Chương 23: Trạm xe buýt không người
Giữa tháng mười hai, chúng tôi được triệu tập họp hội đồng để được bổ túc kiến thức về những lợi ích mà đội tuyển cấp tỉnh mang lại. Về cơ hội tiếp cận nguồn tri thức miễn phí, được thử sức với những học sinh khác và mang giải thưởng về. Tôi điền đơn tham gia đội tuyển cấp tỉnh với giải nhì cấp thành phố, trong lòng tràn ngập thắc mắc không biết cậu ấy sẽ chọn môn nào.
Ngày hôm sau, Đức chạy sang lớp tôi vào tiết ra chơi, trên tay cầm một tờ thông báo. Tôi ngó quanh, may mà A1 đang hóa siêu nhân chép bài tập toán nên chẳng có mấy ai, tôi tiến đến đọc từng dòng trên tờ giấy cậu cầm, trong lòng bất chợt dội lên cảm giác hẫng hụt đôi chút.
"Òa." Tôi nói, cố đè nén những cảm xúc vô lý. "Được thầy chủ nhiệm tuyển tỉnh gửi giấy mời như vậy thì chắc chắn cậu sẽ học vật lý rồi ha?"
Đức cong mắt cười, cậu đưa tờ giấy sát tôi hơn và chỉ tay vào một dòng gần cuối.
"Lam nhìn này, tuyển lý tổ chức học ở Trường trung học phổ thông Uông Bí, vậy là tớ với cậu có thể học cùng nhau rồi!"
Tôi nhìn Đức, mọi tâm tư buồn bã đều tan biến.
Đúng vậy, giả như tôi có đỗ cả hai môn đi nữa thì việc học vật lý cũng là thứ gì đó quá đỗi khó khăn, vậy tại sao tôi chỉ vì những suy nghĩ của bản thân mà bắt cậu phải chiều lòng tôi được? Cậu ấy thật sự rất giỏi, cậu ấy xứng đáng với những môn học mà cậu ấy thuộc về.
Quan trọng nhất, Đức đã không che giấu sự vui vẻ của mình khi chúng tôi học chung một trường. Tôi mỉm cười, nhìn thấy cả hình bóng của mình hiện lên trong đôi mắt lấp lánh ấy.
Năm nay, Sở Giáo Dục của tỉnh chúng tôi quyết định chọn trường Uông Bí là nơi tập trung học đội tuyển từ các trường trong thành phố - ngôi trường khủng khiếp vang danh là lò luyện đào tạo nhân tài của tỉnh với số vốn đổ vào mỗi năm không hề nhỏ. Hồi ôn tuyển tỉnh ở cấp hai tôi cũng có cơ hội được học ở ngôi trường này, đường xá và từng ngóc ngách hay đi qua vẫn được lưu giữ kĩ càng trong tâm trí.
Trường Uông Bí ở trong trung tâm thành phố, cách khu chúng tôi sống khá xa. Đội tuyển tỉnh các môn cùng nhau họp bàn để thuê một chiếc xe lớn di chuyển cho tiện, tôi từ chối vì muốn được đi xe buýt hơn, giờ tan học thất thường thì cũng không làm ảnh hưởng đến mọi người.
Ngày đầu tiên học đội tuyển, tôi đứng ở trạm xe gần nhà, ngạc nhiên đôi chút vì giờ xe buýt chẳng còn phải chen chúc như ngày xưa, cũng không cần xé vé hay nhường chỗ cho nhau nữa. Tôi chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, cắm cúi một hồi để tìm airpods cất trong ba lô.
Xe bỗng nhiên dừng đột ngột, có lẽ là đến trạm mới. Tôi ngước mắt lên về thảng thốt phát hiện ra bóng dáng quen thuộc đang bước lên xe. Cậu ấy ngó nghiêng rồi ngồi ngay cạnh.
"Sao cậu có vẻ mất tự nhiên thế?"
"À... không không." Tôi lắp bắp. "Tại tớ không nghĩ cậu lại đi xe buýt, nghe nói nhà cậu có xe đưa đón riêng mà."
Đức "hửm" nhẹ một tiếng, cậu lần mò thứ gì đó trong cặp, trả lời lơ đãng:
"Tớ không thích đi xe của nhà, mất tự do lắm."
Nói rồi, cậu kéo ra khỏi cặp... một chiếc airpods. Đức mở nó ra, nhìn tôi hỏi:
"Tớ vừa biết một bài hát rất hay đấy, Lam muốn nghe không?"
"Có." Tôi đáp, vội vàng giấu biến đôi tai nghe khác đang nắm chặt trong tay.
Tiếng động cơ xe cộ, tiếng nói chuyện rì rầm và mọi thanh âm hỗn tạp bỗng chốc vụt tắt, tôi nhắm mắt, reo lên khi vừa nghe thấy những giai điệu đầu tiên:
"The way i still love you đúng không?"
"Ừ." Đức đáp, ánh mắt nhìn tôi nhuốm đầy suy tư.
Tôi không nhận ra chút khác thường, vẫn vui vẻ thảo luận:
"Tớ biết bài này rất lâu rồi, tớ thích giai điệu của nó, cả giọng nam nữa."
"Tớ chỉ biết mới đây thôi." Đức nói: "Tớ đã bất ngờ lắm vì lời bài hát giống tớ quá."
Tôi tò mò nhìn sang, Minh Đức cũng đã từng thích một ai đó rất lâu à? Tôi hỏi một câu nguyên văn những gì đang nghĩ, Đức phì cười:
"Không phải là "từng" mà là "still", đến bây giờ tớ vẫn rất thích người ấy."
Tôi ồ một tiếng, không phát hiện ra ánh mắt Đức nhìn tôi đầy thất vọng.
Trên chiếc xe buýt cũ kĩ, tôi hướng mắt ra cửa sổ, ánh sáng vụt qua, kéo dài trong con ngươi rồi lại vụt tắt. Tôi mấp máy môi lầm bầm hát theo, đôi chân không yên vị mà đung đưa khe khẽ. Tôi không biết rằng, phía bên cạnh vẫn luôn có một ánh mắt hướng về tôi chăm chú.
Điện thoại nhảy quảng cáo, cả tôi lẫn Đức đều không hẹn mà đưa tay muốn tắt nó đi. Bàn tay chúng tôi chỉ sượt qua nhau thôi nhưng cũng đủ khiến cả hai luống cuống.
Vài lần xe phanh đột ngột, tôi mất đà ngã dúi dụi về phía trước, kể từ đó Đức gần như học thuộc trạm mà xe dừng để đưa tay ra đỡ. Tôi xấu hổ ngồi thẳng người. Cậu ấy quay đi, cả hai vành tai đều đỏ lựng.
Tôi loạng choạng bước xuống xe, Đức dẫn tôi đến bảng thông báo, dò tìm lớp học và chào tạm biệt nhau. Tôi bước vào lớp, ngỡ ngàng vì mỗi phòng ở đây đều rộng hơn trường tôi rất nhiều, lại có đến 4 cái điều hòa. Cô giáo cũ của tôi luôn nói "tri thức sẽ đưa ta đến những nơi đẹp đẽ", tuy tôi chưa thật sự được tới những nơi đẹp đẽ đúng nghĩa nhưng khi được ngồi ở một trong những ngôi trường nổi tiếng nhất tỉnh, lắng nghe phương pháp dạy học đúng đắn và tiếp cận nguồn tri thức mới lạ, tôi đã biết ơn biết bao vì mình có cơ hội được học tập ở một môi trường tuyệt vời đến vậy.
Cuối giờ, vì cố gắng chữa hết bài học nên chúng tôi tan muộn đôi chút, tôi cùng mọi người xếp lại ghế vào góc phòng. Truyền thống mỗi trường mỗi khác, như ở cái "lò" của tôi thì làm gì có chuyện học sinh ngoan ngoãn lễ phép như thể này.
Không biết Đức từ đâu xông vào rồi hùng hổ bê cùng, có điều hình như giáo viên biết cậu ấy thì phải, cứ khen ngợi hoài à.
"Nay chắc cô bước chân phải ra đường mới được học trò cũ tới thăm ấy chứ, hay là Đức đang để ý bạn nào?"
Đức không trả lời. Ừ, cậu ấy không trả lời nhưng lại đi ra đỡ cái ghế thành chồng giúp tôi thì cũng có khác gì khẳng định đâu, hậu quả là cô Thu bảo tôi là "người yêu" của giải nhất vật lý thì phải học gấp đôi người thường, buổi sau kiểm tra bài cũ lẫn bài mới.
Tôi liếc sang định giận dỗi mấy câu nhưng chưa kịp làm mình làm mẩy thì Đức đã chạy lon ton đi mua hai cây kem rồi. Trên đường về, tôi lục lại kí ức trong cái đầu toàn là sác xuất với véc-tơ, quay sang nói:
"Tớ biết một đường để đi ra trạm nhưng hơi xa, nên cậu cứ đi đường của cậu đi, tạ..."
"Cho tớ đi với."
Tôi im lặng không đáp, cứ như em bé đòi đi chợ cùng mẹ vậy.
Đi qua một con dốc toàn là hoa cỏ, tôi mò mẫm một hồi, cuối cùng cũng nhìn thấy những cảnh vật quen thuộc.
"Đây này." Tôi chỉ xuống lối đường tàu trước mặt. "Đoạn đường này bị bỏ rồi, có nhiều hoa dại mọc lên lắm, tớ tìm ra nó ngay hôm đầu tiên đi học luôn đó!"
Tôi nhìn ngó xung quanh, cảm thán:
"Năm ngoái tớ học tuyển ở đây, xe buýt mãi chưa đến nên chạy đi xung quanh chơi, vô tình tìm ra con đường này, nó như kiểu tách biệt hoàn toàn với nhịp sống bên ngoài luôn ấy. Thế là từ đó tớ toàn nhảy tung tăng trên đường này thôi, ở đây vẫn chẳng thay đổi gì cả."
"Tớ biết mà."
"Cậu biết gì cơ?"
"À, không."
Tôi nhìn cậu khó hiểu, Đức cong mắt cười như đang chìm đắm vào dòng kỉ niệm nào đó, cậu nhìn tôi đi khập khiễng trên thanh đoàn tàu. Lát sau, bàn tay đang đung đưa của tôi được một bàn tay khác giữ lấy, cậu ấy đi ở thanh sắt còn lại, tôi bước từng chút một:
"May mà đây là tuyến đường sắt bỏ đi chứ dám đi như này chắc cũng lên trời sớm."
Đức ngân nga theo một giai điệu nào đó mà tôi không biết, khi ra đến đường chính, tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, nói:
"Tớ biết một trạm xe buýt khác phía trên ở gần công viên với Big C nữa, hay bây giờ cậu cứ ở đây nha, tớ lê..."
"Đã bảo tớ đi mà, sao cậu cứ đòi bỏ tớ lại thế?"
Tôi chỉ sợ phiền Đức thôi mà, sao lại thành tôi bỏ cậu lại thế này!
Nhịp sống ở trung tâm thành phố khác với ngoài rìa như chúng tôi quá đỗi. Đi đến đâu tôi cũng tò mò ngó nghiêng xung quanh, miệng liến thoắng kể lại một bộ phim nào đó hoặc một bài viết vô tình đọc được trên mạng, thoáng chốc đã đến trạm xe buýt ngày trước. Tôi kéo Đức chạy sang, hồ hởi kể lể đủ thứ đã làm một mình vào những ngày lớp chín. Vậy mà cậu ấy chẳng chê nhạt nhẽo đâu, vẫn chú tâm lắng nghe, thi thoảng lại nhoẻn miệng cười ở những đoạn chẳng có gì hài hước.
"A ha ha ha xin chào những nhân tài của THPT Uông Bí!"
Chúng tôi giật mình quay ra sau, nhóm Gia Khánh và Hà Vi đang chạy tung tăng từ Big C ra, tay đứa nào đứa nấy đều đầy ắp, chỉ có Khánh là không cầm gì.
Tôi tiện miệng hỏi:
"Khánh không mua gì à?"
"Khiếp tao đi chung với nó mà ngại cả người ấy." Vi đáp, "Đi vào một cái siêu thị to tướng rồi mua hẳn cái kẹo cao su 1 nghìn."
Trang đồng tình, vẻ mặt nhìn Khánh đầy khiếp sợ:
"Mày không biết đâu, lúc thanh toán bọn tao phải đứng cách xa nó cả trăm mét cho đỡ nhục, nó thì cứ tỉnh bơ như không ấy. Chị thu ngân còn bị "xịt keo" một lúc nữa cơ, bọn tao cá cược với nhau xem chị ấy có làm hóa đơn không..."
"Thế có làm không?" Tôi hỏi.
Gia Khánh móc từ túi ra một tờ trắng trắng, miệng vẫn đang nhai tóp tép miếng kẹo cao su:
"Có nhé, tao khen chị í xinh gái xong chị í còn hỏi tao có cần cho kẹo vào túi không cơ."
Cả đám cười bò, ba hoa tán phét một hồi thì nhóm Trang phải chạy về trường cho kịp chuyến xe. Tôi vẫn đang cười cười mày quay qua nhìn Đức thì vội thu hồi, sao mà mặt Đức như đang giấu dao găm vậy.
"Sao thế?"
"Khánh không mua gì à, Khánh không mua gì à, lại còn cười tít cả mắt nữa chứ."
Tôi khó hiểu hỏi lại, khổ nỗi nói câu nào là Đức bắt chước y chang câu đấy.
"Có thôi đi không?"
"Có thôi đi không?"
Tôi vừa tức vừa buồn cười, chán chẳng thèm đôi co nữa. Đức ngồi cạnh vẫn làu bà làu bàu lèm bà lèm bèm. Cáu quá, tôi quay sang dùng hai tay ép má cậu ấy lại.
"Đừng có nhại tớ nữa!"
Kết quả là Đức cười, còn tôi giật mình rụt tay lại.
Kể từ ngày ấy, tôi bỗng thấy những tiết học trên lớp dài lê thê, những môn tôi yêu thích như ngữ văn, địa lý cũng chán kinh khủng khiếp.
Tôi cứ mong mãi những ngày được ngồi trên xe buýt ra học tuyển, mong mãi giây phút cậu ấy và tôi ngồi cạnh nhau dưới trạm xe buýt không người, dù rằng điều đó đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải tụng như tụng kinh những bài học của tuyển.
Rõ là môn của Đức khó hơn, thế mà lúc nào Đức cũng phải giúp tôi tất bật chuẩn bị câu trả lời lịch sử.
Dần dần, chuyến xe buýt Uông Bí 129 ấy lúc nào cũng xuất hiện cảnh tôi ngồi lầm rầm đọc bài, còn Đức phân tích ý chính trong những câu hỏi tư duy.
"Hiện tượng brexit là gì vậy?"
Tôi hỏi, cuống cuồng nhìn vào đống bài tập chất đống không thèm làm trước, Đức suy tư hai giây rồi trả lời:
"Việc Anh rời Liên Minh Châu Âu đấy, Lam có muốn tớ phân tích một chút không?"
Tôi gật đầu, Đức lại bắt đầu vừa ghi vào nháp vừa nói bằng miệng vì biết chắc chắn tôi sẽ quên. Minh Đức sống kỷ luật hơn tôi rất nhiều, cậu ấy luôn chuẩn bị bài từ trước hoặc hoàn thành luôn trong lớp học, sau đó lại từ từ sắp xếp lại đống công việc của tôi trong khi tôi luống cuống chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Duy chỉ có một lần tôi thấy Đức cũng cắm cúi vào sách vở khi đang ngồi trên xe. Hỏi thì cậu ấy bảo hôm trước bị cảm nên chưa tiếp cận kĩ kiến thức, tôi nhìn vào những con số trong sách rồi lại hổ thẹn quay đi. Cái ký hiệu Đức viết tôi còn không hiểu nó là viết tắt của cái gì chứ nói gì đến giúp với chẳng đỡ.
Lúc đó tôi biết hóa ra Đức cũng có những lúc bị chùn bước và mệt mỏi, chỉ là cậu ấy giữ ở bên trong chứ không làm ầm ĩ lên như tôi. Đi cùng cậu ấy cứ như đi cạnh quyển từ điển vậy, hỏi gi gỉ gì gi cái gì cậu ấy cũng biết.
Về lớp tuyển, chẳng cần nghĩ cũng biết môn của tôi không thể nào nặng nề bằng Đức, vậy mà lúc nào tôi cũng bắt Đức phải chờ vì cứ cắn bút nghĩ vẩn vơ, đến khi hết giờ mới cuống cuồng ghi chép. Vậy mà cậu ấy chẳng bao giờ lên tiếng trách khi tôi là người cuối cùng rời khỏi lớp tuyển, mỗi khi nhìn thấy Đức chăm chú đọc một quyển sách nào đó hoặc để ánh mắt suy tư lang thang trên bầu trời mà kiên nhẫn chờ đợi, tôi lại thấy lòng mình xao xuyến hơn một chút.
Duy chỉ có một lần tôi phải chờ đợi và vào một ngày gần cuối tuần, tôi bước ra và ngạc nhiên đôi chút vì không thấy Đức đứng ở nơi cậu thường xuất hiện. Ngó nghiêng một hồi, tôi mò lên tầng ba và thấy cậu ấy ở trong lớp, thảo luận rôm rả với thầy giáo, tay không ngừng vẽ gì đó trên bảng, ánh mắt thi thoảng lại liếc nhìn đồng hồ.
Tôi có thể nhìn ra chút mất kiên nhẫn trong đôi mắt Đức, nhưng cậu vẫn thảo luận với giáo viên đến khi hiểu bài thì thôi. Tôi nhìn đống tài liệu bừa phứa trên bàn và bỗng chốc nhận ra áp lực trên vai cậu ấy còn nặng hơn tôi gấp nghìn lần.
Đức uể oải bước ra, nhìn thấy tôi, mọi vẻ mệt mỏi đều biến mất, thay thế là nụ cười rạng rỡ. Ánh nắng hắt ngược lên dáng người cao ráo của Đức, như thật lại như mơ.
Một vài ngày dư giả thời gian hơn chút đỉnh tôi đều làm bạn với cái ghế trên xe, nói thẳng ra là ngủ. Tôi chẳng có chút thắc mắc nào tại sao tôi có thể ngủ ngon lành như thế dưới cái nắng chói chang khi xe buýt không có rèm. Cho đến khoảnh khắc tôi thấy bức ảnh trên tay Trang.
Hôm đó nhóm Kiều Trang không thể ngồi trên xe khách như thường ngày vì người lái xe gặp sự cố, mấy đứa nó rồng rắn lên mây kéo nhau lên xe buýt. Vậy là chuyến xe vắng tanh bỗng nhiên vì thế mà ồn ào suốt cả đường đi. Từ thi rap với bác tài xế đến mở karaoke hát hò ầm ĩ. Thật ra không phải mọi người vô ý thức mà chuyến xe lúc ấy đã chẳng còn một ai, bác tài lại dễ tính quá mức. Vì đêm hôm trước tôi oằn mình chuẩn bị cho bài kiểm duyệt chất lượng mà cả người mỏi nhừ, chẳng còn tâm trí nào hòa vào cuộc vui trên xe nữa.
"Ngày trước học tuyển của trường tớ cúp học vô tư, cùng lắm là nghe cô Yến mắng mấy câu. Giờ không học là bị phê bình trước học sinh của cả thành phố, chẳng quen chút nào cả."
Tôi lầm bầm vài câu trong lúc vươn vai rồi lăn ra ngủ lúc nào không hay, vậy là buổi tối trên nhóm chat, mọi người gửi vào một bức ảnh và thảo luận rôm rả.
Trong bức ảnh đó, tôi nằm tựa đầu vào vai Đức, còn cậu ấy dùng tay che đi những tia nắng đang chiếu xuống mắt tôi.
"Tao thề là cả cái xe buýt lúc đó như sắp nổ tung đến nơi ấy, trông tình không thể chịu được."
"Cẩn thận đôi bạn trẻ đang yêu nhau nhưng giấu đó, cái tính nhút nhát rụt rè đó của bạn Lam nhà mình thì dám lắm."
Tôi kiên quyết phủ nhận, vì sự vui vẻ kỳ lạ chẳng hiểu từ đâu ập đến mà mất ngủ cả đêm hôm đó.
Một lần nằm ườn ra bàn vì đã nhờ được Đức tìm tài liệu hộ, tôi nghe nhóm Trang kể đội tuyển vật lý đang nâng cao tiến độ học để kiểm duyệt chất lượng. Bảo Yến bên tuyển lý liền gật đầu xác nhận:
"Đã học nhiều lại còn không cố định nữa, mấy tuần vừa rồi bọn tao toàn học buổi tối thôi."
Tôi thảng thốt:
"Nhưng Đặng Đức vẫn đi cùng tao lúc buổi chiều mà?"
Yến nhún vai:
"Chắc là nó đến làm gì đó, chứ dạo này bọn tao có học giờ giống con người nữa đâu."
Tôi bước ra nhận đống sách chuyên sâu trên tay Đức, ánh mắt dừng lại nơi vầng trán cậu lấm tấm mồ hôi, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Vậy là tôi bắt đầu để ý về những thứ nhỏ nhặt nhất, cách Đức lúc nào cũng nhìn theo tôi ngay cả khi xe chưa đến trạm, cách cậu ấy chăm chút từng li từng tí giúp tôi làm bài tập, cách cậu ấy vén gọn tóc tôi lên rồi cười cười, cách tay cậu đặt nhẹ trên vai tôi khi tôi bước xuống. Cậu ấy vẫn chào tôi, vẫn chúc tôi học vui vẻ rồi đi lên hướng tầng mình.
Tôi ngồi trong phòng gần một tiếng, kiến thức cứ nhét vào lại rơi ra, tôi đứng dậy xin phép cô ra ngoài. Hành lang im phăng phắc, tôi bước từng chút lên tầng ba, dừng lại trước tấm biển xanh ghi "đội tuyển vật lý".
Trong phòng chỉ có một mình Đức. Cậu ấy đứng trên bục giảng ghi chép không ngừng, bàn tay di chuyển trong không trung để tính toán gì đó, thi thoảng lại vò đầu và xóa đi. Tôi đứng như trời trồng, thấy cổ họng mình có gì đó nghèn nghẹn.
Tan học, tôi chạy ra ngoài ngay lập tức, cậu ấy vẫn đứng ở đó, cũng vẫn dáng vẻ suy tư đó, ánh mắt hướng về phòng học của tôi.
Tôi ngây người nhìn cậu, câu hỏi đã đặt ra từ lâu lại được lặp lại. Vì sao cậu ấy lại tốt với tôi như thế?
_______________________
Tác giả: Vì lý do bản quyền với nhà phát hành nên mình sẽ ẩn khoảng 70% nội dung truyện trên bảng mạng, xin lỗi mọi người vì sự bất tiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com