở bên ngoài nói chuyện,ở nhà chẳng phải càng tiện hơn sao?
Bất quá tưởng tượng đến chính mình nhanh chóng sẽ tự do, cô cảm thấy giống như nằm mơ. Cô từng nghĩ nam chính tại sao lại không ly hôn, không nghĩ đến đối phương lại chọn đúng ngày sinh nhật mà nói đến chuyện ly hôn?
Thẩm Huyên cảm thấy vẫn là nên đến nói với ông nội một tiếng mới được, bất quá do dự vì nam chính chỉ nói cô đến bàn chuyện ly hôn, cũng không nói nhất định sẽ ly hôn, vẫn là nên xác định rõ ràng về sau lại nói cho ông nội biết
Dù cho như thế nào Thẩm Huyên vẫn có chút kích động, cảm thấy đối phương lúc này hẹn gặp mình khẳng định là muốn ly hôn, bằng không thì còn có chuyện gì để nói?
Chờ đến ngày hôm sau, Lục Tố Tố nói đã giúp cô tìm được một chung cư, buổi chiều cô cố ý qua nhìn xem, phát hiện chung cư này chi tiết cùng vị trí đều không tệ, việc này cô còn chưa nói với ông nội, bất quá bản thân cô không nghĩ chịu nỗi cảnh mỗi ngày đều đối mặt với anh họ kia, nghe nói anh ta hai ngày nữa sẽ trở về, có thể sớm một chút dọn đi liền đi sớm một chút thôi.
"Cậu như thế nào mà đột nhiên nghĩ tới dọn ra ngoài?" Lục Tố Tố tò mò hỏi.
Ở ban công nhìn một vòng, Thẩm Huyên phát hiện ánh sáng nơi đây rất tốt, vỗ một bên vai Lục Tố Tố bói: "Tớ muốn ly hôn"
"A?!" Lục Tố Tố chấn động "Cậu không phải còn chuẩn bị quà sinh nhật cho Mục tổng sao?"
Dựa vào trình độ chấp nhất của Thẩm Huyên, cô không tưởng tượng được Thẩm Huyên sẽ buông tay!
"Cậu cũng có thể coi như là lễ vật ly hôn" Thẩm Huyên giơ tay nhìn thời gian, một bên hướng về nhân viên công tác nói " Hợp đồng ngày mai tôi quay lại đây ký, thủ tục linh tinh các người có thể chuẩn bị trước cho tốt."
Chưa từng gặp qua vị khách hàng nào sảng khoái như vậy, nhân viên công tác đương nhiên vội vàng gật đầu, vẻ mặt mỉm cười tiêu chuẩn,"Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ mau chóng chuẩn bị tốt."
Nói với Lục Tố Tố mình còn có việc, Thẩm Huyên liền lái xe đi nhưng dù vậy thì cô ấy vẫn luôn oanh tạc tin nhắn của cô, một hai phải dò hỏi tới cùng, Thẩm Huyên không có trả lời bởi vì cô phát hiện trên đường như vậy mà kẹt xe!
Không biết chính mình đây là có vận khí gì, mắt thấy phía trước có sự cố giao thông không có thể giải quyết nhanh được cô chỉ có thể lái xe đi đường vòng, bất quá cũng may mắn chờ khi xe ngừng ở nhà hàng món Tây thì còn cách mười phút nữa mới đến 8 giờ.
Đây là một nhà hàng theo kiến trúc cổ, khung cảnh vô cùng thanh u, vị trí cũng tương đối hẻo lánh, hơn nữa giống như còn yêu cầu trước tiên phải đặt bàn. Thẩm huyên bảo tên nam chính, sau khi đi xem xét một phen, quản lý lập tức liền khách khí mang cô đi lên phòng bao.
Xuyên qua chín khúc hàng lang dài, xung quanh đều là cây cối cùng nước chảy thanh tĩnh, phòng bao cũng được bày trí phong cách cổ xưa, nhìn qua cửa sổ có thể thấy trăng tròn cùng bầu trời đầy sao, phục vụ hỏi cô thích nghe loại nhạc cụ gì, Thẩm Huyên nói đàn tranh là tốt rồi.
Không bao lâu sau liền có một cô gái ăn mặc cổ trang ôm đàn tranh đi đến, ngồi ở sau mành, nhẹ nhàng gẫy những âm thanh động lòng. Thẩm Huyên dựa vào ghế nhàn nhã nhắm mắt lại, không nghĩ tới nam chính cư nhiên còn thích loại phong cách địa phương này.
Thực đơn được mang lên, đều là một cá lành canh đuôi phượng, phật thủ kim cuốn, tú cầu óc khô, cũng không biết chút đồ ăn này thôi mà giá cả làm cô có chút nghẹn họng nhìn trân trối, đột nhiên lý giải được những người kia vì sao một bữa cơm lại tiêu tốn mấy trăm vạn, cô cảm giác mình không có tư cách của kẻ có tiền.
Thẳng đến khi rmè châu ở cửa phòng bị quản lý vén lên, một thân ảnh cao lớn tức khắc đi đến, Thẩm Huyên thuận thế nhìn lại, nam nhân tựa hồ mới vừa từ công ty đến đây, cũng chưa thay tây trang làm cho người ta có cảm giác lạnh nhạt, nghiêm cẩn. Thân ảnh cao lớn đó mau chóng ngồi xuống đối diện cô.
Thời gian vừa vặn 8 giờ, Thảm Huyên không thể không cảm thán đúng là người làm ăn, quan niệm thời gian cũng thật chuẩn rồi.
"Cái này...một chút tâm ý" Cô cười đem túi màu đen đẩy qua.
Ánh mắt đảo qua cái túitrên bàn, Mục Đình chỉ liếc mắt với người phục vụ trong phòng, hắn sau khi lên thức ăn liền đi xuống chỉ có cô gái đệm đàn tranh vẫn ngồi sau manh như cũ.
Tiếng đàn sâu kín, phối hợp với thanh âm nước chảy ngoài cửa sổ, ngay cả ánh trăng cũng ấm áp một chút. ThẩmHuyên có chút xấu hổ nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy bầu không khí này có chút kỳ quái, một chút cũng không giống cảm giác chuẩn bị ly hôn.
Đồ ăn mau chóng được mang lên, còn có rượu vang đỏ, Thẩm Huyên đương nhiên không dám uống rượu, nhưng tưởng tượng tốt xấu gì cũng là sinh nhật của Mục Đình, chính mình nhấp ngụm nhỏ hẳn không có việc gì nên liền rót vào ly của mình
"Sinh nhật vui vẻ" Cô híp mắt nhấp một ngụm nhỏ.
Nhìn người đối diện, Mục Đình thong thả ung dung ăn, thanh âm nhàn nhạt "ông nội cô thế nào?"
Phát hiện mùi rượu cũng không tệ lắm, Thẩm Huyên liền uống thêm một ngụm, một bên nghiêm túc trả lời: "Ông nội đều là chút bệnh cũ"
Nghe vậy, anh không nói gì nữa, không khí trong phòng lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh, Thẩm Huyên ngồi ở kia không biết nên mở miệng như thế nào, lại hướng ngoài cửa sổ nhìn nhìn, ánh trăng vẫn như cũ mà sáng tỏ nhưng mà đối phương hình như cũng không nói đến tính toán chính sự.
"Cái kia... chúng ta không phải đến để bàn chuyện ly hôn sao?" Cô rốt cuộc không nhịn được mà mở lời
Trong phòng như cũ vang tiếng đàn tranh sâu kín, bên ngoài thanh âm của gió cũng không mạnh, anh nhấp một ngụm rượu, ánh mắt sâu kín nhìn người đối diện, thanh âm trầm thấp: "Cô đến cùng là muốn thế nào?"
Thẩm Huyên: "....."
Những lời này không phải là mình nên hỏi hắn sao?
"Tôi...Tôi chỉ là muốn ly hôn mà thôi..."
"Không được" Mục nhíu mày
"Vì cái gì?!" Thẩm Huyên cả người đều ngốc, hóa ra hắn kêu mình tới đây không phải để bàn việc ly hôn?!
Nhấp ngụm rượu, anh như cũ thong dong ăn uống, một bên ngước mắt bình tĩnh nhìn cô chăm chú: "Nói một lần nữa bắt đầu chính là cô, muốn ly hôn cũng là cô, cô coi tôi trở thành cái gì?"
"!!!"
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Huyên cả người đều hỗn độn, chỉ có thể gắt gao mím môi quay mặt nhìn cửa sổ, điều chỉnh khuôn mặt nhỏ đang muốn căng ra thành một mảnh, cảm giác như nhịp tim tắc nghẽn muốn nhảy ra ngoài
Cô nói một lần nữa bắt đầu chỉ là nói mà thôi, đối phương sao có thể nghe không hiểu!
Mím môi một cái, anh gắp cho cô một đũa thịt cua, thần sắc bình tĩnh: "Chúng ta nên nói chuyện thật tốt, ý kiến của cô đối với tôi, tôi sẽ thật sự tiếp thu, chuyện ly hôn không cần nghĩ đến nữa."
Anh không biết chính mình vì cái gì lại không muốn ly hôn nữa, chỉ gần như là thói quen có một người luôn ở nhà chờ mình, nhưng trước kia anh cũng không có loại cảm giác này.
Thẩm Huyên vì vậy mà ngơ ngác trừng mắt với người đối diện, nam chính điên rồi! Hắn khẳng định điên rồi!
Hít sâu một ngụm, nhịn không được bưng ly rượu một hơi cạn sạch, nhưng cả người vẫn bình tĩnh không gục, không có ai chỉ cô gặp tình huống này phải phản ứng như thế nào nha!
"Tôi trước kia nói bắt đầu lại lần nữa cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, bất luận thế nào, tôi cũng muốn ly hôn!" Cô đột nhiên kiên cường lên.
Mục Đình nhìn vào mắt cô, thanh âm trầm thấp: " Nhưng tôi thật lòng"
Toàn bộ phòng bao lâm vào một mảnh yên tĩnh, Thẩm Huyên cắn môi dưới không nói gì, nhìn nhau, cả người lại thất bại xoay đầu, tâm tình nhất thời phức tạp, đột nhiên có loại xúc động muốn khóc, nam chính là nhìn trúng nàng sao?
Vốn đang tưởng kiên cường, hiện tại khiến cho cô cảm thấy như đã phụ lòng anh, nhưng rõ ràng cô chỉ đùa một chút nha!
"Anh thật sự là chuyện của anh, tôi còn muốn ly hôn" Cô cố ý trầm mặt, lúc này nên là dao sắt chặt dây rối.
Nhìn gương mặt nhỏ đang căng chặt, đuôi lông mày anh khẽ nhúc nhích "Cô cảm thấy có khả năng sao?
Bầu không khí trong phòng tựa hồ có chút quỷ dị, Thẩm Huyên lập tức đứng lên, ngữ khí kiên định, "Tôi đây liền tìm luật sư kiện ly hôn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com