5. Chú
quyền thuận vinh năm nay sáu tuổi, đã là em bé lớp một bắt đầu những bước đầu tiên làm bạn với sách vở.
điền văn vũ bước sang tuổi mười tám hừng hực sức trẻ, tràn đầy nhựa sống. nhưng mười tám đồng nghĩa với việc vũ giờ đây đã là học sinh cuối cấp, chẳng mấy chốc nữa là thi tốt nghiệp, tức là ngày nào cũng phải vùi mình trong bài vở và các lớp học thêm. một ngày chỉ có hai mươi tư tiếng, không hơn, không kém, vũ chọn tập trung vào học bài nên thời gian dành cho thuận vinh cũng giảm hẳn. mấy ngày đầu năm học vũ còn đưa đón vinh đến trường nhưng dần dần, bẵng đi một thời gian thì lịch học của vũ dày quá, có những ngày vũ đi học tới tận tối mịt mới về thì lại không đón em được. vậy là vinh tự đi đến trường, ngày thì đi bộ, ngày đạp xe, chính thức từ dạo ấy hai anh em không còn chạm mặt nhau được hơn ba mươi phút một ngày.
nhưng mà sao lại là ba mươi phút? câu hỏi này khó nói, bởi vinh chán là vinh lại qua nhà vũ chơi, lại í ới hỏi rằng anh vũ có nhà không. ở đây có hai trường hợp. một, là nếu vũ có ở nhà thì vinh sẽ sà vào lòng vũ bất kể vũ đang làm gì, ỉ ôi nói rằng em nhớ anh vũ lắm, hôm nay ở trường như này, bao giờ anh vũ mới có thời gian cho em. mỗi lần như vậy thì cậu vũ họ điền cũng chẳng than phiền gì, chỉ chiều chuộng xoa đầu em bé thuận vinh rồi đưa ra câu hẹn vài tháng. thật may em bé quyền thuận vinh là một em bé hiểu chuyện, rất ý tứ. em chỉ nũng nịu áng chừng là nửa tiếng là thôi, không chỉ một lần như thế mà đã là rất nhiều lần như vậy. có hôm vũ có hỏi em rằng:
"ủa, sao mới đó đã đi về rồi vinh? ngồi đây một lúc nữa nè, anh vẫn chơi với vinh mà."
vinh ngước mắt lên nhìn vũ, mặt hơi ỉu xìu, thở một hơi thật dài rồi đáp:
"thôi, em chào anh vũ em về. em về đi chơi với bạn hùng, vả lại anh vũ đâu có rảnh đâu, anh đang giở sách làm bài tập kìa. em không hiểu thôi chứ em biết đó! nào anh rảnh không còn gì làm thì em qua tiếp"
câu trả lời của vinh làm vũ ngẩn ngơ mấy hồi. vũ thấy em sao giống ông cụ non quá, hay là do chơi với bé chí hùng nhỉ? chắc tính này lây qua đường tình bạn được.
trường hợp thứ hai, nếu vũ không có nhà thì vinh sẽ ngồi hàn huyên, tâm sự cùng mẹ vũ cho đến khi gặp được vũ. cách này hơi khó bởi có hôm vũ về sớm, có ngày lại về muộn. mấy lần đầu vinh còn lỡ mất, nhưng trẻ con thì dễ nhớ, chỉ cần một tuần đầu tiên là lịch học của vũ đã được vinh ghim chặt vào đầu, đảm bảo không thể nhầm được. từ ấy thỉnh thoảng lại thấy quyền thuận vinh ngồi nói chuyện với má vũ, được cái nói năng duyên dáng đáng yêu, hôm nào không gặp anh vũ thì được bác cho cái bánh, gói kẹo mang về, hôm nào gặp anh vũ thì vẫn được bánh trái mang về nhưng được cả anh vũ đưa về nữa. có lần bác gái hỏi vinh sao hay qua bên này tâm sự vậy, thằng cu chỉ đáp tỉnh bơ:
"thì con nhớ bác, con quý bác nên con muốn bác nghe chuyện của con mà"
"mày nhớ bác hay nhớ thằng vũ?". bác gái cười giả lả. gớm, thằng này dẻo miệng.
"ai cháu cũng nhớ. cháu chỉ kể chuyện cho ai cháu yêu thôi, bác không thích à?"
thích. câu trả lời rất yêu. trẻ con gì mà nói năng nịnh tai ghê.
chả là đợt này trường vinh tổ chức họp phụ huynh cuối kì, ngặt cái đợt này ai nhà vinh cũng bận. ba má vinh thì tham gia đợt huấn luyện nhân viên, bận từ sáng đến tối, từ ngày đầu tuần cho đến ngày nghỉ, không còn một khoảng trống nào để tham gia buổi họp được. mẹ anh vũ thì ngày hôm ấy lại đi nhập hàng về bán, cũng không dành thời gian đi họp hộ được.
thế mà các cụ nói đúng thật, trong cái rủi có cái may.
vinh họp phụ huynh vào ngày thứ bảy. trùng hợp sao ngày hôm đó trường vũ lại được nghỉ để thi học sinh giỏi tỉnh. vũ lớp mười hai, thi xong từ trước rồi nên không tham gia cùng hai khối dưới nữa. thế là nhiệm vụ làm phụ huynh nghiễm nhiên dành cho vũ.
lúc được má vinh qua nhờ vả, vũ cũng ngẩn tò te ra một lúc. tại trẻ quá, chưa biết mùi làm bố là gì. thôi thì em vinh thì cũng là em mình, đi họp cho em, nghe cũng oách ha.
trước ngày họp phụ huynh, cụ thể là đêm thứ sáu, vũ đau đầu vì mãi không biết ngày mai mặc gì, tại mẹ vũ có dặn
"đã đi họp thì ăn mặc nghiêm túc, chín chắn một tí".
không mượn polo của ba được, vì polo của ba vũ toàn màu trông hơi dừ, loại. mặc áo phông thì trẻ con quá, ngồi giữa lớp lại lạc quẻ so với các phụ huynh khác, thôi.
tìm đi tìm lại một hồi thì vũ chốt được một cái sơ mi dài tay màu kem. màu vừa đủ, không quá trẻ con lại chẳng quá tuổi, nom cũng lịch sự, gọn gàng. chốt
lục tủ một lát, vũ lại lôi được ra một cái quần âu màu nâu. màu kem với màu nâu và đi với nhau thì đúng là mười điểm, đi thêm đôi loafer mới mua đợt tết nữa là chuẩn bài. thế là xong, ngày mai không lo về trang phục nữa rồi. cô giáo có nhắc gì thì ghi lại là được, tầm này đi ngủ để ngày mai còn có sức sống là vừa.
buổi họp phụ huynh hôm ấy diễn ra thuận lợi, mở đầu bằng tiết mục văn nghệ của các bé, sau đó là các vấn đề cô giáo nhắc nhở, thu chi... giống các buổi họp bình thường. chỉ là từ hôm ấy, vũ thấy mình như già đi chục tuổi.
tại vì vinh gọi vũ là "chú".
không hiểu sao ngay tối hôm ấy, vinh sang nhà vũ chơi, lúc ngồi trong lòng vũ đọc truyện, em hỏi vũ một câu làm vũ đơ cả người.
"anh vũ ơi, sáng nay bạn tâm lớp em đi diễn văn nghệ về, bạn có hỏi em phụ huynh của em là ai mà trông bô giai vậy, em có bảo là anh vũ. bạn mới hỏi anh bao nhiêu tuổi mà em lại gọi là anh, em bảo anh vũ cách em mười hai tuổi"
vũ vừa nắn nắn hai má bánh bao của vinh vừa đáp "ừ hử", ý bảo anh vẫn nghe chăm chú lắm, vinh cứ kể tiếp đi.
"thì bạn tâm mới bảo em cách mười hai tuổi là cách một giáp, mà một giáp thì phải gọi là chú rồi, không được gọi là anh nữa. thế thì em phải gọi anh vũ là chú vũ đúng không ạ?"
điền văn vũ câm nín. hiện tại xin phép không thể trả lời câu hỏi.
"bạn bảo em về hỏi anh mà xem, nếu anh không nói gì thì là đồng ý"
vũ chưa kịp thanh minh thì vinh đã nói tiếp
"thế thì chú vũ ơi, mai mình đi chơi đi!". vinh vừa nói vừa cười hì hì, trông đến là yêu.
"kìa, ai lại gọi thế. đừng xưng cháu nữa, vinh làm anh thấy già quá"
"dạ vâng, thế mai chú vũ đưa em đi chơi nhé". một tiếng là chú, hai tiếng vẫn là chú, ai bảo vũ không bảo vinh gọi vũ là anh, tại vũ mà, biết thế nào được, nhỉ?
từ ấy vũ biết không thể thay đổi được rồi, vũ nhọc lòng lắm. đi tâm sự với mẹ thì mẹ cũng gật gù bảo
"ừ ha, đúng là một giáp thì phải gọi bằng chú. gọi thế đúng rồi mày còn muốn gì nữa hả con?"
đem nỗi buồn kể thằng huy thì bị nó cười cho vào mặt.
"ha ha, hôm qua gặp vinh vẫn gọi tao là anh huy. chỉ có mày là làm ông chú già thôi, lêu lêu!"
vũ buồn mà vũ không buồn nói nữa.
"chú vũ mua em cái bánh này được không?"
"gọi anh đi thì mua"
"còn lâu. cách em xa thế mà đòi làm anh à?"
vũ hết cách, chỉ có thể thở dài mà ngậm ngùi chấp nhận.
năm mười tám tuổi, vũ nhận cú sốc đầu tiên về tuổi tác của mình.
năm thứ sáu, vinh có "chú"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com