Gửi riêng em Manjiro Sano
Chập tối, sau khi kết thúc công việc ở Phạm Thiên, Mikey một mình đi dạo. Thường ngày em sẽ không đi một mình, hoặc Sanzu, hoặc Kakuchou sẽ đi cùng em. Nhưng chỉ hôm nay thôi em không muốn có ai đi theo.
Lang thang trên đường phố, giữa dòng người xô bồ đông đúc em lại thấy bản thân thật cô đơn.
Nó đơn giản là cô đơn sao?
Không đâu.
Nó không nhẹ nhàng như thế.
Em cô độc.
Mỉa mai thật đấy khi chính em lại quên điều này.
Gương mặt Mikey méo xệch, tâm trạng chùng xuống, nét buồn rười rượi vô hình cuốn lấy em. Phải chăng em vẫn chưa quên được quá khứ? Phải chăng em vẫn nhớ về người đàn ông đấy?
Không phải đâu. Không có khả năng đấy đâu.
Em vội phủ nhận, bác bỏ suy nghĩ vừa thoáng qua.
Nhưng em ơi, em nói không nhớ vậy tại sao em lại khóc?
Đúng rồi đấy. Em đang khóc đó.
Em khóc vì anh ta? Vì tình yêu đó? Hay khóc vì em?
Trốn trong hẻm nhỏ, Mikey gục xuống. Ngồi ngẩn ra, thẫn thờ nhìn vào màn đêm em như thấy được bản thân mình.
U tối.
Đon côi.
Nước mắt mặn chát trên mi em dần ngừng lăn.
Em mệt rồi.
Em không còn sức khóc thương anh nữa.
Mikey hiểu rằng dù em có khóc ngất ra thì Draken cũng chẳng đến đón và an ủi em đâu. Anh sẽ không bao dung với em thêm một lần nào. Anh ghét em lắm. À không, nó là hận. Đến em cũng hận bản thân mình nên em hiểu.
Draken mất rồi.
Chính tay em giết anh.
Giết luôn cả mối tình dang dở.
Em từ lâu đã không còn là Mikey hồi niên thiếu của Draken.
Mikey đó của anh chết rồi.
Thiếu niên đầy ánh dương sáng lạn đã chết năm 16 tuổi.
Em bây giờ là Manjiro Sano.
Thủ lĩnh của Phạm Thiên-một tổ chức tội phạm.
Đã chẳng còn sự tha thứ nào dành cho em vậy tại sao anh và bọn họ cố cứu em làm gì? Vũng lầy này em không bước qua được. Vì bản thân chả thể bước qua nên mới phân rõ ranh giới với mọi người. Em lo sợ mọi người nhúng chàm theo. Nhưng tại sao nỗi lo của em rõ tới thế mà không ai chịu hiểu? Ai cũng nhìn thấy, ai cũng biết nhưng lại cứ đâm đầu vào. Bất chấp như thế để làm gì? Đổi lại là cái chết đấy?
Như thiêu thân lao đầu vào biển lửa, cho dù hoá thành tro bụi cũng vẫn mỉm cười đón nhận.
Em ghét anh. Ghét bọn họ. Cho tới lúc chết vẫn cứ mỉm cười và khuyên em quay đầu. Tại sao phải làm tới như vậy? Em không cần nó. Em chỉ muốn được yên thôi mà. Sao cứ phải cố níu giữ em? Sao phải đẩy em đến giới hạn? Em cũng đau lòng chứ. Họ là bạn bè của em, là người em sợ mất hơn ai hết. Còn anh là người em yêu nhất, hơn chính bản thân mình.
Em sợ ánh sáng.
Nơi nào có nó chiếu đến đều không dành cho em.
Bóng tối mới là nơi em thuộc về.
Chỉ có ở đó mới khiến em thấy an toàn.
Mikey ngồi thẫn thờ một lúc lâu mới lấy điện thoại gọi cho Sanzu đến đón. Chờ không quá lâu thì gã xuất hiện. Mặc cho gã ôm lên và huyên thuyên gì đó, em im lặng coi như không nghe. Sanzu đưa em về căn hộ nhỏ em ở, trước khi đi gã còn lải nhải nhưng cũng bị em triệt để ngó lơ. Em mệt rồi. Mọi thứ xung quanh đều mặc kệ nó.
Khoảnh khắc này sự kiên cường trong Mikey hoàn toàn bị yếu đuối che phủ. Vỏ bọc gai góc em mang cuối cùng cũng bị tháo xuống. Khoác trên người bộ dạng đó mệt đúng không? Chỉ vì sợ người ta lại gần thương tổn em lần nữa nên mới khoác lên nó.
Giả dối được biết bao người nhưng lại chẳng thể giả dối được bản thân mình.
Em thảm hại thật đấy.
Chẳng còn một ai tình nguyện dẫn lối cho em bước theo con đường đúng nghĩa.
Em nhầm rồi. Là tại em nào phải tại người khác. Em đang định đổ vấy cho ai?
Do em đẩy bạn bè ra xa nào phải họ bỏ mặc em.
Và cũng do em ép chết họ thì em có tư cách gì nhờ vả.
Mikey đã luôn sống trong sự mâu thuẫn của chính mình để rồi em mãi mãi không thoát ra được.
Cứu rỗi em?
Em muốn.
Bước ra khỏi bóng tối?
Em sợ.
Chắc em điên quá.
Em giờ phút này chỉ khao khát một giấc ngủ. Giấc ngủ đó không bao giờ khiến em phải tỉnh lại. Hãy để nó giữ chặt em, giam cầm em vĩnh viễn. Hiện thực này quá đau khổ rồi, em không chịu thêm được nữa.
Ngồi dậy, lục tìm nó trong ngăn kéo, đổ ra tay hàng đống viên, cầm vào bếp lấy nước. Mikey dốc hết thuốc trong tay vào miệng, từng viên, từng viên một. Em lết về giường thật chậm chạp để chờ đợi "giấc ngủ" tìm đến em. Người em bây giờ nhẹ bẫng, hô hấp dần chậm lại, nhịp tim cũng yếu đi. Mikey lại nghĩ đến Draken vào giây phút này, em mông lung không biết nên đối diện với anh ra sao. Môi em đã hé nụ cười nhưng nước mắt lại lăn trên khoé mi. Tâm trạng của em hẳn là đang rối lắm.
Em hạnh phúc vì ngày này đã đến. Nhanh thôi là em có thể gặp lại anh và họ rồi. Sẽ tuyệt vời lắm nhưng em vẫn sợ không biết phải đối diện với họ ra sao. Liệu họ có ghét em không? Hay họ sẽ niềm nở chứ? Nhưng dù có thế nào khi gặp lại em sẽ nói lời xin lỗi họ. Đây là câu em muốn nói từ rất lâu rồi. Không chỉ riêng việc đó đâu, em còn phải theo đuổi lại anh nữa. Em sẽ khiến anh yêu em như trước đây vậy. Mới nghĩ thôi mà phấn khích thật.
Nơi đó liệu có phải thiên đường không anh? Mà chắc không phải đâu. Kiếp này em làm ra bao nhiêu việc ác nơi đó hẳn không chào đón em.
Mà chắc cũng chả phải địa ngục anh nhỉ? Người như em thì địa ngục nào chứa được chứ?
Nơi đó dù có như nào cũng được, chỉ cần có anh mà thôi.
Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Em tự nhủ.
Và có lẽ đã đến lúc em phải đi rồi. Mikey ra đi trên chiếc giường ấm áp như lời em từng hứa với anh. Thanh thản và mãn nguyện. Hai mắt em khép lại, hô hấp dần chả thể nghe thấy, tim em ngừng đập.
Em đi rồi.
Em đến phương trời có anh.
Kiếp số đau khổ này.
Vĩnh biệt.
Đêm Mikey ra đi trời đổ cơn mưa lớn. Dường như đến ông trời còn thương xót khóc đưa em về cõi vĩnh hằng. Mikey em đã không còn gì nuối tiếc ở trần gian, chẳng có cớ gì để níu giữ em ở lại. Thời điểm này trời cao thành toàn cho em.
Bỏ lại Phạm Thiên, bỏ lại quá khứ, bỏ lại đau khổ,... Em ra đi trong hạnh phúc. Trong phút chốc dường như thoáng thấy bóng dáng em ở tuổi mười lăm rạng rỡ, độ tuổi đẹp nhất của Manjiro Sano.
Manjiro Sano, cầu mong những điều tốt đẹp sẽ luôn tới với em. Đi đường bình an.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com