Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

Sao vẫn chưa về nhỉ?

Gary không nhớ rõ bây giờ là lần thứ mấy trong tối nay, anh bấm dãy số in rõ trong đầu, không thể quen thuộc được hơn.

Nhưng đáp lại anh, bao giờ cũng là một giọng nữ máy móc không thay đổi:

"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng."

Anh không nhớ bây giờ là lần thứ mấy trong đêm anh muốn lao ra mở cửa, chỉ vì anh nghe thấy tiếng lách cách mở cửa của hàng xóm.

Nhưng không phải cô.

Cô hiếm khi quá mười hai giờ đêm mà chưa về nhà như đêm nay!

Trong đầu tự nhiên hiện lên cảnh hai người ấy, nỗi lo lắng càng dâng lên trong lòng.

Liệu có phải... liệu có phải...

Cô qua đêm ở nhà Deung hồ ly?

Điện thoại trong tay gần như sắp bị anh bóp nát, nơi lồng ngực là cơn bức bối khó giải tỏa, bốc cháy khiến anh hít thở khó khăn.

Nếu đã yêu cô, thì anh phải thỏa hiệp, chấp nhận một vài chuyện, nhưng lúc này, anh gần như sắp không kiểm soát nổi cảm xúc.

Không thể, không thể, là anh nghĩ nhiều mà thôi.

Không biết anh đang ấm ức với ai, mà anh đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt đó, nỗi lo âu bực tức trong ánh mắt như sắp khoét thủng lỗ trên cánh cửa.

Như thể, anh cứ nhìn như thế thì người trong nhà sẽ mỉm cười mở cửa ngay, nói với anh rằng thực ra cô đã về từ lâu.

Hàng xóm về muộn lúc đi ngang qua đều nhìn anh.

Anh biết mình làm to chuyện, scandal của anh và cô đã lan truyền khắp chung cư này từ lâu, chắc chắn sẽ khiến Jihyo giận dữ.

Nhưng không biết vì sao, anh lại không biết cách che giấu tính khí của mình trước mặt cô.

Rõ ràng năm ấy, ở ga tàu, những lời cô nói đã mang đến xúc cảm rung động trong anh, gần như đánh thức anh.

Thực sự, kiêu ngạo tự phụ chỉ có thể trở thành hòn đá chặn đường, nên mấy năm nay, anh đã dần học được cách che giấu cảm xúc trước mặt người khác, bớt đi tính tự phụ của mình.

Đêm nay, anh không biết làm sao qua được.

Cửa nhà, cứ mở hết lần này tới lần khác.

Đến tám giờ sáng, trong thang máy xuất hiện bóng một nam một nữ.

"Anh mau về sớm đi, em không sao", tuy đến giờ vẫn còn chút cảm giác sợ hãi, nhưng Jihyo vẫn ân cần không để đối phương lo lắng.

Sống trên thế gian này, ai chẳng có lúc gặp khó khăn, anh đã ở bên cô một đêm, đủ lắm rồi.

"Chuyện công ty...", cô lẩm bẩm.

Cô rất có trách nhiệm, sẽ không nói đi là đi, nhưng cô cần thời gian để cân bằng lại tâm trạng.

"Em không cần nghỉ việc, anh cho em nghỉ phép vài ngày, đợi tin anh! Những việc khác đừng lo, đã có anh!", Deung Seol Se dịu dàng an ủi cô.

Anh sẽ giải quyết ổn thỏa mọi việc, không để bố dượng đụng đến một sợi tóc của cô.

"Vâng", Jihyo gật đầu tin tưởng.

"Về nhà rồi, em nghỉ ngơi đi nhé, tối qua và sáng nay chắc là em mệt quá rồi, có ngủ được mấy đâu", anh ôm vai cô, đi về phía chung cư.

Tối qua hai người chơi đùa trên bãi cát rất lâu.

Sáng nay họ lại cùng thức dậy, xem cảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp.

Anh thừa nhận, không khí tốt vô cùng.

Tốt đến mức...

Nếu không vì trưa hôm qua xảy ra chuyện không vui, có thể họ đã...

Anh không muốn làm cô sợ.

Vì lần đầu anh có cảm giác muốn đặt một ai đó vào trong trái tim để yêu thương.

Lúc sắp đến nhà cô, họ dừng bước.

Vì họ đều cảm nhận được một ánh mắt hung dữ đủ để xuyên thấu họ.

Gary đứng trước cửa nhà mình, cứ thế nhìn họ chằm chằm.

Nhìn bàn tay Deung hồ ly đặt lên vai cô, nhìn áo sơ mi trên người cô.

Hiếm cô gái nào có thể mặc áo sơ mi cho ra hồn, đặc biệt là áo sơ mi kiểu nam. Cũng hiếm cô gái nào lại mặc áo sơ mi của "người qua đường".

Ban nãy câu chuyện của họ không cố ý trốn tránh ai, nên khi nghe tiếng thang máy và ra mở cửa từ nãy, anh cũng nghe thấy rõ mọi chuyện.

Những gì phải xảy ra cũng đã xảy ra.

Gary lạnh lùng bước tới, không để ai kịp phản ứng, bỗng một cú đấm vung ra thật mạnh.

Cú đấm này, trả cho anh đã lo lắng suốt đêm qua, trả cho họ đã vui vẻ sung sướng!

Một cú đấm mạnh không cho ai tránh né, khiến Deung Seol Se hoa mắt chóng mặt, gò má sưng đỏ, nếm thấy mùi máu tanh trong miệng.

Trời ơi!

Khung cảnh bỗng hỗn loạn.

"Gary, cậu làm gì vậy?", Jihyo vội đứng chắn ngang, túm lấy cổ tay Gary, hốt hoảng kêu lên.

"Tôi ghét hắn, không được hả?", lồng ngực như nổ tung, anh chưa giết người đã là lý trí lắm rồi.

"Gary, chuyện gì mà làm cậu ngang ngược dã man thế hả?", Jihyo nổi cáu.

Cô và anh làm việc chung sáu năm trời, chưa từng nghĩ anh lại là dạng đàn ông vô duyên vô cớ đánh người như vậy.

Chẳng lẽ anh thực sự kế thừa gene bất lương của bố ruột?

Jihyo thừa nhận vì sự dung tục của Kang Gi Wook mà bây giờ cô giận dữ tới mức nhìn thấy Gary cũng ngứa mắt.

Gary lập tức cảm nhận được thái độ của cô, khác biệt quá rõ.

Cô yêu Deung hồ ly đến thế? Yêu đến mức giao phó cả cơ thể và trái tim, yêu đến mức bỏ mặc tình bạn thân thiết sáu năm trời của họ?

"Còn cậu thì sao? Tại sao cậu lúc nào cũng tùy tiện như vậy? Cậu tưởng người ta cười với cậu là yêu cậu rồi hả?! Cậu thôi mê trai đi, dạng người như Deung hồ ly bao giờ cũng đặt lợi ích lên hàng đầu, hắn không tin ai hết, không bao giờ thật lòng với ai hết! Đến lúc cậu hết giá trị lợi dụng rồi sẽ bị đá ra ngay!", Gary cười lạnh lẽo, mỉa mai.

Anh quá hiểu Deung hồ ly.

Cô không thể có đầu óc được hơn hay sao? Tại sao lại tùy tiện như thế?

Anh mắng cô tùy tiện?! Không biết vì sao, mới nghe hai chữ đó, Jihyo như lửa bị tạt thêm dầu, "Gary, cậu là gì của tôi hả? Tôi tùy tiện hay không thì liên quan gì đến cậu?"

Cô tức sắp chết rồi, tại sao anh cứ nghĩ cô là dạng phụ nữ lăng nhăng cơ chứ?!

Chính vì cô quá xinh đẹp, nên anh có thể tùy hứng định nghĩa cuộc sống riêng tư của cô sao? Mỗi một mối tình, cô đều rất thật lòng, dựa vào đâu mà bị mắng mỏ như thế?

Trước kia cô không trách anh vì hai người không có tình cảm gì, nhưng bây giờ họ đã ở bên nhau lâu rồi, anh vẫn nói những lời hà khắc như thế, tâm hồn cô không thể chấp nhận được.

"Deung Seol Se là bạn trai tôi, cậu tặng tôi mấy bó hoa thì sẽ thay đổi được sự thật này sao? Cậu tưởng tôi tùy tiện, dễ dàng rung động thế sao? Tôi đã nói, ân oán của hai người đừng lôi tôi vào!" Quãng thời gian này, những hành động bướng bỉnh của anh, ở mọi mức độ, đều gây khó khăn lớn cho cô, khiến cô không thể nhẫn nhịn, "Gary, tôi không thích cậu! Cho dù đàn ông trên thế gian này chết hết, chỉ còn lại mình cậu, Song Jihyo tôi cũng tuyệt đối không thích cậu!"

Nói xong, người sững sờ không chỉ là anh, mà còn có cô.

Tuy câu này trước kia cô thường nói, nhưng căn bản là hoàn toàn khác với tâm trạng hôm nay.

"Gary, tôi không thích cậu! Cho dù đàn ông trên thế gian này chết hết, chỉ còn lại mình cậu, Song Jihyo tôi cũng tuyệt đối không thích cậu!"

Môi anh mím chặt, toát ra một sự im lặng chết chóc đáng sợ.

"Gary, tôi... tôi... tôi không cố ý...", Jihyo luống cuống, chân tay thừa thãi.

Cô cũng không hiểu vì sao mình lại phản ứng mạnh mẽ như thế.

"Cậu không cố ý, nhưng, cậu nói thật lòng", anh lạnh lùng nói.

Mọi phẫn nộ bỗng bốc hơi hết trong không khí.

Chỉ còn lại cảm giác trống rỗng.

Anh đã quên, từ đầu chí cuối đều tự anh đa tình.

Nực cười, tự anh đa tình.

"Gary..."

Jihyo há hốc miệng.

Vì, cô bỗng nhận ra, họ có thể sẽ chấm dứt hoàn toàn.

Tình bạn mấy năm, sụp đổ rồi.

"Xin lỗi, tôi không nên nhiều chuyện, cũng không nên nói linh tinh", anh trở lại như bình thường, vẫn thái độ bình tĩnh mà lạnh lùng như với người xa lạ.

Nói xong, anh đẩy cửa nhà mình, vào trong.

Không hề nhìn cô và Deung Seol Se.

"Gary...", Jihyo đờ đẫn gọi, nhưng tên anh như biến mất trên môi cô.

Cho dù gọi Gary lại, thì cô có thể nói gì?

Cô biết anh rất kiêu ngạo, lúc này chắc chắn cô đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh, tổn thương trái tim anh.

Người đàn ông như anh, không cho phép bất kỳ sự an ủi và lời xin lỗi nào, và giờ cho dù cô nói gì, đối với anh cũng chỉ là sỉ nhục.

Chi bằng cứ để anh lặng lẽ bỏ đi.

Mãi sau, Jihyo mới nhớ ra sau lưng cô còn một người.

Cô vội quay lại, muốn đỡ lấy Deung Seol Se đang dựa vào tường.

"Anh vẫn ổn chứ, thật sự xin lỗi..."

Nhưng mặt cô lại bị vùi vào cổ anh.

Anh ôm chặt cô.

"Anh rất ổn, đừng lo", cơn đau ở gò má không quan trọng, quan trọng là cô đã không do dự mà chọn anh.

Chứ không phải là Gary.

Jihyo để anh ôm chặt, trên gương mặt cô lại thoáng vẻ yếu đuối, hoang mang.

Tại sao, lúc này tim cô như bị ai đấm mạnh, vừa hoảng loạn vừa đau đớn, nghẹt thở.

"Seol Se, em đưa anh tới bệnh viện khám!" Jihyo cố vực dậy tinh thần bằng cách ân cần quan tâm tới bạn trai.

"Không sao, anh không muốn đi", anh lắc đầu, nở nụ cười.

Tuy gương mặt đang sưng, lúc cười cũng không còn vẻ anh tuấn như thường ngày, nhưng đáy mắt lại mang hơi ấm thật sự.

Anh luôn có chính kiến của mình, Jihyo không thể gượng ép, đành chuyển đề tài, "Điện thoại anh hình như reo nãy giờ."

"Không sao, anh không muốn nghe."

"Có tin nhắn", Jihyo lại nhắc anh.

"Không sao, anh không muốn đọc", anh tiếp tục dựa cằm mình lên vai cô, không muốn buông ra.

"À...", cô không biết phải nói gì nữa.

Vì tim cô đang rối bời.

Anh lúc này cũng không ngờ, tin nhắn không muốn đọc ấy, lại là...

"Deung hồ ly, chúng ta hẹn hò đi!

Vì, tôi muốn nhập cuộc trở lại!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com