tấm gương
Nói ra cũng thật buồn cười cũng đã hơn ba tháng trôi đi kể từ ngày cậu và p'Tong chia tay đến nay đêm nào cậu mơ thấy anh.
Giấc mơ ấy rất chân thật, p'Tong trông giấc mơ ấy đứng cách rất xa cậu sau lưng mang theo cả bầu trời ánh sáng nhè nhẹ mỉm cười, vẫn là nụ cười đơn thuần của lần đầu gặp mặt thu hút cậu đến gần nhưng cậu càng đến gần anh ấy lại càng cách xa tựa như đang đứng trên một đám mây bồng bềnh trôi vậy, đám mây cứ trôi cậu cứ bước tới, từ bước chân chậm rãi chuyển thành nhanh dần gấp gáp, gấp gáp như đang chạy nhưng càng chạy càng xa đích đến, cả vấp chân té vào nền đất rất đau, chẳng có cánh tay nào như thường lệ đỡ cậu đứng dậy cả chỉ thấy p'Tong đứng đấy trao cho cậu nụ cười tươi ngọt tưới mát tâm hồn xoay lưng bước vào luồng sáng biến mất, cậu vẫn ngồi đấy đôi mắt khờ dại.
Cũng là một giấc mơ khác nhưng lần này cậu ở trong một lâu đài cổ u tối xung quang là bàn ghế phủ một lớp bụi dày dường như đã không có ai ở đây rất lâu không khí cũng lạnh lẽ thiếu hơi ấm của con người bên ngoài còn có mưa bão sấm chớp. Cậu dáo dác nhìn xung quanh không thấy ai cả nhưng lại có thể nghe thấy tiếng giày da nện xuống sàn. P'Tong đã đứng trên cao nhìn xuống cậu từ bao giờ hai mắt dõi theo từng cử chỉ hành động của cậu. Mãi đến khi cậu phát giác p'Tong vẫn cứ nhìn ngỡ như nếu cậu không phát hiện anh vẫn sẽ đứng đó nhìn cậu mãi thôi không lên tiếng cũng chẳng đánh động. Cậu ngồi trên chiếc ghế ấy nhìn anh bước đến gần mình rồi dừng lại đôi môi mấp máy môi nói gì đó nhưng quá nhỏ so với tiếng sét , mưa rất to cậu căn bản chẳng nghe thấy gì, p'Tong đứng đó thẩn người một lúc như sực nhận ra thứ gì đó rồi quay lưng bỏ chạy nhưng lần này không phải bước đi nhẹ nhàng mà chạy thụt mạng về phía cánh cổng lâu đài sắp đóng lại, chỉ còn lại cậu và không khí lạnh lẽo sau cánh cổng gỗ đặc năng trịch cũ kỹ kêu lên điếc tay vì thiếu dầu tra lâu ngày, cậu vẫn cứ thế ngồi đấy. Không làm gì cả.
Còn có một lần cậu mơ thấy thiên thần nhưng ánh mắt ông ta đỏ ngầu nhìn cậu, ánh mắt dữ dội như muốn giết chết người trước mặt làm cậu nghẹt thở.
Ta vùng vẫy thoát khỏi giấc mơ, mồ hôi ước đẫm cả người. Cậu bất lực xoa gáy sau đầu những giấc mơ này không phải chỉ là lần một lần hai cậu nhìn thấy nó đã lập đi lập lại nhiều lần lắm rồi. Cậu mệt mỏi, tinh thần kiệt quệ, đầu óc trống rỗng đi làm tâm trí cũng không vững vàng cứ mơ chuyện xa vời. Ai cũng nói cậu không ổn cứ nghỉ ngơi đi nhưng cậu biết mình chẳng bị gì cả vẫn khoẻ mạnh đấy thôi. Nhưng p'Apo lại nói nếu không phải là những loại bệnh có thế khám có thể thấy hay cảm nhận thì chắc là tâm bệnh rồi, mà tâm bệnh thì phải chữa bằng tâm dược mới hết được, nhất là tâm bệnh về tình yêu ấy.
Ta lại nói tâm bệnh chẳng có thật đâu chỉ là mấy thứ bịa ra lừa con nít mới lớn biết yêu thôi.
-Au, sao lại không có tâm bệnh có thật, rất nặng đấy nhé! Chỉ là không thấy được, nên người ta thường cho là không có thôi, nhưng chú em đừng khinh thường tâm bệnh bào mòn cơ thể người khác còn ghê gớm và nhanh hơn gấp nhiều lần các loại bệnh về thể xác khác đấy. Nó làm người ta mất ăn mất ngủ, tâm lý thất thường trở nên nhạy cảm và mong manh, hơn nữa nó khiến người ta dằn vặt trong tim, ngứa ngáy trong lòng, như muốn lấy cả dao cắt từng lớp da centimet thịt mình ra để xem có gì bên trong. Cảm giác sống không bằng chết ấy đáng sợ lắm. Cứ dây dưa mãi thôi. Khéo có khi trầm cảm ấy chứ._Apo dựa lưng vào ban công hút thuốc rít từng hơi dài vừa nhả thuốc ra ngoài nheo mắt cười nói.
- Anh bị rồi hay sao mà biết rõ thế?_Ta cười khẩy không tin.
- Rồi chứ, chữa một lần giờ hết sạch. Vì tìm được đúng thuốc đúng thầy mát tay. Giờ sống rất thoải mái hạnh phúc cười haha suốt.
Ta ngây người không biết nói gì, thầy thuốc? Có phải lang băm không đấy? Nhưng nhìn lại bộ dạng mình bây giờ cũng dở dở ương ương, thử tý cũng không mất gì.
- Anh cho em xin địa chỉ đi.
- Không có địa chỉ đâu, bệnh này chỉ có duy nhất một người chữa được thôi! Chú em có tìm đến ai cũng vô dụng._Apo bật cười phun khói thuốc không biết chú em này ngây thơ đến thế.
- Thế...thế chữa như nào được mơ hồ quá?
Apo nháy mắt, nhúng vai bỏ đi để lại Ta ngơ ngác hỏi với theo, lòng thầm bảo: phải xem phúc đức chú em tích được bao nhiêu. Rồi vẫy tay tấm lưng cao lớn đưa về phía cậu tự tại biết bao.
Ta lại tỉnh giấc, một bên giường trống rỗng làm cậu mệt mỏi. Phải chi có người ấy bên cạnh thì tốt biết mấy. Chẳng phải là chưa bao giờ gặp lại nhưng anh ấy cứ tỏ ra bình thản điềm nhiên như không cười xã giao lại đi ra chỗ khác, có ngồi chung thì cũng không nhìn qua cậu một lần. Cảm giác còn xa lạ hơn người qua đường vào những hôm trời mưa tầm tả.
Hình như cậu biết thầy thuốc đó là ai rồi!
Ta hẹn p'Tong lên sân thượng của toà nhà nơi hai người từng rất thích ngắm toàn cảnh Bangkok về đêm.
Ta hỏi:
- Dạo này anh khoẻ chứ? Jelly còn cáu gắt như lúc em ở đấy không? Nó hơi phiền anh nhỉ? Nhưng không thấy nó lại buồn. Nó có nhớ em không?
- Anh vẫn ổn khéo còn tốt hơn trước , ừm thằng bé dạo này có chỗ ngủ rồi nên thoải mái lắm, lúc trước mất đi chỗ kê đầu nó chạy khắp nhà tìm sau khi tìm mãi không thấy nữa có chút hụt hẫng chui vào lòng anh làm nũng rồi cũng bỏ qua. Đáng yêu phết! Còn em?
- Em? Không ổn chút nào, từ khi chia tay em chưa có giấc ngủ nào yên ổn cả mơ toàn những thứ linh tinh chẳng biết có ý nghĩa gì. Cuộc sống cứ loạn cào cào. Thấy anh sống tốt thế đúng là có chút ghen tị. Em còn khóc lóc thế mà anh lại chẳng rơi một giọt nước mắt nào, em còn mơ thấy ._Ta nhìn p'Tong trả lời câu hỏi mang theo ý trách móc cười cười không kiềm được nói.
Nhưng không để ý đôi mắt nhìn mình khác lạ.
Phải! Em ấy tồi thật, không còn là Ta dễ thương chân thành ban đầu nữa.
Hay vốn từ đầu còn người đã thế nhưng mình đâm đầu vì yêu mà không thấy.
P'Tong thở dài:
- Sao em biết là anh không buồn Ta nhỉ? Chỉ là...anh thật sự không biết mình phải khóc cho chuyện gì nữa. Anh nên khóc cho chuyện chúng mình yêu nhau nhưng không thể lâu dài hay khóc cho việc em lừa dối anh,có hai mảnh hạnh phúc rằng có một người con gái khác làm mặt trăng dịu dàng bên em mỗi khi em...cảm thấy chúng ta chỉ là tạm bợ, hay là bản thân anh biết điều đó nhưng vẫn cố gắng làm ngơ tiếp tục yêu em và... người cuối cùng đau khổ là anh.
- Anh phát hiện từ bao giờ_một nhịp trái tim Ta hụt xuống chưa bao giờ cậu cảm thấy anh nói nhiều như thế, chưa bao giờ cứa vào lòng cậu nhiều như thế. Cậu biết lý do thật sự họ chia tay là gì chẳng phải là vài câu nói qua loa như: chúng ta không hợp nhau, cảm thấy tính cách quá khác biệt, nên có khoảng không gian riêng. Mà là cậu có người khác, cậu không muốn yêu anh ấy nữa, không muốn chôn chân mãi một nơi.
Phải vốn là như vậy đấy. Hôm chia tay Ta nói chúng mình chia tay nhé, p'Tong cũng nhanh chóng đồng ý cậu cứ tưởng anh như mình chán thật rồi. Cũng chỉ là hai kẻ tôn trọng cảm xúc thôi.
Nhưng hoá ra không phải thế.
Gió vẫn thổi mạnh thốc mạnh vào mái tóc đen dài của Ta nhưng vô hình là đưa những ký ức xưa cũ về lại.
- Em biết không khi biết anh không là người duy nhất nhận được tình yêu của em anh đã rất suy sụp toàn cơ thể như không còn sức lực, đầu óc trống rỗng đóng băng lại anh nghĩ anh đã làm gì sai để em giận anh sao? Anh không xứng với tình yêu em trao sao? Giọng nói của em cứ luôn vang bên tai anh những lời ngọt ngào:
Anh luôn là người em yêu nhất.
Em chỉ yêu mỗi anh thôi.
Có việc gì vĩ đại hơn việc em yêu anh không?
Yêu anh là việc nghiêm túc nhất em làm trong cuộc đời của mình.
Mình kết hôn anh nhỉ?
nhưng sao em lại hôn môi người con gái ấy trong xe, anh không biết nữa. Vậy anh chỉ là lựa chọn của em từ lúc đầu thôi sao? Khi chia tay anh đã mất ngủ rất lâu còn phải dùng đến thuốc an thần nữa nhưng chẳng thể an giấc được, mãi sau này anh mới biết thì ra em chẳng yêu anh như lời em nói. Và thứ làm anh chìm sâu vào lưới tình này là lời nói và hành động trong vô thức em dùng để tán tỉnh người khác thôi vậy mà anh cứ nghĩ tình yêu đơn giản của anh chỉ là có Ta, một Ta đơn thuần có đôi mắt cong lên khi cười là một Ta bé bỏng khi được anh ôm vào lòng thế nên người phải khóc và đau khổ nhiều sau chia tay là em thì chẳng có gì cao thượng và đáng thương cả. Người em yêu nhất chính là bản thân em. Em rất tồi, khốn nạn thật.
Lần đầu tiên p'Tong nặng lời thế, càng không nghĩ đó sẽ là người mình đã từng yêu.
Ta ngậm ngùi, khoé mắt đầy nước nhưng cố không rơi. Vì cậu biết anh ấy đâu hơn mình.
- Em... Em xin lỗi, em không nghĩ mọi việc sẽ tệ đến thế.
- Trước khi chia tay ba tháng anh đã biết mọi thứ, anh tự hỏi có nên tha thứ cho em không? Hàng vạn câu hỏi chạy trong đầu anh, hàng nghìn câu hỏi muốn hỏi em thế mà anh lại sợ chính bản thân mình không chấp nhận được sự thật. Mỗi ngày anh đều hỏi "em có yêu anh không" để khẳng định em còn yêu anh, nhưng chỉ nhận lại những câu nói qua loa, màn hình sáng lén lút khi anh đang ngủ và nụ cười mãn nguyện khi nhắn tin của em thì anh biết hồn em đã trôi theo gió rồi, hệt như mùi nước hoa trên cổ áo em mỗi khi lén hạnh phúc sau lưng anh. Anh chưa từng thấy lời xin lỗi nào rẻ rúng như thế đâu. _nước mắt lăn trên má anh nóng hổi như lại thiêu đốt con tim đã tàn rụi lần nữa. Thất vọng tràn trề.
Ta mất hết mọi thứ mà mình đã có kể cả anh. Nói thêm lời xin lỗi chỉ là bao biện cho mình thôi.
Ta tự hoài nghi về cuộc sống của mình về những thứ cảm xúc mà mình luôn tôn thờ chạy theo.
- Lời xin lỗi của em rẻ rúng, tình cảm của em có thể rẻ mạc nhưng khi yêu anh con tim em chân thành đó là sự thật đó cũng là lúc nó chỉ có một bóng hình, tiếc là nó không lâu dài như em nghĩ. Nhưng đó là lúc em hạnh phúc nhất. Cảm ơn...cảm ơn anh, đã yêu em như thế. Chưa ai yêu em nhiều như cách anh đã yêu em.
- Anh không muốn gặp lại em bất nữa, cút đi! Biến khỏi cuộc đời anh. Em thật bất hạnh khi không biết yêu là gì.
- Vâng.
Ta có thể nói dối p'Tong nhưng lời yêu mỗi khi Ta nói với anh ấy đều là thật. Ta đã mua nhẫn. Chiếc nhẫn khắc tên của hai người, chiếc nhẫn mà trong mơ Ta cũng muốn đeo lên cho anh tiếc là nó chỉ còn là thứ gửi gắm chút tình đã qua của hai người người thôi.
Mình chợt phát hiện là gần 11 ngày rồi mình chưa up chap mới cảm thấy bản thân lười ghê, mỗi lần định viết là ý tưởng của mình cứ trôi theo mây ấy.
Mình vẫn viết ChanBig chỉ là ý tưởng viết hơi chậm thôi. Nhưng mà mình sẽ chăm ra nhiều hơn và nhanh hơn.
Mọi người đọc truyện góp ý cho mình nha, mình sẽ cải thiện dần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com