Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 : Bác Sĩ

"Chú cảm thấy phiên thẩm phán kia sẽ tiến hành như thế nào?" Sau khi trở lại chỗ ở, Marc hỏi.

"Ông thật sự định thành thành thật thật đi tham dự 'thẩm phán' chó má gì đó hả?" Jake liếc mắt nhìn hắn, xì một tiếng. "Ông chừng nào thì ngây thơ giống Steven thế? Dùng ngón chân nghĩ cũng đều biết kia chả phải thứ gì bình thường rồi."

"Vậy dựa theo kế hoạch ban đầu vậy." Marc trầm giọng nói. "Anh tìm vũ khí, chú tìm cơ quan."

"Vậy tôi thì sao?" Steven ngồi ở một bên nhìn Marc đầy mong chờ.

"Em giữ nguyên hiện trạng, chăm sóc mình cho tốt. Không cần lại đi buổi cầu nguyện, ít tiếp xúc với Harrow thôi."

"Thế có khác gì không có nhiệm vụ đâu?" Steven bất mãn nhăn mày. "Các anh lại gạt tôi sang một bên rồi."

"Không, Steven à." Marc nắm lấy cánh tay Steven, làm anh nhìn thẳng chính mình. "Mỗi người đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, em chỉ là cũng không am hiểu những chuyện này thôi. Còn nhớ rõ lúc trước em vẽ bản đồ cho tụi tôi không? Lúc ấy nếu không phải em nhớ kỹ kết cấu của siêu thị, vẽ ra bản đồ tránh đi đàn thây ma, sợ là chúng ta đã chết ở chỗ đó rồi."

"Được rồi." Steven thành công bị hắn thuyết phục, bất giác lộ ra một nụ cười kiêu ngạo nho nhỏ. "Tôi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt."

"Nắm chặt thời gian." Jake không có nhiều lời, đội mũ lên đẩy cửa rời đi. Đôi tay gã cắm túi, dọc theo đường phố thật cẩn thận quan sát mỗi một tòa nhà xung quanh. Trong một tuần nay, mỗi ngày gã đều đang làm chuyện này.

Lúa mì trong trang trại sinh trưởng đầy khỏe mạnh, gió nhẹ thổi qua, gây nên một tầng sóng lúa sắc lục đậm. Jake nghỉ chân trước biển lúa mì, tiện tay thô bạo ngắt lấy mấy đóa hoa nhỏ đang mọc trong bùn đất, rồi dùng cỏ buộc chúng nó lại với nhau.

Gã cầm bó hoa đơn sơ này quay trở về khu dân cư, gõ vang một cánh cửa còn đang đóng chặt trong đó.

Mở cửa chính là một phụ nữ có mái tóc dài màu nâu sẫm, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, trên mũi lốm đốm chút tàn nhang nho nhỏ. Cô thấy Jake, khuôn mặt vốn không kiên nhẫn lập tức tràn ra kinh hỉ. "Chào anh, Jake."

"Chào buổi chiều, Señorita (tiểu thư)." Jake nâng tay phải cô lên, đặt lên trên đó một nụ hôn phớt.

"Có chuyện gì sao?" Lỗ tai cô gái hơi hơi phiếm hồng, ngón tay Jake đã mò lên tới cổ tay cô, vuốt ve qua lại đầy khiêu khích. Nhưng cô lại chẳng hề rút tay mình lại trước hành vi vô lễ này, trái lại tùy ý Jake nắm lấy nó.

"Không biết liệu tôi có thể mời cô đi dạo xung quanh với tôi được không nhỉ?" Jake buông tay ra, lấy bó hoa giấu sau lưng đưa tới trước mặt người phụ nữ. "Đáng tiếc nơi này không có đóa hoa thật sự nào, chúng nó hoàn toàn chẳng xứng với mỹ mạo của cô gì cả."

"Cảm ơn anh nhé." Người phụ nữ vui sướng tiếp nhận nó, cũng không ghét bỏ nó mộc mạc. "Đương nhiên có thể rồi, anh muốn đi nơi nào?"

"Chỉ là tùy tiện tản bộ thôi." Jake lộ ra một nụ cười quyến rũ. "Có một quý cô xinh đẹp như cô làm bạn, đi nơi nào cũng đều mỹ diệu giống nhau."

"Ha ha, anh thật khéo đùa." Cô gái ngượng ngùng cúi đầu, đùa nghịch bó hoa trong tay. "Có thể chờ tôi một lúc không? Để tôi cắm nó xong rồi ra."

"Đương nhiên." Jake nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của người phụ nữ, tươi cười treo trên mặt cũng dần dần sụp đổ.

Người phụ nữ ngốc nghếch đơn thuần này gọi là Lucy, là một trong ba bác sĩ duy nhất của doanh địa. Cô dường như đã gia nhập nơi này được lâu lắm, nắm giữ rất nhiều tin tức hữu dụng, trước đó chính cô đã tiết lộ cho Jake tên hai vị bác sĩ còn lại.

"Chúng ta đi thôi." Lucy rất nhanh đã thu thập xong, thân mật khoác lấy cánh tay Jake, đi theo hắn ra ngoài. Bọn họ chuyện trò từ thời tiết cho tới yêu thích, từ chức nghiệp cho tới lý tưởng, Jake hoàn mỹ tiếp được mỗi một câu của cô, chọc đến cô khanh khách cười không ngừng.

Bọn họ đi qua từ một đống nhà này đến một đống nhà khác, Jake rất tự nhiên đưa ra nghi vấn của mình. "Harrow cũng sống trong khu dân cư à? Sao tôi chẳng thấy ông ta ở gần đây gì cả nhỉ. Cô biết đấy, là ông ta dẫn chúng tôi đến đây, tôi muốn tự mình tới cửa biểu đạt lòng biết ơn."

"Anh nói ngài Harrow à." Lucy suy tư một hồi. "Ông ấy không ở chỗ này đâu, trong ấn tượng của tôi thì hình như ông ấy sống gần chỗ của thủ lĩnh cơ, chỗ gần trung tâm doanh địa ấy."

"Có đặc điểm gì dễ thấy không?"

"Trước cửa nhà ông ấy có hai cái cây cao lắm, liếc mắt một cái là có thể nhận ra rồi.

"Cảm ơn nhé, tôi nhất định sẽ mau chóng tìm cơ hội đi gặp ổng." Jake hơi hơi mỉm cười. "Lại nói tiếp, cái ngày mà chúng tôi vừa mới gặp mặt ấy, ông ta nói mình là bác sĩ, nhưng cô trước đó lại bảo tôi rằng bác sĩ không có ông ta." Jake cố ý hỏi bằng một giọng giận hờn. "Ai trong hai người đang nói dối vậy?"

"Ha ha ha, ông ấy nói mình là tiến sĩ (Doctor), mà không phải là bác sĩ (Doctor)." Lucy che miệng cười. "Ông ấy là tiến sĩ tâm lý học, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà tôi rất kính nể ông ấy. Khi tôi vừa mới đến nơi này, cũng suýt chút nữa cho rằng ông ấy là bác sĩ đấy!"

Jake nheo đôi mắt lại. "Ông ta gia nhập khi nào?"

"Tôi cũng không rõ ràng lắm." Lucy lắc đầu. "Lúc tôi gia nhập ông ấy đã ở chỗ này rồi, có điều không lâu trước đây có cả tháng ông ấy cũng không ở trong doanh địa, chẳng biết đi ra ngoài làm chuyện gì nữa."

"Ài— Một tháng ấy gian nan thật đấy." Cô thở dài một hơi. "Suốt một tháng chẳng có người mới gia nhập, tôi cũng không thể đi tìm ngài Harrow để tư vấn tâm lý."

"Ông ta sẽ thường xuyên dẫn người trở về à?" Jake hỏi.

"Đúng vậy, rất nhiều người nơi này đều là do ông ấy cứu về đấy."

"Giỏi quá nhỉ." Jake khen một câu không hề có thành ý. "Tôi cũng muốn ở lại lắm, chỉ là không biết có thể thông qua thẩm phán hay không thôi."

"Nhất định là được thôi mà." Lucy nói. "Thẩm phán một tuần tiến hành một lần, tỷ lệ thông qua sơ sơ cũng phải có hai phần ba đấy."

Nhưng khi Jake truy hỏi hình thức cụ thể của thẩm phán thì, Lucy lại bất kể có như thế nào cũng không chịu nói nữa. Jake cũng không tiện ép buộc cô quá, chỉ có thể từ bỏ. Bọn họ lại đi dạo một giờ, Lucy mới lưu luyến không rời mà chào tạm biệt gã.

Jake đi đến khu vực trung tâm doanh địa, chẳng mất bao lâu đã tìm được căn nhà có hai đại thụ trước cửa. Hắn cẩn thận quan sát một vòng xung quanh căn nhà, rất nhanh phát hiện cửa sổ bên hông lầu hai không hề được đóng chặt, ở giữa có một khe hở nhỏ xíu. Gã trở lại cửa trước, gõ cửa hai lần, không có ai đáp lại.

Jake nhìn bốn phía xung quanh, gần đó tạm thời không có người qua lại, gã bám lấy mái hiên mặt bên của lầu một, cánh tay dùng sức một cái phi người lên tầng trên. Gã nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, lặng yên không một tiếng động đáp xuống đất.

Nơi ở của Harrow đơn giản lại sạch sẽ giống y như chủ nhân mình, phòng ngủ lầu hai nhìn không sót gì, ngoại trừ giường cùng bàn ra cái gì cũng chả có. Jake xuống tầng một, tỉ mỉ tìm kiếm một vòng, vẫn chẳng phát hiện ra thứ gì. Chỉ còn lại có WC là chưa tìm, gã không ôm hy vọng nhiều mà mở tủ trang điểm trên bồn rửa mặt ra, lại phát hiện kinh hỉ ngoài ý muốn.

Bên trong bày một loạt lọ nhỏ trong suốt đựng bột phấn màu trắng, thân lọ không có bất cứ nhãn mác nào, chẳng thể phân biệt được thành phần bên trong là gì.

Jake mở một lọ ra, hơi để sát vào ngửi một tẹo, nhưng không hề ngửi được một chút mùi nào. Gã cắn găng tay trái xuống, đổ một ít ra lòng bàn tay, nghiền chúng vào kẽ móng tay tạm thời chứa đựng.

Sau đó gã đeo lại găng tay vào, vặn chặt nắp bình rồi để nó lại chỗ cũ, sau mấy lần xác nhận vị trí giống y xì lúc đầu rồi, mới quay trở lại cửa sổ lầu hai rời đi.

Nhưng mà gã lại chẳng hề hay biết rằng, mấy hạt bụi màu trắng đã bay ra khỏi găng tay gã, rồi lẳng lặng đáp xuống tấm thảm đen bên dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com