Chương 56: Cùng sư phụ đi chợ đêm
Triều đình đã bãi bỏ lệnh giới nghiêm từ lâu, cho nên sự phồn hoa của chợ đêm có thể so sánh với hội chợ ban ngày.
Ánh đèn sáng trưng, dòng người qua lại đông đúc, tiếng nói chuyện rì vang, âm thanh gọi khách của người bán hàng trên đường, hòa cùng tiếng hát kịch ê a khiến cho không khí trên đường vô cùng náo nhiệt. Mùi hương ngọt ngào của đồ ăn đường phố lan tỏa trong không khí, lôi kéo người qua đường dừng lại trước sạp hàng, nếm thử những món ngon.
Tiểu Phụng tò mò nhìn quanh, hoàn toàn bị tiếng rao hàng, tiếng cười khúc khích xung quanh và những thứ nhỏ bé kỳ lạ thu hút, làm gì còn có tâm trạng khóc nữa.
La Huyền đi chậm, nhưng vẫn theo kịp bước chân của Tiểu Phụng.
Nói đến đi chợ đêm, không chỉ Tiểu Phụng mà ngay cả La Huyền cũng là lần đầu tiên đến, hắn thích yên tĩnh, chưa từng nghĩ sẽ đến cảnh náo nhiệt như vậy. Nhưng so với việc nhìn Tiểu Phụng khóc lóc, La Huyền thà dẫn nàng đi chợ đêm còn hơn là nhìn thấy nước mắt của nàng.
"Sư phụ." Tiểu Phụng vẫy tay.
La Huyền thầm thở dài, đi tới, tùy ý trả tiền cho Tiểu Phụng.
Người chủ quầy hàng cười tít mắt nhận tiền, đưa cho Tiểu Phụng một túi giấy.
Tiểu Phụng mở ra, cầm một miếng bánh giòn nếm thử, đi theo La Huyền, vừa ăn vừa đi, lẩm bẩm: "Sư phụ, bánh này ngon lắm, người cũng nếm thử đi."
La Huyền nhìn chiếc bánh giòn nàng đưa cho, lắc đầu nói: "Ta không đói."
Tiểu Phụng không ép, cất bánh rồi cười nói: "Vậy thì mang về cho sư phụ, đêm đói bụng có thể ăn."
La Huyền không nhịn được liếc nhìn nàng một cái, nói: "Ta khi nào đói bụng ban đêm?"
Má Tiểu Phụng phồng lên, khóe miệng còn dính vài hạt vừng, La Huyền giương mắt nhìn, khẽ bậc cười.
Đây không phải lần đầu Tiểu Phụng lén ăn đêm, nhất là năm nay. Có lẽ nàng đang trưởng thành nên ban đêm dễ đói bụng, thường thức dậy giữa đêm để tìm đồ ăn. La Huyền nhiều lần phát hiện nên đã bảo Thiên Tướng mỗi xuống núi mua bánh để dành cho nàng.
Tiểu Phụng cẩn thận gói bánh lại, rồi nhìn xung quanh. Vừa đi đến bên cầu Nhĩ Hải, Tiểu Phụng lại phát hiện ra một điều thú vị. Trước khi La Huyền kịp vẫy tay, nàng đã lao vào đám đông, hắn không còn cách nào khác ngoài việc thả nàng đi.
La Huyền đang đợi Tiểu Phụng bên ngoài đám đông. Hắn nhàn nhã ngước nhìn dòng sông Nhĩ Hải, có vài chiếc thuyền lớn sáng đèn trên sông, cũng có vài chiếc thuyền đang neo trên bờ cách hắn không xa, có một số người đứng ở mũi thuyền, có người sắp lên thuyền.
La Huyền nhìn qua, người lên thuyền chạm phải ánh mắt của hắn thì dừng lại, La Huyền hơi ngạc nhiên rồi gật đầu.
Hôm nay Tiểu Bách Linh định hát một bài hát giao lưu trên thuyền hoa. Khi xuống kiệu, chuẩn bị lên thuyền, nàng nhìn thấy La Huyền cách đó không xa liền dừng lại.
La đại hiệp cũng đi chợ đêm ư?
Tiểu Bách Linh định qua chào hỏi, nhưng những người trên thuyền muốn đỡ nàng lên thuyền, La Huyền cũng thu hồi ánh mắt. Tiểu Bách Linh nhìn bàn tay đưa ra cho mình, do dự một lát, vẫn lên thuyền. Đứng ở mũi thuyền, nhìn qua, bỗng thấy một người con gái đeo mặt nạ đứng cạnh La Huyền, Tiểu Bách Linh nhìn nàng một cái rồi đi vào.
Sau khi La Huyền gật đầu với Tiểu Bách Linh, một cái đầu đeo mặt nạ thò ra từ bên cạnh, hắn cau mày nhìn nàng.
Tiểu Phụng sau chiếc mặt nạ vui vẻ nói: "Con cũng mua cho người một cái."
Nhìn chiếc mặt nạ trong tay Tiểu Phụng, La Huyền nhíu mày. Làm sao hắn có thể đeo thứ này?
La Huyền nghĩ như vậy, khẻ đảo mắt nhìn quanh, xung quanh có rất nhiều người cùng đeo mặt nạ.
La Huyền do dự, Tiểu Phụng ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ thích thú, La Huyền ho khan một tiếng rồi nói: "Chúng ta nhanh chóng trở về đi, trời sắp mưa rồi."
Tiểu Phụng cười khúc khích, lý do của sư phụ thật tệ: "Chúng ta còn phải xem đèn lồng trên sông nữa mà, chúng sẽ sớm được thả thôi."
Vừa nói, đám đông di chuyển đến cây cầu, Tiểu Phụng kéo tay áo La Huyền hét lớn bảo hắn đi xem.
La Huyền thụ động đi theo, khi đến cầu Nhĩ Hải, đèn lồng thực sự bắt đầu được thả.
Các loại đèn lồng được thắp sáng rồi đổ xuống sông, phản chiếu dưới mặt nước với nhiều màu sắc khác nhau. Tiểu Phụng nhìn đèn lồng trên sông, phấn khích chỉ tay, luôn miệng nói "cái này đẹp, cái kia cũng đẹp."
Đèn lồng trên sông rải rác và trôi nổi xung quanh một chiếc thuyền hoa. Tiếng hát vang lên từ chiếc thuyền lộng lẫy, đám đông lập tức trở nên yên ắng. Tiếng hát yếu ớt vẫn còn vang vọng trên dòng sông, vui tươi và tươi sáng.
Cuối cùng, tiếng hát cũng theo chiếc thuyền đi mất, Tiểu Phụng khen ngợi: "Thật sự rất hay."
Đây là lần đầu Tiểu Phụng nghe Tiểu Bách Linh ca, nhưng tiếc là chỉ nghe thấy tiếng chứ không thấy người.
(Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh, nói: Ngươi có thể hỏi La Huyền!)
La Huyền cười nói: "Đi thôi."
Tiểu Phụng miễn cưỡng đi theo La Huyền. Khi đi ngang qua sạp bán ô, La Huyền mua hai chiếc, đi không được bao lâu, trời thực sự bắt đầu mưa.
Đám đông tản ra, chẳng mấy chốc trên phố không còn một bóng người.
Tiểu Phụng lén liếc nhìn La Huyền đang cầm ô, La Huyền cảm nhận được ánh mắt của nàng, khẽ quay đầu lại, Tiểu Phụng không nhịn được hỏi: "Người nói trời sẽ mưa, không phải chỉ nói đùa thôi sao?"
La Huyền cười nhạt, nói: "Đương nhiên là không rồi."
Tiểu Phụng trong lòng buồn bực vì câu hỏi ngu ngốc của mình.
Đương nhiên là không rồi! Hắn biên soạn lịch nông hằng năm, tính toán chính xác đến mức biết khi nào trời sẽ mưa. Chẳng lẽ sư phụ của nàng lại lừa nàng?
Ngày mưa khiến cho khung cảnh thành Nhĩ Hải càng trở nên lung linh và mờ ảo. Những giọt mưa rơi xuống, được ánh đèn từ đèn lồng chiếu vào đủ màu sắc. Những giọt mưa rơi xuống ô, tiếng đập nhẹ như nhịp tim của thiếu nữ, chạm vào khiến người lưu luyến.
Hai người cầm ô, thả chậm bước chân đi trên phố, trở về Tây Lưu Thục.
Đây là lần đầu tiên họ đi cùng nhau một mình dạo phố, không khí vừa vặn, mọi chuyện cũng vừa vặn, tốt đến mức xua tan nỗi bất bình trong lòng nàng, chữa lành mọi vết thương mà nàng cảm thấy ở Tế Thế Đường.
...
Mưa phùn lất phất.
A Kiều dẫn Trần Thiên Tướng đến nhà mình nghỉ ngơi. Nhưng vì lo lắng cho sức khỏe của Nhiếp Tiểu Phụng nên y quay lại nhà dì Hoàng. Dì Hoàng đã về phòng nghỉ ngơi, để lại Nhiếp Tiểu Phụng ngồi ở giữa nhà, dưới ánh đèn mờ, nàng nhìn mưa ngoài cửa với vẻ khó chịu.
A Kiều đi đến, nói: "Tiểu Thiện, cô cũng nên đi nghỉ đi."
Nhiếp Tiểu Phụng lắc đầu, lo lắng hỏi: "Tối nay ngươi có bảo Tiểu Phụng về không?"
A Kiều gật đầu khẳng định: "La thần y nói với ta là hắn sẽ đưa Tiểu Phụng về."
Nhiếp Tiểu Phụng đứng dậy, đi đến cửa nhà, chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài.
Sắc mặt có chút khó coi. Tiểu Phụng về muộn, đêm nay trời mưa, may mắn là không có sấm sét. Dù Nhiếp Tiểu Phụng nghĩ vậy, nhưng sắc mặt cũng không khá hơn.
Tiểu Phụng không nên gặp La Huyền tối nay, Nhiếp Tiểu Phụng có chút bực bội nói: "Tại sao đêm nay lại mưa."
A Kiều ở phía sau nàng, nghe những lời nàng nói, y buồn cười hỏi: "Ai có thể ngăn được mưa?"
Ai có thể ngăn được? Chuyện gì sắp xảy ra vẫn sẽ xảy ra? Miếng ngọc trên thắt lưng đã xuất hiện và nằm trong tay Tiểu Phụng, đêm nay trời lại mưa.
Một tiếng sấm đuổi theo tia chớp chiếu sáng ngôi nhà. Khuôn mặt của Nhiếp Tiểu Phụng tái nhợt, thân thể cũng run lên.
A Kiều nghĩ nàng sợ, nên nói: "Trở vào trong nhà đợi đi, cẩn thận thân thể của mình."
Nhiếp Tiểu Phụng giống như không nghe thấy, trái tim bỗng thắt chặt, nàng đột nhiên bước ra khỏi cửa.
A Kiều nhìn thấy nàng đi ra ngoài, lập tức đưa tay giữ nàng lại, nói: "Trời mưa, cô không thể ra ngoài được, nếu cô lo lắng cho Tiểu Phụng, ta sẽ đi xem."
A Kiều biết tại sao Nhiếp Tiểu Phụng lại lo lắng, bởi vì Tiểu Phụng đang ở cùng La Huyền. Thấy nàng ngày càng không ổn, y giữ nàng lại bảo bản thân sẽ đi một chuyến.
Nhiếp Tiểu Phụng muốn từ chối. Nếu họ thực sự xảy ra chuyện gì đó, tốt hơn là nên bớt một người biết đi, nàng lời từ chối suýt ra khỏi miệng thì đột nhiên nàng lại thay đổi ý định, nói: "Chúng ta cùng đi."
(Vậy mà chỉ nói La đại ca hay thay đổi đó, chắc chỉ hông đâu!)
Có một số việc không phải như những gì La Huyền nói, phải có người chứng kiến.
Khi A Kiều và Nhiếp Tiểu Phụng cầm ô bước vào sân, cánh cổng bị đẩy ra. La Huyền cùng Tiểu Phụng lần lược đi vào.
Thấy A Kiều và Nhiếp Tiểu Phụng đứng trong sân, La Huyền bối rối liếc nhìn hai người.
A Kiều nhanh trí nói: "Thần y, ngài đã trở lại. Xin hãy kiểm tra mạch của Tiểu Thiện."
Vừa nói, A Kiều vừa lặng lẽ đỡ Nhiếp Tiểu Phụng, nhìn nàng, nói với vẻ quan tâm: "Ta sợ rằng cơ thể của Tiểu Thiện không chịu nổi trong những ngày mưa này."
Nhiếp Tiểu Phụng không để ý đến lời nói của A Kiều. Nàng nhìn Tiểu Phụng phía sau La Huyền, thấy nàng trở về nguyên vẹn, sắc mặt Nhiếp Tiểu Phụng mới dịu đi.
Tiểu Phụng thấy Nhiếp Tiểu Phụng nhìn mình chăm chú, nàng áy náy cúi đầu.
La Huyền biết rõ tình trạng sức khỏe của Tiểu Thiện, mặc dù sức khỏe đã khá hơn, nhưng vẫn cần phải cẩn thận bảo dưỡng. Vì vậy, hắn nhíu mày nói: "Trời mưa thế này, ra ngoài làm gì?"
Nhiếp Tiểu Phụng bĩu môi quay về nhà.
A Kiều vui vẻ nói: "Thần y, mau vào đi."
La Huyền dẫn Tiểu Phụng vào nhà, trước tiên kiểm tra mạch của Nhiếp Tiểu Phụng, liếc nhìn A Kiều bên cạnh.
A Kiều cười toe toét, La Huyền không để lộ ra, nói: "Tâm hỏa quá mạnh, ngày mai uống thuốc, để Thiên Tướng cho ngươi uống thêm thuốc thông tim."
(La Huyền kiểu: sao dạo này có nhiều người muốn qua mặt đại phu quá vậy?)
A Kiều ngượng ngùng sờ đầu. La Huyền đứng dậy, Tiểu Phụng đi theo, nói: "Sư phụ, bên ngoài trời đang mưa, đừng đi đến Tế Thế Đường nữa, đêm nay ở lại đây đi."
Vừa nói xong, Nhiếp Tiểu Phụng đã ho khan một tiếng ở phía sau. Tiểu Phụng quay đầu nhìn nàng, Nhiếp Tiểu Phụng khẽ trừng mắt, Tiểu Phụng bĩu môi không nói nữa.
A Kiều tiếp tục nói: "Thần y nên ở lại, trời đang mưa, thân thể Tiểu Thiện không biết sẽ xảy ra chuyện gì, ngài ở lại, chúng ta đều yên tâm."
Không ngờ A Kiều lại muốn giữ sư phụ lại, đôi mắt phượng của Tiểu Phụng đảo qua đảo lại, nàng mỉm cười với A Kiều, lại nhìn Nhiếp Tiểu Phụng, trong lòng có chút chờ mong chọc cho Nhiếp Tiểu Phụng tức muốn ngất đi.
Trong lúc bọn họ im lặng, dì Hoàng đi ra nói: "Thần y đến rồi, ngoài trời đang mưa, ngài đừng đi nữa, cứ ở lại chỗ Tiểu Thiện như trước đi. A Kiều, con cầm ô dẫn Thần y đi đi."
Di Hoàng sắp xếp một chút: "Tiểu Thiện, chìa khóa nhà đâu? Đưa cho Thần y đi, A Kiều, ô nhà đâu? Tìm một cái cho Thần y đi."
Nhiếp Tiểu Phụng dừng lại, sau đó nghe thấy La Huyền cười nói: "Thật phiền phức, ta có ô đây."
Dì Hoàng vui vẻ nói: "Vậy thì mau đi nghỉ ngơi đi, đêm đã khuya rồi."
Vừa nói, dì Hoàng vừa đưa tay vỗ nhẹ vào tay Nhiếp Tiểu Phụng, nói: "Để Thần y nghỉ ngơi sớm đi."
Nhiếp Tiểu Phụng miễn cưỡng lấy chìa khóa ra khỏi tay áo, A Kiều vội vàng cầm chìa khóa trong tay nói với La Huyền đứng dậy: "Đi thôi."
Dì Hoàng giục: "Đi nhanh lên."
La Huyền đành phải nhìn Tiểu Phụng rồi đi theo A Kiều.
Nhiếp Tiểu Phụng buồn bực nói với Tiểu Phụng: "Đi đóng cửa lại."
Tiểu Phụng vui vẻ cầm ô đi theo La Huyền đóng cửa lại.
Thấy mọi người đều đã ra ngoài, dì Hoàng nhẹ giọng nói: "Nói chuyện với thần y về vấn đề này đi, chỉ nói vài câu thôi, thần y sẽ không tức giận với con chuyện buổi chiều đâu."
Nhiếp Tiểu Phụng kìm nén cơn nóng giận, nói với dì Hoàng: "Ta biết rồi."
Dì Hoàng thở dài: "Thần y đã giúp chúng ta rất nhiều, cho dù muốn tốt với Tiểu Phụng thì cũng phải cẩn thận."
Nhiếp Tiểu Phụng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nói: "Dì cũng nên đi nghỉ ngơi đi, trời đã khuya rồi."
Dì Hoàng không nói gì, quay về nhà.
Tiểu Phụng nán lại bên ngoài một lúc rồi vào phòng ngủ.
Nhiếp Tiểu Phụng đang cắt hoa lồng đèn, ánh sáng đột nhiên sáng hơn nhiều, nàng dịch người lại, không biết nên nói gì.
Thấy nàng cúi đầu không nói gì, Nhiếp Tiểu Phụng nói: "Nước trong phòng tắm đã chuẩn bị xong, sao ngươi không đi tắm đi?"
Tiểu Phụng thở phào nhẹ nhõm, vội vã vào phòng tắm.
Sau khi thu dọn xong, Nhiếp Tiểu Phụng đã đi ngủ.
Sau khi Tiểu Phụng nằm xuống, Tiểu Phụng thì thầm một lúc: "Võ công của ngươi thế nào?
Nhiếp Tiểu Phụng thản nhiên nói: "Không tệ."
Tiểu Phụng nằm thẳng ra sau lưng nàng, khẽ nói: "Dạy ta."
Nhiếp Tiểu Phụng nghiêng người không nói gì.
Tiểu Phụng nhìn lên nóc nhà, khẽ thì thầm: "Ta nhớ ngươi từng nói ta đã dùng thân thể của mình để lấy lòng Vạn Thiên Thành để sống sót."
Lưng của Nhiếp Tiểu Phụng cứng đờ, nàng cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn, nói: "Chỉ cần ngươi không đi theo con đường của ta, điều này sẽ không xảy ra."
Tiểu Phụng mỉm cười, trong nụ cười có chút lạnh lẽo: "Ban ngày, Vạn Thiên Thành như vậy, không phải các người đều rất tức giận sao?"
Nhiếp Tiểu Phụng cứng người, ngồi dậy, nhìn Tiểu Phụng, cười lạnh: "Ngươi không cần phải khiêu khích ta bằng những lời ta nói."
Tiểu Phụng dần trở nên kích động: "Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn."
Nhiếp Tiểu Phụng đột nhiên hỏi: "Tối nay ngươi đi đâu?"
Sự phấn khích của Tiểu Phụng dịu đi, nàng ngượng ngùng nói: "Sư phụ dẫn ta đến chợ đêm."
Nhiếp Tiểu Phụng khịt mũi, nói: "Ngươi muốn học võ cũng có thể, nhưng không phải bây giờ."
Tiểu Phụng ngồi dậy, lo lắng hỏi: "Tại sao?"
Tại sao? Tất nhiên là vì La Huyền vừa mới để Tiểu Phụng đến với nàng. Nếu bị phát hiện, La Huyền sẽ phát điên lên rồi giam cầm Tiểu Phụng, chẳng phải nỗ lực của nàng sẽ vô ích sao.
Nhiếp Tiểu Phụng lạnh nhạt nói: "Nếu bây giờ học, chẳng phải sẽ để lộ sơ hở sao?"
Tiểu Phụng bực bội nói: "Ta phải làm sao?"
Thấy nàng không vui, Nhiếp Tiểu Phụng an ủi: "Ngươi còn nhớ phương pháp mà nương dạy ngươi không?"
Tiểu Phụng gật đầu nói: "Ta vẫn luôn nhớ, nhưng đó chỉ là phương pháp cơ bản, nhiều nhất cũng chỉ có thể tăng cường thể lực thôi."
Nhiếp Tiểu Phụng nghiêm túc nói: "Phương pháp cơ bản cũng là để cho ngươi có nền tảng tốt, sau này có thể luyện võ công với thành quả gấp đôi chỉ bằng một nửa công sức."
Tiểu Phụng kinh ngạc thốt lên: "Nhưng ta chưa từng luyện tập."
Nhiếp Tiểu Phụng đương nhiên biết mình chưa từng luyện tập. Nàng nhớ mình đã luyện tập vào năm đầu tiên ở núi Ái Lao, nhưng sau đó vì không hiệu quả nên nàng không bao giờ luyện tập nữa.
Trên thực tế, phương pháp mà nương dạy là phương pháp làm ấm cơ thể bên trong. Nếu không, nàng lang thang cùng nương từ khi còn nhỏ sẽ không thể chống đỡ được. Nhưng khi đó còn nhỏ nên không biết mình đang làm gì, thể chất của nàng có thể tốt là nhờ phương pháp này. Nhớ lúc đó, vì bị người trong giang hồ truy đuổi, nàng đã theo đuổi võ thuật một cách mù quáng, muốn nhanh chống đạt được kết quả thay vì sự ổn định, vì vậy cơ thể nàng hiện tại mới thành ra như vậy.
Nhiếp Tiểu Phụng thở dài, nói: "Đặt nền tảng tốt trước khi ngươi tập võ là điều cần thiết."
Tiểu Phụng do dự hỏi: "Ngươi và sư phụ, ai lợi hại hơn?"
Nhiếp Tiểu Phụng cười khẩy: "Tất nhiên là ta."
Không thể đánh bại nàng, liền kêu con gái đến, đồ hèn nhát.
Tiểu Phụng lộ vẻ vui mừng trên mặt, nói: "Nếu ta học được võ thuật của ngươi, ta sẽ lợi giống như sư phụ. Đến lúc đó, ta có thể kề vai sát cánh cùng sư phụ chiến đấu với kẻ thù."
Nhiếp Tiểu Phụng mặt lạnh, đang tự hỏi tại sao mình lại đột nhiên muốn học võ, hóa ra là mình có ý tưởng này, nàng lạnh lẽo ngắt đi dòng suy nghĩ của mình, nói: "Ngươi cùng hắn đánh địch sao? Đánh địch nào? Kẻ địch của hắn là ai? Là tông môn do ông ngoại chúng ta sáng lập, hay là những kẻ phản diện trong giới võ lâm?"
Khuôn mặt của Nhiếp Tiểu Phụng tái nhợt, nàng ngừng nói.
Nhiếp Tiểu Phụng thấy vậy có chút đau lòng, nhưng nàng buộc mình phải cứng rắn, nói: "Ta sẽ dùng kinh nghiệm cả đời của mình để nói cho ngươi biết."
Nhiếp Tiểu Phụng nhìn nàng, từng chữ từng chữ nói: "Tình yêu không phải là tất cả đối với ngươi."
Tiểu Phụng hiểu ra, nói: "Ta biết, ta nhớ sự trả thù của nương."
Nhiếp Tiểu Phụng lắc đầu, có chút bối rối và mệt mỏi, nhưng vẫn không nói thêm gì nữa, nói: "Mau ngủ đi, ngày mai để A Kiều dẫn ngươi lên núi, ngươi không phải vẫn luôn muốn bắt vài con chim trĩ để làm thêm nhiều quả cầu lông đẹp hơn sao?"
Tiểu Phụng nghe theo, tuy có chút lo lắng nhưng vẫn nghe theo lời nàng đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com