Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4b: "Tôi không muốn mắc nợ anh." (H)


Lăng Duệ lấy hết can đảm bắt đầu nhắn tin nói chuyện với Vương Việt trên WeChat, thảo luận với cậu về lịch trình cho tuần tới. Thật sự rất khó để có thể chờ đợi một tuần trôi qua, một ngày cuối tuần đó khiến cho sáu ngày còn lại đều trở nên trống rỗng ảm đạm vô cùng, Lăng Duệ không chịu nổi nên cứ nghĩ mấy thứ để làm cho qua ngày. Tuần này anh muốn đưa Vương Việt đi ăn thịt nướng. Gửi mấy nơi cho cậu chọn, đợi thật lâu thật lâu sau mới nhận được câu trả lời, vẫn là câu nói quen thuộc đó:

"Sao cũng được."

Dù đã quen rồi, nhưng anh lại cảm thấy rất vui vì đã được cậu trả lời tin nhắn. Bọn họ phải nhắn tin qua lại một hồi Vương Việt mới chịu đưa ra sự lựa chọn. Anh nằm nhoài trên giường, co chân lên bắt đầu gõ chữ, lảm nhà lảm nhảm giới thiệu cho cậu mấy quán ăn, vẫn còn chưa kịp gửi tin đã thấy Vương Việt gửi đến một tin nhắn khác:

"Bác sĩ Lăng, anh lo liệu giúp tôi, tôi phục vụ cho anh, đây là thỏa thuận mà chúng ta đã nói rõ ngay từ đầu. Vậy nên anh chỉ cần làm những chuyện mình thích là được, không cần bàn bạc với tôi đâu."

Ngón tay đang gõ chữ của Lăng Duệ khựng lại một lúc lâu. Sau cùng quyết định ấn nút xóa, xóa toàn bộ những gì mình đã gõ trước đó, chỉ gửi lại cho cậu một câu "Được thôi."

Vương Việt liếc nhìn tin nhắn của Lăng Duệ, tắt điện thoại. Cậu ngồi ở trên chiếc ghế cạnh phố ăn vặt, cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.

Bây giờ đã rất muộn rồi, người trên phố ăn vặt đã tản đi hết. Trên mặt đất rải đầy rác và vết dầu mỡ sau những cuộc vui chơi, anh trai cậu vẫn đứng ở nơi đó, mũi chảy máu, tay giơ lên trời.

Cậu cuộn mình lại trên ghế, gào khóc một trận thật to.

Hồ Mỹ Lâm thấy Vương Siêu theo Vương Việt trở về, sắc mặt thay đổi mấy lần. Cô do dự hồi lâu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại là Vương Việt mở lời trước:

"Anh ấy là anh trai anh."

"Anh thật sự không thể bỏ anh ấy lại đó, cả đời này dù cho bản thân anh chết cũng phải kéo theo anh ấy. Anh không thể làm vậy. Mỹ Lâm, anh thật sự không thể!!"

Cậu rút một tấm thẻ từ trong người ra, để lên mặt bàn: "Trong này có 200 nghìn tệ, cũng không tính là nhiều. Trong đó 50 nghìn tệ là do anh tự tích cóp tiết kiệm được, còn 150 nghìn tệ còn lại là anh đi tìm người khác, chạy đông chạy tây để vay mượn. Anh biết em không thích anh trai anh, nếu như em không muốn kết hôn với anh, anh cũng không trách em. Nếu như em bằng lòng kết hôn thì tấm thẻ này là của em, coi như là bồi thường cho em. 150 nghìn tệ kia anh sẽ tự nghĩ cách để trả người ta, không liên lụy đến em đâu. Sau khi kết hôn, Vương Siêu vẫn sẽ do anh chăm sóc, sẽ không làm phiền em."

"Anh biết ngoài kia có nhiều lời đàm tiếu, nói rằng anh cưới vợ chỉ vì muốn tìm một người giúp anh chăm sóc anh trai. Thế nhưng em biết là anh không có ý như vậy mà, anh chỉ muốn... chỉ muốn có một gia đình. Vào lúc đêm khuya tĩnh lặng có người nói chuyện cùng anh, lúc anh mệt thì có người ôm lấy anh, như vậy là đủ rồi."

Sau cùng Hồ Mỹ Lâm vẫn nhận lấy tấm thẻ đó, cô còn qua đêm ở nhà Vương Việt. Sau khi hai người có một cuộc hoan ái chóng vánh vội vàng, Hồ Mỹ Lâm ngủ thiếp đi, chỉ còn lại mình Vương Việt đang mở mắt, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà. Hồ Mỹ Lâm đã ở lại rồi, nhưng trong lòng cậu lại không hề thấy nhẹ nhõm. Cậu cảm thấy cuộc đời của mình cứ như một chú lừa đang kéo cối xay, cô đơn, nặng nề, cứ từ từ xoay tròn ở một chỗ cho đến khi chết đi. Cậu thật sự rất mệt mỏi, mệt mỏi vô cùng.

Lại đến ngày cuối tuần. Sau khi hai người ăn thịt nướng xong thì bắt đầu đi dạo phố. Lăng Duệ vẫn như thường lệ định đưa cậu đến ga tàu điện ngầm. Lúc anh đang tìm đường đến ga tàu điện ngầm, chợt nghe thấy Vương Việt nói:

"Bác sĩ Lăng, hôm nay chúng ta làm tình đi."

Lăng Duệ đang cầm điện thoại bỗng tuột tay để nó rơi xuống đất. Anh luống cuống cúi người xuống nhặt điện thoại lên, chưa kịp nói gì thì lại nghe thấy Vương Việt nhắc lại:

"Bác sĩ Lăng, chúng ta làm tình đi."

Lăng Duệ nhìn mặt cậu, niềm vui nho nhỏ trong lòng còn chưa kịp chớm nở đã lập tức bị dập tắt. Đó không phải là một khuôn mặt mong chờ, vui mừng hay ngượng ngùng xấu hổ gì cả. Lúc Vương Việt nói ra câu đó, trên mặt cậu ngập tràn vẻ buồn bã.

Lăng Duệ hỏi: "Tại sao?"

Vương Việt cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, nói:

"Tôi không muốn mắc nợ anh."

"Bác sĩ Lăng, tôi biết anh rất muốn có được tôi, anh chỉ là đang chiều theo tôi mà thôi... Do tôi không đúng, trước đây tôi... tôi quá vô lý. Đây vốn dĩ là cuộc giao dịch mà chúng ta đã thoả thuận từ trước, nhưng tôi lại luôn trốn tránh, điều này không công bằng với anh."

"Em không muốn mắc nợ anh?" Lăng Duệ gần như buột miệng nói ra: "Vậy bản thân em thì sao! Em dựa vào đâu mà lại có thể để người khác mắc nợ mình chứ? Vương Siêu! Còn có cả Hồ Mỹ Lâm kia nữa! Em đừng tưởng rằng anh không biết, em vì muốn kết hôn với cô ta đã đi khắp nơi để vay tiền. Tại sao vậy?!"

Trái tim Lăng Duệ đau như bị dao cứa:

"Cái gì em cũng không muốn mắc nợ người khác, thế nhưng người khác thì sao? Người khác đối xử thế nào với em?"

"Bọn họ không phải là người khác."

Lăng Duệ sững sờ.

"Họ là người nhà của tôi, giữa người nhà... không thể nói như vậy."

Lăng Duệ bỗng hiểu ra rồi, anh nở nụ cười tự giễu, nước mắt cũng theo đó mà chảy ra: "Hóa ra là như thế! Vậy nên chỉ có anh là người khác, chỉ có anh với em là cần phải không ai nợ ai, đúng không?"

Vương Việt nhìn vào mắt anh: "Đúng."

Lăng Duệ không kịp chờ đến lúc về nhà. Anh dẫn Vương Việt đến một khách sạn gần đó thuê phòng, vừa tiến vào thang máy đã nóng lòng ôm chặt lấy cậu, hôn cậu, cởi khóa quần của cậu.

"Anh điên rồi à! Đừng làm thế ở đây!"

Lăng Duệ vờ như không nghe thấy, vừa hôn lên cổ cậu, vừa luồn tay vào trong quần lót của cậu. Vương Việt bị anh trêu chọc đến mức nhũn cả chân, gần như là bị anh kéo đi. Vừa bước vào cửa, Vương Việt đã bị anh ép lên tường kéo quần xuống, hộp bao cao su lấy ở quầy lễ tân bị anh xé ra, rơi vãi khắp sàn. Anh dùng răng xé gói bao cao su, rồi đeo lên thứ đang cương cứng ở giữa hai chân mình, sau đó tách hai chân Vương Việt ra, đâm vào nơi ấm áp chặt khít kia. Rất lâu rồi Vương Việt không bị anh "làm", toàn thân co giật vì đau đớn. Lăng Duệ để Vương Việt kẹp chân lên eo mình, bế bổng cậu lên, vừa đi về phía giường vừa đâm sâu vào trong cậu.

Lúc Vương Việt bị anh đẩy xuống giường cởi quần áo, cả người cậu như bị tan chảy, vừa đỏ lại vừa ẩm ướt, thật giống một quả đào, loại quả mà cậu thích ăn vậy. Lăng Duệ không thể cưỡng lại sự cám dỗ này, vừa đưa đẩy mạnh mẽ vừa hôn khắp cơ thể cậu.

"Đừng... đừng để lại dấu hôn... Làm ơn... Ah..."

"Anh... sẽ không... sẽ không để lại ở nơi quần áo không thể che được đâu..."

"Nơi khác... nơi khác cũng đừng..."

Lăng Duệ hiểu ra, cả trái tim anh như rơi vào hầm băng lạnh buốt, tê tái. Cậu còn muốn làm tình với người phụ nữ kia, muốn cởi quần áo trước mặt cô ta, vậy nên mới không thể để lại dấu hôn.

Lăng Duệ lạnh lùng nhếch khóe miệng, rút thứ cương cứng nóng bỏng kia ra, cởi luôn cả bao cao su: "Được thôi, không phải em không muốn mắc nợ anh sao, khẩu giao cho anh, khẩu giao cho anh đi rồi anh sẽ không để lại dấu hôn."

Cả người Vương Việt run lên, nhưng vẫn chầm chậm bò qua, cái lưng hơi gù dần khom xuống, vùi đầu vào giữa hai chân anh. 'Mái tóc bông xù trên đầu em ấy, kiểu tóc này thật sự rất hợp với em ấy, là mình đã dẫn em ấy đi cắt' – Lăng Duệ nghĩ.

Đúng lúc Vương Việt sắp chạm vào cậu nhỏ của Lăng Duệ thì anh lại xoay người đè cậu xuống giường, khẽ hôn lên miệng cậu, cười nói: "Lừa em đấy."

Sau đó anh cúi xuống, ngậm lấy cậu nhỏ của Vương Việt.

"Ưm ah!"

Tiếng rên rỉ của Vương Việt gần như bật ra khỏi miệng vào khoảnh khắc đó. Sự sung sướng tuyệt vời bùng nổ trong não cậu, cậu cố đẩy đầu Lăng Duệ đang vùi giữa hai chân mình ra:

"Bác sĩ Lăng, đừng... đừng như vậy..."

Nhưng Lăng Duệ vẫn ngậm chặt lấy chỗ đó, cố gắng liếm mút, không ngừng nhả ra nuốt vào, đầu lưỡi giống như một chú rắn nhỏ rê khắp cậu nhỏ của Vương Việt. Gân xanh trên cổ Vương Việt lần lượt nổi lên, chiếc gối sau đầu bị tay cậu vò đến biến dạng, tiếng rên rỉ khó có thể kiểm soát không ngừng bật ra từ cổ họng của cậu:

"Ah... Đừng mà... Ah..."

Vương Việt bắn vào trong miệng Lăng Duệ. Cậu luống cuống bò dậy, muốn giúp Lăng Duệ lau miệng, nhưng lại bị anh đẩy về. Anh nhổ tinh dịch trắng đục của Vương Việt ra, bôi lên hậu huyệt của cậu, đeo bao, lại một lần nữa đâm vào nơi ấm nóng kia.

Anh giam cầm Vương Việt ở dưới thân mình, cùng cậu hôn môi, khoang miệng Vương Việt lập tức ngập tràn mùi vị tanh nồng của tinh dịch. Cậu xấu hổ muốn quay đầu trốn, nhưng lại bị Lăng Duệ giữ chặt lấy, một lần nữa hôn lên:

"Sao em lại chê cả đồ của mình thế?"

Lăng Duệ vuốt ve cổ cậu, hỏi: "Tiểu Việt, sướng không?"

Vương Việt vừa trải qua một trận vừa nãy, bây giờ hai chân đang giơ lên, bị anh tách ra liên tục đẩy đưa, ý thức đã có chút không tỉnh táo nữa rồi. Cậu rên rỉ, nói:

"Ưm... Sướng... Ah..."

"Vậy Tiểu Việt... phải nhớ rõ... có vay có trả đấy..."

Lăng Duệ cuối xuống, cắn lên điểm nhỏ trước ngực Vương Việt.

"Ah! Đừng... Ah..."

Tất cả sự ghen tuông điên cuồng của Lăng Duệ đều phát tiết trên người Vương Việt. Anh gặm cắn làn da cậu từng chút một, để lại vô số dấu hôn trên người cậu, sau đó thẳng người lên, cúi đầu nhìn cậu.

Đôi mắt của Vương Việt như biến thành hai hồ nước, nước mắt không thể kiểm soát được chảy ra. Lăng Duệ dùng ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt vương nơi khóe miệng cậu, nói rành mạch từng câu từng chữ:

"Đừng hòng làm tình với cô ta."

"Lúc em thuộc về anh thì chỉ có thể là của anh thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com