Chương 2: Bạn cùng bàn môn Lý
Việc đầu tiên khi nhận được đề là quét mắt qua tất cả câu hỏi trên hai mặt giấy. Hầu hết câu hỏi đều nằm trong sự chuẩn bị của tôi. Điều này khiến tôi có chút tự tin.
"Câu nào khó thì hỏi tôi."
Toàn nghiêng nhẹ người qua tôi thì thầm. Tôi hơi lúng túng vì hành động của hắn. Từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ gật đầu xem như lời đáp lại. Và đương nhiên là tôi không có ý định làm theo rồi.
"Rồi rồi, bắt đầu làm bài. Ðứa nào đầu lung lắc nhiều quá thì tôi xuống tịch thu bài đấy nhá."
Tôi dường như đã quen với việc kêu la vào mỗi đầu giờ kiểm tra của các bạn trong lớp. Dẫu sao lớp tôi cũng là 10A1 - nơi tập trung những học sinh đạt điểm cao của kỳ thi tuyển sinh lớp 10. Lực học của các bạn qua một học kỳ tôi cũng đã thấy rõ, nhưng dù vậy tôi vẫn không thể hiểu vì sao các bạn phải tìm kiếm sự giúp đỡ khác, trong khi vẫn có thể tự làm tốt bài của mình.
Tôi nhìn qua mặt bàn phía bên Khánh Toàn và hy vọng hắn đừng gọi tên tôi trong giờ kiểm tra.
Chỉ mất mười lăm phút tôi đã dễ dàng hoàn thành xong những câu hỏi ở mặt đầu. Dần về sau độ khó cũng tăng lên. Tôi hơi nhăn mày lại khi bị dừng hình ảnh bởi một câu hỏi hóc búa. Tất cả công thức, ghi nhớ về dạng này tôi đều lôi ra hết rồi nhưng vẫn không biết áp dụng thế nào. Cái câu hỏi áp dụng công thức là ra này đúng là khiến người khác điên đầu mà.
Thời gian còn lại còn chưa đến mười phút. Tôi đành gác lại câu hiện tại và nhảy xuống câu cuối cùng. Đọc xong đề câu cuối tôi cũng bắt đầu gác bút. Tôi bỏ cuộc.
Tôi không biết có phải do biểu cảm gặp rắc rối của mình hiện ra quá rõ hay không. Hay là có thể do Toàn làm bài xong rồi. Toàn ngó sang bài tôi rồi viết gì đấy vào nháp đẩy qua gần. Sau đó, hạ thấp giọng nói: "Câu 5 áp dụng công thức này là ra."
Tôi theo phản xạ nhìn xuống tờ giấy được đẩy qua chỗ mình. Là công thức mà tôi đã ghi ngập cái tờ giấy nháp nãy giờ. Bất giác chân mày tôi nhăn lại khi nhớ đến cách giải của mình. Nhưng giải kiểu gì cũng va vào ngõ cụt, làm tôi cũng mất đi phương hướng.
Hình như thấy mặt tôi ngu đần ra nên Toàn ghi thêm vài dòng nữa vào nháp, cẩn trọng nhỏ tiếng giải thích: "Hoài xem, ở đây không phải tần số bằng nhau sao, vậy nên chu kỳ..."
Cùng lúc đó thầy Lâm chợt đứng dậy và bắt đầu đi vòng vòng quanh lớp. Toàn dừng lại, thôi không nói gì, rút lại tờ giấy, cặm cúi viết thêm gì đó vào giấy rồi lại đẩy sang tôi. Là bài giải câu 5. Ðang phân vân không biết nên làm thế nào thì tôi tiếp tục nghe giọng của Toàn: "Chép đi."
Tôi vốn không thích mấy vụ trao đổi bài trong giờ kiểm tra thế này đâu. Tôi nghĩ nhận được bài mà mình tự làm dù điểm có thế nào thì vẫn là điểm của mình. Điểm cao thì vui, điểm thấp thì mình rút kinh nghiệm.
Đây cũng là lý do tại sao tôi lại thích ngồi một mình trong giờ kiểm tra.
Nhưng cái quan trọng ở đây là tôi ngại từ chối người khác. Bạn có thể từ chối tôi nhưng tôi sẽ không từ chối bạn. Thảo cũng nói về cái tính xấu này của tôi nhiều rồi nhưng không sao bỏ được. Chỉ có khi ở cùng nó tôi mới có thể ngăn được cái miệng nói "được" và cái đầu hay gật.
Tôi cứ chần chừ mãi cho đến khi trống điểm và tiếng thầy Lâm vang lên bảo dừng bút. Đến lúc này tinh thần tôi mới nhẹ nhõm hơn đôi phần.
"Kệ thầy, chép đi! Lớp trưởng chưa xuống thu đâu."
Toàn ở bên hối thúc, đưa tờ giấy lại gần tôi hơn, nhặt chiếc bút mà tôi vừa bỏ xuống bàn đặt lại vào tay tôi, chỉnh cả tư thế cầm, đã thế còn tốt bụng đọc cho tôi chép nữa. Tôi chẳng còn cách nào khác ngoài phải làm theo. Thế là đành cắn răng, cầm bút chậm chạp chép theo lời của hắn ta.
"Viết nhanh nhanh lên!"
Giọng Toàn không còn nhỏ nhắn như lúc ban nãy. Giọng nói bực bội như đấm vào tai, khiến tôi phải gồng mình viết nhanh thêm chút nữa.
"Nộp bài! Nộp bài!"
Chép được nửa bài thì cô bạn Lớp trưởng đã đứng trước đầu bàn. Toàn vẫn chưa buông tha cho tôi, hắn một bên hối thúc tôi, một bên xin Lớp trưởng thêm thời gian. Tôi mặc kệ nhắm mắt nhắm mũi chép lấy chép để.
Giây phút nộp bài mà lòng tôi đầy tội lỗi. Kỷ niệm ngày đầu tiên chép bài bạn trong giờ kiểm tra.
Hình như hắn đang lầm tưởng gương mặt đang hối lỗi của tôi thành gương mặt đang hối tiếc đây. Toàn thở dài vỗ vai tôi, thật lòng an ủi: "Không sao. May mà chép được một câu. Lần sau viết nhanh thêm một chút là được." Ðoạn hắn đứng dậy, mặt vẫn đầy thương cảm: "Thôi tôi về chỗ đây, đừng buồn nữa nhé!"
Mặt tôi đen đi.
Thời khắc Toàn nhấc mông ra khỏi ghế, quả nhiên bầu không khí ở đây trong lành hơn hẳn. Đúng là ngồi một mình vẫn là tuyệt nhất. Thế nhưng chưa được bao lâu, tiếng thầy Lâm vang lên và một lần nữa đá bay sự yên bình của tôi.
"Khánh Toàn! Qua đó ngồi luôn đi."
"Dạ?"
"Hôm sau tới tiết thì ôm cặp qua đó ngồi."
"Dạ?"
"Nhanh nhanh còn học bài mới nữa. Cả lớp trật tự! Lấy sách ra!"
Tiếng thầy Lâm cứ vang vẳng trong đầu tôi. Thầy đang nói giỡn thôi đúng không? Chứ không, sao lại đột nhiên đem địch qua bàn tôi thế này.
"Thầy ơi, cho em ngồi đây đi. Em không nói chuyện đâu."
"Qua đó đi. Trừ điểm giờ."
Nghe lời đe dọa đó Toàn cũng không dám hó hé gì thêm, đành thu dọn đồ đặc chuyển nhà. Cái xóm nhà lá nơi Toàn trú ngự om sòm chia tay nhau. Ðầu óc hoang mang chưa được ổn định thì đã nghe tiếng kéo ghế bên cạnh. Khánh Toàn lại nhìn tôi cười như muốn làm quen. Khi cười hai mắt hắn cứ híp lại. Không biết như thế liệu hắn có nhìn thấy gương mặt không thoải mái của tôi khi đón nhận nụ cười từ hắn không. Tôi không có ý định tiếp nhận nên vờ như không nhìn thấy.
Tôi thở một hơi thật dài trong lòng. Xem như số phận đã được định đoạt. Chiếc bàn chật hẹp giờ đây phải chia sẽ một nửa cho Toàn trong 90 phút tới. Hai chúng tôi dưới chế độ cưỡng ép của thầy Lâm cuối cùng cũng ngồi chung một bàn.
Tan học về nhà tôi phải ghi chú lại ngày hôm nay để năm sau ở luôn trong nhà. Hôm nay là ngày 13 nhưng có phải thứ Sáu đâu.
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ. Câu nói này không đúng với tôi lắm. Tôi mang tâm trạng khó ở nhìn lên bầu trời trong xanh. Theo thói quen tôi giơ điện thoại chụp một bức, nhìn bầu trời gói gọn trong tấm hình mới chụp tâm trạng tôi như được xoa dịu lại.
Đưa mắt nhìn cái nhà xe mà bọn học sinh đang chen chúc nhau nhìn mà ngột thở. Trường tôi có bốn nhà để xe, hai cái cho giáo viên, hai cái cho học sinh. Cổng trường được đặt ở chính giữa hai nhà xe học sinh.
Vừa ra tới cổng đã thấy dáng người nhỏ nhắn của Thảo trên chiếc xe cub màu hồng. Thấy tôi, nó thả đôi chân ngắn ngủn xuống dựng xe, cúi người lấy cái nón bảo hiểm nơi móc treo đội cho tôi, tí tởn nói:
"Em iu, trưa nay anh qua ăn ké một bữa nhá."
Tôi không nói gì, gài xong nón rồi leo lên xe luôn.
Tuần trước nó qua nhà tôi sáu bữa.
***
Vừa về tới nhà cái giọng Thảo đã oang oang khắp sân: "Mẹ ơi, con gái yêu về rồi nè!"
Tôi nghĩ nó nên chuyển tên vào hộ khẩu nhà tôi luôn đi. Thảo dẻo miệng dễ nói chuyện nên được lòng mẹ tôi lắm.
Vì mẹ tôi cũng nói nhiều.
Trong nhà, cả anh trai và tôi đều trội gen của ba, mẹ muốn tám chuyện cũng chỉ có thể nói một mình. Thế nên mỗi lần có Thảo, mẹ như có đồng minh, thỏa sức dè bỉu ba cha con trầm tính chúng tôi.
Mẹ tôi là tiểu thuyết gia nên tâm hồn có chút bay bổng. Chỉ cần có linh cảm hay ý tưởng gì, đều lôi cha con chúng tôi thử nghiệm, ba tôi hiền nên cứ chiều mẹ mãi. Nhớ ngày Giáng sinh năm ngoái, mẹ giận chúng tôi vì lạnh nhạt với mẹ, thế là ba cha con chúng tôi phải mang áo cặp màu hồng dạ quang dẫn mẹ đi chơi. Thực lòng tôi không thích cái cảm giác phát quang trong bóng tối như thế chút nào. Nhưng may lúc đó có ba và anh trai nên nhờ đó tôi được giảm mức độ chú ý tới.
Anh trai tôi - Kiều Anh Tuấn, lớn hơn tôi một tuổi, cũng học chung trường cấp ba với tôi. Theo như lời của Thảo thu thập được thông tin từ mấy chị gái ở trường là đẹp trai, học giỏi và ngầu lòi.
Anh Tuấn xuống cầu thang, đi qua ghế sô pha chỗ tôi đang ngồi:
"Chiều có học không? Cho anh mượn headphone."
Tôi với chiếc ba lô bên cạnh và lấy headphone đưa cho anh: "Em không."
Anh Tuấn lấy rồi quay người đi lên phòng luôn.
Cuộc đối thoại kết thúc.
***
Thảo như một cái máy truyền đạt tin tức cho mẹ tôi. Mọi hoạt động hầu hết của tôi ở trường đều được nó khai quật lên hết. Cuộc trò chuyện vẫn sẽ còn tiếp diễn nếu ba tôi không về tới nhà. Mẹ tôi vừa thấy ba đã vội đứng dậy chuẩn bị đồ ăn. Ba tôi cứ như cái đồng hồ báo thức bữa trưa ý. Cứ ba về là tôi sẽ được ăn.
Có lần ba về trước tôi, mẹ không thèm đợi mà dọn cơm ăn trước luôn. Tôi hỏi, sao mẹ không đợi con, mẹ bảo, lớn rồi thì tự làm mà ăn. Tôi hỏi, con không thích ăn canh mướp đắng sao hôm nào mẹ cũng nấu thế, mẹ bảo, ba con thích ăn. Từ đó trở đi, tôi không tị nạnh với ba thêm lần nào nữa.
Thảo giúp mẹ bày thức ăn, còn tôi giúp ba vào phòng cất đồ rồi sẵn lên gọi anh trai xuống ăn và thay luôn bộ đồ ở nhà.
Nhìn bàn ăn toàn là món ba thích tôi cũng không thấy làm lạ. May thay khẩu vị của ba và tôi giống nhau nên chẳng có gì khó khăn, chỉ tội nghiệp anh trai tôi, nhiều lúc toàn lủi thủi ăn rau muống luộc.
"Hôm qua nhỏ Hương có ở nhà không? Cô gọi mãi mà không thấy bốc máy."
"Nhỏ Hương" mà mẹ nhắc tới là mẹ của Thảo.
Thảo mất cha khi còn học cấp một, nó sống một mình với cô Hương. Cô đang làm phó Giám đốc ở công ty lớn trên tỉnh. Do tính chất công việc nên cô hiếm khi ở nhà. Tận sâu trong đáy lòng, tôi rất ngưỡng mộ cô Hương, một người phụ nữ kiên cường, độc lập và tài giỏi.
"Mẹ dạo này nhiều dự án, được ngày nghỉ nên mẹ ngủ nguyên ngày luôn." Thảo vừa gắp miếng sườn non vừa tiếp chuyện.
"Thế à?" Mẹ ngưng một lát rồi nói tiếp, "Con nhớ dặn mẹ là hai tuần nữa là sinh nhật cô nha, kêu nó nhất định phải để trống buổi tối hôm đó, không thì cô lên đốt sạch cái công ty nó."
Mẹ hổ báo như vậy, ai dám cản. Cô Hương hôm đó mà bận, mẹ không đốt công ty thì cũng lên làm loạn cho coi.
Khác với tôi và Thảo, cả mẹ và cô Hương đều báo như nhau, mỗi lần ngồi nghe hai người kể về chiến tích khi xưa là mỗi lần tôi và Thảo hoảng hồn.
Mẹ tôi khi xưa có lần bị cô Hiệu trưởng chê bai là viết mấy tiểu thuyết rẻ tiền, thế là với đầu óc nhanh nhạy của cô Hương cả hai kết hợp với nhau giấu sổ đầu bài của toàn trường, mãi tới tận hai tuần sau mới phát hiện ra, kết cục cả hai đều bị đuổi ra khỏi trường. Hai người về kể vừa cười nắc nẻ.
Cô Hương còn nói: "Ai biểu bà cô đó dám chê truyện của bé yêu chị viết làm gì."
Hai người phụ nữ U50 cứ cười đùa trêu chọc nhau như con nít. Mẹ tôi chính là bị cả ba và cô Hương chiều quá sinh hư. Giờ đụng phải chuyện gì không nhõng nhẽo ba, thì cũng a lô cô Hương.
***
Vẫn như thường lệ, ăn xong tôi và Thảo dọn chén bát để rửa. Do buổi chiều được nghỉ nên vừa dọn xong chúng tôi liền chạy lên phòng nằm nghỉ. Tôi đoán chắc nó sẽ ở đây tới tối luôn đây.
"Chiều về phải mua đồ bơi nữa. Chán quá đi!"
Thảo nó lăn lộn trên giường than thở về tiết bơi sắp tới của nó. Trường tôi lớp 10 sang học kỳ II sẽ học bơi. Thầy Hiệu trưởng với châm ngôn "Dân miền biển thì phải biết bơi, nhất là học sinh trường THPT Long Vũ này, ra trường đều phải có kỹ năng bơi!" khuyến khích đám học sinh của mình trở thành những tay bơi chuyên nghiệp. Nghĩ về tương lai, tôi thở dài một hơi. Tôi ghét bơi. Nhưng dù có ghét thì tôi vẫn phải học nó thôi.
Chiều đó, tôi và Thảo xách xe đi mua đồ bơi ngay tiệm mà thầy dạy Thể dục - cũng như dạy bơi mở. Tôi thầm cảm thán rằng thầy thật biết cách kinh doanh.
Dường như tất cả học sinh đều mua đồ hết rồi, bây giờ chỉ còn mỗi hai chúng tôi ở đây, cửa tiệm vắng hoe, không một bóng người.
Thảo la lên: "Có khách! Có khách!"
Tôi tập trung lựa đồ, thấy bộ nào cũng như nhau nên tùy ý lấy đại bộ cùng kích cỡ và thêm cái kính bơi rồi đặt trên quầy tính tiền. Giờ chỉ cần đợi Thảo thôi. Con này không hiểu nó lựa kiểu gì mà lâu kinh khủng. Không phải tất cả đồ ở đây đều giống nhau cả sao. Vì sao lại mất công lựa chọn như vậy.
"Ủa, Thảo?"
Đang ung dung ngắm Thảo lựa đồ thì có giọng nói phát ra sau lưng. Do thế mà cả tôi và nó bất giác quay đầu ra sau.
Đằng sau lưng tôi không biết từ bao giờ xuất hiện hai dáng người. Cậu bạn đầu tiên tiến tới chúng tôi có làn da ngăm, mái tóc húi cua cắt ngắn làm lộ chiếc khuyên nhỏ phía bên tai trái. Người còn lại thì trái ngược lại, cậu bạn có làn da sáng, mái tóc cắt ngắn gọn gàng và đôi mắt một mí quen mắt.
Hắn ta làm gì ở đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com