Săn đêm | minhkhuelara
Đây là bài review mình viết để tham dự event của Chiêm Tinh Lang Thang.
...
Tác phẩm: Săn đêm
Tác giả: minhkhuelara
Tình trạng: Đang hoàn thành
Số chương: 6 chương, gồm 1 chương casting và giới thiệu sơ lược nội dung truyện
Phải nói là ban đầu tớ muốn tìm một tác phẩm nào đó chìm chìm để review cơ, kiểu đây là quảng cáo, mà quảng cáo cho một tác phẩm nổi sẵn thì nó cứ ngu ngu vẽ rắn thêm chân. Nhưng rồi ánh mắt tớ va trúng truyện của Khuê. Sau khi đọc một mạch sáu chương truyện, tớ quyết định phải viết một bài cho câu chuyện kì lạ này.
Nếu một câu chuyện thường chia làm ba phần: văn phong, cốt truyện và nhân vật, tớ xin tự tin nói rằng đây là câu chuyện hút người đọc bằng một cốt truyện vô cùng độc đáo.
Hẳn ai cũng từng chơi hoặc nghe qua một boardgame tên là Ma Sói. Đây là một trò chơi chiến thuật, nơi khai sinh ra vô số những pha diễn xuất đi vào lòng người và có một cốt truyện để người ta phải nín thở thót tim khi theo dõi. Nói đến đây thì hẳn bạn cũng nhận ra rằng Ma Sói không chỉ là trò chơi giải trí, nó còn hoàn thành tốt vai trò truyền cảm hứng cho các tác giả, các nhà làm phim nữa.
Nhiều trong số chúng ta cũng từng nghe qua series Ma Sói của Nhật Bản? Đúng, đây là series phim dựa trên bộ bài Ma Sói, qua đó khơi gợi vô số góc khuất trong mỗi con người.
Nhiều người cũng từng nghe qua vô số tác phẩm khác mượn bối cảnh Ma Sói.
Bạn biết điểm chung của chúng là gì không? Là nhà làm phim, hay tác giả chỉ lấy ván bài Ma Sói như một thử thách với đạo đức của người chơi. Họ cho rằng chính con người khi đẩy vào đường cùng sẽ biến thành lũ Ma Sói, chứ chẳng cần Ma Sói thật nào hết. Họ sẽ tự giết nhau để giành đường sống. Đây hẳn nhiên không phải là câu chuyện dễ viết nhưng nó vẫn rất phổ biến. Từ đó mà nhiều tác phẩm Ma Sói thường đi theo hướng phá án và tâm lí, khai thác triệt để nội tâm nhân vật.
Còn Khuê, bạn ấy đã chọn một lối đi khác. Trong câu chuyện của bạn ấy, ta theo chân chàng trai Aries qua những cung đường có Ma Sói thật, có Dân Làng thật, có những phe phái trung lập. Ngay từ đầu câu chuyện, ngôi làng đã hiện lên như một bản cầu siêu. U ám. Tăm tối. Và thật sự, không có lối thoát cho bất kì ai lỡ chân lạc vào. Sự tò mò của độc giả được đẩy lên cao khi mà "ngôi làng không người lớn" được lặp lại nhiều lần trong truyện. Tại sao, ở một ngôi làng như thế lại không có người lớn chống trả? Tại sao cái nhiệm vụ tìm ra Ma Sói lại đẩy lên vai những đứa trẻ - kiểu nhân vật luôn nhận được sự bảo vệ trong các câu chuyện?
Tớ thích cái ý tưởng về phiên toà thật sự, về những nhân vật trên tấm thẻ bài được "thật" hoá và đi vào trang sách. Bởi, "già làng" của Ma Sói có tới hai mạng thì khi vào truyện tác giả phải xử lí thế nào? Bởi, quản trò là vai trò "trên thông thiên văn dưới tường địa lí" sẽ phải khắc hoạ thế nào để "quản trò" vẫn là "quản trò" mà vẫn giữ cho mạch truyện không trở nên nhàm chán hay phi lí? Hiểu được điều đó Khuê đã khéo léo biến tấu, tạo ra luật của riêng mình, từ đó mà các nhân vật vẫn sẽ giữ được chất từ bộ bài, vừa mang nét riêng của cậu vừa phục vụ tốt cho cốt truyện.
Mạch truyện khá chậm. Phần đầu như bản piano mở đầu phim kinh dị ấy. Có chút gì mệt mỏi nhưng bất định. Nó cứ khiến người ta dõi theo không dám buông. Con ma có thể xuất hiện tại bất cứ nốt nhạc trong cái bản giao hưởng tưởng chẳng có cao trào ấy. Mà với câu chuyện này, tớ không thể đoán cao trào sẽ lên vào lúc nào, vì bất cứ chương nào cũng có đủ bàn đệm để làm điều đó.
Cuối chương Sáu là khi phiên toà đầu tiên của truyện bắt đầu. Dù chỉ vài chục dòng ngắn ngủi, Khuê đã kịp vạch cho độc giả thấy cách sinh tồn ở ngôi làng nọ. Đó là khi các nhân vật liên tục công kích Aries vì anh chàng là người ngoài, liên tục bảo anh rất kì lạ dù chẳng ai chỉ rõ anh kì lạ ở đâu. Kể cả khi đã chỉ được điểm khác biệt giữa Aries và dân làng, họ lại sẵn sàng chấp nhận một lí do bào chữa khá vô lí từ người có vẻ quyền lực hơn là Taurus. Tớ cũng để ý thấy dân làng luôn hùa theo nhau, họ ba phải vô cùng. Cũng phải thôi, nơi phiên toà này - nơi sự nghi kị là lẽ sống và dối lừa là chân lí - tất cả đều phải đi theo số đông, họ không dám hành động khác biệt. Thật không ngoa khi nói rằng, trong Săn đêm, cái giá treo cổ hay sự nghi kị của đồng loại còn đáng sợ hơn nhiều so với việc bị Ma Sói cắn. Ta phải tự hỏi đâu là kẻ thù, Sói hay sự đa nghi đa toan? Không có chiến thắng nào đến với một tập thể không có lòng tin cả.
Tất nhiên là ta không thể bỏ qua vai trò của ngôn từ trong Săn đêm, đặc biệt là ở hai chương đầu của truyện. Bởi nó như đang vẽ vậy. Câu từ trong hai chương này vô cùng chau chuốt và giàu tính gợi hình. Trời dạo này rất nóng, toàn ngửi thấy mùi từ đường nhựa bốc lên. Những hình ảnh trong chương đầu này lại làm tớ cảm nhận được cái lành lạnh, cứ như không gian xung quanh không phải màu nắng vàng choé mà là cái xanh thẫm, ẩm ướt và kinh sợ. Sang các chương sau, ngôn từ không còn mạnh như chương đầu mà dịu đi, mang tính trần thuật nhiều hơn. Thay đổi này là cần thiết bởi tác giả cần cho độc giả những thông tin bằng cách dễ hiểu nhất. Tớ thấy các câu chuyện xưa về ngôi làng, về Aries đều được kể theo cách kể chuyện cổ tích. Không dùng nhiều từ ngữ phức tạp mà vẫn truyền tải đầy đủ thông điệp của nó. Có thể chậm chạp, hơi ngây ngô nhưng lại dễ nhớ, dễ tiếp cận.
Cách Khuê viết thoại cũng là điều dễ khiến người khác ấn tượng. Cậu đi theo lối văn Âu cổ, với cách viết khá bay bướm chứ không gãy gọn như văn Âu hiện đại. Dù thế, câu văn hay câu thoại của cậu ít bị rườm rà hay hoa mĩ không cần thiết, khiến mỗi chương truyện vẫn khá gọn gàng, dễ ngấm và hơn hết là người đọc không thấy mệt khi bị nhồi vào đầu một đống từ ngữ đao to búa lớn. Quay lại phần thoại thì nó khá là tự nhiên, tạo cho tớ cảm giác chính nhân vật đó nói chứ không phải kiểu tác - giả - bảo - nói - là - nói. Mà Khuê cũng nên lưu ý là thoại là một cách thể hiện cá tính nhân vật, tuy thoại cậu viết ổn nhưng lại thiếu đi đặc trưng của từng nhân vật. Có thể những đứa trẻ đều cần bí hiểm với người lạ, nhưng khi giao tiếp với dân làng hay với nhau chúng đều dùng ngữ điệu xa cách lấp lửng như thế. Nếu duy trì phong cách thoại này, tớ nghĩ về lâu dài sẽ không tốt cho sự phát triển nhân vật của cậu.
Săn đêm mới chỉ đi được phần đầu đoạn đường, Khuê cũng chỉ vừa vặn đặt xong nền móng cho truyện nên quả thật bảo rằng nhân vật trong truyện chưa khắc hoạ tốt là hơi thiệt thòi. Săn đêm làm khá tốt việc gán hình tượng cho một nhóm nhân vật. Như dân làng thì gió chiều nào theo chiều nấy, như đám trẻ con thì lại theo cú pháp "ngây thơ" làm bật lên nét "trưởng thành. Cách chúng ăn nói vẫn là của đám trẻ con: hơi ngỗ nghịch pha chút ương bướng, nhưng nội dung câu nói lại tương phản hoàn toàn. Nó khiến bọn trẻ ấy trở nên quái đản, tưởng hiểu hết mà cuối cùng chẳng hiểu gì. Các nhân vật riêng lẻ thì chưa được đào sâu ngoài Aries nên tớ chưa thể nói gì. Tuy vậy, tớ vẫn có lời khen cho nhân vật dẫn chuyện của chúng ta. Đọc lần một thì sẽ thấy anh chàng này khá mờ nhạt dù có nhiều đất diễn, nhưng nghĩ kĩ lại, tớ cho rằng Aries mờ nhạt là khá hợp lí. Đơn giản vì anh là người bình thường, gặp vấn đề của người bình thường, có mơ ước của người bình thường, vấp phải nỗi sợ cũng của người bình thường. Lạc vào ngôi làng toàn kẻ dị hợm thì nổi bật thế nào được Đến chương Sáu, Khuê đã thành công mượn chính cái bình thường ấy để khiến Aries thành nhân tố toả sáng.
Tựu chung lại, Săn đêm có thể không phải câu chuyện quá xuất sắc và làm hài lòng hết thảy nhưng tớ cam đoan cậu sẽ không phải thốt lên "chuyện trò chán quá" khi đọc. Bởi mọi yếu tố của chuyện đều vừa đủ, không quá phức tạp khó hiểu nhưng cũng không vô vị buồn tẻ. Hoặc nếu bạn là ai đó đang bực bội với cái nắng gay gắt gần đây, hãy thử đọc Săn đêm và theo chân bầy sói vào khu rừng sâu thẳm, bạn sẽ thấy hơi lạnh phả dọc theo sống lưng. Có thể vì những tàn cây, cũng có thể vì cái chết đang bám sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com