Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Mộng mị - Dreams

           Nằm trên giường lười biếng nhìn những hạt mưa nặng nề rơi xuống từ bầu trời xám xịt qua ổ cửa sổ, Hoàng Tử Thao chợt nghĩ về một câu nói đọc được ở đâu đó mà cũng chẳng nhớ rõ nữa.

" Mải miết ngắm màn mưa, tôi ngẫm nghĩ về ý nghĩa của việc thuộc về và trở thành một phần của cái gì đó. Có ai đó khóc vì tôi. Từ một nơi xa, rất xa. Từ một nơi mà xét cho cùng, là một giấc mơ. Dù tôi vươn xa bao nhiêu, dù tôi có chạy nhanh thế nào, tôi cũng không bao giờ đến được nơi ấy."

          Cuộc đời của mỗi người luôn có sự hiện diện của những giấc mơ, có mộng đẹp nhưng cũng có ác mộng. Có những giấc mơ đẹp đến thật khiến cho người ta nghĩ đang là khi vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất thì chợt bừng tỉnh giấc. Lại có những giấc mộng ám ảnh người khác đến mức không thoát ra được. Những giấc mơ luôn luôn là những điều khó lý giải nhất và đặc biệt là với Hoàng Tử Thao.

            Từ khi trở về sau chuyến dã ngoại cùng công ty đến khu rừng phía Nam thành phố Thanh Đảo, Hoàng Tử Thao luôn nằm mộng. Tất cả bắt đầu từ ngày hôm đó, khi cả đoàn đang đi sâu vào trong rừng, Hoàng Tử Thao chợt thấy một chú thỏ bị thương, cậu đã xé chiếc khăn tay của mình để băng bó chân cho thỏ trắng. Định để chú thỏ lại rồi đi nhưng lại không cam lòng nên cậu quyết định mang luôn chú về thành phố để tiện chăm sóc, khi nào thỏ khỏe rồi sẽ thả chú về rừng, về với thiên nhiên. Ở thành phố điều kiện sống rất tốt nên chú thỏ khỏe lại nhanh chóng nhưng thay vào đó thì Tử Thao không được ổn vì bị những giấc mơ ám ảnh.

             Đêm nào cậu cũng nằm mơ thấy một người con trai mặc một bộ đồ trắng thuần khiết nhưng lại không thấy rõ mặt, chàng trai đó cứ nhìn về phía cậu lúc thì mỉm cười lúc thì lại thấy khóe mắt chứa lệ. Trên cổ tay anh mang một chiếc khăn họa tiết rất giống với chiếc khăn tay cậu dùng băng bó cho chú thỏ trắng kia. Kết thúc của giấc mơ luôn là chàng trai đó ngã xuống với bộ quần nhuốm máu đỏ rực đến nhức mắt. Cậu chạy đến chỗ người đó nhưng chạy mãi chạy mãi mà vẫn không thể đến đó được. Giấc mơ rất buồn rất buồn và cứ lặp đi lặp lại, ám ảnh Hoàng Tử Thao khiến cho cậu mỗi khi tỉnh lại nước mắt đầy mặt mà phải rất lâu sau mới ngủ lại được. Vậy nên dạo này Hoàng Tử Thao là bị thiếu ngủ trầm trọng nên tinh thần không được tốt.

             Công việc của cậu là thiết kế đồ nội thất nên cũng khá nhàn hạ, chỉ khi nào có khách hàng yêu cầu kế hoạch lớn thì mới bận rộn. Cậu trở về nhà đã quen với sự hiện diện của thỏ trắng, chân chú đã gần khỏi nên sức khỏe đang tốt lên. Vuốt vuốt bộ lông mềm mại trắng tinh, Hoàng Tử Thao để ý miếng khăn quấn trên chân thỏ lại nhớ đến giấc mơ buồn kia. Chàng trai trong giấc mơ cũng có chiếc khăn y hệt mà sao người đó lại cười với cậu còn khóc vì cậu, cảm giác rất quen thuộc. Nhưng Tử Thao cũng không để ý mấy, cậu cần tẩm bổ bản thân một chút để có sức khỏe tốt để chuẩn bị tiếp nhận một dự án lớn sắp tới.

             Đêm đến, Hoàng Tử Thao lại mơ thấy giấc mơ đó nhưng hôm nay khác với mọi khi. Cậu hôm nay đến được gần chàng trai kia hơn và thấy rõ mặt người ấy, một chàng trai rất tuấn tú và luôn cười hiền dịu với cậu. Hoàng Tử Thao lên tiếng :

              - Anh là ai? Tại sao lại luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi?

            Chàng trai kia không trả lời chỉ đưa tay lên chạm vào khuôn mặt Hoàng Tử Thao, cậu lại hỏi :

              - Anh đang cười nhưng sao trông anh lại buồn như vậy? Anh gặp phải chuyện gì sao? Cho tôi biết anh là ai có được không?

             Hoàng Tử Thao không hiểu vì sao nhìn chàng trai đó lại thấy thân thuộc, cũng không hiểu vì sao lại muốn biết rõ người ấy như vậy. Chỉ là khi nhìn chàng trai này buồn cậu cảm thấy rất xót xa, rất đau đớn và muốn an ủi người này. Cậu nhìn anh với ánh mắt đượm buồn, cuối cùng người đó cũng lên tiếng :

              - Chào em, Hoàng Tử Thao! Anh là thần rừng phía Nam, Kim Tuấn Miên. Anh chính là chú thỏ trắng mà em cứu mấy tuần trước, nhờ em cứu chữa mà anh mới thoát được kiếp nạn kia. Có lẽ em không nhớ nhưng chúng ta đã từng gặp nhau khi em còn nhỏ. Khi đó anh cũng bị thương, chính em đã mang anh về nhà chăm sóc, sau đó anh đã tự quay về rừng mà không từ biệt em. Anh xuất hiện trong giấc mơ của em cũng chỉ để em nhớ lại kí ức khi đó nhưng có vẻ cách làm của anh không đúng thì phải.

              Nghe Tuấn Miên nói vậy, Hoàng Tử Thao nghĩ nghĩ một lúc. Đúng vậy khi 5 tuổi, nhà cậu gần khu rừng này, khu rừng có tên Trúc Lam vì bao quanh rừng toàn là trúc xanh. Hôm đó, cậu cùng bà vào rừng hái nấm thì gặp một chú thỏ với bộ lông trắng muốt nhưng nhuốm máu, bị thương rất nặng nên cậu với bà mang chú thỏ về chăm sóc. Cậu ngày ngày đi học về là chỉ ở nhà chăm sóc và chơi với chú thỏ này. Sau đó thì vào một hôm trời thu, Tử Thao trở về nhưng không thấy bé thỏ đâu đã khóc rất lớn khiến mọi người phải dỗ rất lâu. Thời gian trôi qua khiến cho một số chuyện trôi vào dĩ vãng, thật không ngờ hơn hai mươi năm sau cậu và anh gặp lại trong trường hợp như lúc ban đầu.

               - Anh chính là chú thỏ khi ấy, thật không ngờ anh lại là thần rừng. Anh không biết chứ khi đó anh đi mất, em đã khóc mấy ngày đó.

               Hoàng Tử Thao cười rộ lên cầm lấy tay Kim Tuấn Miên như gặp lại người bạn tri kỉ lâu ngày không gặp. Tuấn Miên lại nói :

               - Kể ra thì anh đã thích em từ khi đó rồi. Bao nhiêu năm qua anh vẫn dõi theo sự trưởng thành của em nhưng năm em lên cao trung thì lại chuyển đi, anh đã không có tin tức gì của em nữa. Nên anh vẫn ở lại khu rừng đó chờ một ngày nào đó em trở về. Thật may là anh lại có thể gặp lại em, em thấy đó chẳng phải duyên trời định sao...........Hoàng Tử Thao, nếu anh có thể ở hình người và đến bên yêu thương em thì em có nguyện ở bên anh để anh bảo vệ em không?

               Kim Tuấn Miên đặt câu hỏi rồi kéo cậu vào một cái ôm ấm áp, Hoàng Tử Thao ngỡ ngàng nhưng rất nhanh sau đó khóe mắt không kìm được mà tuôn lệ. Những giọt lệ ấm nóng rơi xuống, Tử Thao đáp lại Tuấn Miên bằng một câu hỏi khác :

               - Tuấn Miên, anh biết không ngày từ lúc đầu gặp lại anh tuy không nhận ra anh nhưng em đã thấy rất thân thuộc rồi. Em không biết phải nói gì bây giờ, em chỉ muốn hỏi anh có muốn ở bên em suốt đời không?

              Hai người trao nhau cái ôm thật chặt cùng nụ hôn ngọt ngào, không ai nói gì chỉ mỉm cười thật hạnh phúc. Tình cảm nhiều khi không cần nói thành lời chúng ta cũng có thể cảm nhận được sự sâu sắc của nó. Đang chìm đắm trong mộng đẹp, Hoàng Tử Thao chợt bừng tỉnh sau cơn mộng mị dài, bên cạnh lại cảm giác có người, nhẹ quay đầu qua nhìn thì thấy một chàng trai với bộ quần áo trắng đang nằm cạnh mình. Khóe môi anh đào khẽ mỉm cười rồi rất nhanh rúc sâu vào lồng ngực ấm áp kia, người kia cũng ôm lấy cậu mà cười hạnh phúc.

" Có lẽ bạn sẽ cảm thấy buồn khi đọc câu nói này : " Mải miết ngắm màn mưa, khi bạn ngẫm nghĩ về ý nghĩa của việc thuộc về và trở thành một phần của cái gì đó. Có ai đó khóc vì bạn. Từ một nơi xa, rất xa. Từ một nơi mà xét cho cùng, là một giấc mơ. Dù bạn vươn xa bao nhiêu, dù bạn có chạy nhanh thế nào, bạn cũng không bao giờ đến được nơi ấy." Nhưng đừng buồn, sở dĩ bạn không đến được nơi gọi là giấc mơ đó bởi nó không còn tồn tại, nó đã trở thành hiện thực rồi nên hãy giữ chặt nó nhé."Hoàng Tử Thao.

END

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Câu chuyện đầu tiên của năm 2017, mong rằng các bạn sẽ thích. 2017 với những dự định mới và những câu chuyện mới, mình sẽ chăm chỉ hơn :) Chúc mừng năm mới các bạn thân yêu <3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: