chap 42
" dừng lại đi, cậu bị thương"
Haruno vẫn như một bóng ma dứng dưới dương liễu, lạnh nhạt liếc nhìn đầu ngón tay bị rách ra của Rimuru. Gió khẽ đẩy hồ nước đen ngòm lăn tăn, lạnh buốt.
" Tiễn thuật này là đại nhân dạy cậu, đúng không?"
"...ừm"
"..."
" Trong phòng của Isora-sama có đủ các loại sách cho việc này, nhưng ngươi biết mà, thể chất ngài ấy rất yếu, kéo một mũi tên cũng đã không dễ dàng gì"
" Vốn dĩ số sách đó đã được đem cất đi, vốn chẳng còn động đến nữa, nhưng ngươi đã đến"
Rimuru đến sát quỷ đoàn, Isora lại đem sách ra đọc đi đọc lại rất nhiều lần...Ngài ấy... đã rất muốn dạy cho cậu, từng động tác cử chỉ, từng cách dùng lực tay đến sự tập trung.
Isora đã mơ ước rất lâu, nhìn thấy mũi tên đầu tiên mà Rimuru có thể bắn ra, đôi mắt đó xuất hiện dịu dàng hơn hết thảy. Tiễn pháp mà cậu ấy dùng cả tấm lòng để nghiên cứu, Isora đã trao nó lại cho cậu.
Người khác không thấy, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra được sự khao khát của cậu ấy trên người cậu...
Tự do, sức khỏe, sở thích, bạn bè... cậu đều có, nhưng Isora không có. Những thứ cậu nhìn thấy trên đường đi... Isora không thấy. Đứa trẻ đó chỉ có 4 bức tường với một trọng trách lưu truyền, một cuộc đời được định sẵn... không hơn.
Nhưng mà...đối phương vẫn cười.
Rimuru thích đôi mắt dịu dàng đó, lưu luyến nụ cười và nhiệt độ bàn tay ấm áp khi xoa đầu cậu.
" Haruno... kể cho tôi nghe về Muzan đi..."- Giọng nói của cậu khẽ run lên trong không gian u tối, không vui không buồn.
" Kibustuji Muzan..."
Thời gian trôi đi vết thương trên đầu ngón tay cậu lành lại, rồi tiếp tục rách ra, một vòng tuần hoàn đau nhói cho đến khi lời kể của Haruno kết thúc.
Rắc!!
Câu nói còn chưa hết, cái cung đã bị lực kéo gãy làm đôi, mảnh gỗ văng lên xẹt qua mặt Rimuru thành một đường máu...
Cậu buông tay thả nó rơi xuống đất, bất giác thở dài...
" Haruno này... nếu... tôi nói nếu thôi nhé, nếu tôi có thể cứu được Isora, các người sẽ đáp ứng với tôi một điều kiện chứ?"
" sẽ "- Rimuru nhận ra sự mong chờ trong mắt cậu ta, vô lực bật cười.
" Đừng quá để ý, tôi... chỉ hỏi thế thôi"
Nét cười trong mắt cầu mờ đi, gượng gạo thấy rõ... Rimuru thẫn thờ bước trở về nhà, thân ảnh nhỏ xíu dần biến mất trong tầm nhìn của Haruno.
Rimuru mất tích.
Một bức thư đặt trên giường của Yoriichi với nội dung ngắn gọn, cậu ta biến mất cùng với một xấp nhiệm vụ tuần tra và diệt quỷ ở vùng ngoài.
" Yoriichi, xin lỗi vì đi mà không nói, tôi đi làm nhiệm vụ nên trong vòng một tháng sẽ không về, đừng lo, cũng đừng tìm...tôi biết bản thân đang làm gì, cũng không quên lời hứa với cậu. Yoi, tin tưởng tôi...
1 tháng sau gặp lại. Đến lúc đó cậu muốn mắng thế nào cũng được... chào nhé"
Isora vẫn còn rất yếu nhưng vẫn nghiêm chỉnh ngồi làm việc, sự dịu dàng vẫn luôn dừng ở trên mặt, chỉ là sự lo lắng trong đáy mắt vẫn khó có thể kiềm chế.
1 tháng sau... buổi sáng mờ ảo sương , Yoriichi từ sáng đã đứng ở cửa trước... hay là trực tiếp nói anh ấy chờ từ đêm qua, đã kết thúc 30 ngày, từ ngày hôm đó ,các báo cáo nhiệm vụ hoàn thành luôn được đều đặn trả về coi như thư báo bình an. Akira không còn kiếm chuyện, Kisame và Akane giữ một thái độ trung lập với Yoriichi, có lẽ vì chuyện bọn họ đánh Rimuru trọng thương lần trước.
Những chuyện đó Yoi không để ý, cũng chẳng có sức để quan tâm...
Tiếng lạo xạo của sỏi đá khẽ vọng lên từ một hướng rất xa, dần dần mới nghe rõ là tiếng bước chân người, đến rồi... càng ngày càng gần.
Rimuru nhìn thấy người đứng sừng sững như tượng trước cửa phủ, đột nhiên trong mắt có chút đau, Rimuru bước lại trước mặt Yoriichi, cậu đeo một cái túi nhỏ, gương mặt dường như có một chút trắng nhưng vẫn nhìn anh rồi mỉm cười.
" 1 tháng không gặp Yoi"
Thân hình cứng ngắt của đối phương cuối cùng cũng di chuyển, bàn tay đưa ra liền khựng giữa không trung, cả người hơi lảo đảo.
Bởi vì Rimuru đột nhiên lao đến nhào lên người Yoi, bám chặt cứng không muốn buông ra.
"..."- Lời muốn nói đều nuốt lại, anh ấy thở dài vỗ vỗ lưng cậu như dỗ trẻ con, cậu chỉ dụi dụi mà không nói câu nào, sự yên lặng này làm Yoriichi có chút nghi hoặc. Anh ấy khẽ lay cậu, nhưng không thấy Rimuru động đậy gì cả, chỉ có duy nhất thân thể bám lên người anh vẫn giữ nguyên.
" Rimuru...?"- dự cảm không ổn kéo đến, anh ấy gọi Rimuru rất nhiều, nhưng vẫn không trả lời.
Yoriichi hết hồn đỡ cậu ngồi xuống, sắc mặt cậu trắng bệch, thân nhiệt tăng một cách bất thường, không phải sốt... sốt sẽ không như thế này.
"..."
Haruno cầm cổ tay cậu đột nhiên nhăn mày, rồi nhìn sang cái túi vải trên đầu giường của Rimuru, sắc mặt kém đi một chút. Rimuru vừa về là xảy ra chuyện, Miyo định đến xem nhưng bị anh ta cản lại, cậu ta mất tích một tháng không nói tiếng nào, đây không hẳn là chuyện Rimuru sẽ làm ra... có chuyện gì đó sắp đến.
" Đừng lo, để cậu ta ngủ đi, ngủ cho đã rồi sẽ tỉnh thôi"
"..."
2 ngày sau, Rimuru thực sự đã mở mắt ra, ngủ liền 2 ngày làm cơ thể như bị rời ra thành từng mảnh, ê ẩm không muốn ngồi dậy.
" Tỉnh rồi thì nói chuyện đi"
Rimuru giật thót nhìn qua người bên cạnh, bất lực ôm trán thở dài: " Haruno, đứng như thế sẽ hù chết người đấy..."
Một người mặc y phục trắng ôm mang theo một cái túi sau lưng như Haruno trực tiếp dọa cho cậu hòn bay phách tán, may là có quen biết, nếu không quen thì Rimuru đã bật dậy vả chết đối phương rồi.
Cậu ta không nói gì, trực tiếp ném cái tủi vải nhỏ vào lòng của Rimuru: " sao lại có mấy thứ này"
Rimuru theo bản năng nhìn khắp nơi: " Yoi đâu? cậu ấy đi đâu rồi?"
" Vừa mới đi ra ngoài, rất nhanh sẽ trở về, giờ thì giải thích đi"
Cậu lại thở ra một cái mệt mỏi, nhỏ giọng lầm bầm: " thì đi tìm mới có, chứ rơi ở trên trời xuống à?"
Rimuru ôm cái túi ném trở lại cho Haruno: " Giữ cho kĩ vào, không lâu sau tôi sẽ dùng, để ở đây Yoi sẽ phát cáu mà đập vỡ mất"
Anh thấy thái độ hời hợt của Rimuru, dường như không thể tin được cậu ta vừa nói gì: " Không lâu sẽ dùng...? Cậu điên à? ngại sống sao? mấy thứ này mà trực tiếp chạm vào thì cậu chỉ còn không tới 2 phần để sống"
Tiếng bước chân vọng trên trong tai của cậu, Yoi về rồi... Rimuru dứt khoát đẩy Haruno ra ngoài: " Đó là cách duy nhất, chẳng phải cậu cũng muốn chuyện đó xảy ra hay sao?" rồi dứt khoát đóng cửa sầm lại.
Rimuru trở lại rồi nằm vật xuống giường, nghe thấy tiếng bước chân của Yoi dừng lại trước cửa phòng, khóe mắt cậu có chút đỏ lên.
Ai mà muốn chết chứ...
............................
Ở một nơi nào đó.
" Vẫn chưa tìm được sao...?"
Kẻ bên trên gằn từng tiếng lạnh lẽo rợn người với những kẻ quỳ ở dưới đất: " ta nuôi các ngươi có ích gì...?"
Ngay lập tức, những kẻ dưới đột nhiên phát nổ, máu thịt bung bét rơi trên sàn nhà bốc lên thứ mùi hôi thối khó chịu.
( à... khúc này chỉ muốn nói với chủ tịch công ty vô hạn thành là : kiếm được cũng có làm đách gì được đâu chú ơi =))
Chú dám tới cụ dám tiếp nha, chào mừng chú)
Mấy tháng trước, hắn đã nhìn thấy cơ hội có được sức mạnh đỉnh cao, trên người đứa nhóc đó có một loại máu thịt thấm nhuần hương vị của sức mạnh, Muzan lúc đó đã gần như chạm đến cậu, nhưng chỉ có duy nhất một điều.
Kokushibou nhìn Muzan rồi lại nhìn mớ thịt bầy nhầy dưới đất... 'con nhóc' cầm một thanh kiếm làm bằng băng và dùng kĩ thuật chém của Yoriichi, nhưng trong đường kiếm của cô ta không hề chứa bất kì vết tích gì của 'hơi thở'.
Học sinh kém của hắn à?
" Ai thế ai thế? Con gái à?"
Giọng nam ngả ngớn vọng lên từ một góc của tòa thành, gương mặt cùng âm thanh lôi cuốn đủ để hướng ánh mắt của mọi người về kẻ đó, thiết phiến lấp lánh đặt trên nụ cười giả tạo, cổ họng xinh đẹp kia ồ lên một tiếng hứng thú, nhìn những kẻ đang co rúm còn lại trên sàn nhà.
Muzan đại nhân đang tìm một người, cô ta mất tích, hay đúng hơn là những con quỷ đã gặp người đó đều biến mất không thấy phản hồi đang làm hắn tức điên lên.
" ngươi, ngươi và ngươi"- Muzan chỉ vài tên quỳ dưới đất, không một chút keo kiệt mà ban máu quỷ cho chúng trong sự ngỡ ngàng của Douma.
Ui? sao hào phóng thế??
Kẻ nhận máu trực tiếp có được sức mạnh của một hạ huyền, đang quỳ xuống cảm tạ và thề thốt trăm lời.
"Thăm dò vị trí cụ thể của sát quỷ đoàn, dẫn theo vào thứ rác rưởi khác đi xác nhận một đứa tóc xanh lam bạc, nếu nhìn thấy thì trực tiếp về báo cáo, không thấy thì ngươi có thể đi chết được rồi"
"..."- đại nhân... có con đường thứ 3 không?
Tất nhiên là 3 kẻ thuộc hạ huyền đó không dám nói, chỉ dám câm miệng và đi làm nhiệm vụ được giao.
.........................
Sau khi khỏe lại, cậu lại trở về là Rimuru của bình thường.
Rimuru ngồi giữa đống giấy tờ trong phòng, Isora ngồi bên cạnh. Đây là một hình ảnh thường thấy mỗi buổi gần trưa.
Lúc đầu còn giấu giấu giếm giếm các trụ cột và Yoi, nhưng sau chuyện Isora bị tác động bởi lời nguyền thì cậu cóc thèm giấu nữa.
Kisame và Haruno nhìn thấy cũng không nói gì, thậm chí còn bị cậu sai vặt đi chuyển đồ cho các phú thương ngoài vùng. Nhưng cậu cũng có nói qua, đây là chuyện nội bộ, Rimuru giúp Oyakata-sama thì chỉ có các trụ cột mới được biết, còn lại cấm người khác ra vào thời gian mà không được phép.
Để che mắt, gia tộc phú thương nhà giàu trở thành một cái vỏ bọc hoàn mĩ. Giấy tờ cậu cầm là để giải quyết mớ rắc rối của lớp vỏ bọc này để nó ổn định và hoàn thiện hơn, sẵn tiện thu thêm một chút lợi nhuận, giúp được bao nhiêu thì Rimuru đều sẽ giúp để người bên cạnh có thể thoái mái hơn trong việc điều hành sát quỷ đoàn .
Lúc mà tên viêm trụ Akira đó nhìn thấy cậu ngồi cùng Isora , Rimuru vẫn còn nhớ tiếng hét xuyên tận dải ngân hà của hắn lúc đó, nhắc đến là nhức cả người, Akane có lẽ vì cảm thấy có lỗi nên khá khoan dung với cậu, nhờ có cô ấy lôi cổ Akira ra ngoài thì tiếng hét mới biến mất.
Tên đó dường như có thù tuyệt môn với cậu, số lần gặp mặt đều là chửi chó mắng mèo, gà bay chó sủa không thể dừng lại.
Lịch đăng là cách 7 ngày . Một lần 6 chap
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com