Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 6: Raise a toast

Chapter 6: Raise a toast

Harry chờ đợi, tim thình thịch đập loạn xạ trong lồng ngực. Rồi đứa trẻ nghe thấy tiếng lầm bầm bên tai mình.

"Chà! Khó đây! Rất khó. Can đảm có thừa... Trí tuệ cũng không kém... Lại có năng khiếu, ái chà, có tài đấy quỷ thần ơi, và khát vọng khẳng định chính mình nữa chứ! Hay thật! Thế mi muốn ta phân mi vô loại nào hả? Gryffindor? Slytherin? Ta đề xuất Slytherin, vì ở nơi đó mi có thể trở nên vĩ đại."

Harry mờ mịt ngẩng mặt. Cái nón thì cứ không ngừng thuyết giảng, còn nó thì rốt cuộc chẳng biết gì sất. Gryffindor? Đứa trẻ chẳng dám chắc, bản thân có dũng cảm giống cha mẹ nó được không. Slytherin? Tuy Draco ở đó, nhưng Harry thấy chính mình có đa mưu túc trí gì đâu. Nhỡ lại trở thành gánh nặng thì phải làm sao?

Bởi lẽ, chính ruột thịt duy nhất - nhà Dursley - cũng xem sự có mặt của Harry là một điều thật đỗi kinh khủng và đáng ghê tởm. Vậy nó, hiện diện trên đời này để làm gì chứ? Rốt cuộc thì... ai sẽ thực sự chấp nhận một Harry vô dụng đây? Đứa trẻ quẫn bách, đôi mắt xanh tựa phỉ thuý nom đã nhìn ra nét khẩn trương của toàn thể Đại sảnh đường. Có lẽ... nó mãi mãi chẳng thể biết được, cảm giác có một nơi để trở về là thế nào...

Bỗng chốc, đâu đó trong tâm trí của Harry, thoáng qua một dáng hình thiếu nữ. Cô đứng đó, trên môi là nụ cười cợt nhả quen thuộc, dịu dàng đáp lại cái bắt tay của nó.

Đứa nhỏ, em có thấy vậy không?

Đứa nhỏ, nhận ra tôi chưa?

Lần nữa xin lỗi nha, đứa nhỏ.

Ở Hogwarts luôn tồn tại nhiều bất ngờ, đứa nhỏ ạ.

"A! Ra là vậy! Ta hiểu rồi! Mi cũng có tiềm năng nữa... Quyết định thật sáng suốt."

Cái nón lại bất ngờ thốt lên, làm Harry sực tỉnh. Còn đang hoang mang liệu số phận nó đã tàn chưa, thì đứa trẻ bỗng giật mình, bởi kết quả phân loại của chiếc nón.

"Nhà Kì Tích!"

Cái nón xướng lên tên Nhà thật lớn cho cả sảnh đường cùng nghe. Harry giở nón ra, bàng hoàng tột độ, vì chẳng biết dãy bàn Nhà của mình ở đâu. Bất thình lình, nó lọt thỏm trong vòng tay ấm áp, và nghe thấy tiếng cười lanh lảnh sát bên tai.

"Khà khà khà khà, tuyệt lắm đứa nhỏ ơi! Mừng em về team tôi! À không, là bọn tôi, nhưng mà sao cũng được! Tóm lại là tuyệt vời! Ôi quần lót Merlin bay trên trời, hôm nay có cười đăng xuất tôi cũng cam lòng, há há há!!!"

"Trò Irohiko, đừng có mà ngắt ngang buổi lễ. Hẳn là trò không muốn trò Potter vừa vào Nhà đã bị mất điểm đâu, nhỉ?"

Giáo sư McGonagall sắc bén nhìn thiếu nữ, nghiêm nghị buông lời nhắc nhở. Dĩ nhiên bà sẽ chẳng thật lòng làm thế. Nhưng do sự kiện Reimi vào bệnh thất năm thứ nhất, vẫn còn ám ảnh vị giáo sư này, nên bà đành phải ra tay sớm cho an tâm.

"Vâng thưa giáo sư."

Thiếu nữ tóc dị sắc cười xoà, nhanh chóng bế đứa trẻ trong vòng tay lên, tiêu sái sải bước về dãy bàn Nhà.

Đầu óc Harry cứ lâng lâng, lơ đãng trên chín tầng mây. Thậm chí, đứa trẻ còn chẳng nhận thấy, tiếng reo hò cổ vũ cho mình lớn hơn hết thảy tân sinh từ nãy đến giờ. Thời khắc này đây, nó chỉ mừng vì bản thân không bị đuổi học thôi.

Lướt đi trên Đại sảnh rộng thênh thang, thiếu nữ chợt dừng chân, hướng về dãy bàn Nhà Slytherin với một cái nhếch môi. Lấy làm lạ trước thái độ kia, Harry bèn theo tầm mắt cô, tò mò nhìn thử. Tại nơi ấy, nổi bật lên mái đầu màu bạch kim, có vẻ là đang mỉm cười với nó. Draco với phong thái quý tộc, nhàn nhã nâng ly giơ về phía Harry. Hành động cứ như thể...

"Ngài Malfoy nhỏ đang chúc mừng em đấy."

"Dạ?"

Đứa trẻ ngơ ngác nhìn Reimi, xong lại đưa mắt về chỗ thằng bé nhợt nhạt. Nó rõ ràng thấy được, người nào đó đang bày ra dáng vẻ ngóng trông sự hồi đáp từ mình. Bất giác, khoé môi Harry cong lên, vẽ trên gương mặt non nớt một nụ cười tươi tắn.

"Chúc mừng nhé, Draco."

Đứa trẻ thì thầm, và dường như Draco đã đọc ra khẩu hình của nó. Thằng bé vô thức cứng người, bèn nhẹ vẫy tay với Harry. Thấy vậy, Reimi tiếp tục bế đứa trẻ rời đi. Về việc vành tai của quý tộc bạch kim đã đỏ bừng tự bao giờ, cô sẽ xem như không thấy gì cả. Ừ, không biết gì hết, giả mù thôi.

Draco kề ly đến môi, giấu nhẹm đi khóe miệng đang cong lên. Thằng bé cao hứng suy tính, khi hương vị của thứ nước bí đỏ dần thấm vào cổ họng. Draco dám lấy danh dự gia tộc Malfoy ra đảm bảo, cha mẹ mình sẽ nghe về Harry sớm thôi! Nhất là về việc đứa trẻ sống sót đã đáng yêu như thế nào.

Bấy giờ, đứa trẻ có chút nóng lòng, vì mãi vẫn chẳng thấy vị trí của dãy bàn Nhà ở đâu. Còn chưa kịp hỏi Reimi, nó đã nhanh chóng bị cô thả xuống. Thiếu nữ trao cho Harry một ánh nhìn, bày ra dáng vẻ thản nhiên đến lạ, chỉ tay lên trên. Nó khù khờ ngửa mặt, và sốc đến mức nói không thành lời.

Tọa lạc gần lối ra vào, là một dãy bàn ngắn, nằm lơ lửng giữa không trung. Trên chiếc bàn bay ấy, là một nhóm người cũng đang trôi nổi. Họ ung dung ngồi lên những chiếc ghế không chạm đất, rôm rả nói chuyện. Harry giương mắt nhìn, thầm ước ao bản thân có thể giống như họ. Bay ư? Nó cũng muốn được thử cảm giác kì diệu ấy.

"Đứa nhỏ, ngồi lên ghế đi."

Nghe Reimi cất giọng, đứa trẻ liền quay sang. Tuy không hiểu thiếu nữ muốn làm gì, nhưng Harry cũng ngoan ngoãn ngồi vào chiếc ghế cô đưa đến. Nó ngẩn người, trông thấy Reimi rút đũa phép ra. Thiếu nữ tóc dị sắc đứng thẳng lưng, uyển chuyển vung vẩy cổ tay.

"Flying Charm!"*

*Bùa bay

Đứa trẻ trợn tròn mắt, khi chiếc ghế gỗ từ từ cách xa khỏi mặt đất, đưa nó đến gần hơn với dãy bàn Nhà. Theo sau Harry, cô cũng tương tự lặp lại câu thần chú đã dùng với nó. Đứa trẻ khẽ trầm trồ trong cổ họng. Cặp mắt biếc chăm chăm vào chiếc đũa phép trên tay Reimi. Nó cam đoan rằng mình chưa bao giờ trông thấy cây đũa phép ấy. Nhưng cớ sao... Harry lại cảm thấy có gì đó thật quen thuộc... Thì ra đây là phép thuật!

"Nâng ly chúc mừng, vì chúng ta có Harry Potter!"

Đứa trẻ bay đến nơi, Ryoushi lập tức nhoài người tới, giơ cao ly nước bí đỏ trong tay. Nó lúng túng nhìn quanh bàn một chốc, và nhận ra bầu không khí ở đây thật khác biệt, so với những Nhà kia. Phải nói rằng, Harry cảm thấy có chút áp lực.

"Đừng sợ, ở đây không ai ăn thịt em đâu, Harry."

Nó nhìn sang chủ nhân giọng nói. Người nọ có mái tóc nhọn, rực rỡ sắc màu đỏ tươi. Đồng tử của anh ta thẳng đứng một cách độc đáo, và đôi mắt hai màu đỏ - cam kia như dấy lên sự hiếu kỳ trong Harry. Nhưng đứa trẻ không dám hỏi, vì nó linh cảm rằng chuyện đó chẳng hay ho gì đâu.

"Nhưng nếu Midorima biến hình thì có thể một phát ngoạm Harry vào bụng còn gì."

Ngồi bên cạnh người tóc đỏ, Kuroko mặt không đổi sắc, điềm tĩnh ném pháo sang một thiếu niên anh tuấn tóc xanh lá.

"Nếu tôi biến hình, người đầu tiên tôi ngoạm sẽ là cậu, Kuroko."

Midorima gầm gừ đáp trả. Trước sự gắt gỏng vì bị đạp đuôi của y, mọi người trong bàn đều đồng loạt cười ồ. Harry cũng không nhịn được nhoẻn miệng, dần thả lỏng cơ thể vốn rất căng thẳng ban đầu.

"Được rồi, lần nữa chào mừng em đến với Nhà Kì Tích, Harry."

Reimi ngồi ngay cạnh nó, vui vẻ xoa đầu đứa trẻ. Sau đó, cô lần lượt chỉ vào những gương mặt đang hiện diện tại dãy bàn Nhà, giới thiệu một loạt.

"Tên tóc đỏ đã bắt chuyện với em là Seijurou Akashi. Ngồi bên cậu ta là bạn thuở nhỏ của tôi, Tetsuya Kuroko. Cái tên bị chọc cho khè lửa đằng đó, Shintarou Midorima. Nói nhỏ chút cho em biết, cậu ta là phù thủy thuần chủng mang huyết thống của rồng. Hai mái đầu xanh, vàng ở cạnh em là Daiki Aomine và Ryota Kise; họ ấu trĩ lắm, toàn gây chuyện thôi. Đối diện chúng ta là ba anh em của gia tộc Bonten - Hakke Shiba, Ashima Sendou, Ryoushi Satou. Hẳn là em sẽ thắc mắc vì sao anh em mà lại khác họ hả, nó phức tạp lắm, em đừng nên hiểu thì hơn."

"Tuyệt vời, đây đúng là một bài giới thiệu thật chó chết như cái nết của mày."

Aomine bất mãn đảo mắt, lầm bầm trong cổ họng. Reimi nghe xong, liền hất mặt trả lời.

"Cảm ơn, không phải ai cũng chó được như vậy đâu. Tao sẽ xem đó là một lời khen."

Thiếu niên tóc xanh biển tức đến nghẹn. Bỗng chốc, Aomine thầm thấy đồng cảm, khi nghĩ về người nào đó hiện đang ở châu Mỹ xa xôi. Tên kia hẳn có căn lắm mới gặp được con điên này! Nhưng dù sao, con điên này cũng là bạn hắn, nên Aomine biết nói thế nào được. Bên cạnh, Kise nghiêng đầu nhìn thiếu nữ, bày ra dáng vẻ rất không đồng tình.

"Tui ấu trĩ hồi nào, Aominecchi mới luôn là người gây rối trước mà."

"Hả? Giờ cậu lại đổ thừa tôi ư? Rõ ràng cậu cũng hay tìm đánh trước còn gì!"

Hắn trừng mắt, vươn tay nhéo mạnh mũi thiếu niên tóc vàng, làm người nọ la oai oái.

"Hai người họ... thường như vậy ạ?"

Harry kéo nhẹ áo chùng của nữ Huynh Trưởng, khe khẽ thắc mắc. Reimi nghe xong thì phì cười, cố ý đâm chọt một câu.

"Mặc kệ đi, coi chừng em bị hai tên có đầu óc như quỷ khổng lồ lây bệnh ấu trĩ đấy."

"Mới không có nha!"

Hai mái đầu xanh lẫn vàng đồng thanh phản bác, làm dãy bàn Nhà Kì Tích lần nữa rộ lên trận cười.

Từ chỗ ngồi này, bây giờ Harry có thể nhìn thấy rõ cái bàn cao. Nó thấy lão Hagrid ở cuối bàn, đang nhìn nó và giơ một ngón tay cái lên ra dấu khen ngợi. Đứa trẻ nhe răng cười lại với Hagrid. Và kia, ở khúc bàn giữa, trên một cái ghế to bằng vàng, là cụ Albus Dumbledore. Harry có thể nhận ra ngay, nhờ nhìn thấy chân dung cụ, trên tấm thẻ trong gói sôcôla ếch mà tụi Crabbe, Goyle đánh rơi lại toa nó. Mái tóc bạc của cụ Dumbledore là thứ duy nhất trong sảnh đường này tỏa sáng ngang ngửa mấy con ma. Harry cũng nhận ra giáo sư Quirrell, người đã trò chuyện với nó ở quán rượu Leaky Cauldron. Trông ông khá kỳ dị (theo nhận định từ gu thẩm mỹ của Draco), thì cái khăn vành lớn màu tím đội trên đầu kia thật xấu hoắc. Đứa trẻ không có khiếu thẩm mỹ lắm, và Harry chỉ thấy đầu giáo sư giống củ tỏi mà thôi.

Bây giờ chỉ còn vài người nữa chưa phân loại. Trong lúc nó được chào đón nồng nhiệt, đã có thêm những học sinh về Nhà của họ. Rock Lee, cậu chàng có đôi lông mày dày và đậm như sâu róm cực ấn tượng, đã đến Nhà Gryffindor. Một cô bé với hai búi tóc tròn tròn trên đầu, tên Tenten, được phân loại sang Ravenclaw. Tiếp theo, Nhà Gryffindor lại đón thêm hai chú sư tử vô, là Dean Thomas và Kintarou Touyama. Lisa Tupin - cô bé ấy về nhà Ravenclaw, ngồi cùng Tenten.

"Sasuke Uchiha!"

Giáo sư McGonagall dứt lời, người tên Sasuke liền rời khỏi hàng ngũ, tiến về phía cái nón. Cậu ta có đôi mắt đen, và mái tóc cùng màu ánh lên sắc xanh lam. Tóc của Sasuke dài, nhọn về phía sau, phần mái trước rủ xuống che hai bên tai. Nhan sắc cậu ta cũng phải gọi là tuấn tú chứ không thường, Harry nghĩ vậy.

"Nhà Slytherin."

Cái nón hô lên. Sasuke vẫn chẳng thay đổi biểu cảm bất cần, cứ thế điềm nhiên sải bước đến dãy bàn Nhà, ngồi xuống cạnh Neji. Bấy giờ, giáo sư McGonagall lại lướt tay trên tấm giấy da.

"Naruho Uzumaki! Naruto Uzumaki!"

Hai anh em song sinh cùng đi ra. Ngay vào khoảnh khắc đứng trước cái nón, cả hai còn chưa kịp làm gì, đã nghe tiếng thông báo.

"Gryffindor!"

Thêm một làn sóng vỗ tay cuồng nhiệt xuất phát từ dãy bàn Nhà sư tử. Hai anh em song sinh nhà Weasley huýt sáo thay lời chào mừng. Rock Lee đứng dậy, bắt tay Naruto rồi nhích người qua cho thằng nhóc ngồi. Kiba cũng vẫy tay với hai anh em nhà Uzumaki. Naruho tươi tắn bắt tay Kibori cùng Hermione, nhanh chóng ngồi xuống gần hai cô bé. Huynh Trưởng Percy cũng nâng cao ly chúc mừng với bọn trẻ.

"Ronald Weasley!"

Và rồi tới lượt Ron. Mặt cậu bé xanh lét như tàu lá chuối, căng thẳng bước tới chỗ cái nón. Harry ở trên này cũng nôn nóng thay người bạn tóc đỏ. Nó chắp hai tay vào nhau, thầm cầu nguyện cho Ron. Không lâu sau, đứa trẻ nghe thấy cái nón tuyên bố.

"Nhà Gryffindor."

Harry vỗ tay như điên khi Ron lê bước về dãy bàn Nhà Gryffindor. Nó còn thoáng trông thấy, đứa con trai út nhà Weasley hướng đến chỗ mình, vẫy tay đầy phấn khích. Đứa trẻ cười tít mắt, đồng thời giơ tay chào lại Ron.

"Giỏi lắm, Ron! Xuất sắc!"

Huynh trưởng Percy – anh trai Ron, gào lên đắc thắng.

Cuối cùng, còn lại một người tên Ino Yamanaka, và cô bạn này cũng về Gryffindor.

Giáo sư McGonagall cuộn bản danh sách lại, toan cất nón phân loại đi. Nhưng bất ngờ thay, cái nón lại nhổm dậy, hô vang khắp Đại sảnh.

"Gryffindor!!!"

Tất cả học sinh, gồm luôn hàng ngũ giáo sư, hoang mang nhìn nhau. Còn ai đó sót lại sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com