Chương 5
Hả? Mew á?
Tôi vừa thốt ra cái gì vậy? Tôi muốn chửi thằng Mork luôn chụp ảnh xấu tệ chứ không phải kêu lên như một con mèo như thế.
Nó tưởng tôi luôn đẹp trong mọi khung hình như nó hay sao mà cứ giơ điện thoại lên là chụp. Hứ~ ơ nhưng bây giờ không phải lúc so đo chuyện này.
Rồi khi đang ngu người chưa kịp hiểu do bản thân đã hùa theo hay vốn dĩ thích chơi cosplay. Thằng Mork đã rướn người sang. Theo phản xạ, tôi cũng lùi người về phía sau.
"Mày thừa nhận một chút cũng được chứ sao?"
"..."
Thừa nhận cái gì? Hới. Ngồi yên mà nói đi chứ, mày sắp trèo hẳn sang ghế phụ tới nơi rồi đấy. Biết là người thân cao nhưng tao sắp không còn chỗ mà lùi rồi đây này.
"Mày cũng thích. Đúng không?"
Mắt tao sắp biến thành mắt ếch vì trố ra rồi. Thích cái cha già mày đó. Ôi. Dư thừa Serotonin và Oxytocin (*) nên tưởng tượng tới mức này luôn đấy hả?
(*) Serotonin và Oxytocin: là hormone mà não sản sinh khi được sự công nhận và yêu thương. Nếu kết hợp cùng nhau sẽ cho con người cảm giác được sống trong một mối quan hệ đầy tình yêu và niềm tin tưởng.
https://www.wattpad.com/mingchang1703
"Nếu không thích sao mày phải hưởng ứng nhiệt tình như thế làm gì."
Nó thì thầm vào tai tôi. Rồi khẽ chạm đầu lưỡi vào vành tai mà tôi nghĩ là đang đỏ chót lên của mình.
"Meo một tiếng cơ mà."
Thằng Morkkkkkk. Mày vẫn còn cái gì của mày nữa thế hả? Tao không cóoooooo. Tao xin đấy. Không tình thú tới mức đó đâu. Bớt cười nửa miệng đi dù mày làm thế đẹp trai chết đi đượccccc.
Nhưng tôi chưa kịp mở miệng phản bác thì một cơn mưa hôn đã ập tới.
Thằng Mork hôn tôi. Hôn khắp nơi trên mặt rồi cua gấp trên môi. Không nhẹ nhàng. Là hôn sâu. Nó đưa lưỡi vào khám phá cả khoang miệng. Nơi mà hôn bao lần rồi nó vẫn còn làm như chưa từng biết tới. Thám hiểm cho bằng hết thì thôi.
Vì khó thở nên muốn duỗi người ra sau một chút. Nhưng thằng Mork đúng giữ của. Nó dùng một bàn tay dày để đỡ lấy gáy tôi. Buộc tôi phải đón nhận nụ hôn này của nó.
Hơi thở của nó dần trở nên nặng nề hơn. Còn tôi thì choáng váng đầu óc. Cố sức lắc đầu. Cảm giác này rất khó chịu.
Không phải vì nụ hôn làm cho khó chịu. Mà có thứ gì đó, khiến tôi không thoải mái. Mắt tôi bắt đầu nhoè đi và đầu thì rất đau. Không chỉ đầu, mà toàn bộ cơ thể đều thấy không khoẻ.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, dùng tay ra sức đẩy nó ra. Nhưng thằng Mork không hiểu ý tôi. Tay còn lại bắt đầu xoa lên ngực tôi. Ngay lập tức, nơi đó đau nhói lên.
Tôi sợ hãi chảy nước mắt, cảm giác đáng sợ thế này chưa từng trải qua. Có phải tôi mắc bệnh gì rồi không?
"Hức..."
Tôi bắt đầu khóc. Và cuối cùng thì thằng Mork cũng chịu dừng lại.
Mặt nó đúng đơ luôn. Rồi tôi nhìn bản thân mình phản chiếu qua đôi mắt của thằng Mork.
What the f*ck.
Một cái bờm tai mèo... trên đầu tôi. Thằng Mork đeo lúc nào chứ. Muốn chửi nhưng vẫn phải check trước. Hình như không phải. Là chúng mọc ra trên đầu tôi thì đúng hơn.
"Pi. Mày bị gì thế?"
"Tao không biết." Muốn trả lời như thế nhưng không hiểu sao khi nói ra lại thành tiếng mèo kêu.
"Meww mew mew..."
"Pi?! Thôi giỡn được rồi đó."
"Tao không có giỡn."
Tôi gắt lên. Ai mà muốn đùa mấy trò vớ vẩn thế này chứ. Nhưng những gì mà cả tôi lẫn thằng Mork nghe được lại là tiếng mèo kêu.
Và rồi thì tôi chóng mặt. Mọi thứ đảo lộn và xoay vòng vòng trước mặt. Tôi cố đưa tay ra phía trước để bám lấy thằng Mork. Nhưng hình ảnh cuối cùng mà tôi nhìn được là một bàn chân mèo và khuôn mặt đầy hoảng hốt của thằng Mork.
.
.
.
"Pi!"
"Pi! Tỉnh lại đi."
Hưuuuuuuu... muốn ngủ. Năm phút nữa thôiiiii.
"Pi. Thằng Pi. Mày ổn không vậy?"
Cái giọng quyến rũ này là sao?
"Mew~"
Tôi hốt hoảng mở to mắt. Giấc mơ tồi tệ ngày hôm qua vẫn chưa kết thúc sao? Giấc mơ mà tôi biến thành một con mèo.
"Pi, đừng sợ."
Có gì đó không ổn. Tôi dựng người dậy. Giơ hai tay lên nhìn.
HẢ?
Chân mèo?
Tin nổi không? Mày mê cosplay đến sảng rồi hả thằng Pi? Mày điên rồi!!!
Muốn bước xuống giường để đứng trước gương nhìn cho kĩ càng. Nhưng...
Bịch.
Hấp tấp nên ngã dúi dụi. Giường thấp mà cũng té dập mặt như vậy thì còn ai loser hơn được nữa.
"Pi."
Giọng người yêu tôi đúng lo lắng luôn.
"Có đau không?"
"Mew~"
Dĩ nhiên là đau rồi. Nhưng tôi nói không được.
Thằng Mork nhẹ nhàng nâng tôi lên. Ôm vào trong vòng tay của nó rồi tiến ra trước gương.
"Nè. Muốn nhìn bản thân lắm đúng không? Yên tâm đi. Mày rất ổn."
Tôi tự nhìn mình trong gương. Một con mèo Ald (*) lông vàng với chân trắng. Trông khá đáng yêu.
(*) Ald: mèo Anh lông dài
Au: mèo nhà tui
Vậy là thật luôn đó hả?
Tôi mệt mỏi dựa vào lòng thằng Mork. Đúng ấm áp luôn nhưng nhiêu đó chưa đủ để tôi có thể chấp nhận việc bị biến thành mèo.
Còn chưa được làm nha sĩ. Còn chưa cao vượt thằng Duean và P'Wan. Còn chưa được báo hiếu cho bố mẹ.
Rồi chưa kịp đè thằng Mork.
Không muốn đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com